Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 60: Bánh bao nhỏ



Những ngày sau đó Hạ Nhi buổi tối thỉnh thoảng mới nhận được một cuộc gọi từ Khương Tình, cho dù cô vô cùng tò mò không biết Khương Tình đang bận làm gì, nhưng bản tính không thích hỏi nhiều đành im lặng.

Nhưng cô cũng phát hiện ra ông Hạ hình như càng ngày càng thường xuyên có mặt ở nhà với cô, tư thái thư sướng cùng vui vẻ, không còn lúc nào cũng trầm ngâm cúi đầu vào tài liệu và công việc ở Hạ thị.

Vì thời gian rảnh rỗi quá nhiều nên Hạ Nhi còn nhận ra một chuyện khiến cô có chút líu lưỡi cùng cảm thán, Lương Hạ - thế mà lại có người để ý, thỉnh thoảng ngồi thẩn thờ tủm tỉm cười trước mắt cô, khiến cô vô cùng tò mò hiếu kì.

Lương Hạ hôm nay lại như thường ngày đi xuống phòng y tế, vừa ngó đầu vào cửa liền thấy Khương Ngọc - vị bác sĩ kiêm y tá nào đó đang tất bật túi bụi thu xếp đồ đạc.

"Chị về sao?" Lương Hạ bước vào trong hỏi.

Khương Ngọc ngẩng đầu liền trông thấy tiểu lolita khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đang nhìn cô, cười thản nhiên trả lời:

"Hôm nay chị có việc nên phải về? Sao thế? Lại tới kể cho chị nghe chuyện gì nữa à?"

Không biết từ khi nào Lương Hạ và Khương Ngọc đã thân thiết với nhau, những lúc Hạ Nhi không thèm để ý Lương Hạ mà tự chơi một mình, cô luôn chạy xuống phòng y tế tìm Khương Ngọc. Dù sao cả trường này đều biết cô là đồng tính, việc chơi đùa hay kết bạn cùng cô đều khiến bọn họ có chút bài xích, Lương Hạ còn khinh thường tiếp cận những người như vậy.

Thế nhưng Khương Ngọc lại hoàn toàn khác hẳn, cô bác sĩ đạo mạo cùng chính chắn này vô cùng hoan nghênh mỗi khi cô tới đây, còn hết sức hiếu kì cùng kiên nhẫn nghe cô tâm sự. Chẳng mấy chốc việc tới tìm Khương Ngọc hàng ngày đã là điều khiến Lương Hạ vô cùng vui vẻ.

"Cũng không có gì, chỉ là hôm qua em có nhận được một bức thư." Lương Hạ đỏ mặt thẹn thùng nói nhỏ.

Khương Ngọc đang xếp đồ đạc nghe thấy, tay liền dừng động tác, ngẩng đầu lên hỏi:

"Thư?"

Lương Hạ e thẹn đưa tay vào túi lấy ra một phong bì màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng dễ thương cười khẽ nói:

"Của một bạn nữ học khối B thanh nhạc, bạn ấy gởi thư tình cho em, tuy rằng em chưa biết phải trả lời bạn ấy thế nào. Nhưng đây là lần đầu tiên người ta nhận được thư tình a~~"

Ánh mắt Khương Ngọc hơi loé lên một tia sáng không rõ, xoay người nhìn Lương Hạ thản nhiên nói:

"Em cũng không thể vì một người chưa biết mặt mà vui vẻ như vậy! Nhỡ đâu người ta nhìn thấy em nhỏ nhắn dễ trêu chọc mà đùa giỡn thì sao?"

Lương Hạ nghe thấy liền xụ mặt. Ngoại hình của Lương Hạ rất nhỏ bé, điển hình của một tiểu lolita dễ thương, khuôn mặt non nớt, đôi mắt đen to tròn, lông mày như núi xa, mũi nhỏ nhắn tinh xảo, môi anh đào ửng nhẹ, má hồng hồng da tuyết trắng, đúng là một nữ nhân kiểu ngây thơ thanh thuần.

"Cũng... không đến nỗi vậy chứ? Em có nhìn thấy bạn đó rồi, là kiểu người nghiêm túc đứng đắn, còn rất xinh đẹp nữa." Lương Hạ chu môi nhỏ giọng nói.

Khương Ngọc trầm mặc một chút, tiểu loli trước mắt này không có một chút kháng cự nào với nữ nhân, trong mắt mỗi lần nhìn đến nữ nhân xinh đẹp liền chảy nước miếng. Thế nhưng khi gặp cô thì chưa từng xuất hiện vẻ mặt say mê đó, cô rất lấy làm lạ a. Chã lẽ cô không phải nữ nhân?

Khương Ngọc vội vàng phủi bỏ câu nói đó. Cho dù khi làm việc cô vô cùng kín đáo thanh nhã, cũng không che đậy được sự nữ tính và quyến rũ từ xương cốt của cô a.

Lương Hạ liếc Khương Ngọc đang chăm chú nhìn cô, cảm thấy ánh mắt này của Khương Ngọc hơi là lạ, liền đưa tay che miệng ho khan một tiếng.

Khương Ngọc ngừng lại suy nghĩ, từng bước chậm rãi ngồi bên cạnh Lương Hạ nói:

"Em cũng không thể trông bề ngoài mà đánh giá người ta. Phải tiếp xúc mới biết được họ như thế nào. Đừng vội vàng tin tưởng người khác như vậy."

Lương Hạ gật gật đầu xoay người nhìn Khương Ngọc cười ngọt ngào nói:

"Em biết rồi! Mỗi lần tới đây tìm chị tâm sự em đều rất vui, chị tâm lý như vậy chắc bạn trai của chị sau này sẽ rất hạnh phúc."

Khương Ngọc nghe thấy liền đen mặt.

"Không có!" Giọng Khương Ngọc nghiêm túc nói.

"Không có gì ạ?" Lương Hạ trầm ngâm khó hiểu hỏi lại.

"Tôi sẽ không có bạn trai." Khương Ngọc thản nhiên.

Lương Hạ hơi sửng sốt, cô vội vàng nhìn Khương Ngọc, thần sắc thay đổi nghiêm trọng, ánh mắt toát lên chút cảm thông nói:

"Chị hẳn là từng bị đàn ông phải bội nên mới không muốn có bạn trai, chị đừng mất niềm tin như thế..."

"Tôi thích nữ nhân!" Khương Ngọc ung dung đạm mạc ngắt lời Lương Hạ.

Lương Hạ: "..."

Một không khí im ắng bao trùm trong căn phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Hạ chẳng mấy chốc hơi đỏ lên, miệng ấp úng lí nhí nói:

"Chị... chị... chị..."

"Lạ lắm sao?" Khương Ngọc cười khẽ nói, thanh âm đột nhiên thay đổi mang chút quyến rũ tà mị:

"Tôi chưa nói cho em biết à?"

Lương Hạ nghe thấy liền hoảng cả hồn, lắp bắp kinh hãi:

"Chị... chị... chưa nói a.."

Đôi mắt đen láy mở to, biểu cảm ngạc nhiên nhìn vừa ngây thơ vừa đáng yêu đến lạ.

Khương Ngọc nhìn Lương Hạ rồi đứng dậy, khoé môi nhếch lên độ cong mê người, thấp giọng cười nói:

"Giờ em biết rồi đấy!"

Lương Hạ há hốc mồm, nhìn Khương Ngọc không chớp mắt.

Khương Ngọc trong mắt cô là nữ nhân trăm phần trăm a, ý là nữ nhân trên mặt chữ ấy. Kiểu hấp dẫn đàn ông chứ không có chút liên quan nào đến phụ nữ. Giờ phút này Lương Hạ như gặp phải đả kích, cô là người trong giới lâu năm như vậy mà không hề nhận ra.

Ánh mắt Lương Hạ di chuyển nhìn thân hình người dưới áo bluse trước mặt, hình như ngực còn rất lớn, mông còn rất to, ánh mắt Lương Hạ hơi di chuyển nhìn vào bàn tay thon dài, ngón tay thanh mảnh, tinh tế lại tỉ mỉ, móng được cắt sát vào da, khuôn mặt Khương Ngọc mang theo hương vị nữ nhân quyến rũ thành thục, chóp mũi cao thon thả, khuôn mặt nhu hoà mềm mại, môi hơi mỏng hồng nhuận ướt át, ẩn ẩn dưới vỏ bọc nữ nhân chín chắn thanh cao lại là một cơ thể hấp dẫn và quyến rũ câu hồn. Lương Hạ chớp nhẹ rèm mi. Có phải cô đã bỏ qua một cực phẩm nữ nhân không?

Cực phẩm nữ nhân nào đó đang tiếp tục thu xếp đồ đạc, nhìn ánh mắt cô nhóc bình thường vô cùng hoạt bát năng động, hiện giờ lại đang đình trệ hô hấp mà nhìn cô chằm chằm, khoé môi liền cong lên nụ cười quyến rũ.

Lương Hạ hơi thất thần, có chút ngượng ngùng đứng dậy, mở miệng lí nhí nói không ra hơi:

"Ah... em... em về lớp đây."

Khương Ngọc nghe âm thanh mang theo chút xấu hổ của Lương Hạ, liền xoay người lại, nhưng cùng lúc đó Lương Hạ cũng đang rón rén bước chân định chuồn êm ra ngoài, Khương Ngọc bất ngờ xoay người khiến Lương Hạ giật mình chân này vấp lấy chân kia, không tiếng động đổ ập người về phía trước.

Khương Ngọc không biết chuyện gì đang xảy ra, một thân hình nho nhỏ chao đảo nghiêng về phía cô, ngay lập tức phản xạ nhanh chóng vươn tay ra đỡ lấy.

Tràng cảnh xấu hổ khiến khuôn mặt Lương Hạ đỏ bừng, cô nằm gọn trong người Khương Ngọc, tay Khương Ngọc ôm lấy eo cô siết chặt, hai khuôn mặt cận kề sát vào nhau, cô còn nhìn rõ được từng sợi lông mi dài như cánh quạt của Khương Ngọc, đẹp đến nỗi khiến cô thổn thức, mũi cô ngửi được mùi hương hoa quyến rũ, hương vị làm Lương Hạ hơi choáng váng.

"Em nhẹ quá! Lương Hạ." Khương Ngọc cười như có như không trêu chọc.

Lương Hạ vội vàng thoát khỏi tay Khương Ngọc, ánh mắt lộ rõ sự túng quẫn cùng xấu hổ.

"Em... em đi trước!" Nói xong liền xoay người chạy mất.

Khương Ngọc cười khẽ, cúi đầu nhìn xuống bàn tay vừa ôm tiểu loli kia, sau đó trầm ngâm vươn ngón tay đặt trên cằm, phong thái bại hoại phong tình của nữ nhân phóng đãng hiện ra không chút che giấu.

"Nếu bánh bao nhỏ là Lương Hạ thì cũng không tồi nhỉ?" Khương Ngọc thì thầm một câu không đầu không đuôi rồi im lặng xoay người tiếp tục công việc.