Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 82: Ép buộc



Khương Tình toàn thân chìm vào u tối, sắc mặt âm trầm nhìn Tô Thịnh lạnh giọng nói:

"Không có cách nào vào?"

Tô Thịnh cúi đầu, sắc mặt tái nhợt nói:

"Toàn bộ người trong Dung gia đều có... súng. Đã vậy canh chừng rất nghiêm ngặt, hầu như không có cách nào vào cả."

Khương Tình trầm mặt, nhìn Tô Thịnh lạnh lùng nói:

"Cường ngạnh không được? Tiền cũng không thể giải quyết. Chỉ là một cánh cổng cũng không có cách nào đi vào được. Khương gia nuôi một lũ vô dụng sao?" Giọng Khương Tình rét lạnh đầy tàn nhẫn, sau đó nhìn Tô Thịnh nghiêm giọng lớn tiếng nói:

"Bọn họ có súng, Khương gia thì không có à? Điều động Lam Bang! Tôi không tin Lam Bang không giải quyết được chuyện cỏn con này."

Tô Thịnh nghe thấy liền biến sắc, thực lực Lam Bang mạnh mẽ kinh người, là thế lực hắc đạo do Khương Tình làm chủ, chưa từng tuỳ tiện dùng qua.

"Đại tiểu thư! Nếu dùng Lam Bang nhất định sẽ gây tổn thất rất lớn. Không thể được! Tiểu thư suy nghĩ lại đi!" Lam Thất từ phía sau đi tới, vội vã mở miệng ngăn cản.

Khương Tình nhìn Lam Thất, ánh mắt sắc bén như dao khiến Lam Thất phải cúi thấp đầu, nhưng Lam Thất vẫn cố gắng giải thích:

"Tiểu thư! Đúng là thực lực của Lam Bang có thể đối kháng được với Dung gia, nhưng động tĩnh lớn như vậy, lại bại lộ Khương gia đang nắm trong tay lực lượng hắc đạo mạnh mẽ như Lam Bang, giới hắc đạo sẽ chỉa hướng về phía Khương gia. Thật sự không thể tuỳ tiện dùng."

Khương Tình nghe thấy liền cười lạnh.

"Vậy các người muốn ta trơ mắt nhìn nữ nhân của mình rơi vào tay người khác sao? Lam Thất! Có phải nắm giữ một phần của Lam Bang nên ngươi nghĩ mình có cái quyền chi phối quyết định của ta không?" Giọng Khương Tình âm trầm đến cực điểm.

Lam Thất nghe thấy liền cúi thấp đầu.

"Khương Tình! Con bình tĩnh lại đi." Giọng nói ôn tồn nhẹ nhàng vang lên.

Tô Thịnh và Lam Thất vừa nhìn thấy Khương Thời liền đồng thanh nói:

"Lão gia!"

Khương Tình nhìn Khương Thời rồi quay đầu đi, lạnh giọng nói:

"Con rất bình tĩnh. Lam Bang vốn là con tạo ra để bảo vệ Khương gia, bảo vệ gia tộc. Nhưng nếu con mất Hạ Nhi! Con sẽ không cần cả gia tộc này nữa. Bảo vệ nó để làm cái gì?"

Khương Thời nghe thấy tay liền run lên, không biết phải trả lời Khương Tình thế nào.

"Khương Tình. Ta cũng thấy không cần điều động Lam Bang." Ông Hạ từ phía sau đi tới, trầm giọng nhìn Khương Tình nói.

Khương Tình nhíu mày nhìn ông Hạ, như đang muốn nghe ông Hạ giải thích.

Ông Hạ liền nghiêm giọng nói:

"Lão già Dung gia kia không phải dạng vừa đâu, cháu gái lão ta là Dung Lạc còn là thuộc dạng trò giỏi hơn thầy, con đối phó với Dung gia là phải dùng kế. Cứng đối cứng chỉ khiến con chịu thiệt thôi."

"Con không quan tâm!" Khương Tình lạnh nhạt nói.

Ông Hạ thở dài, liền thấp giọng nói tiếp:

"Ta có người ở Dung gia, con yên tâm đi. Hạ Nhi tạm thời không sao cả. Ta đã dặn dò người đó canh chừng bảo vệ nó rồi."

Khương Tình nghe thấy liền bước nhanh tới gần Ông Hạ, giọng vô cùng lo lắng khẩn trương hỏi:

"Hạ Nhi thật sự không sao?"

Ông Hạ gật nhẹ đầu, nhìn vẻ mặt bất an đầy mệt mỏi của Khương Tình liền thở dài. Hạ Nhi xem như chọn không lầm người a, tuy là nữ nhân nhưng Khương Tình không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với những nam nhân mà ông từng gặp, là một người vô cùng xuất sắc, thiên tài tuyệt diễm lại yêu thương cháu gái ông như vậy, trong lòng ông Hạ tràn đầy vui mừng, nhưng lại nhớ đến cô cháu gái không bớt lo kia, liền thấp giọng nói:

"Người đó báo lại với ta, Hạ Nhi hình như có kế sách gì đó với Dung Lạc, nên Dung Lạc không hề làm gì con bé, còn vô cùng quan tâm chăm sóc nó. Ta chỉ lo lắng thủ đoạn tàn nhẫn của Dung Lạc, sợ Dung Lạc làm gì Hạ Nhi, nhưng hình như Dung Lạc không có ý đó. Ta cũng yên tâm được đôi chút."

Khương Tình nhíu mày suy nghĩ, đã ba ngày kể từ ngày Hạ Nhi bị bắt đi, cô không ăn không ngủ lo lắng bất an vô cùng. Hôm nay nghe được tin Hạ Nhi bình an đã khiến cô vô cùng vui vẻ, chỉ sợ Hạ Nhi có chuyện gì. Cô sẽ không nhịn được mà huỷ diệt tất cả. Cho dù phải san bằng cả Dung gia, trả giá đại giới cũng không tiếc.

Ông Hạ nhìn sắc mặt âm trầm của Khương Tình, liền mở miệng nói tiếp:

"Dung gia sắp mở một buổi tiệc để toàn giới hắc đạo biết Dung Lạc đã trở về. Ngày đó Dung gia sẽ mời người đến lâu đài, Khương Tình! Đó là thời cơ duy nhất để con tìm gặp Hạ Nhi, nhưng hôm đó Dung gia nhất định sẽ đề cao cảnh giác, con chỉ có thể tìm cách gặp con bé. Còn việc đưa nó rời khỏi Dung gia, chúng ta sẽ từ từ bàn tính kĩ lưỡng hơn."

Khương Tình im lặng một lúc rồi gật đầu.

Khương Thời bước tới trước mặt Khương Tình nói:

"Hôm đó có Bối gia và Cao gia, còn có An gia nữa. Con phải đi cùng một nữ nhân. Vì đó là ngày ra mắt gia tộc giới hắc đạo, vô cùng cảnh giác và đề phòng, có nữ nhân đi cùng sẽ đánh lạc hướng bọn họ không nghi ngờ chuyện con đi tìm Hạ Nhi. Ta đã nói với Bối gia, ngày đó để Bối Vy đi cùng con. Con thấy thế nào?"

Khương Tình suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Ông Hạ thấy Khương Tình đã thoả hiệp, liền bổ sung thêm:

"Vậy được rồi! Còn hai ngày nữa sẽ tới ngày Dung gia mở tiệc. Con về nghỉ ngơi lấy sức đi! Con không muốn để Hạ Nhi thấy bộ dạng này của con chứ? Con bé đã có người của ta ở Dung gia đảm bảo an toàn, một cọng tóc cũng không mất được đâu. Lão già Dung gia đó mà dám đụng vào cháu gái ta. Dù liều cái mạng già này ta cũng không tha cho lão ấy!" Ông Hạ hừ lạnh nói.

Khương Tình trầm ngâm, một lát sau liền từ biệt ông Hạ, xoay người lên xe đi mất.

"Haizz... đúng là cháu gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Nó bây giờ xem lời ta nói không ra gì! Lời của lão già họm hẹm nhà ông lại nghe đến sái cổ. Đúng là..." Khương Thời bất mãn oán hận nói.

"Hừ! Ông không hiểu Khương Tình bằng tôi. Uổng công nuôi dạy con bé lại không hiểu nó muốn gì. Việc của Hạ Nhi còn chưa giải quyết xong, tóc tôi cũng rụng mảng mảng đây này. Cái con bé chết giẫm đó không biết giờ này đang làm gì? Có nhớ đến lão già này hay không? Ôi!!! Cháu gái bảo bối của tôi..."

Ông Hạ chống quải trượng thiểu não than thở rồi bỏ đi một mạch.

Cô nàng nào đó đang ngồi trên sofa phòng khách, nhìn váy áo lụa là gấm vóc bay vèo vèo trước mặt mình, thái dương hơi giần giật lạnh giọng nói:

"Tính mở cửa hàng quần áo à?"

Nữ nhân tóc vàng đối diện vắt chéo chân ngồi trên sofa, tư thái tao nhã cao quý như một vị vương giả lãnh khốc, nhìn Hạ Nhi một thân váy dài mỏng nhẹ màu đỏ cực kì diễm lệ, làn váy rực rỡ làm nổi bật làn da trắng như tuyết, mái tóc buông xoã hờ hững rơi rớt trên vai, tăng thêm hương vị phong tình vô hạn, đẹp đến mức người khác hít thở không thông. Dung Lạc trong lòng liền một trận xao động khác lạ.

Hạ Nhi quay đầu nhìn Dung Lạc, bắt gặp ánh mắt say mê màu xanh biếc đang nhìn mình chằm chằm đầy tà khí, Hạ Nhi híp mắt lại nói:

"Bỏ ngay cái ánh mắt chết tiệt đó đi!"

Dung Lạc nghe thấy liền cười khẽ, vươn tay chống lên thành ghế sofa, bàn tay đỡ lấy cằm thon thả tinh xảo thấp giọng nói:

"Tại vì em rất xinh đẹp! Tôi từng gặp vô số mỹ nhân, tưởng rằng đối với vẻ đẹp của nữ nhân tôi đã không còn bị ảnh hưởng nữa, nhưng khi nhìn em, vẫn bị kinh diễm không nhỏ. Em quá đặc biệt."

Hạ Nhi vẻ mặt đầy khinh bỉ, ánh mắt hổ phách liền liếc qua những bộ quần áo được mang tới, lạnh giọng nói:

"Sao lại mang nhiều quần áo đến như vậy?"

Dung Lạc vẫn ưu nhã nhìn Hạ Nhi, cười đến yêu nghiệt quyến rũ nói:

"Để em tuỳ tiện chọn, tôi cần em xuất hiện thật xinh đẹp trong buổi tiệc của tôi. Dù em vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp rồi! Nhưng tôi muốn nữ nhân của mình phải là người hoàn mỹ nhất, khiến người ta chỉ có thể ngước lên nhìn ngắm. Hạ tiểu thư! Em mau chọn một bộ đi!"

Một đống lớn quần áo xa hoa diễm lệ được bày ra, người hầu xếp một hàng dài, tay cầm những bộ váy tuyệt mỹ toàn là những thiết kế đặc chế tinh xảo nhất. Hạ Nhi thở dài, lại theo thói quen co đầu gối lên sofa, tay vòng qua ôm lấy, má tựa lên đầu gối chớp mắt lười biếng nhìn một vòng, mái tóc nâu sáng bao phủ xung quanh như thác nước huyền ảo, xinh đẹp đến mức khiến người khác phải hoảng hốt.

Cái tư thế biếng nhác và sự mỹ lệ kinh người này của cô khiến Dung Lạc nhìn thấy liền thấp giọng cười khẽ, bàn tay đang chống cằm vươn ra một ngón tay, khẽ chạm lên bờ môi mỏng gợi cảm của mình nói:

"Hạ Nhi! Em phải đi xuống chọn chứ, nhìn một vòng như thế sẽ biết được bộ nào vừa ý sao?"

Hạ Nhi nhíu mày, buông thả hai chân xuống ghế rồi đứng lên, toàn thân đều lộ ra một vẻ mất kiên nhẫn cùng chán ghét đến mười phần rõ ràng.

Hạ Nhi đảo một vòng quanh người hầu rồi quay đầu nói với Dung Lạc:

"Chả thích bộ nào cả! Bổn tiểu thư không muốn chọn nữa."

Dung Lạc cười khẽ, giọng ôn hoà tao nhã nói:

"Trang sức cũng không?"

Hạ Nhi nghiêm túc gật đầu nói:

"Xấu muốn chết!!!"

Người hầu xung quanh nghe thấy đều run rẩy, những bộ sưu tập trang sức thương hiệu nổi tiếng, toàn những nghệ nhân tay nghề tuyệt đỉnh làm ra lại khiến cô gái này chê bai đến khó nghe, trong lòng bọn họ vô cùng khiếp sợ.

Dung Lạc lại như đã đoán được Hạ Nhi sẽ ghét bỏ, cười khẽ nói:

"Đem xuống hết đi. Gọi người chuẩn bị mấy thứ này lên đây!"

Ngay lập tức một nam nhân mặc trang phục vest lịch lãm bước tới, là một quản gia mới nhậm chức ở Dung gia, được Vương Luân mang đến.

"Cô chủ! Người đến rồi!" Vương Luân thấp giọng nói.

Dung Lạc chỉ cười mỉm, sau đó liền liếc mắt nhìn Hạ Nhi một cái, giọng trở nên lạnh lẽo cuồng nộ:

"Đem hắn ta xuống! Xử lý! Một chút việc cỏn con như chọn đồ cho nữ nhân cũng không làm được. Dung gia không cần loại vô dụng như vậy."

Thanh niên kia nghe thấy liền run rẩy ngã xuống.

Vương Luân cúi đầu trầm mặc không nói câu nào, chỉ lặng lẽ vươn tay lên ra hiệu.

Ngay sau đó liền có một đám người mặc vest đen hùng hổ đi tới muốn mang thanh niên kia đi.

"Cô chủ! Làm ơn tha cho tôi đi! Tôi biết sai rồi! Cô chủ!!" Thanh niên khóc lóc khẩn cầu.

Dung Lạc chỉ lẳng lặng cười âm hàn lạnh lẽo, ánh mắt xanh biếc toả ra một luồng ánh sáng lạ.

"Dừng lại đi!" Hạ Nhi nhẹ giọng nói.

Nếu Hạ Nhi không biết nữ nhân này đang ép bức cô, xem như cô sống uổng. Nhưng nữ nhân này rất tàn nhẫn, lời đã nói ra sẽ không bao giờ rút lại. Nói được làm được, Hạ Nhi cô lại không thể tàn nhẫn được như Dung Lạc.

"Đem hắn đi!" Giọng Dung Lạc vẫn rét lạnh, âm hàn đến cực điểm, mặc kệ lời Hạ Nhi nói, tiếp tục ra lệnh.

Thanh niên ngây thơ vô tội lại lập tức khóc lên, nhìn Hạ Nhi khẩn cầu nói:

"Tiểu thư! Mong cô cứu tôi! Tiểu thư!!"

Hạ Nhi liếc mắt nhìn Dung Lạc, sau đó liền xoay người chậm rãi bước đến bên cạnh Dung Lạc, tay vươn ra nắm lấy cổ áo Dung Lạc một cách thô bạo rồi hét lên:

"Mẹ kiếp! Giờ cô muốn sao mới tha cho hắn? Hả???"

Hạ Nhi cô không muốn nửa đêm đang ngủ liền có âm hồn tới siết cổ đòi mạng đâu.

Vương Luân nhìn thấy Hạ Nhi không chút kiêng nể nắm cổ áo gia chủ nhà mình một cách hung tàn như vậy, thân thể liền run lên.

Trước giờ Dung Lạc tàn nhẫn đến mức nào, ông được xem như tận mắt chứng kiến, lần đầu tiên trong đời ông thấy khâm phục một nữ nhân là Hạ Nhi.

Con mẹ nó chứ! Cái lá gan cô nàng này thật sự quá lớn rồi!!!

Thế nhưng Vương Luân không biết rằng, Hạ Nhi từ đầu tới cuối không có gì, chỉ có mỗi gan là lớn nhất.

Hạ Nhi nắm cổ áo Dung Lạc, lại không thấy nữ nhân này nhúc nhích chút nào, vô cùng phẫn nộ cùng tàn bạo giẫm chân lên sofa, sau đó ngồi đè lên cô chủ nhà ông, đẩy mạnh Dung Lạc va đầu lên thành ghế sofa, nắm cổ áo không ngừng lắc tới lắc lui, giọng còn vô cùng hung dữ lớn tiếng nói:

"Nói! Câm sao hả? Đồ khốn kiếp! Rốt cuộc có tha cho tên đó hay không? Bổn tiểu thư chịu đựng cô quá đủ rồi! Mau nói! Con mẹ nó! Có mở miệng ra không thì bảo??"