Hạ Vi Chu Minh

Chương 3



“Huyết khí công tâm?!”

Nghe được những lời này của đại phu, khuôn mặt của tất cả người Tư gia đều mang một vẻ khó có thể tin được.

Ba ngày trước, Tư nhị công tử Tư Liên lại bị phát hiện ngất xỉu trong phòng ngủ. Hơn nữa tình trạng còn nghiêm trọng hơn so với những lần trước. Hắn hôn mê tới ba ngày, mới tỉnh lại chưa được bao lâu.

Cả Tư gia đều bị đảo lộn. Tư phu nhân không ăn không uống, canh giữ bên cạnh Tư nhị công tử cả ngày lẫn đêm. Tư đại công tử Tư Mộ ra sức chèo chống công việc của Tư gia cũng từ chối hầu hết các cuộc đàm phán, vừa lo lắng cho đệ đệ, lại vừa phải an ủi mẹ cha.

Bọn hạ nhân bị đánh một trận, đặc biệt là những người hầu hạ [email protected] cận nhất của Tư Liên. Bởi vì không nhận ra sự khác thường của chủ tử, nên bị Tư đại thiếu lấy lý do là chăm sóc không cẩn thận mà chỉnh cho một trận tới mức da gần như sắp bị lột ra.

Tư Mộ nhớ tới chuyện xảy ra đêm đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Lúc ấy, hắn vốn đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên một cơn gió Đông Nam thổi qua, khiến cửa sổ phòng hắn đập đùng đùng. Hắn nhớ tới cửa sổ phòng đệ đệ hắn cũng là hướng phía Nam, lại đối diện hồ nước. Dựa vào tính tình của đệ đệ mà nói, không chừng lại không lo không lắng gì mà mở rộng cửa sổ, ngộ nhỡ gặp gió rồi nhiễm lạnh e rằng cơ thể lại càng không khỏe.

Hắn không an lòng, ngay lập tức đứng dậy khoác áo khoác rồi tự mình mang theo gã sai vặt đi tới sân viện của Tư Liên.

Kết quả đèn đuốc trong phòng ngủ sáng trưng, hai người ở ngoài cửa hô vài tiếng nhưng từ đầu đến cuối không ai trả lời lại. Cuối cùng đợi không được nữa hắn quyết định phá cửa tiến vào, nhìn thấy đệ đệ ngã bên cạnh bàn sách, xung quanh còn rải rác tứ tung nào bút, nào nghiên mực, nào giấy vẽ.

“Đệ đệ, đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đệ lại huyết khí công tâm mà té xỉu?”

Câu hỏi mà Tư Mộ hỏi, cũng là câu hỏi mà tất cả mọi người ai cũng muốn hỏi. Tính tình Tư Liên ôn hòa, cộng thêm thân thể yếu nhược lại càng phải tu tâm dưỡng tính, cảm xúc rất ít khi dao động mạnh, huống chi lúc ấy trong phòng Tư Liên chỉ có một người là hắn.

Nhưng mà đại phu lại nói hắn vì huyết khí công tâm mới té xỉu…

Người nhà Tư gia thật sự không đoán ra lúc ấy rốt cuộc trong phòng đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến hắn kích động đến thế.

Tư Liên dựa nửa người vào giường, hắn chỉ biết cười gượng hai tiếng, không trả lời câu hỏi của Tư Mộ, nhưng khuôn mặt lại bất giác mà bắt đầu đỏ ửng lên. Hắn có thể nói cái gì bây giờ? Không nói đến bí mật hắn mê mẩn nữ nhân mặc y phục đỏ rực ấy. Khi nghĩ đến hành động của bản thân đêm hôm đó, chính hắn cũng tự thấy xấu hổ và tức giận đến mức chỉ hận không thể mất trí nhớ luôn cho rồi.

Không lẽ nói xuân tâm * của mình bắt đầu nảy mầm, nửa đêm nửa hôm không ngủ được nên mới đi vụng trộm họa cô nương nhà người ta lên giấy, hay là nói bản thân lừa dối không có gia giáo cợt nhả đối phương, đã thế kết quả còn bởi vì quá hưng phấn nhưng cơ thể thì vô dụng nên dẫn đến hôn mê bất tỉnh?

(*Tình yêu tựa như những đóa hoa mùa xuân, xuân tới, ấm áp nảy mầm.)

Thấy Tư Liên rõ ràng không muốn đề cập đến chuyện khi đó, Tư Mộ cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa. Hắn khuyên cha mẹ đã mấy đêm không chợp mắt đi nghỉ ngơi, sau đó dặn đệ đệ vài câu rồi chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng mà Tư Liên lại mang bộ dạng muốn nói lại thôi giữ chặt ống tay áo hắn.

“Đại ca, đêm đó khi ngươi vào phòng, có thấy cái gì đó… Khác thường không?”

Thật ra điều Tư Liên muốn hỏi chính là tung tích của nữ nhân mặc y phục đỏ đó. Có điều là hắn không dám nói rõ ra với đại ca.

Tuy rằng không biết thân phận của nữ tử đó, nhưng có lẽ chắc chắn nàng không phải người phàm. Vì thế hắn không dám tùy tiện nói ra chuyện của nàng, sợ bị người khác cho rằng hắn gặp gỡ mấy thứ không sạch sẽ này kia. Cho nên hắn đành phải uyển chuyển tấn công từ từ, hy vọng có thể thám tính được chút tin tức từ chỗ đại ca.

“Khác thường?”

Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của đệ đệ, nhưng lại hỏi câu hỏi kỳ lạ như thế, hắn chợt cảm thấy việc đệ đệ té xỉu có lẽ là có ẩn ý gì bên trong: “Đệ đệ, không phải đệ gặp phải chuyện gì đó chứ?”

“Không có! Chỉ là, chỉ là đệ lo lắng cho thân thể của mình nên nghĩ đến chút chuyện không tốt thôi…”

Tư Liên biết đại ca sinh nghi liền vội vàng thay đổi đề tài.

Tư Mộ cho rằng bởi vì thân thể của mình mà đệ đệ suy nghĩ thái quá chuyện lên, nên cũng không truy hỏi tiếp nữa. Hắn an ủi Tư Liên vài câu rồi lập tức rời đi để đệ đệ nghỉ ngơi.

Trông thấy đại ca rõ ràng không biết đến sự tồn tại của nữ nhân mặc y phục đỏ đó, trong lòng Tư Liên không biết là đang thất vọng hay hạnh phúc. Hắn nghĩ, khó khăn lắm mới có thể gặp mặt nàng ấy một lần, thế mà kết quả, hành vi của hắn lại vô cùng thô lỗ không đứng đắn.

Kỳ thực hắn vốn định nếu có thể gặp lại nàng, việc đầu tiên hắn phải làm là xin lỗi nàng vì đã nhìn trộm nàng dù mới gặp lần đầu. Sau đó thì thỉnh giáo quý danh cô nương nhà người ta, nếu có thể kết duyên tương giao thì tốt biết bao.

Chứ không phải cảnh tượng té xỉu như một trò cười như thế.

Cái cơ thể rách nát này của hắn, haizz… Tư Liên nhìn chằm chằm tấm màn trên đỉnh đầu, tâm trạng phức tạp vạn phần.

*

Thu đi Xuân đến, chớp mắt cái Hạ đã tới.

Tư Liên ngồi một mình trên hành lang đình Thủy Lâm, được ngăn cách bởi tầng tầng lớp lớp rèm lụa bay lất phất, lặng lẽ nhìn hoa sen vừa mới chớm nụ trong hồ.

Đám hạ nhân hầu hạ đứng xa xa phía sau, bởi vì lời dặn dò của Tư Liên nên không ai dám tiến lại gần. Nhưng cũng không dám đứng quá xa, chỉ sợ đột nhiên thân thể Nhị công tử không khỏe lại không một ai kịp thời nhận ra.

Mọi người trong Tư phủ đều không hiểu vì cái gì, mà nhị công tử nhà bọn họ từ một năm trước bỗng dưng thích ngồi ngẩn người ở trong hành lang đình thủy tạ.

Sân của Tư Liên được xây dựng gần hồ, mỗi một gian phòng đều có một hành lang ven hồ dùng để ngắm cảnh. Chỉ là Tư Liên biết cơ thể mình không thể chịu được gió, nên những nơi thoáng đãng và nhiều gió như vậy, bình thường hắn sẽ không đi.

Nhưng hắn đã ngồi ở trong phòng đợi gần hai tháng, nữ tử mặc y phục đỏ kia lại không xuất hiện thêm lần nào. Nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy nàng là ở trong hồ sen trước đình. Trừ lần đó ra, Tư Liên không còn manh mối nào khác, nên đành phải ngày ngày canh giữ bên hồ, với hy vọng có thể gặp lại nàng.

Nhưng thân thể hắn căn bản không thể chịu nổi.

Hắn đợi chưa được mấy ngày liền nhiễm phong hàn, bị người trong gia đình ép buộc phải ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Phong hàn còn chưa kịp hết thì ngày Đông giá rét đã kéo tới, hắn càng không có cách nào khác để có thể ra ngoài, chỉ biết ở trên giường bệnh trằn trọc suốt một mùa Đông, ngày đêm làm bạn cùng thuốc.

Mãi cho đến khi Xuân về, thời tiết chuyển ấm, cơ thể Tư Liên mới tốt lên được một chút. Sau nhiều lần gian khổ thuyết phục cha mẹ và đại ca, cuối cùng cũng có thể quay lại những ngày ngồi ngẩn người trên hành lang đình Thủy Lâm. Người nhà Tư gia không lay chuyển được Tư Liên, lại lo lắng thân thể của hắn, bọn họ đành phải tính kế với cái hành lang đình Thủy Lâm.

Vậy là có vô số tấm màn lụa được treo trên hành lang vốn dĩ không cửa sổ không cửa ra vào của đình Thủy Lâm. Tất cả màn lụa đều được làm bằng sợi Mây Khói trị giá ngàn vàng, sợi Mây Khói được dệt vô cùng tỉ mỉ, cực kỳ nhẹ lại nửa trong suốt, vừa có thể chắn gió mà còn không dày đến mức che khuất quang cảnh phía bên ngoài hồ.

Tư Liên đã “Canh gác” ở hành lang này một khoảng thời gian dài, nhưng nữ nhân mặc y phục đỏ mà hắn nhớ mong mãi kia vẫn không hề xuất hiện.

Trong lòng hắn bất an, sợ hành vi càn rỡ của bản thân lần trước đã khiến nàng ghét bỏ hắn nên mới không xuất hiện nữa. Hắn vừa muốn nhận lỗi vừa muốn giải thích, nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về nàng cả, chỉ có thể ngày ngày si ngốc chờ đợi.

Nghĩ như thế, Tư Liên không nhịn được lại thở dài: “Haizz…”

“Ngươi không vui sao?”

Giọng nữ trong trẻo vang lên. Tư Liên nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn. Không biết từ khi nào, ở giữa hành lang đình Thủy Lâm lại xuất hiện một bóng người màu đỏ hơi dựa vào lan can.

Nàng vẫn mặc bộ đồ năm đó khiến cho người khác phải mặt đỏ tai hồng, chẳng chút để ý mà ngồi trên lan can, nửa người đều thò ra ngoài hành lang. Hai cánh tay đặt ở sau lưng, hai bàn chân trắng nõn đung đưa trên mặt nước, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống nước.

Gương mặt Tư Liên bất giác đỏ lên.

Nữ tử thấy vậy, bóng dáng lóe một cái liền xuất hiện trước mặt Tư Liên, nàng mở to hai mắt nhìn hắn: “Không phải ngươi lại xỉu đấy chứ?”

“… Không xỉu.”

Miễn là nàng đừng tới gần ta, đừng nhìn ta như vậy… nữa.

Tư Liên cụp mắt, lặng lẽ lui về sau một bước, lặng lẽ điều chỉnh lại nhịp tim và hơi thở của mình rồi mới mở miệng nói: “Tại hạ là Tư Liên. Lần trước gặp mặt, đã mạo phạm…”

Nữ tử nhíu nhíu mày, vươn ngón trỏ đặt lên môi Tư Liên. Cả người hắn tựa như bị điểm huyệt đông cứng lại, trong nháy máy không nói được gì.

“Đừng nói kiểu nho nhã như vậy, ta không nghe hiểu.” Nàng chỉ chọn ra thông tin mà nàng quan tâm: “Ngươi tên là Tư Liên, đúng không?”

Tư Liên theo bản năng gật gật đầu, quên mất ngón trỏ của nữ tử vẫn còn đặt trên môi mình. Động tác gật đầu của hắn tương đương với việc trong lúc vô tình, đã nhẹ nhàng cọ cọ lên ngón tay ngọc ngà kia.

Xúc cảm trơn mịn.

… Tư Liên cảm thấy, nói không chừng hắn lại sắp té xỉu nữa rồi.

Nữ tử lại không chút để ý đến mấy cái tiểu tiết đó. Nàng cười rạng rỡ, rõ ràng ánh mắt trong suốt không gì sánh được, nhưng gương mặt tuyệt đẹp mang theo nụ cười vẫn như trước, quyến rũ vô cùng.

“Đồ ngốc Tư Liên.”

Nàng vừa cười vừa gọi một tiếng, đồng thời thu ngón tay về, sau đó chỉ vào mình.

“… Ta là Thần mùa Hạ, Chu Minh.”

*

Xuân đi Thu đến, Đông sang Hạ Chí, bốn phương tứ hướng, bốn mùa luân chuyển không ngừng.

Mà Thần linh chưởng quản sự thay đổi các mùa trong năm, được người đời gọi là Thần bốn mùa.

Xuân Vi Thanh Dương, Hạ Vi Chu Minh, Thu Vi Bạch Giấu, Đông Vi Huyền Anh. Thần bốn mùa. Những cái tên này được người phàm viết thành ca dao, cùng với những mẫu thần thoại truyền thuyết lưu truyền khắp nơi.

Truyền thuyết kể rằng pháp lực Thần bốn mùa cường đại, kiêu ngạo vô cùng, có thể thay đổi vận mệnh chúng sinh chỉ trong nháy mắt.

Truyền thuyết kể rằng Thần bốn mùa không có sinh tử, bất nhập luân hồi, tồn tại cùng trời đất thiên nhiên, suốt đời bất diệt.

Truyền thuyết còn nói rằng các vùng Đông Nam Tây Bắc chính là đền thờ của Thần bốn mùa. Nếu khi đó không phải là mùa mà mình chưởng quản, các vị thần sẽ ngủ say trong đền thờ ấy.

Toàn bộ chẳng qua cũng chỉ là truyền thuyết.

[email protected] thịt phàm phu tục tử không thể nhìn thấy dung mạo của Thần linh. Đối với bá tánh muôn dân ngây ngô mà nói, Thần bốn mùa chỉ thực sự tồn tại trong các thần thoại. Tuy được ca tụng, được tôn thờ, nhưng từ trước tới nay mọi người đều biết điều đó không có thật.

Bởi vậy khi Tư Liên nhìn thấy nữ tử mặc y phục đỏ với ý cười duyên dáng trước mặt, hắn khó có thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.

Nàng không phải là người phàm, hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước cho việc này. Có lẽ thời khắc lần đầu tiên nhìn thấy nàng đang hái sen với một thân y phục đỏ rực đã quá mức sâu sắc, trong lòng hắn vẫn luôn cho rằng có lẽ nàng là Hoa Sen Tiên Tử, hoặc là yêu quái hồng điệp yêu gì đó. Không bao giờ ngờ tới thân thế của nàng thế nhưng lại phi phàm đến như vậy.

Nữ thần mùa Hạ, Chu Minh.

Cả người Tư Liên rơi vào sự kinh sợ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Mặt khác, tâm lý của Chu Minh lại hoạt động đơn giản hơn rất nhiều.

Buổi đêm trước ngày Lập Thu khi Tư Liên đột ngột té xỉu đó, mặc dù sắp phải chìm vào giấc ngủ, nhưng nàng vẫn cố gắng dùng tia minh mẫn cuối cùng để báo tin cho người nhà Tư Liên. Năm nay khi nàng vừa tỉnh giấc thì lập tức đến thẳng Tư phủ, có lẽ vì nàng vẫn còn có chút lo lắng.

Đến bây giờ khi gặp lại Tư Liên, tuy rằng sắc mặt của hắn đã có chút thay đổi, nhưng nhìn có vẻ không phải là lại sắp ngất xỉu nữa. Lúc này Chu Minh mới an tâm, tâm ý lại chuyển sang chuyện khác.

Trong lòng nàng vẫn còn nhớ thương bức tranh của Tư Liên mà nàng đã nhìn thấy vào năm trước. Tuy rằng cuối cùng đã bị mực làm nhòe đi, nhưng nàng vẫn muốn mang về cất giữ thật cẩn thận.

Có việc thì cầu người, Chu Minh nghĩ vậy liền làm ra bộ dáng lấy lòng, trong mắt tràn ngập vẻ cầu khẩn sau đó đưa tay lắc lắc ống tay áo Tư Liên.

Hành động vốn có chút ngây thơ trẻ con này, cộng thêm gương mặt kiều diễm kia của nàng,thế nhưng không làm cho người khác cảm thấy khó chịu, thậm chí trong mắt Tư Liên còn cực kỳ hấp dẫn và đáng yêu. Hắn làm gì còn tâm tư mà nghĩ về truyền thuyết Thần bốn mùa nữa chứ. Trong tâm trong mắt lúc này chỉ chất chứa duy nhất hình ảnh Chu Minh nhẹ lay động ống tay áo hắn mà thôi.

“Liên ngốc này, ngươi tặng cho ta bức họa năm trước ngươi vẽ được không?”

Bởi vì chuyện Thần bốn mùa lúc nãy đã gây ra kinh sợ quá lớn, đến lúc này Tư Liên mới chú ý đến xưng hô của Chu Minh dành cho hắn. Hắn cảm thấy xưng hô giữa hai người như vậy là quá mức thân thiết, vì vậy lại không nhịn được mà thẹn thùng đỏ mặt tiếp.

Thực ra chỉ là do hắn suy nghĩ nhiều thôi. Bởi vì ngay cả đạo lí đối nhân xử thế Chu Minh còn không biết rõ, thì làm sao hiểu được mấy thứ tên gọi tình thú giữa nam nữ này kia. Ban nãy gọi hắn là đồ ngốc, chẳng qua do nàng thật sự thấy hắn ngốc mà thôi.

Còn về sau này, đó lại là một câu chuyện khác.

“Bức tranh đó bị nhòe mực, ta… Vứt đi rồi.”

Tư Liên cụp mắt, có chút chột dạ khi nói lời đó. Không phải hắn bịa chuyện lừa nàng. Bức tranh bị mực làm nhòe khi đó, quả thật hắn đã vứt đi rồi.

Chỉ là hắn không nói cho nàng biết, thật ra sau đó hắn lại lén họa một bức khác. Cũng là họa cảnh Chu Minh với trang phục đỏ rực đang hái sen, còn tinh tế hơn nhiều so với bức tranh đầu tiên. Nhưng mà…

Hắn không dám cho người khác nhìn thấy.

Dung nhan nữ tử khuê các đâu phải người khác muốn nhìn là có thể dễ dàng nhìn được, càng đừng nói đến việc bị nam nhân bên ngoài họa thành tranh. Cái gọi là Mỹ nhân đồ đa số đều là sở thích chốn khuê phòng, ngoại trừ phu quân được ngắm nhìn ra thì tuyệt đối không được lưu truyền ra ngoài. Cho nên việc Tư Liên vụng trộm họa bức giai nhân, ở thế tục đã bị xem là cực kỳ thất lễ rồi.

Hắn không kìm lòng được. Biết rõ mà còn cố tình phạm phải, nên khó tránh có chút chột dạ trong lòng.

Chu Minh không phải nữ tử khuê các. Cái người đời gọi là thanh danh hay danh dự chốn khuê phòng, cho tới bây giờ cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Thần bốn mùa. Bởi vậy sau khi nàng nghe thấy bức tranh đã không còn, liền không chút do dự nói ngay với Tư Liên.

“Liên ngốc, vậy ngươi vẽ lại cho ta một bức tranh khác đi.”