Hạ Xưa

Chương 42



"Tin nóng đây! Tin sốt dẻo đây! Thiếu phu nhân Đỗ gia mập mờ với diễn viên kịch Viên, phim giả tình thật... Tin nóng, tin sốt dẻo đây!" Cậu bé bán báo giơ tờ báo trên tay hét lớn, thu hút người qua đường.

Không ít người đi đường đã tụ tập lại khi nghe tin, bàn luận sôi nổi.

"Không phải Đỗ gia chỉ có một tiểu thư thôi hay sao? Lấy đâu ra thiếu phu nhân Đỗ gia? Nào! Đưa cho ta một tờ!"

"Ầy, bà không biết à, thiếu phu nhân Đỗ gia chính là bà chủ Tô hôm nay sẽ biểu diễn "Lương Chúc ai sử" đó!"

"... Trên báo nói: 'Diễn viên Tô Châu, để được gả vào hào môn đã quyến rũ đại tiểu thư Đỗ gia', bây giờ đại tiểu thư Đỗ gia bị trục xuất khỏi gia môn, lưu lạc giữa nhân gian, hai bàn tay trắng rồi, cô Tô Châu này thấy hào môn vô vọng nên mới mập mờ không rõ với chị em đồng môn là bà chủ Viên đó!"

"Người ta nói con hát vô tình, tôi thấy bà chủ Tô này quả thật là kiểu bợ đít mà!"

"Chỉ thương cho đại tiểu thư Đỗ gia, vì một con hát mà bị Đỗ tam gia đuổi ra khỏi nhà!"

"Haha, anh thì biết cái gì chứ? Đỗ tiểu thư mệnh danh là 'Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu*'. Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Châu ấy à, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng yêu mĩ nhân chứ không yêu giang sơn!"

*Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu: Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu. Vì người đẹp có thể làm bất cứ chuyện gì, ngay cả chết cũng vui lòng

"Đại tiểu thư Đỗ gia xinh đẹp thế kia mà lại bị một ả đàn bà cắm sừng, ôi, đáng tiếc, quá đáng tiếc."  

Vẻ mặt đại tiểu thư sa sầm, đứng bên ngoài đám người, những tiếng cười đùa khó nghe lọt vào tai nàng, đinh tai đến mức khiến nàng nghiến chặt quai hàm.

Nàng không thèm nhìn những chiếc bánh bao trên đất bị đám ăn mày giành gật, sắc mặt tái nhợt đẩy đám người sang một bên, quyền tay siết chặt đứng trước cậu bé bán báo, nặn ra từng chữ qua kẽ răng: "Cho, tôi, một, tờ!"

Cậu bé bán báo bị người con gái xinh đẹp mà nguy hiểm này dọa sợ, run như cầy sấy đưa một tờ báo, mạnh dạn nói bằng giọng run run: "Một đồng..."

Người phụ nữ gần như giật lấy tờ báo, đọc qua một lần, sắc mặt bỗng biến đổi, lúc xanh lúc tím. Nàng không nói gì, quay người bỏ đi, dáng vẻ u ám như muốn giết người, khiến đám người qua đường huyên náo không dám nói to nữa.

Cậu bé bán báo ngơ ngác nhìn nàng đi xa, rồi mới nhớ ra người phụ nữ này vậy mà lại là một trong những nhân vật chính trong bức ảnh trên báo, đại tiểu thư Đỗ gia. Một đồng cũng không dám đi đòi lại.

Đại tiểu thư gần như nghiến răng nghiến lợi, tờ báo trong tay bị xé thành từng mảnh. Mắt nàng đỏ hoe, chặn một cái xe, trở về nhà, lấy súng được giấu trong hộp ra, đang định đi đến tòa soạn của ông chủ Triệu, vừa mới ra đến cổng, liền gặp được một người không ngờ tới.

Một người quen thuộc xuất hiện ở cổng, chặn đại tiểu thư sát khí đằng đằng lại.

"Đại tiểu thư!"

Đại tiểu thư dừng lại, quai hàm căng chặt thả lỏng một chút, nhưng mắt lại nheo lại.

"A Tứ?"

Hành lễ với nàng xong, A Tứ dường như đã làm dịu lại sự kích động trong lòng, gật đầu nói: "Đại tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt A Tứ, lúc này nàng không có tâm trạng quan tâm đã có chuyện gì xảy ra, nàng bây giờ chỉ có một ý nghĩ: "Giết người."

Nàng muốn giết người.

Nghe vậy, sắc mặt A Tứ không chút biến đổi, như thường lệ khi chấp hành mệnh lệnh của đại tiểu thư: "Vâng!" Dừng lại, hắn cúi đầu nói, "Đại tiểu thư, đội vệ sĩ đã xếp hàng ngoài cửa, mời đại tiểu thư truyền đạt mệnh lệnh!"

"Tòa soạn Triệu thị." Đại tiểu thư lạnh lùng nhả ra mấy chữ.

Tránh đường, đứng sau lưng đại tiểu thư trong tư thế bảo vệ, anh ta nhìn dáng vẻ kiên nghị của đại tiểu thư, viền mắt hơi nóng, tấm lưng vốn luôn hơi gù lập tức thẳng lên.

Đã lâu không gặp, đại tiểu thư vẫn như ngày đầu gặp, vô cùng tin tưởng anh ta.

Vì thế, không cần biết vì cái gì mà tới đây, chỉ cần đại tiểu thư muốn tiêu diệt thì tất cả đều là kẻ địch của anh ta.

Tuy chỉ có 10 huynh đệ rời khỏi Đỗ gia mà đi theo anh ta, nhưng những người này đều là những người trung thành nhất với đại tiểu thư. Đại tiểu thư bị đuổi khỏi nhà, những người này cũng giống như A Tứ, trong lòng vẫn nhớ đến đại tiểu thư, hi vọng Đỗ tam gia có thể cho đại tiểu thư thêm một cơ hội.

Một nhóm người đi theo đại tiểu thư xông vào tòa soạn báo Triệu thị. Người ở cửa nhìn thấy đại tiểu thư Đỗ gia dẫn đầu một nhóm người đi thẳng về phía tòa soạn báo từ xa, cảnh giác có chuyện không hay, vội cuống cuồng chuẩn bị chạy đi báo cho ông chủ Triệu.

Không nhanh không chậm đi trên đôi cao gót, mỗi bước chân đều vững vàng, gót giày tiếp xúc với sàn nhà phát ra âm thanh lạch cạch, rõ ràng là âm thanh vô cùng bình thường, nhưng từng tiếng dường như xuyên qua trái tim mọi người. Từng bước từng bước ung dung nhẹ nhàng, nhưng giống như một vị thần bước ra từ địa ngục, tỏa ra hơi thở nguy hiểm chí mạng, thu hút sự chú ý của mọi người, khiến người ta không dám ngước nhìn.

Đóa hồng đến từ địa ngục, mang theo ngọn lửa tăm tối, ánh mắt lại lạnh lẽo hơn cả băng.

Những người đi theo trung thành kiên định phá cửa bước vào, trở thành những vị khách không mời mà đến. Họ nhắm mắt làm ngơ trước tiếng la hét của mọi người trong tòa soạn, mặc kệ từng người kinh hãi phẫn nộ, giống như Asura* đến, lạnh lùng nạp đạn, vẻ mặt vô cảm chĩa vào đám người đang run lẩy bẩy. Họ không chế hết thảy, im lặng chờ đợi chủ nhân của họ xuất hiện, trả thù tàn khốc.

*Asura: Những ác linh trong thần thoại Ấn Độ

Ngón trỏ đặt hờ lên cò súng, họng súng màu bạc từ từ nâng lên, khuôn mặt tinh xảo của đóa hồng địa ngục không lộ ra chút cảm xúc nào, lạnh lùng nhếch khóe miệng.

"Ông chủ Triệu, có khách tới thăm, không ra gặp sao?"

"Pằng——" Khói phun ra từ họng súng, những mảnh vụn trên đỉnh đầu ào ào bắn tung tóe, vương vãi trên đầu, vai và chân mọi người, giống như một trận bão tuyết.

"A——" Tiếng kêu chói tai của phụ nữ, tiếng đụng chạm ngã nhào, giao hòa thành một khúc nhạc đinh tai. Đám người hỗn loạn, nỗi sợ hãi dâng tràn lên tận đỉnh đầu họ, khoảnh khắc những mảnh vụn rơi xuống, mọi người đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh sau lưng.

Ông chủ Triệu đang lẩn trốn trong đám đông sợ đến mặt mày tái mét. Tuy hắn ở trong đám đông nhưng vẫn kinh hãi trước viên đạn vừa xuyên qua. Hắn mất hết can đảm để phân rõ trái phải với vị đại tiểu thư đang mất trí phát điên này, chỉ mong đống phế vật vô dụng này có thể che chở hắn khỏi bị phát hiện.

Khi đôi mắt ngày thường quyến rũ kia lạnh lùng liếc nhìn loài giun dế đang run rẩy ôm đầu trên mặt đất, dán chặt vào ông chủ Triệu thường ngày kiêu căng ngạo mạn ngông nghênh ngang ngược nhưng hiện tại lại nhếch nhác đến nỗi muốn cắm đầu xuống đất, bờ môi đỏ tươi từ từ cong lên.

Đôi giày cao gót đi tới, mọi người nháo nhào nhường đường cho nàng, mục tiêu nhắm thẳng vào ông chủ Triệu không còn chỗ nào để ẩn náu, một bước một tiếng, càng tiến gần, mồ hôi trên trán ông chủ Triệu càng đổ nhiều hơn.

Dừng lại trước mặt hắn, lập tức đặt họng súng lạnh lẽo lên trán ông chủ Triệu.

Mồ hôi tí tách rơi trên đất, trên nền đất bụi bặm bừng nở những đóa hoa đáng sợ. Cả người ông chủ Triệu run cầm cập ngã ngồi trên đất.

Đại tiểu thư hơi hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười quyến rũ. Chỉ nghe thấy nàng nói: "Ông chủ Triệu, lâu rồi không gặp."

Nụ cười khôi hài đó như thể thật sự chân thành chào hỏi hắn.

Nếu như có thể nhân lúc nàng lơ là đoạt lấy khẩu súng.

"... Đại tiểu thư... Có chuyện... Có chuyện gì thì từ từ nói..." Ông chủ Triệu mặc kệ mồ hôi chảy vào mắt khó chịu thế nào, hắn ta kinh hãi ngẩng đầu nhìn đại tiểu thư đang khống chế sống chết của mình, cố nặn ra nụ cười, "Ngài làm to chuyện như vậy—— Kinh động đến người của sở cảnh sát thì không hay đâu..."

Đại tiểu thư bất động nhìn hắn.

Nhìn ông chủ Triệu đến khi hồn bay phách lạc, mới ra vẻ tỉnh ngộ, gật đầu nói: "Ừ, có lý." Nàng như thể thật sự nghiêm túc cân nhắc lời của ông chủ Triệu, thu súng lại, lùi về sau một bước, ngồi lên chiếc ghế do A Tứ mang tới, từ trên cao nhìn xuống ông chủ Triệu.

"Bài báo hôm nay rất xuất sắc——" Nàng thờ ơ ngắm nghía khẩu súng trong tay, vuốt ve thân súng, khẽ cười.

"Đại tiểu thư, không phải tôi đâu! Thật sự không phải tôi mà—— Là hắn! Là tên tiểu tử Vương Khải này!" Ông chủ Triệu kinh hoàng thanh minh, thấy đại tiểu thư vẫn không bị lay động, lập tức vạch trần Vương Khải đang trốn ở một bên.

Họng súng của A Tứ tức khắc chĩa vào Vương Khải.

Đôi mắt duyên dáng của đại tiểu thư hướng về Vương Khải.

"Ông chủ, anh—— Đại tiểu thư tha mạng! Đại tiểu thư xin hãy tha mạng! Nếu ông chủ Triệu không đồng ý, làm sao tôi dám tùy tiện quyết định chứ! Đây đều là do ông chủ Triệu sai khiến tôi làm, đại tiểu thư tha mạng!" Vương Khải kinh ngạc mà phẫn nộ ông chủ Triệu vậy mà lại quăng gã ra để giữ mạng bất chấp tình cảm, gã vừa hận vừa sợ, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi nhầy nhụa.

Đại tiểu thư mặc hắn xin tha, không chút động lòng.

Tiết mục chó cắn nhau, nàng không mấy hứng thú xem.

"Còn ai khác không?"

Ánh mắt anfng rơi trên Bảo Quốc Tín điềm nhiên như thường, câu hỏi này dường như là hỏi Vương Khải nhưng thực chất là hỏi bạn học Bảo đã bất động thanh sắc ngay từ đầu.

Không nhận được câu trả lời, đại tiểu thư gật đầu: "Được rồi. Các người có thể đi rồi, ngày mai đi tìm việc mới đi nhé." Nàng giơ tay phải lên, ngón tay thon dài chỉ về phía ông chủ Triệu sau đó lại chỉ vào Vương Khải, mắt khép hờ, nhàn nhạt nói: "Giết cho bằng được."

Đám vệ sĩ nhận lệnh cùng lao về phía trước, tóm lấy ông chủ Triệu và Vương Khải muốn chạy trốn trong đám đông chen chúc, những người khách hoảng loạn chạy r ngoài, không ai quan tâm sống chết của hai người hắn, chỉ mong thoát khỏi đây nhanh chóng, bảo toàn tính mạng, sợ vị nữ vương địa ngục sấm sét thay đổi ý định, đoạt đi mạng sống nhỏ bé của họ.

Bảo Quốc Tín sống sót sau tai nạn chạy được một đoạn thì từ từ dừng lại. Cậu ta quay đầu nhìn tòa soạn đang phát ra tiếng thét, suy nghĩ một lát, lại trốn cách đó không xa, yên tĩnh theo dõi.

Không có ai giơ cao đánh khẽ. Bọn họ tuân lệnh đại tiểu thư, đại tiểu thư nói giết cho bằng được, thì những đòn đánh phải thật tàn nhẫn.

Một nhóm vệ sĩ cường tráng được huấn luyện bài bản đối đầu với hai gã đàn ông tay trói gà không chặt, dường như chỉ chốc lóc, tiếng hét của hai người họ dần dần không còn nữa.

Tiếng đấm đá vào da thịt kéo dài một lúc lâu, A Tứ đang đứng sau lưng đại tiểu thư thấy đại tiểu thư mấp máy môi, cúi đầu ngheo theo chỉ thị.

Đại tiểu thư đứng dậy, xua đám vệ si xra, A Tứ bước tới kiểm tra, hai tên mạng lớn, đều vẫn còn sống. Nhưng Vương Khải đã bất tỉnh, so với ông chủ Triệu thì tốt hơn nhiều, thân hình mập mạp đã chặn rất nhiều đau đớn cho gã.

Đá hất Vương Khải, A Ngũ và A Thất dựng ông chủ Triệu lên, mặt mũi ông chủ Triệu bầm dập, hơi thở thoi thóp, hắn cố gắng mở đôi mắt sưng húp ra, cố gắng nhìn rõ nét mặt của đại tiểu thư.

Bộ dạng này của hắn trông vô cùng khôi hài.

Nàng đưa tay ra, A Tứ đặt tờ báo vào tay nàng. Đại tiểu thư cười nhẹ một tiếng: "Ông chủ Triệu, nói bậy có thể giết người đấy. Anh nhìn xem, tờ báo này khiến tôi rất tức giận đó."

"Phù phù phù..." Mặt ông chủ Triệu sưng tấy vì bị đánh, không thể nói rõ ràng.

Mở tờ báo ra, đại tiểu thư nhướn mày nói: "... Thiếu phu nhân Đỗ gia Tô Châu, quen biết với đại tiểu thư Đỗ gia Đỗ Như Mộng trong một bữa tiệc, để leo đến cao môn Đỗ gia, Tô Châu dùng chính thân mình quyến rũ đại tiểu thư ngây thơ..." Ngẩng đầu nhìn ông chủ Triệu, cười thầm.

"Đúng thật là nói xằng nói bậy. Nếu Tô Châu thật sự quyến rũ tôi thì tôi cầu còn không được, đã sớm tự dâng hiến thân mình rồi, anh không biết tôi theo đuổi vợ tôi vất vả thế nào, lại còn nói tôi ngây thơ... Chính là nói tôi ngu nhỉ? Hả? Xem ra mắt anh đui chột rồi, vậy tôi đến cũng có ích gì đâu." Nàng đành lắc đầu thở dài.

Khóe miệng A Tứ giật giật.

Đại tiểu thư thật là... Trọng điểm căn bản không phải ở đó... tự dâng hiến thân mình là cái gì chứ.

A Ngũ giả mù giả điếc, vờ như không nghe thấy gì.

Thiếu kiềm chế quá rồi, đại tiểu thư à.

A Thấy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim*, cố nhịn cười.

*Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: Giữ trạng thái im lặng, làm ngơ trước mọi thứ, giả ngây giả ngốc

"Ừm, còn một đoạn này nữa... Cùng với chị em đồng môn Viên Viên, quan hệ gần gũi, cử chỉ thân mật, giống như tình nhân..." Đại tiểu thư giễu cợt, "Ông chủ Triệu, anh nói rất thú vị, 'giống như tình nhân'. Được thôi, xem ra cái lưỡi này cũng là tai họa."

Bản thảo này được xuất bản dưới sự đồng ý của hắn, không sai, nhưng tác giả là Vương Khải, không liên quan gì tới hắn. Hắn vội vàng muốn biện bạch, nhưng không nói thành lời được, bứt rứt đến mặt mày vừa tím vừa đỏ.

"Mất lưỡi mất mắt, hình như anh chẳng còn hữu ích nhiều nữa. Chắc chắn việc này sẽ rất đau đớn, trông anh xấu xí thế rồi, tôi sẽ không để anh phải chịu đau nữa." Đại tiểu thư xoày người bước đi, hờ hững quyết định số phận của hắn.

"Giết."

A Tứ bóp cò không chớp mắt. "Pằng——" một tiếng, trên thân hình núng nính trang phục lộn xộn, nổ ra một bông hoa chết chóc màu đen đẫm máu, một lỗ đen to bằng hạt tràng xuyên qua ngực hắn, thoáng chốc cuốn đi linh hồn dơ dáy.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, đôi mắt không thể mở ra vẫn không mở ra được như cũ, không giãy giụa nữa. Cuối cùng, hắn vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt quyến rũ chí mạng đó.

Thân thể nặng nề rời khỏi hai bàn tay đang giữ lấy, rơi bịch xuống đất, máu từ từ chảy ra từ khóe miệng.

Đây là dấu chấm hết cho sinh mạng của một kẻ mới nổi ở Thượng Hải.

Đại tiểu thư vịn vào khung cửa, sắc mặt tái nhợt, bàn tay cầm súng có chút run rẩy.

Đáng lẽ nàng phải quen với việc chứng kiến sự sống chết tại thời buổi loạn lạc này, nhưng sau khi ra lệnh giết người, nhưng lại sợ hãi, sắp nôn mửa. Đợi tiếng súng tiêu tan, nàng xốc lại tinh thần, xoay người đối mặt với A Tứ.

A Tứ lộ ra vẻ lo lắng.

"Đại tiểu thư, người này xử lý thế nào?" A Thất đã một cước vào Vương Khải đang bất tỉnh hỏi.

Không nhìn thi thể của ông chủ Triệu, đại tiểu thư lần nữa ngồi lên ghế, dửng dưng nói: "Đánh tỉnh. Ông chủ Triệu không to gan đến mức dám đắc tội tôi đâu, hắn nhất định có người chống lưng. Vương Khải lấy tin tức từ đâu, có người đầu têu hay không, hay là có ai thông đồng với gã, đều phải được thẩm vấn rõ ràng." Nàng nhận lấy nước nóng A Tứ đưa tới, ngửa mặt thở dài: "Hôm nay đã giết người, chuyện này không thể giải quyết dễ dàng. Lát nữa người của sở cảnh sát sẽ tới, người của chúng ta cũng không trì hoãn được bao lâu. Hỏi xong thì các anh đi thu dọn đồng bọn sạch sẽ đi."

Nàng hơi xuất thần nhìn làn khói đang lơ lửng, thấp giọng lẩm bẩm: "Dù gì thì giết một người cũng là giết, vậy thì giết sạch hết đi."

A Tứ mấp máy môi, nuốt xuống những lời chực thốt ra khỏi môi.

Anh ta muốn hỏi, vậy đại tiểu thư cô thì sao?

Rạp hát.

"Anh nói cái gì?" Nguyên Oánh kinh ngạc nhìn Bảo Quốc Tín đến báo tin cho Tô Châu, không dám tin mình đã nghe được những lời này.

Văn Khải Quân cũng sửng sốt, nhưng thấy Bảo Quốc Tín thật sự lo lắng, không giống nói dối.

"Bảo tiên sinh, tôi sẽ nói với Tô Châu, phiền anh đến đại sứ quán Anh báo tin cho John tiên sinh." Nguyên Oánh phản ứng ngay lập tức.

Bảo Quốc Tín cũng không suy nghĩ nhiều, nghĩ tuy rằng đại tiểu thư không phải người tốt gì cho cam, nhưng suy cho cùng vẫn là bạn bè của Tô Châu, cậu ta hảo cảm với bà chủ Tô, tự nhiên muốn giúp đỡ đại tiểu thư. Chỉ là truyền tin, nhưng không có nhiều thời gian, cậu ta không nói một lời liền lên đường đi đến đại sứ quán.

"Cô, sắp diễn rồi, bây giờ có chuyện, lỡ như bà chủ Tô không thể tiếp nhận thì phải làm sao?"

Nguyên Oánh do dự một chút, nói: "Tạm thời đừng nói cho Tô Châu, đợi Tô Châu diễn xong hãy nói."

Các thính giả ở phía trước đã ngồi vào chỗ, xung quanh Tô Châu không tìm thấy đại tiểu thư, hỏi mấy người đều nói không hề thấy bóng dáng đại tiểu thư đâu, cũng không kịp nghĩ nhiều, xem xét lại trang phục và hóa trang của mình, cảm thấy không bỏ sót gì, đợi tiếng chiêng khai màn vang lên, chuẩn bị lên sân khấu cùng Viên Viên.

"Ôi bà chủ Tô, lâu rồi không gặp, càng ngày càng phong nhã tài hoa nha." Đường Kiệt cười cười đẩy cửa bước vào, vừa vào liền đi thẳng đến chỗ Tô Châu, nhân vật chính của ngày hôm nay.

"Sao hắn lại ở đây?" Viên Viên cau mày, nhỏ giọng nói.

Mí mắt Tô Châu giật giật.

"Giám đốc Đường, chúng tôi đã không còn người của đoàn Tứ Quý nữa rồi. Hôm nay anh đến là...?"

Đường Kiệt còn chưa kịp trả lời, Văn Khải Quân đã vội vàng chạy vào theo sau Nguyên Oánh.

Thấy bước chân của Nguyên Oánh bình thường vốn cẩn trọng nay cũng hoảng loạn, Tô Châu trong lòng giật nảy, mí mắt bỗng nhiên co giật.

"Sao chạy nhanh thế? Có chuyện gì vậy mà sốt sắng..." Viên Viên đứng cạnh Tô Châu, vừa mở miệng đã bị Đường Kiệt chen ngang.

"Hôm nay tôi đến vốn dĩ là để chúc mừng buổi diễn đầu tiên của hai vị, nhưng xem ra hôm nay bà chủ Tô có thể sẽ không được diễn rồi. Bà chủ Tô nhất định không biết tin đại tiểu thư bị sở cảnh sát bắt giữ nhỉ? Nếu không thì làm gì có tâm trạng mà ở đây chuẩn bị diễn chứ? Hahahahaha..."

"Cái gì?!" Tô Châu từ xưa nay vẫn luôn bình tĩnh tự chủ lúc này nghe vậy, như bị sét đánh. Người cô lảo đảo, vị tanh ngọt bỗng tràn vào cổ họng.

Viên Viên nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Tô Châu, nhìn thấy khuôn mặt cô nhợt nhạt trong nháy mắt, bức thiết nói: "A Tô! Chị không sao chứ?"

Tô Châu lắc lắc đầu, nhìn vẻ mặt xám xịt của Nguyên Oánh, trong mắt tràn đầy khó tin: "Hắn ta nói thật sao?"

Trong lòng Nguyên Oánh thầm hận Đường Kiệt đến không đúng lúc, nhưng bây giờ biết không giấu được nữa, không khỏi mặt ủ mày chau nói: "Sáng nay ông chủ Triệu phát hành báo, tung tin đồn vu khống cô và Viên Viên. Đại tiểu thư hẳn đã đọc được, giận dữ đi 'yêu cầu giải thích'."

Cô cố gắng dùng những từ ngữ nhẹ nhàng miêu tả hành động báo thù của đại tiểu thư, 'yêu cầu giải thích' rốt cuộc là ý gì, nhìn vào tính khí có thù tất báo của đại tiểu thư là có thể đoán được lờ mờ.

Uất ức bị kìm nén trong lồng ngực, đầu óc Tô Châu có chút mơ màng. Hai tay cô lạnh buốt không thể tả, môi cũng trắng bệch, cô không dám tưởng tượng dáng vẻ bị giam vào ngục tù của đại tiểu thư.

Tâm trí cô quay cuồng, choáng váng trong giây lát.

"Phải làm sao đây?" Cô nhẹ giọng tự vấn chính mình.

Mọi người ở hiện trường đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều sợ Tô Châu không tiếp nhận được tin tức này mà gục ngã, chỉ có Đường Kiệt đã nói ra tin tức này nở một nụ cười nham hiểm.

Đạt được mục đích rồi, ở đây cũng không có ai quan tâm tới sự tồn tại của hắn, Đường Kiệt bèn cười khẩy bỏ đi.

Tiếng chiêng khai màn vang lên ầm ĩ, khán giả phía trước đã có chút bồn chồn không yên.

"Tôi đưa cô đến đồn cảnh sát hỏi cho rõ ràng, sau đó chúng ta lại nghĩ cách." Nguyên Oánh thấy sự việc nếu đã bại lộ thì chỉ đành nói ra hạ sách.

"Vậy công diễn thì phải làm sao?" Văn Khải Quân không nhịn được mà lên tiếng hỏi, "Bây giờ đã bắt đầu rồi, lúc này đổi người e rằng không kịp."

"Tôi đi nhận lỗi với họ, chúng ta hủy thôi." Viên Viên dứt khoát nói. Điều cô ấy quan tâm nhất lúc này chính là sức khỏe của Tô Châu và an nguy của đại tiểu thư, công diễn tuy rằng rất quan trọng, nhưng bạn bè cô ấy quan trọng hơn.

"Khoan đã..." Tô Châu giữ lại Viên Viên đang chuẩn bị xoay người lên sân khấu, nhìn vào mắt cô ấy, kiên định nói, "Lên sân khấu, diễn xong rồi tính tiếp."

"Nhưng..."

Viên Viên muốn nói thêm, nhưng thấy Tô Châu cố gắng đứng thẳng, hốc mắt đỏ hoe, bình tĩnh nói: "Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải diễn cho xong vở kịch này."

Dù thế nào đi chăng nữa, cô không muốn cho những kẻ muốn thấy cô thất bại đạt được ý muốn. Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể khiến đại tiểu thư thất vọng, cô từng nói cô muốn để đại tiểu thư nhìn thấy cô thành công.

Cô buông tay Viên Viên ra, nhìn Nguyên Oánh và Văn Khải Quân im lặng, sau đó vén trường sam bước lên sân khấu.

Viên Viên chăm chú nhìn vào bóng lưng gầy gò của cô, tưởng chừng như sẽ tiêu tan thành mây khói khi bị gió thổi bay, nhưng lúc này lại kiên cường bước lên sân khấu mà không hề do dự, đột nhiên cảm nhận được vẻ cô tịch thầm lặng.

Sở cảnh sát bị đảo loạn bởi một nhóm cướp bất ngờ xuất hiện quấy nhiễu trị an, khiến bản thân cục trưởng Mã đã rất tức giận, bây giờ lại nghe cấp dưới đến báo tin tòa soạn báo của ông chủ Triệu bị làm loạn, người kia không rõ sống chết, còn có Vương Khải bị đánh trọng thương, quả thật là đổ thêm dầu vào lửa.

Cử người đi bắt tên đầu sỏ vô cùng tàn bạo kia về, đội tuần cảnh quay trở lại báo đã nhốt vào phòng giam, cục trưởng Mã khen ngợi khả năng làm việc của đội trưởng đội tuần cảnh.

Nhưng nụ cười của ông tắt ngóm khi nhìn thấy tên đầu sỏ hung ác, đại tiểu thư của Đỗ gia.

"Đồ khốn! Sao lại bắt cô ta về cho tôi?!" Cục trưởng Mã tức giận hét vào mặt đội trưởng đội tuần cảnh vừa được khen ngợi chỉ mấy phút trước.

"... Cô ta chính là nghi phạm đã đánh Vương Khải bị thương và làm loạn tòa soạn." Trương Ngũ oan ức che phần bên phải khuôn mặt sưng lên vì bị tát.

"Cậu..." Cục trưởng Mã nhìn đại tiểu thư an nhiên ngồi trên chiếc giường thô sơ trong phòng giam, đau đầu chỉ vào Trương Ngũ nói, "Cô ta là con gái bảo bối của Đỗ tam gia, Đỗ đại tiểu thư! Cậu không bắt tội phạm cho tôi thì thôi lại còn đem một con hổ nhỏ về!"

Trương Ngũ bi thảm nói: "Nhưng lệnh bắt là do ngài ban hành, chúng tôi làm sao có thể không nhận ra Đỗ đại tiểu thư. Dù sao thì, Đỗ đại tiểu thư cũng đã phạm tội, chúng tôi lại nhận được lệnh, thế nào cũng không thể thả cô ta đi. Vậy nên... Vậy nên chỉ đành mời cô ta tới."

Cục trưởng Mã nghẹn lời. Ông không vui trừng mắt nhìn Trương Ngũ, bực bội ngoảnh đầu bỏ đi.

Thấy dáng vẻ này của cục trưởng Mã, chắc chắn đang cảm thấy nan giải, người là do Trương Ngũ đưa về, Trương Ngủ phải giúp cục trưởng Mã giải quyết vấn đề. Hắn nhắm mắt theo đuổi cục trưởng Mã, trấn an: "Dù sao đi nữa, thứ nhất, Đỗ Như Mộng đã phạm tội, chúng tôi bắt cô ta là đúng quy định, sau này Đỗ tam gia cũng không thể đổ lên đầu lão gia ngài được. Thứ hai, lão gia ngài đường đường là cục trưởng cục cảnh sát, sao phải sợ Đỗ tam gia chứ."

Sắc mặt của cục trưởng Mã đã khá lên không ít, nhưng vẫn hừ một tiếng: "Cậu hiểu cái con khỉ!"

"Như vậy đi, lát nữa tôi nhờ anh em đến Đỗ phủ hỏi Đỗ tam gia nên xử lý thế nào, nếu Đỗ tam gia chịu làm theo phép vậy thì càng tốt, lão gia không cần phiền não; Nếu Đỗ tam gia không bảo vệ đại tiểu thư, chúng ta nên làm gì thì làm đó, nhưng phải nể mặt Đỗ tam gia, giải quyết nhẹ nhàng là được, vậy thì chẳng phải không có ai chết hay sao! Còn không chịu thì cứ làm theo luật, sau đó..." Trương Ngũ rất am hiểu cách đối phó với những quan chức cấp cao này, trong cục cảnh sát này, không ai biết xử lý tốt hơn hắn.

"Cậu nói cũng có lý." Cục trưởng Mã ra khỏi phòng giam lạnh lẽo, đi được một lát, cái nắng gay gắt khiến ông ta đổ mồ hôi, ông ta lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, gật đầu nói, "Được, cậu đích thân đến Đỗ phủ một chuyển, nhớ ăn nói cẩn thận, kẻo làm hỏng chuyện."

"Vâng!" Chỉnh lại mũ, Trương Ngũ kính lễ.

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)