Hắc Ám Đại Nhân

Chương 47: Ấm áp



Tuấn Ninh mở mắt, màn rèm cửa sổ được mở ra, chiếu vào ánh sáng từ đèn đường ít ỏi. Căn phòng tối đen, không nhìn thấy được gì.

Cậu cảm thấy được rõ ràng, bên cạnh mình có người. Hơi thở quen thuộc làm tim Tuấn Ninh đập nhanh vài nhịp.

Kim Vũ vẫn ở bên cạnh cậu.

A... cái cảm giác có người ở bên cạnh sau khi tỉnh dậy, đã quá lâu rồi cậu chưa trải qua. Đã hơn 25 năm rồi.

Trong kiếp trước, cậu chỉ có thể sống hơn ba mươi năm. Và chỉ có thể sống với ba mẹ đến năm tuổi, cậu chỉ được hưởng thụ sự hạnh phúc từ một gia đình đích thực trong vòng năm năm.

Sau khi ba mẹ mất, Tuấn Kim Nhân nhận nuôi cậu, lúc đầu, cậu luôn nằm bên cạnh chú và Tuấn Mỹ Nhi. Nhưng điều đó chỉ kéo dài một năm. Bởi vì cậu muốn mạnh mẽ hơn.

Từ lúc sáu tuổi, một cậu nhóc đáng thương đã trở thành một người quyết đoán và cực đoan.

Không thể trách được, cậu muốn bảo vệ chú và Tuấn Mỹ Nhi.

Thế mà, vào lúc mười lăm tuổi, tất cả đều chấm dứt.

Tổ ấm duy nhất của cậu cũng sụp đổ sau mười năm.

Tuấn Ninh thở dài, không biết sao sóng mũi lại cay cay.

Hai mươi lăm năm, sau hai mươi lăm năm.... cậu đã có thể cảm nhận được sự ấm áp rồi, trái tim bị đóng băng ấy cuối cùng đã được sưởi ấm. Cảm giác ấy, khá lạ.

Kim Vũ vốn đã tỉnh từ rất lâu, thấy cậu cứ trầm ngâm suy nghĩ thì không nhịn được nhích tới, anh hỏi, "Sao thế?"

Tuấn Ninh bị đứt mạch cảm xúc, hơi bĩu môi, "Không sao hết."

Kim Vũ cười khẽ, bàn tay nóng hổi nắm lấy cằm cậu, giọng nói lạnh lẽo sắc bén biến mất, thay vào đó là một giọng nói ôn nhu dịu dàng, "Ninh, chúng ta là vợ chồng. Sau này, em là của anh, anh là của em. Anh hứa, anh sẽ bảo vệ em bằng bất cứ giá nào, kể cả mạng sống này."

Kim Vũ nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, nói, "Dù có chống lại cả thế giới, anh vẫn sẽ ở bên em. Chống lại Kim Gia anh còn dám làm, mấy con người ngoài kia có gì mà anh không dám chống. Chỉ có duy nhất em, anh sẽ thuận theo."

Tuấn Ninh hơi run lên. Giọng nói của anh rất ngọt ngào, như một tách mật ong ngọt khiến tâm hồn người nghe cảm thấy rung động không ngừng, kể cả cậu...

Cậu chợt nhận ra. Có lẽ, cậu thích Kim Vũ.

Kim Vũ im lặng, quan sát cậu. Ánh mắt vẫn cứ như vậy rất ôn nhu.

Một lúc lâu sau, Tuấn Ninh ngẩng đầu, không còn vẻ xa cách nào nữa, mà là chút vui mừng hạnh phúc, "Từ khi nào mà anh biết sến súa như vậy, Kim Thiếu?" Giọng nói không che giấu ý cười.

Kim Vũ cười to. Cậu như vậy là chấp nhận anh rồi!

"Em nên gọi anh bằng tên khác đi."

Tuấn Ninh cười nhạt, hỏi, "Gọi tên nào đây?"

Kim Vũ không chút do dự đáp, "Ông xã, chồng, Vũ. Tên nào cũng được."

"Vũ." Tuấn Ninh nói.

Kim Vũ đưa tay xoa đầu cậu, nói, "Được, bảo bối."

"Bảo bối? Em không thích." Tuấn Ninh lắc đầu không đồng tình.

Kim Vũ hôn một cái thật kêu lên trán cậu, nói, "Anh thích là được."

Tuấn Ninh bĩu môi, không thèm nói chuyện với anh.

Kim Vũ bước xuống giường, bật đèn lên.

Ánh đèn chiếu sáng biểu tình hai người lúc này. Đều là vẻ nhu tình ngọt ngào.

Kim Vũ đi tới giường cậu, cúi xuống, hôn vào môi cậu. Tuấn Ninh nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn nhẹ nhàng của anh.

Hai người nắm chặt tay nhau, chìm vào tình yêu say đắm.

~.~.~.~.~.~.~.~.~

"Vậy là anh tỏ tình rồi ư?" Tuấn Ninh chớp mắt mấy cái, hỏi, "Học từ đâu mấy câu sến súa đó vậy?"

"Mở miệng ra nào."

Tuấn Ninh mở miệng ra. Kim Vũ đút cho cậu ít cháo thịt, nói, "Chưa mà. Chỉ là thổ lộ thôi. Anh còn chưa cầu hôn em đâu."

Tuấn Ninh gật đầu, rất hài lòng.

"Mở miệng nào."

"A."

Kim Vũ đút thêm một muỗng.

Tuấn Ninh nuốt cháo xuống, nói, "Em muốn vào Nhất Gia."

Kim Vũ dọn chén bát, không hề ngạc nhiên, nói, "Nếu em muốn thì đều được hết."

Tuấn Ninh dựa đầu vào giường, hỏi, "Khi nào em mới xuất viện?"

Kim Vũ đáp, "Sáng ngày mai. Bác sĩ ở Kim Gia sẽ chăm sóc cho em."

Tuấn Ninh không nói gì nữa. Dù sao cậu cũng không muốn ở lại bệnh viện. Mùi thuốc quá nồng, rất khó chịu.

Một lúc sau, Kim Vũ đi gọi An Tử và Nhị Bá tới canh phòng bệnh. Anh về Kim Gia thông báo cho mọi người, tắm rửa rồi lại lên với cậu.

Tối hôm đó, hai người ôm nhau thật chặt, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.