Hắc Hồ Bạch Lang

Chương 16



Những người khác đều cảnh giác nhìn Cửu Cữu, Y cũng không tức giận, chỉ tiếp tục nói: “Nếu ngươi là bán yêu thì ta quyết không gây khó dễ cho các ngươi nữa. thế nhưng…các ngươi phải giúp ta một chuyện.”

Túy Lạc sững sờ nhìn y, hắn không ngờ Lang Vương cao ngạo lại chủ động mở miệng xin giúp đỡ – y thậm chí còn chưa bao giờ đề cập chuyện tương tự với hắn bao giờ.

Ra lệnh cho bọn tiểu yêu xung quanh rút hết, Cửu Cữu thản nhiên nói cho bọn hắn biết nguyên nhân y chiếm cứ Phương Thành.

Nhạn Vân cốc cách Phương Thành một trăm dặm về hướng nam, mấy năm gần đây không biết vì sao, có lẽ là do bị ảnh hưởng của thay đổi mạch đất nên âm khí và dương khí không phối hợp, có lúc âm khí cực thịnh, có lúc dương khí cực thịnh. yêu quái trong phạm vi trăm dặm cũng khó có thể chịu đựng được, đều chạy hết sang bên này. bọn họ vốn không muốn gây phiến toái cho con người nhưng yêu quái không thể sinh sống ở đấy, con người thì bị dương khí quá nặng vây quanh cũng không dễ chịu gì.

Muốn giải quyết vấn đề này chỉ có cách bày bố âm dương trận, niêm phong địa mạch Nhạn Vân cốc, để tuyệt hậu họa.

Âm dương trận cũng không khó bài trí, khó là cần đến ba người thi thuật: yêu quái, thần tiên cùng bán yêu. từ trước tới nay thần tiên và yêu quái không đội trời chung, có thể tìm được thần tiên cùng phối hợp đã không dễ dàng gì, đừng nói là tìm được bán yêu – kẻ đổi một nửa máu mình thành máu yêu quái mà sống.

Hôm nay tự dưng có hai thần tiên cùng với một tên bán yêu dâng lên tận cửa mà không làm thì đợi đến lúc nào đây.

Nghe xong yêu cầu của Cửu Cữu, kỳ lân và Chu Thanh Tà tranh cãi ầm ĩ, một người thì không muốn hắn dính vào nguy hiểm, một người thì muốn chấm dứt tiền kiếp của mình. Nửa ngày sau thì cả hai cho ra kết quả tiến thoái lưỡng nan, còn nhị lưu thần tiên bị quẳng sang một bên thì tức giận quyết định đi đến Nhạn Vân cốc dò xét thực hư trước.

Cửu Cữu thủy chung vẫn đứng ngoài vòng náo nhiệt, thản nhiên nhìn mấy kẻ vận mệnh dây dưa đang hỗ trợ nhau di chuyển, cũng không có ý định gia nhập.

Mỗi người đều có số mệnh riêng, bản thân mình là Lang Vương tự nhiên phải gánh lấy trách nhiệm nặng nề với cả dòng tộc. Nếu vì tình cảm mà buông thả trách nhiêm thì đó chính là phản bội sự mong đợi của người đưa y lên thượng vị. Bởi vậy cho dù biết trong khi thi thuật âm dương trận phải mạo hiểm tính mạng, song y cũng phải thử.

“Cho dù chết cũng là vương….” Túy Lạc lẩm bẩm, chỉ là khóe miệng hắn nhếch lên mang theo ý cười tự giễu.

Đôi lông mày của Cửu Cữu hơi nhăn lên rồi hạ xuống, Chu Thanh Tà cười phản bác :”Nếu không phải là vương thì đã không cần làm gương cho binh sĩ tiên phong đi đầu rồi a?”

Hồ ly cũng cười tiếp lời: “Đối với kẻ nhát gan thế thì… thực sự…” Rõ rang hắn cố tình nói cho đối phương nghe.

Nhìn bọn họ hỗ trợ nhau, Cửu Cữu bỗng nhớ tới cuộc sống tại vùng phụ cận thác nước, khi đó hồ ly cũng thường xuyên nở nụ cười giảo hoạt như vậy, cho dù thân thể chồng chất vết thương vẫn cắn răng cười, không chịu thoái nhượng nửa phần.

Đáng tiếc hôm nay người có thể làm cho hắn buông lớp phòng ngự của trái tim xuống chỉ còn lại có Chu Thanh Tà….?

“Đi theo ta” Y rũ mắt xuống, sau khi cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ thì xoay người đi ra.

“Ta á?” Túy Lạc nhìn thẳng về phía y. Tên kia là yêu quái, mà âm dương trận chỉ cần một con yêu. sự có mặt của hắn với Lang Vương mà nói hình như hơi thừa thãi thì phải?

“Ở bên ta.” Lang Vương không hề lôi kéo hắn, cũng không gửi tới hắn bất kì ý tứ hay ánh mắt ra lệnh nào, chỉ một câu như vậy khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Hồ ly hơi run sợ, Lang Vương không hề quay đầu lại nhìn hắn, từ nãy đến giờ không nhìn một lần nào cả. Rốt cục cái tên vui vẻ ăn mình đến cả đầu khớp xương muốn đoạt được gì từ mình chứ? Nếu là tình cảm thì tại sao ba năm trước lại thẳng thừng cự tuyệt hắn? Mà nếu đơn thuần chỉ muốn phát tiết thì vì sao con ngươi vàng kim kia lại xuất hiện thần sắc mình không thể hiểu nổi?

….Đáng chết, con lang ngu ngốc ngoan cố!

Khẽ cắn môi, hồ ly lặng lẽ đi theo.

Đi tới vách núi ở vùng ngoài ô Phương Thành, âm dương trận đã sớm bài trí xong, đám người Chu Thanh Tà chỉ cần đứng ở vị trí riêng đã phân cách thi triển pháp thuật là xong, thế nhưng thế sự khó lường. Chu Thanh Tà chỉ mới ngồi vào chỗ, không đợi đến khi trận pháp triển khai xong đã té xuống.

Túy Lạc trơ mắt nhìn Chu Thanh Tà hai mắt chảy máu ngã xuống, đang muốn tiến đến nâng hắn dậy thì Thừa Ảnh đã đi trước hắn, phẫn nộ ngẩng đầu nhìn Cửu Cữu. đối phương hiển nhiên cũng không dự đoán được tình huống sẽ như vậy, chỉ có thể đoán mò sức mạnh của trận pháp quá mạnh mẽ, Chu Thanh Tà vừa mới khôi phục nên không thể nào chịu đựng được.

Thừa Ảnh ôm lấy Chu Thanh Tà, rời khỏi vách núi không thèm quay đầu lại lấy một lần. Bộ dạng cường thế làm Túy Lạc sửng sốt hồi lâu. Chu Thanh Tà đối với sự sủng nịnh của Thừa Ảnh ai cũng đều nhận ra, nhưng Chu Thanh Tà à, ngươi thật sự sẽ không bị cái con kỳ lân đội lốt tiểu hài tử ngoan ngoan nghe lời này nuốt sạch vào bụng đó chứ?

Túy Lạc muốn theo Thừa Ảnh trở về, song chưa kịp đuổi theo đã bị người phía sau ôm lấy.

“Buông ta ra!” Oán hận còn chưa thể tiêu trừ, Túy Lạc tức giận giãy ra khỏi tay tên kia, nào ngờ lại bị y lôi lại, sau đó quẳng một cái, treo gọn trên vai y.

“Cửu Cữu! Nếu ngươi không muốn ta giết ngươi thì bỏ ta xuống mau!” Hồ ly nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt không biết do đầu bị treo ngược hay do thẹn thùng mà sung huyết đỏ bừng.

“Không bỏ.” Cửu Cữu lạnh lùng cắt lời hắn.

Túy Lạc lông mày dựng ngược, đột nhiên xuất cước đá vào bụng y, thừa dịp đối phương không đề phòng mượn lực nhảy từ trên vai y xuống. “Có lần đầu tiên không có nghĩa sẽ có lần thứ hai.” hắn đắc ý tươi cười.

Cửu Cữu nhìn nụ cười tươi của hắn, khẽ nhíu mày: “Ngươi muốn đi tìm hắn?”

“Nói nhảm, hắn bị trọng thương, chẳng lẽ ta bỏ rơi không quan tâm sao?” Nếu đã biết tầm quan trọng của hắn đối với mình, mấy vấn đề này chẳng phải đang hỏi thừa ư?

“Hắn sẽ không chết.” Cửu Cữu lạnh nhạt nói.

“Mặc dù không chết nhưng hắn cũng sẽ đau, ta nói này Lang Vương đáng kính, hắn dù thế nào đi chăng nữa thì cũng là người, chẳng lẽ ngươi không thể xuống tay nhẹ hơn một chút sao?” Túy Lạc hung tợn chỉ trích. một màn vừa nãy suýt nữa làm cho hắn đứng tim.

“Hắn là người, ngươi là yêu, huống chi hắn không hề yêu ngươi.” Rõ ràng trái tim hắn đều đặt hết cả trên người con kỳ lân kia rồi.

“Ai cần hắn yêu ta? Tên kia mới không có khả năng yêu ta.” Túy Lạc cười lạnh: “Mà ai nói vì tình yêu mới có thể chết vì người khác chứ?”

Nhìn nụ cười của hắn, Cửu Cữu không hề mở miệng, nếu như Túy Lạc muốn nói, hắn sẽ nói.

“Bởi vì hắn là người duy nhất sau khi ta chết sẽ nhớ đến ta.” Hắn vẫn cười, chỉ là nụ cười có chút thê lương: “Ngươi biết rõ ý nghĩa của Chu Thanh Tà sao? Hắn như là cọng cỏ cứu mạng mà ta bắt được khi rơi vào nước. Cho dù không dậy nổi, hắn cũng cứu ta. Huống chi cây cỏ này còn cam tâm tình nguyện để ta khắc trên người hắn một dấu vết. Như vậy dù sau này chết đi, cũng sẽ có một thứ gì đó có dấu ấn của tya tồn tại.” Vào thời điểm hắn xoay người rời đi, không có một tộc nhân nào tìm kiếm hắn, vô luận là thân nhân, hay là bằng hữu.

Thậm chí cả con lang chết tiệt này cũng không hề lên tiếng níu giữ!

“….Hắn chỉ giỏi lo chuyện bao đồng.”

“Giỏi lo chuyện bao đồng cũng không sao cả, dù sao trên đời này cũng không có ai coi trọng ta nhiều hơn.” Túy Lạc ném lại những lời này, sau đó lách qua Cửu Cữu, nhanh chóng rời khỏi vách núi.

Trở lại khách ***, vừa lúc nhìn thấy Thừa Ảnh giúp Chu Thanh Tà thay quần áo. Túy Lạc sửng sốt, vừa định lên tiếng thì đối phương đã trừng mắt lườm hắn, dùng ánh mắt như uy hiếp “nếu ngươi dám tùy tiện lên tiếng ta sẽ đá ngươi ra ngoài ngay.”

Túy Lạc suy nghĩ một chút, nhìn qua gương mặt của Chu Thanh Tà, thấy hắn đã ngủ ngon liền an tâm rời khỏi phòng.

Nếu hắn không nhìn ra vấn đề trong đó, thật sự đã uổng phí nhiều năm sống trên đời rồi. Dục vọng chiếm hữu của đứa nhỏ này thật sự rất mạnh mẽ, thuật sĩ hạng hai có thể chịu đựng được sao? Chậc, sau này muốn tìm Chu Thanh Tà uống rượu chỉ sợ không dễ rồi.

Không biết phải thương xót cho Chu Thanh Tà hay thương xót cho bản thân mình, Túy Lạc nhắm mắt lại lắng nghe động tĩnh trong phòng, hơn nửa ngày sau mời rời khỏi cửa, trở lại phòng của mình.

Vừa mới đẩy cửa ra, Túy Lạc ngay lập tức muốn đóng cửa lại ngay, nhưng đối phương đi trước một bước cố định cánh cửa – hồ ly không thể tưởng tượng nổi Lang Vương lại làm ra cái hành vi nóng giận như tiểu hài tử thế này.

Vì vậy mắt lang nhìn mắt hồ ly, trừng nhau hơn nửa ngày trời.

“Nếu ngươi muốn ngủ ở đây, ta nhường.” Túy Lạc buông tay, lời lẽ rất hào phóng nhưng thân thể lại nhanh chóng lùi về phía sau.

“Ngươi có thể ngủ ở đâu?” Đối phương không ngăn hắn rời đi, nhưng mấy lời này đủ để Túy Lạc không có cách nào đi được.

“…Ta muốn nghỉ ngơi.” Cố nén xúc động muốn bung móng vuốt ra cào mặt y, Túy Lạc cười mỉa. Thủ phạm khiến thân thể mình bủn rủn chua xót đang đứng ngay trước mắt, còn không cho mình nghỉ ngơi, nếu không sợ đánh thức người ngủ cách vách, hắn đã sớm đánh một trận rồi.

“Ta không có ý định cản trở ngươi nghỉ ngơi.” Đối phương cong môi. đây là sự đáng sợ của nụ cười một kẻ bất thường, một nụ cười lại ẩn chứa hàm xúc đủ để người ta sợ hãi cả ngày.

Túy Lạc đã khá quen thuộc, mặc dù không hề sợ hãi nhưng bụng lại đầy ngờ vực. Chỉ là mấy ngày nay cả ngày cả đêm bị giày vò, mệt mỏi tích tụ lại, khiến mí mắt Túy Lạc chỉ muốn sụp xuống. Đẩy tay Cửu Cữu ra, Túy Lạc cam chịu đi vào phòng của mình.

Vừa ném được cái thân lên trên giường, Túy Lạc đã mệt đến độ không muốn duy trì hình người, mà biến về hình dáng hồ lý rồi cuộn tròn lại, thuận tiện dùng móng vuốt vân vê cái chăn thành hình dạng thoải mái nhất.

Nếu đã hiệp định không dùng nguyên hình giao hoan, thì chắc y sẽ không làm gì phá hoại hiệp định đó. Về điểm này, hồ ly khẳng định mà an tâm chìm vào giấc ngủ.

Cửu Cữu nhìn chằm chằm con hồ ly màu đen nằm trên giường, đi qua ngồi bên mép giường, y bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve lông mao của nó.

Hồ ly hiển nhiên vô cùng hưởng thụ, không nhịn được lấy đầu cọ cọ tay y.

Nhưng một lát sau không còn cảm thấy bàn tay ấm áp đó nữa mà thay vào đó là một luồng hơi thở ấm áp ở bên cạnh lỗ tai. Hồ ly rung rung lỗ tai, nhiệt khí vẫn không tản đi, khiến hắn mở mắt ra muốn thấy rõ ràng. Nhưng vừa mở mắt, ba hồn sáu vía của hắn đã suýt bị hù cho bay mất.

Bạch lang to lớn đang nằm bên cạnh mình, nhẹ nhàng liếm láp lông mình. Cái đuôi không nhàn rỗi đảo qua đảo lại sau lưng.

Hồ ly bật dậy: may là biến về hình dạng hồ ly rồi, nếu không Cửu Cữu sẽ được chứng kiến bộ dạng đỏ bừng của hắn.

Bạch lang không nhúc nhích, chỉ chong mắt dõi theo hắn, trong đôi mắt vàng kim chứa đựng hình dáng hồ ly hiện lên tia tình tự không nhìn thấu.

Hồ ly quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy cái đuôi màu đen của mình khoát lên cái đuôi màu trắng của Cửu Cữu, hai màu đen trắng đối lập thật rõ ràng. Nhưng chính mình lại cảm thấy ấm áp không muốn rời xa. Vì vậy Túy Lạc cắn răng biến về hình người, phẫn nộ gào lên: “Rốt cục ngươi muốn thế nào?” Túy Lạc mạo hiểm để y cười nhạo khuôn mặt đỏ tưng bừng của mình, mà thẳng thừng trừng mắt nhìn y.

Đối phương cũng biến lại hình người, giường không được rộng lắm vì chứa đựng hai người thanh niên, nên trông có vẻ hơi chật chội: “Ta muốn làm gì ngươi còn không hiểu sao?” Cửu Cữu không nói thêm nữa, mà dựa sát vào hắn thuận tiện tìm đến đôi môi xinh xắn.

Vị trí vốn nên để cho mẫu lang, thế mà nay vì con hồ ly cao ngạo ngạo này vẫn để trống ba năm. Nguyên nhân vì sao chẳng lẽ hắn còn không biết ư?

Y ghét bộ dáng người này lúc gọi tên Chu Thanh Tà, cực kì ghét.

“Ngươi chết rồi có lẽ chỉ có Chu Thanh Tà nhớ kĩ ngươi, bởi vì ta sẽ chọn chết cùng ngươi. Thế ngươi chọn ai?” Hôn nhẹ Túy Lạc một cái, Lang Vương thản nhiên cho hắn hai lựa chọn. Điều vẫn nghẹn trong lòng bấy lâu rốt cục cũng nói được ra rồi, nhưng y không có ý định thẳng thắn nói nhiều hơn nữa.

Còn chưa tới lúc, Túy Lạc, rốt cục ta thích ngươi lúc nào, chuyện này còn chưa tới lúc nói ra. Ngươi có sự cao ngạo của ngươi, ta có sự kiên trì của ta, thế nhưng khi nào ngươi mới có thể chủ động mở miệng hỏi đây?

Túy Lạc kinh ngạc mặc cho y hôn môi mình, cũng mặc kệ y lột bỏ quần áo trên người mình ra, trong đầu không ngừng lập lại câu hỏi kia.

…. Đây, có thể xem như thề non hẹn biển không? ….Tại sao?

Đầu lưỡi ấm áp rê từ cần cổ hắn xuống ngực, Túy Lạc chịu đựng cố gắng đẩy y ra. Chết tiệt, thân thể này tại sao lại có nhiều nơi mẫn cảm thế chứ! Đã để y muốn làm gì thì làm một ngày một đêm rồi, không thể để y lại kiêu ngạo hơn được!

“Buông ta ra…. ưm!” Hạ thân cảm nhận được ngón tay lạnh như băng của tên kia, kháng cự lập tức trở nên mềm yếu vô lực. đáng chết… y biết rõ nhược điểm của mình ở đâu sao?

“Lựa chọn của ngươi?” Đối phương hỏi trong một thoáng rời đi.

“Không có lựa chọn gì hết!” Mặc dù mạnh miệng nhưng có vài thứ hắn vẫn chưa hiểu rõ, huống chi là chết cũng nhau…. Loại chuyện này nếu không đi tới tận cùng, ai mà biết được?

“Ta đây giúp ngươi lựa chọn.” Cửu Cữu lạnh nhạt nói, ngón tay thon dài xâm nhập đến một điểm mẫn cảm bên trong hắn, cảm giác lạnh như băng nhưng lại làm Túy Lạc có loại xúc động muốn hét lên thật to, điều này khiến Túy Lạc tức giận đến nỗi muốn cắn đứt yết hầu của Cửu Cữu.

“Ngươi… đủ rồi!” Hồ ly trần trụi cả giận nói. muốn nhân tiện dứt khoát luôn.

“Không đủ…” Đầu lưỡi ấm áp trườn vào trong miệng hắn, như không muốn nghe thêm lời cự tuyệt nào nữa, dây dưa triền miên khơi gợi, cùng cơn thở dốc khó chịu của hồ ly, bỗng hạ thân truyền đến một cơn đau đớn, thân thể hắn run rẩy một chút, cắn răng chịu đựng phân thân của đối phương tiến vào trong cơ thể. Đau đớn này hắn đã vô cùng quen thuộc, nhưng hắn vẫn phải choáng váng một hồi mới chậm rãi cảm nhận được một tia khoái cảm, bất tri bất giác, hắn còn điều chỉnh vị trí tư thế thân thể của mình để truy cầu cảm giác giao hoan hòa hợp tốt đẹp mà vất vả lắm hắn mới tìm được kia.

Đây không phải cảm tính, đây là thú tính. Hồ ly tự nói với mình như vậy.

Chứng kiến sự quật cường hiện lên trong mắt hắn, Cửu Cữu rũ mắt xuống, khẽ khàng cắn cắn lỗ tai hắn giống như khi liếm láp bộ lông hắn lúc ở nguyên hình lang. Vị đạo nhẹ nhàng mang theo quyến luyến, hai tròng mắt Túy Lạc ướt át hẳn lên, hai tay luồn vào trong tóc y, không dám nhìn vào đôi mắt vàng kim kia, chỉ dám cực lực kiềm nén tiếng rên rỉ mà đáp trả y.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, khoái cảm cũng ùn ùn kéo đến khiến Túy Lạc không thể thở nổi.

Nhưng cách vách có người vẫn đang ngủ say.

Túy Lạc nhẫn nại đến cả tiếng nói cũng khàn khàn, hốc mắt đỏ lên, hắn há mồm cắn lên bả vai đối phương.

Hắn không dám nói bất cứ câu gì, chỉ sợ vì một câu nói mà làm cho đối phương sinh ra ý niệm vứt bỏ hoặc rời đi trong đầu. Hắn không phải người có thể tùy tiện nói ra lời ngon tiếng ngọt, mà tên kia càng không có khả năng nói ra bất kì lời nói ái muội nào.

Trừ một câu nói vừa rồi.

Nhưng rốt cục y muốn cái gì đây? Mà hắn nên đẩy ra? Hay là tiếp nhận? ….Chậc, lúc này đừng để hắn nghĩ đến điều gì phức tạp chứ.

Cao trào trôi qua, Túy Lạc dường như đã dùng hết một tia khí lực cuối cùng, hắn ngã vào lòng đối phương, cũng biến về nguyên hình hồ ly, trực tiếp để phần bụng yếu đuối nhất phơi bày trước mặt y. Cứ thế hắn ngủ thiếp đi, cái bụng đen như nhung nằm phục xuống, tựa như mới vừa rồi tận hưởng hoan du cực hạn là hắn chứ không phải con lang ăn hắn sạch sẽ kia.

Nhìn chằm chằm vào hồ ly, khóe miệng Cửu Cữu khẽ nhếch.

Chỉ vì nguyên nhân này thôi cũng đủ để y có kiên nhẫn chờ đến ngày hắn chịu mở miệng hỏi…

Trải chăn mền ra cẩn thận rồi đặt con hồ ly nhỏ xinh lên trên, Cửu Cữu cũng chẳng muốn duy trì hình người, trực tiếp trở về nguyên hình ghé vào nằm bên người hắn, dùng chính cái đuôi của mình kéo con hồ ly đang ngủ không biết trời trăng gì vào trong phạm vi kiểm soát của mình.

Trên giường xuất hiện hai thân hình một đen một trắng giao quấn lấy nhau, bất quá hiển nhiên là màu trắng chiếm thế thượng phong rồi.

Hồ ly ngủ say cuộn mình thật chặt, dường như cảm nhận được điều gì đó mà dúi đầu vào sâu hơn, dùng màu đen bên ngoài che dấu lỗ tai đang đỏ lên của mình.

Bọn họ rốt cục xem như tình nhân hay vẫn là địch nhân như trước nhỉ? Nằm bên nhau trên giường cả đêm vốn là hành động của tình nhân, nhưng sáng sớm mai sau khi tỉnh lại thì vẫn “thủy hỏa bất dung” như trước.

Quan hệ hỗn loạn này đến khi nào mới có thể được lý giải rõ ràng? Cái này a, còn phải phụ thuộc vào tâm tình Hồ đại tiên đã.

Ôi….