Hắc Hồ Bạch Lang

Chương 6



Tất cả mọi người đều phát hiện sự tiến bộ của Túy Lạc.



Không chỉ sự thuần thục, đứa nhỏ này còn dứt khoát hơn trước rất nhiều. Đối thủ bị hắn áp chế trên mặt đất vô thức sợ hãi sát khí tỏa ra trong mắt hắn, mãi đến khi chính bản thân hắn phát hiện mới thu liễm lại ít nhiều.

Chỉ Tích sau khi thất bại đến lần thứ ba rốt cục không nhịn được hạ giọng hỏi một câu: “Đây là do con lang kia sao?”

“Ân.” Không chút nào che giấu sự thật hắn cùng con lang kia ở cùng một chỗ, Túy Lạc vỗ vỗ bụi đất trên người, sau đó nở một nụ cười tươi đầy ngạo khí: “Mặc dù ta cũng học được từ ngươi không ít nhưng tên kia thực sự rất mạnh, ta muốn khai thác được từ y một thứ gì đó mà ta không có.”

“Mạnh hơn ngươi?” Chỉ Tích khẽ nhíu mày.

Không phát hiện ra trong lời nói của hắn còn hàm chứa một tầng ý nghĩa khác nữa, Túy Lạc do dự một hồi rồi không thể không thừa nhận: “Đúng thế! So với ta mạnh hơn. Vóc người nhỏ bé hơn ta nhưng thật sự thì trong tương lai sợ rằng có thể trở thành một tân Lang Vương vượt xa Lang Vương tiền nhiệm.”

“Tân Lang Vương?” Ba chữ đặc biệt này làm cho thanh âm của Chỉ Tích cao vút lên.

Túy Lạc vội vàng bịt miệng hắn lại tránh cho người khác nghe rõ. “Suỵt! Đừng để những người khác nghe được!”

Chỉ Tích bị bịt kín miệng trợn mắt quan sát hắn, suy đoán tại sao Túy Lạc lại ở cùng một chỗ với thiếu chủ bạch lang tộc.

“Sách!!!” Nhân tiện lỡ miệng nói ra thì nói hết luôn, “Y sẽ không thương tổn ta, bởi vì ta đang chờ cơ hội đưa hắn trở về. Nếu tên kia có thể thành Lang Vương, tương lai Hắc Hồ tộc sẽ ít đi một mối uy hiếp.”

Kéo tay hắn xuống, Chỉ Tích chỉ muốn nói: “Vạn nhất tên kia không thừa nhận thì làm sao bây giờ?! Vạn nhất tên kia muốn xuống tay với thiếu chủ thì làm sao bây giờ? Vạn nhất hắn chỉ muốn nhân cơ hội thăm do tình hình chi tiết của Hắc Hồ tộc thì làm sao bây giờ…”

“Chúng ta định hiệp ước liên minh rồi, như thế được chưa?” Túy Lạc thẳng thắn, ngăn chặn chất vấn của hắn.



Hai tròng mắt Chỉ Tích chưa bao giờ trợn to được như bây giờ. “…Ngươi…” Hiệp ước liên minh a! Cái này không phải trò đùa bỡn của một thiếu niên mà là hiệp ước của một tên tương lai sẽ trở thành Hồ Vương nói một là một xác lập sao?

Túy Lạc cảm thấy bất mãn với sự hoài nghi của hắn, bĩu môi nói: “Thực lực của ta trong tộc như thế nào?”

Chỉ Tích sửng sốt, trả lời thật sự: “Trong thế hệ bằng vai phải lứa, sợ rằng không ai có thể bằng được.”

“Tên kia mạnh mẽ hơn ta, ngươi nói xem địa vị của hắn trong thế hệ bằng vai phải lứa tại lang tộc là như thế nào?”

Bị câu hỏi ngược của hắn làm cho nghẹn họng. Chỉ Tích chỉ có thể gật đầu: “Cũng có thể là như thế đi…”

“Là kẻ mạnh nhất, tên đó không làm Vương chẳng phải rất kỳ quái sao?” Ném những lời này lại, Túy Lạc xoay người rời đi.

Trong mắt con người, kẻ mạnh nhất chưa chắc đã là Vương, nhưng trong thế giới động vật muốn trở thành Vương, nhất định phải đánh bại đông đảo những người khiêu chiến để đứng trên ngôi cao thống lĩnh bộ tộc cho dù ngôi cao đó có được đắp bằng hài cốt cùng máu.

Bọn họ vốn là động vật. Bởi vậy sức mạnh đại biểu cho hết thảy.

Trở lại nơi hắn thường xuyên so chiêu cùng bạch lang, ngoài dự kiến là đối phương không đến. Túy Lạc cau mày, người này chưa bao giờ thất hứa, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì rồi?

Hắn suy tính sang sơn động bên kia tìm. Nhưng mới đi được vài bước đã thấy cách đấy không xa truyền đến thanh âm mơ hồ. Túy Lạc cả kinh, cất bước chạy về hướng đó.

Không xong rồi, không phải bị phát hiện rồi chứ?

Xuyên qua rừng cây là một bãi đất bằng phẳng. Một con lang trắng như tuyết đang giằng co cùng ba kẻ, không khí khẩn trương xem ra hết sức căng thẳng.

Sự hiện diện của Túy Lạc làm cho ba người lấy làm kinh hãi, vẫn còn chưa kịp nói gì thì khuôn mặt tuấn tú của Túy Lạc đã xuất hiện một nụ cười trào phúng  đầy ác ý: “Tưởng thế nào a, hóa ra là nhóm ba con xà ngu ngốc?”

Cho tới bây giờ việc gặp phải xà tinh đến đây quậy phá không có gì là lạ. Chỉ là ba kẻ cùng đến tựa hồ hơi khó giải quyết. Bình thường Túy Lạc có Chỉ Tích bên cạnh, hai người liên thủ, mượn địa hình lưu vực thác nước, đối phó với ba kẻ này miễn cưỡng vẫn có thể chiến thắng. Hôm nay Chỉ Tích không có ở đây mà hắn thì chưa bao giờ liên thủ cùng con bạch lang này, nếu trận đánh này không thể tránh được chỉ sợ xác suất chiến thắng của hắn rất nhỏ bé.

“Tử hồ ly! Sao ngươi cũng ở đây?” Xà tinh vốn thấy kỳ quái vì sự có mặt của bạch lang, bây giờ hắc hồ cũng tới nhưng thấy sự có mặt của bạch lang lại không hề lấy làm lạ. Rốt cục là chuyện  gì đang xảy ra đây?

“Vị này là khách qúy của ta. Thế nào, các ngươi muốn nếm thử tư vị bị lang cắn sao?” Túy Lạc cố ý nói lời đe dọa tàn nhẫn, muốn kích thích ba con xà đần không hiểu chuyện biến đi.

“Hừ! Tử hồ ly, đã không có người giúp đỡ, ngươi nghĩ ngươi còn có thể tiếp tục kiêu ngạo sao?” Hiển nhiên xà tinh cũng biết nỗi băn khoăn của Túy Lạc, chẳng những không lùi bước, thậm chí còn mở ra trận địa ba người hợp lực.

“Sách… Tự tìm đường chết!!” Cúi đầu mắng, lại còn cả giận quát con lang còn đang nhe răng trợn mắt: “Đồ đần! Chạy lại đây cho ta! Chẳng lẽ ngươi muốn bị bọn họ đánh bại sao?” Độc dịch của xà tinh không phải đùa giỡn a!

Bạch lang vừa định chạy tới gần hắn đã bị xà tinh chặn đường. Một khắc sau, ba kẻ vây quanh y đối y ra tay.

“Ức hiếp người quá đáng!” Nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm của y, Túy Lạc vọt lên cắt đứt thế công của một trong ba người, bạch lang cũng thừa dịp khe hở này mở ra, nhảy ra khỏi vòng vây của bọn chúng. Dưới sự che chở của Túy Lạc rốt cục y cũng tìm ra được cơ hội biến hình thành người.



Xà tinh sau khi thấy rõ khuôn mặt của hắn thì lặng đi một chút. “Cửu Cữu!” Trong đó có một kẻ còn nhận ra thân phận của hắn. Túy Lạc kinh hãi, đang muốn phủ nhận thì ánh mắt đột biến của y bán đứng thân phận chân thật của y.

Đáng hận, nếu để tên này quay về mật báo, nơi này không bao giờ có thể an bình nữa rồi. Túy Lạc còn đang  lo lắng làm thế nào giải quyết tốt hậu quả sau đó thì thân ảnh màu trắng đã vọt từng bước lên, một tay bóp chặt yết hầu một kẻ trong đó, trạng thái này là muốn bức y vào chỗ chết.

“Chờ một chút!” Túy Lạc muốn ngăn lại, nhưng xà tinh hai bên kia cũng không có ý định dừng tay, chỉ có thể phân tâm đối phó bọn họ. Túy Lạc một bên đánh một bên còn không quên quát: “Đừng xuống tay tàn nhẫn quá, kẻ đó…”

“Ngươi chiếu cố mình trước đi!” Xà tinh không hề cảm kích ý tốt của hắn, ngược lại càng thêm hung ác.



“Ô a!” Tiếng kêu thảm thiết làm cho trận chiến càng thêm kịch liệt. Túy Lạc thậm chí không dám quay đầu lại nhìn.

Một con xà tinh trong đó cầm chùy thủ dích chất độc đâm vào hắn, hắn vội vàng lắc mình, tay phải bắt được cánh tay đối phương, tay trái đang muốn bổ về ma huyệt của hắn giống như ngày trước, không ngờ một đạo thân ảnh bạch sắc chạy lại, còn chưa thấy rõ động rác của hắn đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, máu tươi tuôn trào.

Túy Lạc giật mình đứng tại chỗ, chỉ thấy cánh tay mình đang cầm xụi lơ, sau đó rớt xuống mặt đất.

“Ngươi tên hỗn đản này!” Tiếng rống giận của đối phương không thể ngăn cản mọi chuyện phát sinh, chỉ trong nháy mắt, máu phun ra dính đầy người Túy Lạc. Mùi máu rắn kích thích hồ ly, hắn gầm nhẹ một tiếng “Dừng tay!!!” Tiếp được sát chiêu của Cửu Cữu, xà tinh suýt chút nữa trở thành cái xác vội vàng thừa dịp khe hở né ra.

Cửu Cữu lạnh lùng trừng mắt nhìn Túy Lạc, không có hành động gì, sau đó bất ngờ tung một cú đấm dùng nhiều sức hơn so với ngày thường vào bụng hắn, Túy Lạc bất ngờ không kịp phòng bị giống như bao cát bay ra thật xa!

“Mau dừng lại!” Túy Lạc té trên mặt đất không nhịn được hướng Cửu Cữu hô, may là xà tinh tốc độ chạy trốn rất nhanh, lúc này không để y đuổi theo được.

Cửu Cữu đứng tại chỗ quay đầu nhìn vào mắt Túy Lạc, cất bước ra đi.

“Chờ một chút!” Cố nén đau nhức ở bụng, Túy Lạc động thân thể, hô: “Ngươi muốn đi đâu?” Đáng giận, người này ra tay quá nặng rồi, chính mình bây giờ duy trì hình người còn khó khăn, chưa đề cập gì đến việc ngăn cản y giết người.

“Rời đi, đồng nghĩa với hiệp ước liên minh với ngươi mất đi hiệu lực.” Lạnh lùng phun ra những lời này, Cửu Cữu trực tiếp đi về phía sơn động.

“Đừng nói giỡn! Ngươi có thể đi đâu?” Mới ở chỗ này hơn một tháng, phân tranh của Bạch Lang tộc vẫn còn chưa chấm dứt, y trở về lúc này không phải chịu chết vô ích sao? “Ta ngăn cản ngươi, vốn là không hy vọng ngươi giết bọn chúng, bọn chúng lại đây khiêu khích cũng là chuyện bình thường, cần gì ra tay tàn nhẫn?” Ô, bụng đau quá, ngay cả nói chuyện cũng phải gắng sức.

“Bọn họ không chết, ta sẽ chết.” Cửu Cữu rốt cục đứng lại, quay đầu nhìn hắn.

“… Nhưng bọn họ đều là vương tử xà tộc, vạn nhất khiến cho tộc nhân phân tranh…”

“Giết chết toàn bộ, việc đó không có gì phải băn khoăn. Ai cũng không biết là kẻ nào giết bọn chúng.”

Túy Lạc sửng sốt.

Cửu Cữu thật nhìn hắn thật lâu, vứt lại một câu nói rồi bỏ đi. “Ngươi rất thiện lương, không thích hợp làm Vương.”

Lời này giống như một nhát kiếm lợi hại đâm vào trong lòng Túy Lạc.

Đau đớn nơi bụng cùng tinh thần bị đả kích làm cho hắn không thể chịu đựng thêm được nữa, thân thể té trên mặt đất cuộn lại thành đoàn, biến thành một con hồ ly màu đen.

Hắn không thiện lương. Chỉ là không muốn chứng kiến cảnh máu chảy vô ích, chẳng lẽ như thế là không nên?