Hắc Liên

Chương 3



Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Tĩnh Anh chăm sóc buổi sáng của Yến Thanh Hạm chu đáo mới đeo cặp sách chuẩn bị đi học. Vì Yến Thanh Hạm cũng phải đến trường làm thủ tục nhập học cho nên hắn ương bướng muốn đi theo ca ca của mình đến trường. Bàn tay nhỏ nhắn của hắn nắm chặt lấy tay của Chu Tĩnh Anh, khuôn mặt nhỏ toàn là ý cười, cười đến vạn vật xung quanh Chu Tĩnh Anh cũng cười theo hắn.

Đây mới nên là dáng vẻ tươi sáng của trẻ con mà đệ đệ có.

Những đứa trẻ khác gặp cú sốc lớn như vậy đều sẽ mất một khoảng thời gian dài, có khi tới cả đời mới có thể chấp nhận nó, thay đổi nó. Nhưng đệ đệ của cậu qua một ngày hơn liền khôi phục lại dáng vẻ ngây ngô hồn nhiên, giống như mọi chuyện hắn vừa trải qua đối với hắn nhẹ tựa lông hồng, dễ đến dễ đi.

Không biết phải nên vui hay buồn.

"Ca ca... Mọi người sẽ thích em chứ..."

Nghe được giọng nói nhỏ ở bên cạnh Chu Tĩnh Anh mới ngừng suy nghĩ, nắm chặt lấy bàn tay trắng mũm của hắn, đau lòng nói:

"Nhất định mọi người sẽ thích em!"

Dù có trưởng thành trong suy nghĩ thế nào, phản ứng của cơ thể non nớt này vẫn luôn rất chân thật phản ánh tâm trạng được giấu kín. Dẫu thế nào, hắn vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, vẫn sẽ căng thẳng, lo sợ, trái tim vẫn sẽ run rẩy khi lần đầu tiếp xúc với môi trường mới. Dẫu thế nào, cậu sẽ dùng tình yêu dịu dàng đối xử với hắn, cho hắn hiểu rằng, hắn có thể dựa vào người ca ca này, chậm rãi trưởng thành.

Không cần sợ hãi, không cần phải để ý đến ánh nhìn của người khác.

Chu Tĩnh Anh hi vọng người bạn nhỏ của mình có thể giống như những đứa trẻ khác... Được che chở mà lớn lên.

"Không thích cũng không sao. Là bọn họ không hiểu em."

Như sợ hắn bị tổn thương, Chu Tĩnh Anh quả quyết dùng hai tay bao trọn lấy tay của hắn, đôi mắt sáng bừng nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, tựa như muốn qua ô cửa sổ mỏng manh ấy nhẹ nhàng vuốt ve tâm hồn non nớt rỉ từng giọt máu thấm đẫm cả một khoảng kí ức.

"Ca ca thích em. Yến Thanh Hạm của ca ca là tốt nhất!" Bọn họ không thích em nhưng ca ca thì rất thích em.

Nếu không ai trân trọng hắn, Chu Tĩnh Anh nguyệt dùng cả đời, dùng hết ngọn lửa của mình, thắp sáng hắn, đến khi nào, hắn nói không cần cậu nữa...

Vốn dĩ chỉ đơn giản thốt ra vu vơ một câu nói, ngược lại Chu Tĩnh Anh lại tha thiết yêu thương hắn như thế. Trái tim của Yến Thanh Hạm hưng phấn, nhịp đập hối hả như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, muốn tiến gần đến phía trước, chạm vào trái tim ấm nóng của Chu Tĩnh Anh, muốn hòa làm một, muốn vĩnh viễn gắn kết, muốn vấy bẩn bông sen trắng ngây thơ này.

Không biết rằng câu nói đó, thực sự là nỗi lo hiếm khi xuất hiện của hắn. Mà Chu Tĩnh Anh cũng không hề bỏ qua nó.

Thì ra, tình cảm chân thật của một người có thể làm rung động một kẻ điên.

Ca ca quả nhiên sinh ra là dành cho hắn. Thời gian bọn họ tiếp xúc ít ỏi đến đáng thương, nhưng không hiểu sao, không biết vì lí do gì, lời nói, hành động của Chu Tĩnh Anh lại khiến hắn thao thức không thôi. Vừa muốn từ chối cảm xúc này, vừa muốn giữ nó làm của riêng.

Hắn biết mình tham lam, nhưng không ngờ bản thân sẽ tham lam khao khát chiếm lấy một người. Trùng hợp, người đó là Chu Tĩnh Anh, yếu ớt và ngây thơ, hồn nhiên và dũng cảm.

Dám trêu chọc vào hắn, vậy cũng dám gánh hậu quả chứ?

"Thật sao? Ca ca... ca ca thích em như thế nào?"

Hắn cố tình làm giọng nói của mình thập phần đáng thương, ánh mắt đượm buồn rụt rè nhìn Chu Tĩnh Anh. Câu trả lời của ca ca không cần là thật hay giả, hắn đều sẽ hạnh phúc ghi tạc, chỉ cần là lời ngon ngọt của ca ca, hắn đều có cảm giác thỏa mãn kì lạ.

Chu Tĩnh Anh xoa đầu nhỏ của hắn, cười thành tiếng, hai mắt cong thành trăng khuyết, tâm trạng rất tốt, nói ra lời sau này cậu chỉ có thể nói với một người:

"Thích tới mức muốn gắn kết cả đời với em, bảo vệ em cả đời, tuyệt đối không để em chịu ủy khuất. Đợi sau này ca ca lớn, sẽ chăm chỉ kiếm tiền nuôi Thanh Hạm, ca ca sẽ cho em một gia đình hoàn chỉnh."

Tuy rằng cô nhi viện cũng là nhà, là nơi chan chứa một phần cuộc đời của bọn họ, nuôi nấng bọn họ. Thế nhưng, nó không phải nơi hoàn hảo dành cho cậu và hắn, không thể là căn nhà có thể chứa hai người cả đời, không thể là căn nhà chỉ có riêng hai người họ...

Từng câu từng chữ, hắn nghe được rõ ràng, đôi mắt hắn đã ươn ướt, lấp lánh như sao, chỉ hướng về một người, định mở miệng muốn nói thì tiếng viện trưởng ở trong phòng vang ra:

"Hai đứa còn đứng ở đây? Tĩnh Anh, con mau vào lớp học. Thanh Hạm, theo ta vào đây. Khi nào trở về nhà hai đứa có thể tiếp tục."

Chu Tĩnh Anh vâng dạ đáp lời, cậu buông tay của Yến Thanh Hạm, vừa chạy vội vào lớp vừa vẫy tay chào hắn.

Cậu không thấy được, khuôn mặt đang cúi gằm xuống đất là biểu cảm hưng phấn đỏ bừng cả mặt, cơ thể cứng đờ một lúc rốt cuộc cũng được thả lỏng. Không ngừng được... hắn hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc, không ngừng được... thứ cảm xúc hắn theo đuổi, hắn bắt được nó rồi.

Hạnh phúc của hắn là Chu Tĩnh Anh. Chỉ cần có Chu Tĩnh Anh, hắn sẽ hạnh phúc. Không có Chu Tĩnh Anh, hắn sẽ phát điên.

Kẻ điên được nếm hương vị đầu tiên ngọt ngào lại đắng cay này lại trở nên điên dại hơn bao giờ hết. Điên cuồng muốn nếm thêm một lần nữa.

Thật thích ca ca...

Muốn ca ca là của riêng mình.

Yến Thanh Hạm ngồi trên ghế chờ đợi, bề ngoài hắn tỏ ra vô cảm, bình yên như biển cả không sóng. Nhưng trong lòng sóng biển đã đánh bay mất sự lạnh nhạt vốn có của hắn. Tim của hắn đập mạnh, đầu óc của hắn rối bời.

Cảm xúc của hắn thay đổi đồng nghĩa rằng bệnh điên của hắn cũng nặng nề ép chặt hắn.

Thế thì có sao chứ? Ca ca thích hắn, đương nhiên căn bệnh nhỏ này sao có thể ngăn cách tình cảm ca ca dành cho hắn.

Yến Thanh Hạm không đòi hỏi người ta phải yêu thương mình, cũng không có nghĩa người khác bày tỏ tình cảm với hắn thì hắn phải đáp lại. Từ trước đến nay hắn không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, cũng không vì lợi ích trước mắt che lấp tầm nhìn. Thứ hắn muốn, đương nhiên phải dày công suy tính. Nhất là khi đó là một người bằng xương bằng thịt, người mà hắn có tình cảm đặc biệt.

Cảm giác được yêu thật thích. Mà còn thích hơn gấp vạn lần khi hắn cũng yêu thích người ta.

Biến ca ca trở nên dựa dẫm vào hắn, không thể sống nếu thiếu hắn, rời xa hắn một chút sẽ nhớ, phải ngoan ngoãn chiều theo hắn... Không được nhìn người khác, không được nói chuyện với người khác, càng không được tiếp xúc thân thể với người khác...

Nếu ca ca không thích thì sao?

Ca ca chắc chắn sẽ không từ chối hắn. Bộ dáng yếu đuối đó có thể làm gì hắn? Chẳng phải sẽ vừa giận vừa thương, vừa khóc vừa làm theo lời hắn?

Nếu ca ca không chịu đựng được mà rời đi thì sao?

Vậy thì... nên đánh gãy chân ca ca hay giam huynh ấy lại đây? Ca ca không thể chịu đau, hắn đành phải thực hiện phương án hai.

Yến Thanh Hạm vô thức thở dài một hơi, ngón tay trắng mềm mại như sen gõ nhẹ trên mặt bàn, bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ.

Hắn vẫn mong ca ca có thể sống vui vẻ. Nhưng phải là sống ở bên hắn.

Cưỡng ép ca ca không phải cách tốt nhất. Hắn có rất nhiều cách khiến ca ca tình nguyện hiến dâng vì hắn. Chỉ cần ca ca không để hắn chờ đợi quá lâu, hắn có thể chậm rãi cho ca ca thích ứng.

Thích ứng với thế giới chỉ được tồn tại hai người.

Đó là Chu Tĩnh Anh và Yến Thanh Hạm.

Cơ thể lẫn tâm trí hắn đang run rẩy.

Run rẩy vì phấn khích.

Ca ca nhút nhát như vậy, nếu không canh chừng cẩn thận nhất định sẽ bị bắt nạt. Bộ dáng tiểu bạch thỏ ngốc nghếch rất dễ khiến người khác coi thường. Cho nên hắn mỗi ngày phải ở cạnh Chu Tĩnh Anh, cậu ở chỗ nào thì hắn ở chỗ đó.

Đôi khi trong bất hạnh lại tiềm ẩn một niềm hạnh phúc khó phát hiện.

Đôi khi trong thế giới rộng lớn này, giữa hàng vạn người, trùng hợp chỉ có một người phù hợp với hắn.

Hắn không cảm thấy hận ba mẹ nữa. Không cảm thấy chút tiếc nuối cuối cùng nào. Bọn họ không cần hắn, vậy hắn cũng không cần bọn họ.

Hiện tại và sau này, Yến Thanh Hạm chỉ cần Chu Tĩnh Anh.

Chu Tĩnh Anh cũng chỉ cần hắn thôi được không?

Tất nhiên là phải được rồi...