Hắc ~ Lý Tổng [Hách Hải]

Chương 12



Không có gì phải suy nghĩ nhiều, ngủ được cũng rất an ổn.

Hách Tể sáng sớm tỉnh dậy đã thấy tay của tôi, chân của tôi, còn có đầu của tôi, nói đơn giản cả người tôi toàn bộ đều quấn ở trên người của anh ấy. Thật ra khi anh ấy tỉnh, tôi cũng đã tỉnh theo, nhưng là không muốn mở mắt, vẫn còn muốn treo trên người anh ấy một lúc nữa.

Thật thoải mái nha.

Cảm nhận Hách Tể bước xuống giường, tôi chậm chậm mở mắt.

Aaa….

Anh ấy đang thay quần áo kìa...

Tuy rằng có hơi gầy nhưng tổng thể vóc người rất tốt. Thật muốn đi tới cắn một cái. Làn da kia tuy là không đẹp bằng của tôi nhưng cũng rất trắng nha.

Giữa lúc tôi đang say mê ngắm nhìn, Hách Tể đột nhiên quay đầu lại. Không kịp nhắm mắt giả ngủ nên tôi đành giả ngu:

"Hây da Hách Tể, anh dậy rồi hả? Haha... Sáng tốt lành…"

Anh ấy mím môi một cái, nói: "Tôi phải đến công ty, cậu cứ ngủ tiếp đi!"

Nói xong liền liếc nhìn xuống quần.

Wow….

Là phải thay quần sao? Thay đi thay đi, em chờ nè.

Tôi cứ như vậy giương to đôi mắt mê người nhìn Hách Tể, chờ anh ấy thay quần. Hách Tể dừng một chút, vẫn là không nhịn được đành lên tiếng:

"Cậu nhìn tôi như vậy làm sao tôi có thể thay quần đây?"

"Ánh mắt của em cũng sẽ không đánh người mà."

Anh ấy không nói được gì, tôi lại không nói sai nha. Hách Tể thở dài cởi bỏ quần ngủ chuẩn bị bắt đầu mặc quần ngoài vào. Ồ ố ồ, vóc người thật tốt.

"Đúng rồi Hách Tể, tối hôm qua anh đã đi đâu trong nửa tiếng đồng hồ vậy hả?"

*Phanh*

Hách Tể vừa với một chân vào ống quần, chỉ tiếc đứng không vững bị té một cái. Lời nói của tôi có lực sát thương lớn vậy sao?

Còn có, anh ấy, đỏ mặt!!!

Lẽ nào?

Hóa ra…

Hahaha!!!

Tôi không kiêng nể Hách Tể đang ở một bên xoa xoa đầu gối, cả người ôm chăn ở trên giường lăn qua lăn lại, cười đến phi thường khoa trương. Sau đó, không cẩn thận lăn đến mép giường, té xuống...

"Aaa…"

May mà có chăn, nhưng đầu bị đập có chút đau. Hách Tể đang nhìn màn biểu diễn cực kỳ hấp dẫn kịch tính của tôi, nhịn không được nở nụ cười.

"Lý Đông Hải, cậu thật sự là…"

"Em làm sao? Em biết em rất khỏe nha!"

Hách Tể mặc xong quần, nói: "Không có gì."

Nói xong anh ấy ngồi xổm xuống sờ sờ đầu tôi, hỏi:

"Đụng trúng có đau không?"

Tôi gật đầu lia lịa:

"Đau quá chừng luôn… Đau chết em luôn rồi nè…"

Hình như giả bộ có chút hơi quá. Hách Tể đang sờ đầu tôi hai cái liền đứng dậy.

"Tôi xem cậu như vậy chắc cũng không ngủ được, đứng lên cùng nhau ăn điểm tâm thôi."

"Dạ được!"

Thay xong quần áo, rửa mặt xong thì tôi đi xuống dưới lầu, Hách Tể đã ở đó ăn điểm tâm.

Bánh mì và bánh kem?

Điểm tâm không có trứng chiên sao được? Không có món nóng nào đó sao được?

"Anh mỗi ngày đều ăn cái này á hả?"

"Thói quen…"

Hách Tể ngẩng đầu nhìn tôi, liếc mắt không nói gì nữa.

"Cơm trưa cậu cứ tùy tiện ăn một chút, buổi tối có khả năng tôi không trở về, cậu cứ ăn trước đi."

"Có khách hàng muốn gặp sao?"

"Ừ, có lẽ…"

Anh đã không nói em đây sẽ không hỏi thêm.

Ăn xong điểm tâm, tôi rất hiền lành tiễn Hách Tể ra cửa, anh ấy nói: "Muốn ăn gì, mua sắm gì, cậu cứ thoải mái."

Nói xong cầm thẻ đưa cho tôi.

"A…"

"Tôi đi đây."

"Trên đường cẩn thận…"

Nhìn Hách Tể lái xe đi, thẳng đến khi không còn nhìn thấy nữa tôi mới trở vào nhà.

Nhìn đồng hồ đã tám giờ, vừa hay tôi đã ở đây một ngày một đêm. Buồn chán, tôi đành gọi điện thoại cho mẹ, để báo cho bà biết sắp tới không nên trở về.

Hơn chín giờ, điện thoại vang lên, sau một lúc do dự tôi đành bắt máy.

"Alo, Đông Hải à."

"Hách Tể sao? Là em, Đông Hải đây. Có việc gì sao?"

"Tôi quên không mang theo điện thoại. Cậu xem có phải tôi đã để quên trong ngăn kéo ở tủ đầu giường hay không?"

"Anh chờ một chút."

Tôi chạy vào phòng mở ngăn kéo: "Hách Tể, điện thoại di động có ở trong ngăn kéo á."

"Vậy là tốt rồi, có điện thoại hay là gì đi chăng nữa cậu cũng đừng để ý đến nó, cứ để nó ở đó là tốt rồi."

"Dạ!"

"Được rồi, tôi cúp máy đây."

"Bye bye."

"Bye."

"Hách Tể..."

"Làm sao vậy?"

"Về sớm một chút nha..."

"Được."

Cúp điện thoại, tôi vừa mới chuẩn bị trả điện thoại anh ấy về ngăn kéo, nhưng đột nhiên nảy ra một ý tưởng xấu. Thật là muốn xem trong điện thoại anh ấy có gì.

Đấu tranh nội tâm hồi lâu, vẫn là không qua khỏi sự mê hoặc của điện thoại anh ấy. Màn hình điện thoại là hình phong cảnh. Mở hòm thư tin nhắn, tất cả đều cùng một người: Lâm Chi.

Cô ta là vị hôn thê?

Lòng tôi có chút bất an, mở nhìn một chút. Hóa ra là tin nhắn thương lượng tối hôm nay đi đâu ăn cơm. Thời gian nhắn tin với nhau là đêm qua lúc tôi đi tắm.

Trong lòng có chút buồn bực, trách không được sáng sớm anh ấy không chịu nói cho tôi biết đi đâu. Hóa ra là đi hẹn hò với vị hôn thê.

Em ở nhà một mình lẻ loi hiu quạnh, ngược lại, anh thật đáng khen, đi ra ngoài với phụ nữ tiêu dao khoái lạc.

Mang theo tâm tình buồn bực đi xuống nhà. Vốn là nhàm chán một ngày một đêm, hiện tại lại biến thành buồn bực một ngày một đêm.

Tôi thiếu điều còn muốn dựa theo tin nhắn tìm đến nơi hẹn của bọn họ, nhưng có thể tưởng tượng được làm như vậy chỉ khiến Hách Tể khó xử, huống hồ tôi đối với anh ấy cũng không biết là danh phận gì.

Cơm trưa và cơm tối tôi ăn không nhiều lắm, chủ yếu là ăn không vô.

Hách Tể có cùng cô ta nắm tay, có cùng cô ta ôm nhau, có cùng cô ta hôn môi, có cùng cô ta… hay không? Tôi dám nghĩ nhiều nữa, tôi ngồi ở ghế sa lông xem tivi, hơn chín giờ ngoài cửa có tia sáng.

Hách Tể đã trở về. Tôi chạy đi mở cửa.

"Hách Tể, anh về rồi."

"Ừ…"

Anh ấy đưa một cái hộp cho tôi:

"Mang cho cậu hộp điểm tâm."

"A…"

Sẽ là không mang thức ăn còn dư lại đóng gói mang về cho tôi đâu ha?

"Đồ ngốc, cái này là tôi bảo làm riêng mang về cho cậu, không phải của người nào ăn còn dư mà đem về đâu."

Tôi ngẩng đầu nhìn Hách Tể, anh làm sao biết em đang nghĩ gì? Đây thật là, nếu không phải làm phu thê thì phải xin lỗi ông trời rồi á.

Chỉ là bất quá mùi nước hoa trên người Hách Tể có chút gay mũi, khiến tôi có chút khó chịu đứng lên. Cô ta cùng anh ấy không biết đã tình chàng ý thiếp ôm nhau bao lâu?

Liếc mắt nhìn Hách Tể, tôi có chút choáng váng.

"Đông Hải, cậu sao vậy?"

Tôi cúi đầu không nói gì, chỉ thấy cực kỳ đau lòng.

"Rốt cuộc là sao vậy? Đầu còn đau sao?"

Hách Tể đưa tay chuẩn bị sờ vào trán tôi. Tôi lấy tay ngăn cản hành động của anh ấy, dừng một chút, nhỏ giọng nói:

"Trên cổ anh có dấu son môi…" Ít nhiều gì cũng phải lau đi chứ.

"Đông Hải…"

Tôi hít hít mũi: "Không có gì, em đi tắm đã…"

Đúng vậy, em, Lý Đông Hải với anh, Lý Hách Tể, chúng ta không có quan hệ gì, là do em tự mình đơn phương thôi.

Đi tới phòng tắm, tôi cuối cùng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống góc tường khóc lên. Từ lúc vừa mới bắt đầu đều là tôi chủ động, cho dù là tối hôm qua cũng vậy. Cho tới bây giờ, anh ấy cũng không có nói qua đã chấp nhận lời của tôi, cũng không có làm qua cái gì…

Em biết, em thích anh, nỗ lực hơn là chuyện đương nhiên. Thế nhưng anh không cự tuyệt em, cũng không cự tuyệt những người khác. Đây coi là cái gì?

Em thực sự rất thích anh, thích anh thành thục, thích anh ổn trọng, thích ngươi ôn nhu… Càng thích anh lại càng dễ vì anh mà tổn thương.

Nhưng mà tất cả cũng là do Lý Đông Hải em tự tìm đến. Khóc mệt mỏi, tôi tựa đầu lên đầu gối, thút thít.

"Đông Hải?"

Là âm thanh của Hách Tể, tôi lấy tay lau vội nước mắt, ngốc một chỗ không có trả lời. Cứ im lặng nhìn vào cửa phòng tắm, không biết là lo sợ hay là gì, nhưng lại không muốn đi ra mở cửa.

Hách Tể tiếp tục gọi tôi mấy tiếng, tôi vẫn không trả lời, cứ ngồi xổm xuống đất ngây ngốc nhìn cánh cửa, trong đầu một mảng hỗn loạn.

*Răng rắc*

Cửa mở.

Hóa ra do tôi lúc nãy quên khóa cửa.

Hách Tể tiến đến chỗ tôi đang ngồi dưới đất, biểu tình có chút hổ thẹn.

"Đông Hải…"

Tôi theo bản năng đứng dậy, đưa mắt nhìn anh ấy rồi lại cúi đầu: "Em… À… Quên mất… Em đi tắm."

Có chút lắp bắp. Tôi, Lý Đông Hải, hai mươi năm không sợ trời không sợ đất, rốt cuộc cũng có lúc này.

Có đôi khi bởi vì được anh ấy cưng chiều chút ít mà hưng phấn cả buổi sáng. Có đôi khi bởi vì anh ấy vô tâm nói một câu mà trong lòng nhốn nháo không yên. Đồng thời thỉnh thoảng nơi ngực trái sẽ hồi tưởng lại thái độ, biểu tình của anh đối với tôi, lại suy đoán anh rốt cuộc có thích tôi hay không.

Yêu đơn phương thật sự rất khổ sở.

Hách Tể lấy tay nhẹ nhàng vuốt đầu tôi, giọng nói cũng rất ôn nhu, làm cho lòng tôi có thêm kiên định:

"Đông Hải, tôi nghĩ tôi với cậu nên cùng nhau nói rõ một chút."

------ Hết Chương 12 ------