Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 124: Phá trận



Tiểu Tứ Tử nói một câu. “Miêu Miêu sắp trở nên cực nổi bật rồi!”

Khiến cho tất cả mọi người “soạt” một tiếng xoay mặt, tập thể cùng nhau nhìn về một hướng, chỉ là... Công Tôn nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra ánh mắt của mấy vị lão gia tử không giống như là đang chờ xem ai đó sắp “nổi bật” mà giống như là đang chuẩn bị chờ xem người khác sắp “gặp rắc rối”...

Công Tôn không biết võ công nên hắn rất lo lắng cho sự an toàn của Bạch Ngọc Đường, dù sao đây cũng đều là lỗi của tổ tiên nhà hắn.

Nhưng nhìn theo ánh mắt của mọi người thì thấy ba người nguyên bản đang đánh liên tục đột nhiên dừng lại.

Không biết là Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ có phải nghe Triển Chiêu bảo gì không mà chợt lách người... nhảy tránh ra sau.

Cơ hồ ngay khi hai người rơi xuống đất thì Triển Chiêu đột nhiên tiến tới trước một bước, cúi người xuống, giống như đang nhặt cái gì lên từ mặt đất...

Cùng với động tác này của Triển Chiêu, mọi người chợt nghe thấy Ân Hậu lầm bầm một câu, “Vậy là đúng rồi!”

Tiếng nói vừa dứt thì chỉ thấy Triển Chiêu vung tay...

“Rầm” một tiếng...

Công Tôn cảm thấy một luồng kình phong đập vào mặt, cửa sổ phòng ốc xung quanh cũng chấn động ầm ầm.

Tiểu Tứ Tử giơ hai tay lên bịt tai, chợt nghe thấy một tiếng “Ầm” cực lớn, bức tường viện phía sau mọi người “răng rắc răng rắc” mà nứt ra khiến cho bụi rơi lả tả.

Bụi tung mù mịt phủ đầy lên thân mọi người.

Công Tôn vội đưa tay dùng tay áo phủi bụi đi, định hỏi mấy vị lão gia tử xem đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà vừa xoay mặt lại thì Công Tôn vừa tức vừa buồn cười, chỉ thấy Thiên Tôn dùng một tay ôm ngang bụng Tiểu Tứ Tử, một tay kia đang giúp bảo bối phủi bụi. Ân Hậu và Yêu Trường Thiên liếc nhau một cái, cũng đều vươn tay tới, một người chọc bụng thịt một người bẹo má, Tiểu Tứ Tử nằm trên cánh tay Thiên Tôn vùng vẫy tay chân loạn xạ.

Công Tôn vội vàng tiến tới cướp nhi tử từ trong tay mấy vị lão gia tử về, ôm Tiểu Tứ Tử đang mếu máo, Công Tôn bất mãn nhìn Thiên Tôn bọn họ —— lúc trước thì gọi nó là tiên nhân cầu, bây giờ lại ôm nó như cún con mà phủi bụi, các người muốn gì?!

Mọi người đang đùa giỡn, chợt nghe Tiểu Lương Tử đột nhiên hô to, “Cẩn thận!”

Công Tôn giật mình, đồng thời bị ai đó kéo sang bên cạnh...

Sau đó là một tiếng “Rầm” vang lên.

Công Tôn xoay mặt lại nhìn thì kinh hoảng đến há hốc miệng không khép lại nổi, chỉ thấy nơi mà hắn vừa đứng bị một tấm huyền thiết to như ván cửa đập trúng, trên tường viện lõm vào một lỗ lớn.

“Óa!” Tiểu Lương Tử ôm đầu kéo tay Công Tôn chạy vào trong hẻm trốn, nhóm người Thiên Tôn và Ân Hậu cũng liên tục vung tay... dùng nội lực đánh bay những tấm thiết bản bay tới.

Công Tôn ngẩng đầu lên thì thấy trên bầu trời, từng mảnh từng mảnh huyền thiết  bay “vèo vèo”, rơi xuống nếu không phải đập lõm một bức tường thì cũng tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất.

Âu Dương Thiếu Chinh mang theo chúng binh sĩ ôm đầu tránh né, hầu như mái nhà của các căn nhà lân cận đều bị phá vỡ, may mà vừa rồi đã sơ tán hết các hộ gia đình xung quanh chứ không chừng đã đập chết người rồi.

Lại nhìn Khốn Long trận bên kia, vừa rồi không biết Triển Chiêu đã dùng đại chiêu gì mà những bức tường huyền thiết trước đó bị mấy vị cao thủ dùng liên hoàn cước cũng không dễ dàng phá vỡ nay lại bị phá tan thành vô số mảnh vụn, lúc này những mảnh huyền thiết đang bay đầy trời.

Phía trước, Lâm Dạ Hỏa không biết từ đâu nhặt được một cái chảo thiết từ đâu bay tới, đang đội lên che đầu.

Cửu Vương gia há hốc miệng nhìn khung cảnh trước mắt, nhịn không được mà cảm khái, “Được chứ! Đập nát non nửa tòa thành của ta!”

...

Khốn Long trận trong nháy mắt đã bị phá, bụi mù theo gió mà tan đi... biệt viện đã bị hủy gần sạch lộ ra trước mắt mọi người, tường viện bị sập và phòng ốc đều tan nát thành đá vụn nằm rải rác khắp nơi.

Ở giữa sân, xuất hiện một màn kinh người...

Chỉ thấy trong viện có một cái bàn đá, trên ghế đá cạnh bàn, Bạch Ngọc Đường thản nhiên mà ngồi đấy, xung quanh có rất nhiều hắc y nhân nằm thành một vòng, trên bàn đặt một cái hộp gỗ không biết chứa cái gì. Mà ở đối diện bàn là một người thanh niên có vài phần giống Cổ Kính Chi.

Cảnh tượng này không đủ để kinh người, điều khiến cho mọi người thật sự khiếp sợ chính là... giữa không trung có một khối huyền thiết cực lớn, tấm thiết bản đó cứ treo lơ lửng như vậy.

Chống đỡ cho khối huyền thiết này không để nó rơi xuống là một người băng khổng lồ.

Dưới ánh mặt trời, mọi người chỉ có thể thấy được bóng dáng của người băng nọ cao lớn gấp ba người thường, trong suốt như thủy tinh, dường như còn ánh lên màu u lam nhàn nhạt.

Thiên Tôn cảm khái một chút, “Thì ra đã lớn như vậy rồi!”

Tiểu Tứ Tử rất hâm mộ mà nói, “Giao Giao thật cao lớn nha!”

Lúc này, không biết ai vỗ tay...

“Đùng” một tiếng, trong nháy mắt, người băng tan biến giữa không trung, khối thiết bản màu đen kia xoay vòng giữa không trung lao vun vút xuống, đập mạnh xuống nền đất phía sau Bạch Ngọc Đường, phát ra một tiếng “Rầm” thật lớn.

Ngũ gia như không có việc gì xảy ra mà nhẹ nhàng nhấc tay, thu lại ngân đao vừa mới ra khỏi vỏ được phân nửa, hơi quay đầu lại, phía sau đã rơi xuống một thân ảnh màu đỏ.

Triển Chiêu nhẹ nhàng đáp xuống phía sau Bạch Ngọc Đường, đưa tay, nhẹ nhàng phủi đi vụn băng trên vai Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, thấy khóe miệng Triển Chiêu cong lên đầy đắc ý, liền tới một câu, “Chậm!”

Hai mắt Triển Chiêu híp lại —— khó khăn lắm mới anh hùng cứu mỹ nhân kịp thời, vậy mà còn ngại chậm?!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mắt đối mắt, xung quanh xảy ra chuyện gì cả hai người họ đều không buồn quản.

Những người khác vừa chứng kiến quá trình Triển Chiêu phá trận đều đang trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đứng gần nhất.

Vậy rốt cuộc Triển Chiêu đã phá trận như thế nào? Cần phải quay trở lại một chút.

Khốn Long trận này có tầng tầng lớp lớp những bức tường huyền thiết, Triệu Phổ bọn họ vừa rồi đá đến vất vả, luôn cảm thấy những bức tường này đá đổ một tầng lại sinh ra một tầng mới, giống như không mảy may suy suyển.

Đang đá đến hăng say, đột nhiên hai người nghe thấy Triển Chiêu hô to, “Lùi lại!”

Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ theo bản năng mà nhảy ra sau, nguyên bản còn tưởng có cơ quan gì, ai biết Triển Chiêu lại tiến lên trước hai bước cong thắt lưng mèo, như đang kéo cái gì mà dùng sức vung tay hất lên trên.

Một động tác tưởng như tốn công vô ích, nhưng không ngờ lại mang theo một luồng nội kình mãnh liệt, rung trời chấn đất, luồng xung lực kia chẳng khác nào oanh thiên lôi,… phá nát toàn bộ các bức tường huyền thiết.

Lâm Dạ Hỏa gãi đầu, “Há! Triển Chiêu học được công phu mới à? Ai dạy hắn mà trâu như vậy?”

Cửu Vương gia thì lại nhếch môi nhìn bốn phía, “Ai dạy hắn khoan hẵng tính, nóc nhà của nửa tòa thành đều bị phá nát rồi!”

Được Triệu Phổ nhắc tỉnh, Lâm Dạ Hỏa cũng đã phát hiện ra mái nhà của phòng ốc xung quanh đều cắm đầy thiết bản hoặc bị phá thủng, dân chúng tụ tập đến xem sợ tới mức lui hết ra sau, ai nấy đều tưởng rằng có người chôn hỏa dược dưới nền đất.

...

Công Tôn tò mò hỏi mấy người Thiên Tôn đứng bên cạnh, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Thiên Tôn nhướng mày, “Cuối cùng cũng thông suốt.”

Ân Hậu tương đối thân thiện, giải thích cho Công Tôn đang không hiểu và Tiểu Lương Tử đang vò đầu một chút, “Lúc trước lão quỷ này từng nhắc nhở tiểu tử Tiểu Bạch, điểm mấu chốt để đối phó với Khốn Long trận chính là động tác phải nhanh, nó cũng là đứa thông minh, trong nháy mắt khi trận lên thì nó đã tản nội lực ra.”

“Làm sao mới tản nội lực được ạ?” Tiểu Lương Tử cảm thấy thật thâm sâu.

“Nội lực hữu hình có thể làm được, ví dụ như phong, hỏa, tuyết, vũ, băng đều có thể tải được nội lực, Bạch Ngọc Đường càng may mắn hơn là nó có giao nhân!” Yêu Trường Thiên lên tiếng, “Bản thân Giao nhân chính là do nội lực hình thành, nội lực có thể thành hình người thì đương nhiên cũng có thể đổi thành hình dạng khác, quan trọng là phải xem Bạch Ngọc Đường có lĩnh hội được chữ “nhanh” kia không?!”

Tiểu Lương Tử nghiêng đầu suy nghĩ, vỗ tay một cái, “Con hiểu rồi! Trong nháy mắt khi trận được phát động thì Bạch đại ca đã “tản” Giao Giao ra khắp mặt đất đúng không?”

Thiên Tôn xoa đầu bé, “Ừm! Đem nội kình nguyên bản tản ra, trận pháp dù lợi hại hơn nữa cũng luôn có kẽ hở, những bức tường bằng huyền thiết kia dù có vững chắc đến đâu cũng phải cắm trên mặt đất, không thể vô duyên vô cớ treo giữa không trung được!”

“Vậy sao Triển đại ca có thể phá trận chỉ trong một chiêu ạ?” Tiểu Lương Tử tò mò, “Chỗ nội lực vừa rồi đã nổ tung luôn!”

“Bởi vì hai luồng nội lực trái ngược đụng vào nhau! Nguyên lý giống như dùng chưởng đối chưởng!” Ân Hậu mỉm cười, “Nội lực của Chiêu Nhi và Ngọc Đường hoàn toàn khác nhau, một lạnh một nóng, nội lực như thế này chỉ cần đụng vào nhau thì nhất định sẽ nổ tung.”

“Nhất định là trong quá trình Triển Chiêu đang phá trận thì cảm nhận được nội lực của Bạch Ngọc Đường xuất hiện khắp nơi nên mới dùng biện pháp này.” Yêu Trường Thiên tiếp lời. “Hẳn là trước đây có người từng nói cho nó biết, phá Khốn Long trận không thể tấn công một cách ôn hòa mà phải dùng bạo lực để phá.”

Tiểu Lương Tử tò mò hỏi Thiên Tôn, “Thiên Tôn, năm đó người cũng phá trận như vậy sao?”

“Của ta lại ngược lại!” Thiên Tôn trả lời, “Huyền thiết trận này chỉ là một trận pháp khiếm khuyết mà thôi, vì khe hở giữa mặt đất và huyền thiết quá lớn nên nội lực của Ngọc Đường mới có thể dễ dàng tản ra. Khốn Long trận năm đó vây khốn Ân Hậu lại là đồ thật, kín đến không một khe hở. Vì thế nên trước tiên ta cần phải đạp nứt mặt đất ra, sau đó đem nội lực tản ra rót vào trong khe hở, đợi lão quỷ ở trong trận cảm nhận được nội lực của ta, liền dùng nội lực của hắn đối lại, hiệu quả chấn động hơn cảnh trước mắt này nhiều!”

Thiên Tôn nói xong, đắc ý ngửa mặt lên trời, “Tính ra thì ta là ân nhân cứu mạng của lão quỷ đó, a ha ha ha...”

Thiên Tôn đang cười, chợt nghe Ân Hậu lạnh lẽo chêm vào một câu, “Tên bằng hữu kia chính là do ngươi giới thiệu cho ta biết.”

“Khụ khụ...” Thiên Tôn đang cười liền bị sặc, liếc xéo Ân Hậu, “Trước trận không phải đã báo thù giúp ngươi sao, lão quỷ nhà ngươi đừng có thù dai vậy chứ?!”

Tường viện đã bị sụp, từ bên ngoài đương nhiên có thể nhìn thấy được hình hình ở trong.

Lúc này Triển Chiêu xuất hiện phía sau Bạch Ngọc Đường, một trắng một đỏ kề sát bên nhau, mắt đối mắt không biết đang nhìn gì, trạng thái như là đang liếc mắt đưa tình vậy.

Công Tôn cau mày hỏi Thiên Tôn bọn họ, “Phá hủy nhiều nhà cửa như vậy, không lo sao?”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu ngẫm nghĩ, đều quay sang nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử đang cầm khăn lau mặt, vừa nói, “Lần này Miêu Miêu cực kỳ nổi bật!”

Nhóm người Ân Hậu hồ nghi, nhìn tình hình xung quanh.

Lúc này phía bên kia tòa thành không bị ảnh hưởng, tất cả bách tính đều đi ra, có mấy người còn trèo cả lên nóc nhà để xem.

Đa phần mọi người đều bị Triệu gia quân chặn lại bên ngoài nên không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, đều nghĩ là oanh thiên lôi nổ chăng? Nhưng mà Nguyên soái bọn họ đều đang ở trong, đừng nói là Nguyên soái bọn họ xuất đại chiêu để chỉnh ai chứ? Vậy quân doanh có trả tiền sửa nhà không?

Dân chúng trong thành đều tò mò mà nhìn về phía này, xì xào bàn tán.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay “bốp bốp”.

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đứng ngoài viện, cả hai người đều vỗ tay bôm bốp, vừa vỗ vừa hô to.

“Triển Chiêu thật giỏi nha!”

“Đúng vậy, một cước đá bay Khốn Long trận, thật lợi hại!”

“Quả thực là ‘Giang hồ đệ nhất nhân’!”

“Đều là Triển Chiêu làm một mình thôi đấy!”

...

Triển Chiêu đang nhìn Bạch Ngọc Đường nghe thấy động tĩnh phía sau thì quay đầu lại liếc nhìn.

Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đang hoan hô hắn, Triển hộ vệ cảm thấy ù ù cạc cạc.

Lúc này, Ngũ gia cũng chú ý tới tình hình xung quanh, cùng với đám người đang xôn xao ồn ào phía xa xa.

Công Tôn quay đầu lại nhìn, chợt thấy đám đông đang nhốn nháo, tất cả mọi người đều đang nghị luận.

“Triển Chiêu làm một mình sao?”

“Ôi, bản lĩnh đến thế à?”

“Thật là lợi hại! Vậy nóc nhà của chúng ta có phải do hắn bồi thường không?”

“Là Khai Phong Phủ bồi thường chứ? Không phải đều là người một nhà với Nguyên soái của chúng ta sao?”

“Nói đi nói lại, Triển Chiêu nhìn nhã nhặn như vậy mà cũng thô lỗ quá đi!”

“Đúng thế, hình như tính tình không phải tốt lắm đâu, nhìn xem lợi hại thế kia mà!”

...

Công Tôn giao Tiểu Tứ Tử cho Tiểu Lương Tử, chạy tới chỗ Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng dựng thẳng lỗ tai, phát hiện cái vố này đã vứt thành công cho Triển Chiêu, liền dựng thẳng ngón tay cái với Triệu Phổ.

Triệu Phổ hài lòng gật đầu, không phải ai cũng nói hai người họ là tuyệt phối sao, vậy dứt khoát cứ cùng nhau gánh luôn vụ này đi!

Công Tôn kéo kéo tay áo Triệu Phổ, “Hai ngươi sao lại như thế chứ? Đem huynh đệ đi bán như vậy!”

Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đồng thời nhướng mày, ý là —— vốn cũng là do hắn gây họa mà, lại nói hắn người gặp người thích, không bán hắn thì bán ai?

Triển Chiêu lúc này cũng phục hồi tinh thần, hít sâu một hơi —— gặp rắc rối rồi!

Triển hộ vệ đang hốt hoảng, chợt nghe thấy bên tai “bộp bộp” mấy tiếng, cúi đầu thì thấy, Bạch Ngọc Đường ngồi bên bàn đá cũng đang vỗ tay hai tiếng.

Triển Chiêu bất mãn, “Ngươi cũng bán ta?!”

Ngũ gia cười như không có gì, “Dù sao cả đời này ngươi cũng không làm nổi huynh đệ của ta!”

Triển Chiêu nghe thấy lời này có gì không đúng lắm, bèn liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia cười nhẹ, kỳ thật hắn không ngờ Triển Chiêu lại có thể phá trận nhanh như vậy, quả nhiên mèo này chỉ luôn mang đến kinh hỉ cho hắn chứ chưa từng khiến hắn thất vọng.

...

Ngoài sân, Công Tôn tò mò hỏi Triệu Phổ, “Hai người họ đang làm gì vậy?”

Một bên, Lâm Dạ Hỏa lắc đầu xoay mặt bỏ đi, “Còn nhìn nữa chắc ta mù quá! Lại nói rốt cục mắc mớ gì mà ta phải từ xa chạy đến cứu Bạch lão Ngũ nhỉ?”

Triệu Phổ cũng hết nói, hai người này đúng là chẳng coi ai ra gì, trước ánh mắt nhìn chằm chằm của bao nhiêu người mà vẫn giao lưu bằng mắt thật tự nhiên.

Công Tôn chạy tới chỗ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, liếc mắt liền nhìn thấy thứ bên cạnh, liếc mắt một cái nhìn thấy cái Chuẩn Quan trên bàn, nhìn lại xung quanh thì không thấy ai.

Công Tôn tò mò hỏi hai người, “Chỉ có hai ngươi thôi sao? Không còn ai khác à?”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhớ tới việc đứng đắn, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thì cái người vừa rồi đứng đối diện Bạch Ngọc Đường đã không thấy đâu.

“Người kia đâu?” Triển Chiêu hỏi.

“Không cần tìm nữa.” Bạch Ngọc Đường đáp. “Trốn rồi!”

“Sao khi nãy ngươi không nói?!” Triển Chiêu nôn nóng.

Triệu Phổ cũng đi tới, “Có cần ta phái người đuổi theo không?”

Bạch Ngọc Đường thản nhiên lắc đầu, “Không cần!”

Triển Chiêu và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hiện lên một ý nghĩ —— vừa rồi rõ ràng Lục Thiên Hàn lão gia tử có đến đây nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng.

Triển Chiêu đi qua hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thật sự không cần đi theo xem à?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

Lúc này, Công Tôn đã mở Chuẩn Quan ra.

“Đây là cái gì?” Công Tôn lấy ra khỏi Chuẩn Quan một khối đá màu đen nhẵn bóng.

Viên đá này đại khái lớn cỡ nửa bàn tay, hai mặt trái phải khắc một số ký tự xiên xiên vẹo vẹo, không biết có nghĩa là gì.

Công Tôn cầm lên xem tỉ mỉ, “Đây là gì?”

Bạch Ngọc Đường vươn tay nhận lấy, vừa nhìn thấy thì đuôi lông mày hơi nhướng lên mấy phần.

Triển Chiêu chú ý đến sắc mặt Bạch Ngọc Đường thay đổi, biết hẳn là hắn đã phát hiện ra điều gì.

Bạch Ngọc Đường cầm viên đá trong tay, vẫy tay với Âu Dương Thiếu Chinh ở xa xa.

Âu Dương khó hiểu đi đến, Bạch Ngọc Đường mượn hắn bản đồ của Hắc Phong Thành.

Âu Dương lấy bản đồ trải ra bàn.

Ngũ gia cúi đầu nhìn chằm chằm bản đồ một hồi lâu, cất viên đá, kéo Triển Chiêu, “Đi!”

Triển Chiêu không hiểu, đi theo Bạch Ngọc Đường, “Đi đâu vậy?”

“Đi hoàn thành tâm nguyện thay ngoại công của ta.”