Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 127: Ký ức đóng băng



Một tay Bạch Ngọc Đường cầm viên đá khắc đầy hoa văn, một tay cầm bản đồ Hắc Phong Thành, mang theo Triển Chiêu đi qua từng con phố mà tìm kiếm.

Hai người cứ đi như thế, phía sau còn kéo theo cả một đám người tò mò.

Lúc này ai nấy đều tương đối quan tâm đến hai việc, một là phải làm gì với Cổ Ngôn Húc đã bỏ trốn kia? Hai là rốt cuộc Bạch Ngọc Đường đi thực hiện tâm nguyện gì cho ngoại công của hắn?

Triển Chiêu tương đối lo lắng về vấn đề đầu tiên bởi nếu Cổ Ngôn Húc thật sự là hậu duệ của Cổ Kính Chi, mà Cổ Kính Chi lại vì bảo vệ Lục Thiên Hàn mới phải chết... Tóm lại những khúc mắc phức tạp trong này, Lục lão gia tử đối mặt với Cổ Ngôn Húc có thể hạ thủ được sao?

Nhưng Cổ Ngôn Húc này lại gây tội ác tày trời, muốn điều tra Tông Tổ thì hắn cần phải nắm bắt được đầu mối này.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường mấy lần.

Ngũ gia cũng để ý thấy, thản nhiên cười cười.

Triển Chiêu thấy dường như hắn chịu nói chuyện, xích lại gần một chút, thấp giọng hỏi, “Để ngoại công đi một mình như vậy không thành vấn đề chứ?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Ngươi cảm thấy người sẽ không hạ thủ?”

Triển Chiêu hơi cau mày, lắc đầu, “Hạ thủ hay không hạ thủ đều là việc rất khó khăn không phải sao? Hay là chúng ta giải quyết thay người đi?”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Giải quyết thay ngoại công như thế nào? Thay người giết Cổ Ngôn Húc hay là thả hắn đi?”

“A...” Triển Chiêu không trả lời được, “Vậy lão gia tử định làm thế nào? Giết tôn tử của cố nhân hay là thả kẻ muốn giết mình đi?”

Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu, “Ta cảm thấy... ngoại công của ta biết Cổ Kính Chi đã chết từ lâu rồi!”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, không hiểu, “Biết lâu rồi? Vậy người chạy từ xa đến tận đây để làm gì?”

Bạch Ngọc Đường vươn tay, cho Triển Chiêu xem viên đá trong tay.

Triển Chiêu đưa tay nhận lấy, có chút khó hiểu, “Đây là thứ gì?”

“Trong thư phòng của ngoại công ta cũng có một viên, để trên chiếc bàn trà mà người thường hay ngồi uống trà, khi không có việc gì người thường sẽ vừa uống trà vừa ngẩn người nhìn nó chằm chằm!” Bạch Ngọc Đường đáp. “Viên đá kia chẳng phải là đồ cổ gì, chỉ là viên đá cuội bình thường hay gặp bên bờ sông, sau đó dùng chủy thủ gì đấy khắc lên những ký tự này.”

“Tức là cùng một loại sao?” Triển Chiêu quơ quơ viên đá cuội trong tay.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu, “Ký hiệu được khắc trên đó là một loại ký tự đặc biệt của Băng Nguyên Đảo cực Bắc.”

Triển Chiêu tò mò, “Chỉ có Băng Nguyên Đảo mới có?”

“Đúng vậy, trên Băng Nguyên Đảo có rất nhiều, trong một số hang động, còn có những tấm bia đá, nhiều lắm, đều là một loại văn tự này.” Bạch Ngọc nói xong, nháy mắt mấy cái với Triển Chiêu. “Có thể là văn tự của Băng Ngư tộc!”

“A...” Triển Chiêu gật đầu, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tức là...”

“Tức là?” Bạch Ngọc Đường hơi nhướng nhướng mày.

Triển Chiêu kinh ngạc, “Ngươi có thể đọc hiểu sao?”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu, “Từ nhỏ ta đã có thể đọc hiểu, mẹ ta không hiểu được nhưng Phong cô cô cũng có thể hiểu.”

“Vậy ngoại công của ngươi thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Người cũng có thể xem hiểu.”

“Cổ Kính Chi cũng vậy à?” Triển Chiêu hỏi.

“Có thể là bọn họ đã dùng để giao lưu với nhau khi còn bé đi, không chừng ngoại công đã dạy bọn họ.”

“Vậy viên đá trên bàn trà của ngoại công ngươi viết cái gì?” Triển Chiêu tò mò.

“Tiểu Bàn bị bắt đi rồi, ta đi tìm hắn.” Bạch Ngọc Đường khẽ cười cười.

Hai mắt Triển Chiêu sáng rực, mấy người bạn khi còn bé của Lục Thiên Hàn, chết mất hai người là Hàm Ngư và Trúc Can, còn Cổ Kính Chi và Tiểu Bàn thì mất tích. Thân phận của Cổ Kính Chi đã rõ, nhưng Tiểu Bàn thì hoàn toàn vô tội. Năm đó Cổ Kính Chi bỏ đi, một mặt là vì cảm thấy hại chết hai hảo hữu cũng như không còn mặt mũi nào gặp lại Lục Thiên Hàn, mặt khác... có thể là ông ta đi tìm Tiểu Bàn bị mất tích.

“Vậy trên viên đá còn lại viết gì?” Triển Chiêu vội hỏi.

“Dòng đầu tiên là một địa chỉ ngay trong Hắc Phong Thành.” Bạch Ngọc Đường đáp, “Chúng ta đã từng đi ngang qua ngôi nhà đó!”

“Vậy còn dòng thứ hai?”

Bạch Ngọc Đường thoáng do dự một chút rồi mới đáp, “Dựa theo lời của Cổ Ngôn Thúc thì Cổ Kính Chi đã chết!”

Triển Chiêu gật đầu.

“Dòng thứ hai có lẽ là di ngôn của ông ấy!” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói, “Viết là ‘Kiếp sau lại làm huynh đệ!’”

Triển Chiêu nhíu mày, “Ông ấy biết mình bị theo dõi sao?”

“Không chắc Cổ Ngôn Húc có biết những văn tự trên viên đá kia có nghĩa là gì không?!” Bạch Ngọc Đường dứt lời, dừng bước giơ một ngón tay chỉ về phía trước, ra hiệu cho Triển Chiêu nhìn.

Triển Chiêu ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt là một tòa nhà rất lớn, trước cửa rất náo nhiệt, trên đại môn treo một tấm bảng hiệu cực lớn —— Tiệm Cá Mè Hoa (*).

(*) Bản gốc: Bàn đầu ngư trang.

“A!” Triển Chiêu giật mình, Triển Chiêu rất quen thuộc với nơi này! Là dân ăn hàng đúng chuẩn, nơi nào trong Hắc Phong Thành có món ăn ngon thì đương nhiên hắn đều nắm rõ. Tiệm Cá Mè Hoa này hắn vừa mới đến cách đây không lâu, là tiệm ăn do Âu Dương Thiếu Chinh giới thiệu. Cá của tiệm này là tuyệt vời nhất vùng Tây Bắc, đặc biệt là món đầu cá chiêu bài lừng danh.

“Cách đây mấy hôm ta mới đến đây ăn cá!”

Triệu Phổ vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ cả một đường nghe hết câu chuyện, đại khái cũng biết là xảy ra chuyện gì, liền tiến lên.

Công Tôn hỏi, “Đừng nói là... đại chưởng quỹ của tiệm này, cái vị Bàn gia gia kia chính là Tiểu Bàn năm đó nhé?”

Triệu Phổ khoanh tay, nhìn Âu Dương Thiếu Chinh.

Hỏa Kỳ Lân ngẫm nghĩ, gật đầu, “Nói vậy không chừng lại đúng! Tuổi của Bàn gia vừa khớp, cũng biết công phu... Gia trang này đã mở ở Hắc Phong Thành từ rất lâu, trước kia chỉ bán cá chứ không phải mở tiệm ăn, chưởng quỹ đời trước là hai vị lão nhân, nghe nói là khi đến phía Nam bắt cá thì vớt được Bàn gia từ dưới sông. Lúc đó Bàn gia bị thương trên đầu, không nhớ được gì cả, cũng không tìm được người nhà của ông ấy. Lão chưởng quỹ vừa vặn cũng không có con nối dòng, cảm thấy ông ấy khỏe mạnh kháu khỉnh rất đáng yêu liền giữ lại nuôi ở bên người... cuối cùng kế thừa tiệm cá này, làm ăn càng lúc càng lớn.”

Triển Chiêu nhịn không được hỏi, “Vị Bàn gia này sống như thế nào?”

“Hoắc, vị chưởng quỹ này có thể nói là nhiều phúc nhiều thọ!” Âu Dương Thiếu Chinh cũng rất bát quái, “Việc làm ăn nhà ông ấy trường thịnh chưa từng suy yếu! Mà ngay cả khi Hắc Phong Thành còn chưa thái bình như bây giờ, cũng là chưa từng gặp cường đạo, năm nào cũng cá tôm bán sạch. Có lần nhà cũ cháy, cơ hồ gia sản đều bị đốt rụi nhưng trong đêm có một đám người đến giúp đỡ xây dựng lại nhà cửa. Xây xong cũng chẳng lấy tiền, vật liệu gỗ hay công tượng đều là tốt nhất, hỏi họ là do người nào mời đến thì chẳng ai nói lời nào mà chỉ cắm đầu làm việc, làm xong liền bỏ chạy lấy người. Hương thân đều nói Bàn gia là người tốt nên có quý nhân tương trợ.”

Đang nói, có mấy tiểu hài nhi cãi nhau ầm ĩ hết chạy ra lại chạy vào, lớn chừng mười tuổi, nhỏ thì chỉ mới vừa biết chạy.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Mấy tiểu hài nhi này là đời thứ ba sao?”

“Không chừng là đời thứ tư!” Âu Dương khoanh tay bát quái. “Nhà này ngay cả người cũng rất thịnh!”

“Chưởng quỹ họ gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Theo dưỡng phụ dưỡng mẫu, cả nhà đều họ Trương, bất quá tất cả mọi người đều gọi ông ấy là Bàn gia!”

Mọi người cứ đứng trước tiệm cá như vậy, nhìn chằm chằm tiệm ăn nhà người ta mà ngẩn người.

Tiểu nhị bên trong tiệm ăn phát hiện, đi ra xem thử thì liền giật mình, “U! Vương gia, Tướng quân, tới dùng cơm ạ? Mời vào mời vào trong!”

Triệu Phổ nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu.

Triệu Phổ ném cho Âu Dương một ánh mắt ra hiệu.

Âu Dương liền bảo muốn mua cá, hỏi trong tiệm có cá lớn không, tiểu nhị nhiệt tình chiêu đãi, dẫn mọi người vào trong.

Bạch Ngọc Đường lại cúi đầu nhìn viên đá trong tay, khẽ cau mày nhưng không nhiều lời.

Công Tôn nhịn không được hỏi, “Nếu vị Bàn gia này thật sự chính là Tiểu Bàn năm đó thì người luôn giúp ông ấy là Cổ Kính Chi hay ngoại công của ngươi?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hắn cũng không biết.

Đám người Triển Chiêu và Triệu Phổ xem như mới biết được một mặt tính cách hoàn toàn khác của Lục Thiên Hàn, đúng là cái gì cũng chẳng nói, ở chung cùng ông ấy hoàn toàn phải dựa vào sự phán đoán của mình... năm đó bà ngoại của Ngọc Đường coi trọng ông ấy ở chỗ nào? Nhìn mặt hay nhìn dáng người? Mọi người đều không rõ, lão gia tử là vì không muốn gây thêm phiền toái cho ngoại tôn ư? Hay tính cách của Băng Ngư tộc chính là cô lãnh như vậy?

“Giờ làm sao đây?” Công Tôn hỏi.

Triển Chiêu ngẫm nghĩ, “Chia binh làm hai đường nhé?”

Triệu Phổ gật đầu, “Chúng ta trở về thẩm tra tên quái vật do gánh hát kia tạo ra đi!”

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, đi theo Triệu Phổ cùng về quân doanh.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại đi theo hướng khác, vẫn là đi tìm Lục Thiên Hàn.

Thiên Tôn và Ân Hậu mấy người bọn họ xem náo nhiệt xong thì đã không thấy đâu, chắc là đến giờ cơm nên đã đi ăn rồi.

Triển Chiêu vừa đi, vừa nói với Bạch Ngọc Đường, “Rốt cục, hắc y nhân năm đó... chỉ biết hắn ta thuộc Nguyệt Cơ tộc nhưng vẫn không biết thân phận của hắn.”

“Đầu mối duy nhất có được chính là hắn thuộc hỏa nội lực.” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Dù sao thì ta vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy...miếng âm bản kia dẫn chúng ta tìm được Nguyệt Cơ, nhưng công phu của Nguyệt Cơ ngươi cũng thấy đấy.”

“Quả thật, không phải là cao thủ gì!” Triển Chiêu gật đầu.

Lại đi được vài bước, Triển Chiêu đột nhiên như là nhớ ra điều gì, “Ta chợt nhớ đến một người, không chừng hắn biết được chút manh mối, bất quá vị này lại không quá đáng tin!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu suy nghĩ một lát, hỏi, “Ý ngươi nói là Bạch Mộc Thiên?”

Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên thở dài, dường như không đồng ý cho lắm.

Triển Chiêu nhìn hắn.

Ngũ gia có vẻ khó xử, “Người này không dễ tiếp cận, tuy ngươi đã hạ cổ lên người hắn nhưng mà...”

Triển Chiêu bật cười chọc hắn, “Ngươi sợ ta chịu thiệt?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Ta cảm thấy hắn không đáng tin...”

“Quả thật rất có khả năng hắn sẽ nói dối... cho nên ta muốn mang một người đến, một người mà chỉ cần hắn nhìn thấy sẽ không dám nói dối.” Triển Chiêu cười khẽ.

Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Ai?”

“Là người mà chỉ cần là chuyện về ngoại công ngươi thì nhất định sẽ hỗ trợ!” Nói dứt lời, Triển Chiêu vẫy tay với phía sau.

Ngũ gia quay đầu lại nhìn dòng người qua lại trên đường cái, không rõ Triển Chiêu đang gọi ai.

Triển Chiêu xoa cằm, “Hẳn là có theo tới chứ...”

Nói xong, Triển Chiêu gọi to với phía sau, “Tiền bối!”

Bạch Ngọc Đường khó hiểu...  lại đợi một chút thì thấy có một thân ảnh màu đen xuất hiện trong đám người... dần dần đến gần.

Bạch Ngọc Đường không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười... người tới là ai? Yêu Trường Thiên.

Trước đó Bạch Quỷ Vương không đi theo Lục Thiên Hàn, Ngũ gia còn tưởng ông ấy đi theo sư phụ của hắn và Ân Hậu, thì ra vẫn luôn lặng lẽ đi theo họ. Lại nói lão gia tử này cũng quá mất tự nhiên, đi theo mà đi xa đến như vậy, hắn hoàn toàn không phát hiện ra.

Yêu Trường Thiên đi tới trước mặt hai người bọn họ, híp mắt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu mỉm cười, hỏi ông, “Lão gia tử, trên đời này có người nào còn xấu xa hơn cả người không?”

Mí mắt của Yêu Trường Thiên hơi nhướng lên, “Yêu Vương?”

“Ngoại trừ ông ấy ra?”

“A.” Bạch Quỷ Vương cười lạnh một tiếng, không trả lời, nhưng trên mặt lộ rõ —— còn có kẻ xấu xa hơn ta?

Triển Chiêu nhướng mày với Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia gật đầu, nếu Triển Chiêu muốn dẫn một người đi gặp Bạch Mộc Thiên, quả thật Yêu Trường Thiên là sự lựa chọn tốt nhất, hơn nữa về chuyện của ngoại công hắn, bất luận Yêu Trường Thiên xuất phát từ nguyên nhân nào cũng sẽ cực kỳ để ý.

...

Sau đó, giải thích mấy câu, Triển Chiêu và Yêu Trường Thiên liền hướng về cửa thành Bắc, Triển Chiêu đương nhiên có cách tìm được Bạch Mộc Thiên.

Mà Bạch Ngọc Đường lại đi về một hướng khác.

Thành Tây bị phá hủy rất lớn, Hạ Nhất Hàng cùng Long Kiều Quảng đang chỉ huy mọi người thu dọn tàn cục.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy rất nhiều quân binh đang hỗ trợ sửa chữa nhà ở thì cũng cảm thấy áy náy. Tuy nói là Triển Chiêu gây họa nhưng đầu đuôi là để cứu mình.

Ngũ gia đi qua nói hai câu với Hạ Nhất Hàng, Phó soái ngược lại cực kỳ thấu hiểu, thấy Bạch Ngọc Đường muốn bồi thường, Hạ Nhất Hàng rất vui vẻ, tâm nói vị này đúng là người thật thà, chỉ có khuôn mặt lớn lên trông khôn khéo mà thôi.

Bạch Ngọc Đường bị Hạ Nhất Hàng trêu chọc mấy câu đến xấu hổ, cuối cùng bị đẩy đi.

Ngũ gia rời khỏi đám người, quay đầu lại nhìn Hạ Nhất Hàng đang bận rộn chỉ huy mọi người, không hiểu sao cảm thấy sao có đôi chỗ người này rất giống đại ca Lư Phương của hắn.

Nghĩ đến Lư phương và Hãm Không Đảo, Ngũ gia không hiểu sao lại nghĩ tới những bằng hữu khi còn bé của ngoại công hắn.

Nếu Cổ Kính Chi còn sống, Hàn Ngư và Trúc Can không chết từ bé, Tiểu Bàn cũng không bị bắt đi... biết đâu Băng Nguyên Đảo cũng sẽ giống như Hãm Không Đảo, có năm vị Đảo chủ tính cách khác nhau lại tình như thủ túc chăng?

Đầu óc Ngũ gia nghĩ loạn đến thất thần, chợt cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ lên người hắn.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, phía sau, Giao Giao đột nhiên xích lại gần.

Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn nó thì thấy Giao Giao vươn tay... chỉ về phía Tây.

Cơ hồ cùng một lúc, Bạch Ngọc Đường cảm nhận được nội lực của ngoại công hắn, trước sau như một, băng hàn lạnh đến tận xương, so với tuyết rơi kín trời trên Thiên Sơn thì lại càng giống sông băng tĩnh mịch trên Băng Nguyên Đảo.

Bạch Ngọc Đường từ thuở ấu thơ đã sống ở nơi băng tuyết, quen với cái lạnh thấu xương, từ bên trong giá rét, đã nhận ra một nỗi thương cảm khó hiểu.

...

Xa xa, Yêu Trường Thiên đang đi cùng Triển Chiêu đến cửa thành đột nhiên dừng bước, nhìn về nơi nào đó ở phía Tây.

Triển Chiêu cũng dừng bước.

Ngừng một lát, Yêu Trường Thiên tiếp tục đi về phía trước.

Triển Chiêu đi theo ông, đột nhiên tò mò hỏi, “Tiền bối.”

“Hửm?” Yêu Trường Thiên tựa như không yên lòng.

Triển Chiêu hỏi, “Thật sự Băng Ngư Tộc không có tình cảm sao?”

Yêu Trường Thiên hơi ngẩn người, nhìn Triển Chiêu, “Truyền thuyết là như vậy.”

“Truyền thuyết phần lớn đều không đúng.” Triển Chiêu có chút cảm khái.

“Ừ.” Yêu Trường Thiên gật đầu.

Triển Chiêu mở đôi mắt to nhìn Yêu Trường Thiên —— người cũng cảm thấy vậy sao?

Yêu Trường Thiên nhìn vẻ mặt của Triển Chiêu, đột nhiên nở nụ cười, “Là con người đều có tình cảm, người như ngươi và ngoại công của ngươi, chắc là không hiểu.”

Triển Chiêu khẽ cau mày nhìn Yêu Trường Thiên —— người đang nói xấu ngoại công của ta sao? Sao ta và ngoại công của ta lại không hiểu?

“Vì ngươi và ngoại công của ngươi đều rất ngốc!” Yêu Trường Thiên thấy Triển Chiêu xù lông thì bị chọc cười. “Cả hai người các ngươi, sống bình an cũng cười ngốc, gặp thuận lợi cũng cười ngốc, mà gặp nghịch cảnh cũng cười ngốc.”

“Ngoại công của ta cười ngốc khi nào?!” Triển Chiêu bất mãn.

“Hắn còn không cười ngốc? Khắp thiên hạ đều đối địch với hắn, hắn còn nhặt bằng hữu về đầy nhà, ngươi xem hắn nhặt được cả một ổ quái thai về kìa!”

Mặt Triển Chiêu đỏ bừng, nghiến răng trừng Yêu Trường Thiên —— thì sao chứ? Còn nói xấu các gia gia nãi nãi của Ma Cung ta, dù người là người nhà Ngọc Đường thì Miêu gia ta cũng trở mặt!

Yêu Trường Thiên thấy Triển Chiêu nổi nóng, bộ dáng rất thú vị, lắc đầu, “Hai gia tôn các ngươi ngốc đến độ hiếm thấy, tâm các ngươi ~~ rất lớn, cho rằng sống như thế nào cũng có ý nghĩa, trên đời này đâu đâu cũng có người tốt, cùng bằng hữu ở chung thì rất vui, cứ vui vui vẻ vẻ mà sống đến già.”

Triển Chiêu bắt đầu giậm chân, “Người bình thường đều nghĩ như vậy, có vấn đề gì chứ?!”

“Vấn đề chính là...” Yêu Trường Thiên thu lại nụ cười trên mặt, “Bất luận bị lừa bao nhiêu lần, bị chém bao nhiêu đao, mất đi bao nhiêu cho đến khi chỉ còn hai bàn tay trắng cũng vẫn nghĩ như vậy!”

Triển Chiêu há miệng không đáp lại được.

Yêu Trường Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta chán ghét Thiên Tôn, bởi vì hắn mạnh đến không giống người, chán ghét ngoại công ngươi, bởi vì hắn mạnh đến vĩnh viễn vẫn là người!”

Nói xong, Yêu Trường Thiên chọc chọc Triển Chiêu đang ngẩn người, “Tiểu tử, ngươi cảm thấy dùng mặt lạnh nhìn ác ý của người trong thiên hạ tốt hơn hay là ôn nhu mỉm cười nhìn ác ý của người trong thiên hạ tốt hơn?”

Triển Chiêu than thở một câu, “Ngoại công của ta chỉ ôn nhu với người nhà!”

Yêu Trường Thiên gật đầu, “Ba trăm người nhà kia, là sau khi ba nghìn ba vạn người nhà phản bội hắn, còn sót lại!”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Yêu Trường Thiên thật lâu sau mới mở miệng, “Tiền bối, người thật mất tự nhiên, muốn khen ngoại công của ta thì cứ khen đi!”

Yêu Trường Thiên nhìn Triển Chiêu, cười như không cười.

Triển Chiêu cũng không sợ ông, cười với ông.

Yêu Trường Thiên vui vẻ, chỉ vào Triển Chiêu, “Ta đã nói mà, trong bốn tiểu quỷ, tiểu tử ngươi là kẻ khó đối phó nhất.”

Triển Chiêu hiểu ý cười cười, chắp tay với Yêu Trường Thiên, “Như nhau thôi, lão gia tử.”

Đem Yêu Trường Thiên dỗ cho vui vẻ, hai người ra khỏi cửa thành Bắc, đứng trước đại mạc, Triển Chiêu lấy một cái hộp, mở ra, bên trong có một cái chuông hình tròn có tạo hình phức tạp.

Yêu Trường Thiên tò mò mà nhìn.

Triển Chiêu cầm cái chuông lắc ba hồi dài hai hồi ngắn.

Sau khi lắc mấy cái, hắn cất chuông đi, tìm một tảng đá ngồi xuống, nhìn hoang mạc phương Bắc.

Yêu Trường Thiên không hiểu, “Chỉ như vậy?”

“Ừm.” Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, “Giờ chúng ta chỉ cần chờ là được!”

Yêu Trường Thiên đi đến tảng đá bên cạnh Triển Chiêu, cũng ngồi xuống, cứ như vậy, một già một trẻ ngồi trên hai tảng đá kê song song.

Yêu Trường Thiên cảm thấy chơi rất vui —— Triển Chiêu, một người được xưng là người tốt nhất, cùng với mình được xưng là kẻ xấu nhất...  Nếu ở một trăm năm trước, vậy nhất định là thế bất lưỡng lập, nhưng một trăm năm sau, thế nhưng lại sóng vai mà ngồi... thời gian đúng là một thứ rất lợi hại.

Đang nghĩ đến đây thì thấy Triển Chiêu sờ túi áo, lấy một bao kẹo vừa rồi Tiểu Tứ Tử đưa cho hắn, nhét vào miệng mình một cái, đưa cho Yêu Trường Thiên, cười tủm tỉm hỏi, “Ăn chứ?”

...

Bạch Ngọc Đường ở bìa rừng ngoại thành phía Tây, đợi Lục Thiên Hàn chậm rãi đi ra.

Ngũ gia cẩn thận mà quan sát một chút sắc mặt của ngoại công —— chỉ tiếc bản thân hắn mặt than chính là được di truyền từ Lục Thiên Hàn, lão gia tử trước sau như một không đổi sắc, không nhanh không chậm đi ra ngoài, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang chờ ngoài bìa rừng thì mới tỏ ra có chút ngoài ý muốn.

“Ngoại công.” Bạch Ngọc Đường kêu một tiếng.

Lục Thiên Hàn nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Ngọc Đường đi theo phía sau ông, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cánh rừng phía sau. Trong rừng không có khí tức của ai khác, vậy Cổ Ngôn Húc đâu? Đã chết hay là chạy mất rồi?

Bạch Ngọc Đường và Lục Thiên Hàn lẳng lặng mà quay về, Ngũ gia có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại hỏi không ra miệng, chỉ cảm thấy nếu Triển Chiêu có ở đây thì tốt rồi. Con mèo kia rất thông minh, có thể giúp nghĩ cách.

Một đường đi liền một đường rối rắm, cũng không biết đi mất bao lâu, vừa ngẩng đầu thì Bạch Ngọc Đường liền sửng sốt... Bởi cách đó không xa chính là Tiệm Cá Mè Hoa.

Bạch Ngọc Đường lại nhìn sắc mặt của Lục Thiên Hàn nhưng ngoại công của hắn vẫn tỏ ra bình thản.

Nói đến cũng khéo, bây giờ không phải là giờ cơm, tiệm cá mở hờ nửa cánh, trước cửa cũng không náo nhiệt như vào giờ ăn.

Lúc này, có mấy tiểu hài nhi đáng yêu lao ra, ríu ra ríu rít, vừa chạy vừa gọi, “Thái gia gia, nhanh lên! Sắp mở màn rồi!”

Đại khái là mấy tiểu hài nhi đang vội vã đi xem hát, cứ chạy ra lại chạy vào, ồn ào từ trong cửa kéo một lão đầu béo ra.

Bạch Ngọc Đường đánh giá lão đầu kia, lão gia tử đã có tuổi, nét mặt tỏa sáng, khí sắc vô cùng tốt, hơn nữa công phu xem ra không tồi, dáng vẻ cũng là mặt mũi hiền lành, ục ịch, tròn vo.

Lão đầu bị mấy tiểu hài nhi kéo chạy về phía trước, cười sang sảng, “Đừng vội, đừng vội, cẩn thận té ngã!”

Bạch Ngọc Đường nhìn lão đầu béo càng lúc càng đến gần, lại nhìn ngoại công của mình.

Lục Thiên Hàn vẫn là hai mắt nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh mà đi tới.

Ngũ gia hơi há miệng muốn nói gì đấy, nhưng phía trước, Lục Thiên Hàn đã đi ngang qua bên cạnh lão đầu kia.

Trong nháy mắt hai người liền đi lướt qua nhau.

Bạch Ngọc Đường do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể đi theo Lục Thiên Hàn tiến về phía trước.

Lúc này, hai tiểu nữ hài đang lôi kéo lão đầu béo chạy trên đường chợt lắc lắc tay áo của lão đầu, vừa lắc vừa nhìn Bạch Ngọc Đường đi ngang qua người họ, “Thái gia gia! Người kia thật dễ nhìn!”

Lão đầu béo quay đầu lại.

Mấy tiểu hài nhi bàn tán, “Người kia có phải là bằng hữu của Nguyên soái không?”

“Thấy bọn họ hay đi cùng nhau lắm!”

“Thật dễ nhìn!”

“Thật trắng quá!”

...

Lão đầu béo nhìn theo hướng nhìn của mấy tiểu hài nhi, ánh mắt vô thức lướt qua Bạch Ngọc Đường mà dừng lại trên bóng lưng bạch y tóc xám phía trước, hơi nghiêng đầu lẩm bẩm một câu. “Có chút quen mắt, có phải từng gặp ở đâu rồi không nhỉ?”

“Thái gia gia, người biết người kia ạ?”

“Có thể gọi người đó đến tiệm cá chơi không?”

Lão đầu trừng mắt nhìn, xua tay, “Đừng làm rộn, nhìn người ta quý khí như vậy, thái gia của ngươi chỉ là kẻ bắt cá, sao quen biết được!”

Tai của Bạch Ngọc Đường rất thính, nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía sau truyền đến, ngẫm nghĩ, vẫn bước nhanh về phía trước.

Đi đến bên cạnh Lục Thiên Hàn, Bạch Ngọc Đường nhìn ngoại công một cái, lập tức sửng sốt...

Trên gương mặt nguyên bản gần như chưa bao giờ đổi sắc của Lục Thiên Hàn, có một nụ cười nhẹ như không.

Trái tim của Ngũ gia hơi động, vươn tay, đưa viên đá vẫn luôn nắm chặt trong tay ra trước mắt Lục Thiên Hàn.

Lão gia tử nhìn thấy viên đá kia, hơi khựng lại một chút, nhưng không tỏ ra kinh ngạc lắm, vươn tay, nhận lấy rồi lại tiếp tục bước đi.

Đến khi Bạch Ngọc Đường lại quay đầu lại thì vị Bàn gia gia kia đã bị một đám tiểu hài nhi vây quanh kéo qua một con đường khác, chắc là đến tòa hí lâu cách đây không xa xem diễn.

Bạch Ngọc Đường thả chậm bước chân, đứng trên đường nhìn theo bóng lưng của ngoại công mình mà thở dài.

...

Mặt trời dần ngả về phía Tây.

Ngoài cửa thành bắt đầu nổi gió, Triển Chiêu ngồi trên tảng đá nhìn nửa bầu trời đại mạc bị trời chiều nhuộm thành màu đỏ, đột nhiên hỏi Yêu Trường Thiên. “Vì sao không nói gì cả?”

Yêu Trường Thiên vốn đang vừa ăn kẹo vừa ngẩn người mới hoàn hồn, liếc nhìn Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu hoang mang hỏi, “Vì quá kiêu ngạo nên chuyện gì cũng giấu ở trong lòng sao? Cứ đoán mãi thật mệt mỏi quá!”

Yêu Trường Thiên không nói chuyện, lại bắt đầu thất thần.

Triển Chiêu vừa thở dài vừa lẩm bẩm. “Vì chúng ta quá nhỏ nên không thể chia sẻ được quá khứ của các người? Chuyện về mọi người, chúng ta đều được nghe người khác nói, ngay cả đôi câu an ủi cũng không có cơ hội!”

Nghe đến đây, Yêu Trường Thiên nở nụ cười, ôm cánh tay ngồi thẳng, dường như là đang duỗi người, thờ ơ mà buông một câu, “Đạo lý rất đơn giản, không nói sẽ không đau, bản thân không đau, người khác cũng sẽ không đau, chỉ cần thời gian trôi đi, quên hết quá khứ, tất cả mọi người đều thoải mái.”

Triển Chiêu vừa định nói lại hai câu, Yêu Trường Thiên đột nhiên hơi hất cằm về phía xa xa, “Đến rồi.”

Triển Chiêu quay sang, nhìn thấy một thân ảnh đang giục ngựa chạy đến từ xa —— Bạch Mộc Thiên.

“Ta nói.” Đột nhiên ngữ điệu của Yêu Trường Thiên nâng lên cao một chút.

Triển Chiêu nhận ra trong lời nói của ông dường như có chút ý cười thì khó hiểu.

Yêu Trường Thiên quay sang, nhếch môi, nháy mắt mấy cái với Triển Chiêu, “Tiểu tử này, cách từ rất xa ta đã ngửi thấy mùi rồi, ngươi cẩn thận hắn tính kế ngươi!”

“Mùi?” Triển Chiêu không hiểu, “Mùi như thế nào?”

Yêu Trường Thiên nhẹ nhàng sờ lên mũi, sâu kín mà nói, “Hình người mùi quỷ, là kẻ xấu bẩm sinh!”