Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 143: Hải long chi cốt



Trong rừng Hắc Phong, một đội kỵ binh phi nhanh về phía trước.

Cây cối trong  rừng Hắc Phong rất rậm rạp nhưng chiến mã vẫn chạy mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Rất nhiều người không biết rằng thật ra trong rừng có một con đường cổ thông đến bốn phương tám hướng, không chỉ có thể phi ngựa mà còn có thể để chiến xa chạy qua.

Con đường cổ này tuy không có ghi chép cụ thể là do ai kiến tạo nên nhưng người thiết lập quan hệ thân thiết với bầy sói sớm nhất chính là Ưng Vương năm đó. Chính vì thế nên có lý do tin tưởng con đường cổ thần bí mà lại rất hữu dụng này là do Ưng Vương tạo nên.

Con đường này vô cùng phức tạp, không có bản đồ cụ thể, chỉ có thể nhờ vào bầy sói dẫn đường mới có thể thuận lợi vượt qua.

Chiến mã của mấy vị tướng lãnh Triệu gia quân chạy qua mấy lần thì đều có thể nhớ kỹ con đường. Mỗi khi kỵ binh của Triệu gia quân chạy như bay trong rừng thì từ hai bên rừng rậm đều có bầy sói đồng hành, khung cảnh trông vô cùng khí phách.

Công Tôn ngồi trên lưng Hắc Kiêu ngẩng đầu nhìn sao trời lấp lánh qua những kẽ lá rừng, ánh sáng màu bạc cũng phủ lấm tấm trên gương mặt của Công Tôn.

Triệu Phổ nhìn phía trước, đồng thời cũng nhìn Công Tôn.

Cứ chạy như vậy rất lâu, Triệu Phổ mới mở miệng hỏi, “Có phải ngươi phát hiện ra điều gì không?”

Triệu Phổ hỏi như vậy, là có nguyên nhân.

Sau khi kết thúc địa chấn, đột nhiên Công Tôn cầm hai tấm bản vẽ một chính một đảo ngược của Trầm Tinh Điện lao ra khỏi quân doanh, lúc đó Triệu Phổ cũng đi cùng.

Nhưng Công Tôn không nói gì mà chỉ cầm bản vẽ so sánh với sao trên trời, lại chạy về quân doanh lật sách.

Triệu Phổ để ý thấy những sách Công Tôn lật xem đều là bản đồ chiến trường cổ.

Chạy qua chạy lại hai ba lần, Công Tôn bắt đầu chuyên tâm lật sách, dường như là đang xác định địa điểm.

Triệu Phổ thấy Công Tôn rất chăm chú nên không quấy rầy hắn, cho đến khi Công Tôn lật sách mệt thì dựa vào ghế ngủ. Cửu Vương gia mới bất đắc dĩ mà cầm áo choàng đắp cho hắn.

Đồng thời Hắc Phong Thành nhận được bồ câu đưa tin của Lang Vương Bảo, Tiêu Thống Hải nói là có một chút chuyện quan trọng muốn mời Triệu Phổ đến một chuyến nói cho kỹ càng tỉ mỉ.

Trong thư Tiêu Thống Hải cố ý ghi rõ, vốn là hắn tự mình đi một chuyến đến Hắc Phong Thành cũng được, chỉ là chuyện này vốn là do phụ thân của Liêu Tiệp, cũng chính là ngoại công của Tiểu Lương Tử, Liêu Tây Phong nói ra nên Triệu Phổ đích thân đến nói chuyện với lão gia tử thì tốt hơn.

Triệu Phổ thấy Công Tôn rốt cục cũng tỉnh táo, liền hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Công Tôn ngẫm nghĩ, sau đó đáp, “Hai tấm bản vẽ Trầm Tinh Điện, mặc dù đảo ngược nhưng lại có nhiều nơi trùng lặp với nhau.”

Triệu Phổ gật đầu.

“Trước đó ta vốn chú trọng vào phần trùng lặp này nên không tra ra được manh mối, nhưng mà... Nếu thay đổi cách nghĩ, loại bỏ những vị trí trùng lặp kia, không ngờ tới những gì còn lại cư nhiên là một tấm bản đồ.”

“Bản đồ?” Triệu Phổ nghi hoặc, “Bản đồ nơi nào?”

“Bản đồ cổ xưa.” Công Tôn thoáng chần chừ một lát rồi hơi đè thấp giọng nói, “Không phải trong lều của ngươi có một tấm bản đồ cũ sao?”

Triệu Phổ gật đầu.

“Tấm bản đồ kia cùng với bản đồ cũ của Vọng Tinh Than và những nơi lân cận gần như trùng khớp!”

“Gần như...” Triệu Phổ suy nghĩ, “Bản đồ, nhất là bản đồ vùng Tây Vực đều chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian có hạn, ‘gần như’ trùng khớp chứng minh là không cùng một niên đại, đúng không?”

Công Tôn gật đầu, khen Triệu Phổ một câu, “Ngươi rất biết nắm trọng điểm.”

Triệu Phổ được khen đương nhiên rất hưởng thụ, liền hỏi tiếp, “Vậy rốt cuộc nó hoàn toàn trùng khớp với bản đồ thời kỳ nào?”

Công Tôn dường như hơi do dự, đáp. “Ta tra xét một số tài liệu lịch sử... cơ bản có thể xác định, đại khái đến tám chính phần...”

Triệu Phổ có chút ngạc nhiên mà nhìn Công Tôn, “Thời kỳ nào?”

Công Tôn nén giọng, tiến đến kề sát vào tai Triệu Phổ thì thầm, “Ưng Vương Triều!”

Trong lòng Triệu Phổ vốn đã mơ hồ có chút dự cảm nhưng khi nghe Công Tôn chính miệng nói ra thì vẫn không khỏi kinh ngạc.

“Còn có.” Công Tôn nói tiếp, “Ta đem cả bản đồ của Hỏa Luyện Cung lúc trước, Mê Thành... đều đối chiếu với tấm bản đồ này.”

Triệu Phổ nghi hoặc, “Nhưng Hỏa Luyện Cung và Mê Thành đâu có ở trong khu vực của Vọng Tinh Than?”

“Ta biết, thế nhưng nó lại phù hợp.” Công Tôn nói, “Trong truyền thuyết còn có một số thánh địa, cùng với một số địa danh từ thời Ưng Vương Triều còn sót lại, kể cả Vọng Tinh Than cũng có trong đó, có thể tạo thành một bức tranh trọn vẹn, trung tâm của bức tranh này chính là nơi từng là đô thành của Ưng Vương Triều, Chiêu Thành!”

Triệu Phổ cau mày, “Chính là Ác Đế Thành của bây giờ?”

“Ừm.” Công Tôn gật đầu, lẩm bẩm. “Năm đó Ưng Vương Triều bị hủy diệt chỉ trong một đêm, cho đến bây giờ vẫn còn là một bí ẩn. Bởi vì Ưng Vương Triều đột nhiên bị hủy diệt vào lúc hưng thịnh nhất, hơn nữa, ngươi thử tưởng tượng xem, đó là một vương triều có được trăm vạn Băng Ngư Tộc cùng với thời kỳ Tứ đại thần tộc cực thịnh! Tại sao đột nhiên lại bị xóa sổ khỏi bản đồ Tây Vực?”

Triệu Phổ cũng có suy nghĩ tương tự. “Kỳ thật ta vẫn luôn không nghĩ ra được điểm này.”

“Ác Đế Thành này nơi nào không chọn lại cố tình chọn đô thành của Ưng Vương Triều năm đó để đặt chân.” Công Tôn có chút lo lắng. “Ta còn nghĩ, nếu thứ sức mạnh năm đó hủy diệt Ưng Vương Triều tái xuất hiện, liệu Đại Tống Triều có thể bị hủy diệt hoàn toàn không?”

Một câu của Công Tôn nói ra khiến cho tim của Cửu Vương gia thắt lại, hắn nhìn chằm chằm Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi cảm thấy trong đó có giấu bí mật năm đó Ưng Vương Triều bị hủy diệt?”

Công Tôn lắc đầu, “Ta không rõ lắm, nhưng cả năm nay quả thật là xảy ra việc lạ liên tục. Luôn cảm thấy thời gian cứ xoay vòng về một điểm quan trọng nào đó, Mê Thành xuất hiện, mây đóng cả trăm năm trên Đồ Vân Phong tan đi, hiện giờ đại địa chấn cả trăm năm trước cũng đã lặp lại, Trầm Tinh Điện xuất hiện, Nguyệt Lạc Tinh Trầm! Tuy rằng ta không tin phong thủy cũng không theo huyền học, nhưng luôn lờ mờ cảm thấy trong đây dường như có một quy luật nào đó!”

“Lần này đi gặp Liêu lão gia tử, không chừng cũng là vì chuyện này!” Triệu Phổ như có điều suy nghĩ, “Biết tổ tiên của Liêu Tây Phong làm gì không?”

Công Tôn thắc mắc, “Chỉ nghe qua Liêu Gia Trại là Tây Bắc đệ nhất trại... Tổ tiên lẽ nào có quan hệ với Ưng Vương Triều?”

Triệu Phổ mỉm cười, lắc đầu, “Tứ đại nho tướng năm đó ngươi từng nghe qua rồi chứ?”

Công Tôn lập tức gật đầu, “Tứ vương sao! U Liên không phải là một vị vương trong đó sao?”

“Có nghe qua Hạ Vãn Phong không?”

“Đương nhiên nghe rồi nha!” Công Tôn kích động hẳn, “Một trong Tứ đại nho tướng... Không đúng, chính xác mà nói năm đó trong số nhiều danh tướng như vậy, chỉ có một mình ông ấy là tướng quân không biết võ công! Người này thiên văn địa lý mọi thứ đều tinh thông!”

“Thủ hạ mãnh tướng của Hạ Vãn Phong nhiều như mây, nhưng ngoại trừ các mãnh tướng ra thì bên cạnh ông ấy còn có một số kỳ nhân, trong đó có một người câm vẫn luôn ở bên cạnh ông ấy...”

Triệu Phổ còn chưa dứt lời thì Công Tôn vỗ tay một cái, “Ta biết! Thiên Cơ Tử Liêu Đại Đầu! Nghe nói người này học thức rất uyên bác, nắm lịch sử Tây Vực rõ như lòng bàn tay, là đồng song với Hạ Vãn Phong. Người này bẩm sinh bị câm, theo truyền thuyết là vì biết quá nhiều, nếu mở miệng sẽ tiết lộ thiên cơ, cho nên lão thiên gia bắt ông ấy bị câm...  Bởi vì cái đầu đặc biệt lớn nên được người đời gọi là Liêu Đại Đầu.”

Nói xong, Công Tôn hít một hơi, “Đừng nói là...  Liêu Đại Đầu chính là tổ tiên của Liêu Tây Phong?”

Triệu Phổ mỉm cười, “Người biết chuyện này không nhiều lắm, ta biết là do Liêu Tây Phong đặc biệt thích lão Hạ!”

Công Tôn ngẩn người, “Hạ Nhất Hàng?”

Triệu Phổ gật đầu, “Từ lâu chúng ta đã quen biết với Liêu Tiệp là vì khi còn bé Liêu Tây Phong thường mời chúng ta đến trại của ông ấy ăn cơm, ngày lễ ngày tết ông ấy cũng gửi lễ vật đến cho lão Hạ, so với thân nhi tử còn chiều hơn.”

Công Tôn hơi ngẩng đầu, xoa cằm nhìn Triệu Phổ, mắt lóe lên tinh quái, “Lại nói... năm đó Hạ Văn Phong chắc hẳn phải có con nối dòng nhưng sau đó không có tin tức, mà thê tử của Hạ Vãn Phong họ Trang... nhà dưỡng phụ của Hạ Nhất Hàng hình như cũng họ Trang phải không?”

Triệu Phổ nhịn không được nở nụ cười, “Ngươi cũng quá thông minh, vừa mới nói đến Liêu Đại Đầu mà ngươi đã đoán ra được cả xâu chuỗi...”

Công Tôn vừa nghe, há to miệng, “Thiệt hay giả...”

“Suỵt.” Triệu Phổ nháy mắt với Công Tôn, “Chuyện này không ai biết, ngay cả bản thân lão Hạ cũng không rõ mà cũng chỉ suy đoán, còn ta thì nghe sư phụ ta nói.”

Công Tôn hiểu rõ, “Cái này, lúc sư phụ của ngươi còn trẻ, cái khác chưa nói mà chỉ nói về việc đánh trận, đã ăn đau dưới tay hai người, ngoại trừ Yêu Vương bọn họ ra thì người còn lại chính là Hạ Vãn Phong. Bây giờ ngẫm lại cũng đúng, nghe nói bản lĩnh lớn nhất của Hạ Vãn Phong chính là giả heo ăn lão hổ, trên người huynh đệ của ngươi quả thật có phong thái của ông ấy!”

“Xì.” Cửu Vương gia bĩu môi, “Lão Hạ giả vờ thành tinh, quả nhiên là do vấn đề huyết thống!”

...

“A... Ắt xì!”

Cùng lúc đó, vị phó soái Triệu gia quân bị Cửu Vương gia nhận xét là “thành tinh” đang ở trong nhà tổ tại Bình Nguyên Sơn, ngửa mặt lên trời nhảy mũi một cái.

Ân Hậu tò mò mà nhìn hắn —— người bình thường giật mình đều hít thở mạnh gì đó, thì ra ngươi giật mình lại là hắt hơi à? Cũng là tổ truyền của Hạ gia sao?

“Ưm...” Lúc này Hạ Nhất Hàng không rảnh để đùa giỡn, bàn tay cầm quyển trục của hắn hơi run lên, hỏi Ân Hậu, “Lão gia tử, đây là tin đồn thôi đúng không? Không phải là thật phải không?”

Ân Hậu hơi nhướng mày, nhún vai. “Tuy ta chưa thấy qua, bất quá chắc là thật.”

“A...” Lúc này rốt cuộc Hạ phó soái há to miệng hít một hơi, hắn cũng là quá mức khiếp sợ, không để ý đến bên trong tổ trạch tích tụ rất nhiều bụi, một mạch mà hít một miệng đầy bụi, sặc đến ho khan.

Ân Hậu tỏ ra đồng tình mà nhìn Hạ Nhất Hàng bị kích thích, vươn tay giúp hắn đang còn ho khan vỗ lưng, vừa lắc đầu cảm khái —— thiên hạ này, khi nào thì mới có thể chân chính thái bình đây?

Đồng thời, trong lòng lão gia tử đối với Ác Đế Thành đứng sau màn gây sóng gió cùng với những cơn sóng liên tục xuất hiện gần đây tại Tây Vực, có chút suy nghĩ riêng.

...

Tạm gạt qua phát hiện quan trọng ở Tây Bắc, lúc này nhóm Triển Chiêu đang ở trên Băng Nguyên Đảo lại có phát hiện càng quan trọng hơn.

Nếu Công Tôn, Triệu Phổ, Hạ Nhất Hàng bọn họ nhờ vào địa chấn mới đưa ra được những suy đoán kia thì đám người Triển Chiêu lại là bị cảnh tượng ngay trước mắt kích thích rất mạnh.

...

Thoát khỏi Băng Kính Trận, trước mắt là vực sâu tối đen, khi mọi người còn chưa rõ việc gì thì Tiểu Lương Tử phát hiện một cái chốt tròn trên vách động.

Đối với một hài tử nghịch ngợm mà nói, lanh tay lẹ chân luôn là tố chất sẵn có, nhìn thấy cái chốt mà không đi vặn một cái, thế còn là Tiểu Lương Tử sao?

Bé không thèm nghĩ ngợi, liền vươn tay vặn một cái...

“Ken két” một tiếng, mọi người chợt nghe thấy phía sau truyền đến một loạt âm thanh, những băng kính kia đều thay đổi phương hướng.

Động tĩnh này khiến cho Tiểu Lương Tử nhảy dựng.

Nhóm Triển Chiêu cũng quay phắt đầu lại.

Nhưng vừa quay đầu lại thì mọi người đồng thời lập tức nhắm mắt cau mày.

Bởi vì phía trên những băng kính kia có khe hở, ánh trăng chiếu vào, tuy không quá sáng nhưng bị mặt kính bằng tinh thạch bóng loáng phản chiếu lại khiến cho một luồng ánh sáng trắng đập thẳng vào mặt, chói đến mức mọi người lóa cả mắt, nhanh chóng nhắm mắt quay đầu lại tránh ánh sáng.

Nhưng trong nháy mắt khi họ quay đầu lại, vực sâu tối đen phía trước đột nhiên sáng bừng lên.

Thì ra một mảnh trống rỗng tối đen kia là do cái động này được đào xuyên cả một quả núi, trên vách núi đá xung quanh có vô số những mảnh tinh thạch cực lớn được xếp lớp như vảy cá.

Những mặt băng kính phản xạ lại ánh trăng, ánh sáng phản xạ qua lại trong không gian kỳ dị này khiến cho vực sâu vốn tối đen trong nháy mắt sáng bừng.

Đồng thời, giữa những tấm kính có những đốm sáng trong suốt lấp la lấp lánh, trên không trung xuất hiện một loạt điểm sáng đang chuyển động.

Mới đầu mọi người cứ tưởng là đom đóm, nhưng sông băng vừa mới tan rã, đom đóm từ đâu ra... Không phải đom đóm chỉ xuất hiện trong những bụi cỏ vào những lúc chạng vạng  của mùa hè sao.

Đang nghi hoặc thì Hồng Cửu Nương hô một tiếng, “Giống hệt màu sắc của những ngọn lửa trong Thi Hồn Trận...”

Mọi người kinh hoảng, nhìn kỹ thì mới nhận ra, thì ra những thứ lơ lửng trôi nổi giữa không trung không phải là đom đóm mà là những đốm lửa cực kỳ nhỏ bé.

Những đốm lửa này chậm rãi di động trên không trung, ánh lửa phản chiếu lên trên mặt kính, lại phản chiếu vô số lần qua băng kính, cuối cùng tạo thành một cảm giác nhiều vô cùng tận.

“Giống như bầu trời đêm...” Tiểu Lương Tử lẩm bẩm, hai mắt nhìn chăm chú phía trước, tán thưởng, “Ôi trời! Chúng ta đi nhầm vào thế giới của các vị thần sao?”

Không chỉ có Tiêu Lương, thật ra tất cả mọi người ở đây đều có ảo giác như vậy, đi nhầm vào thế giới của thần linh! Không chừng lại chính xác!

...

Nói cho đơn giản một chút, hiện tại họ đang ở trong một ngọn núi bị đào rỗng, chỉ để lại một con đường nhỏ sát vách đá.

Đám người Triển Chiêu đang đứng trên vách núi.

Loại băng kính được cấu tạo có khả năng phản chiếu ánh trăng để phát sáng đã là vô cùng kỳ diệu, nhưng so ra, đây chỉ là một món ăn phụ nhỏ đến không thể nhỏ hơn mà thôi.

Thứ mà mọi người lúc này đang ngửa mặt ra nhìn mới là món ăn chính!

Trong sơn động cực lớn, có một bức tượng khổng lồ được điêu khắc từ băng.

Bởi vì không cách nào đến gần nên mọi người không biết đây rốt cuộc là băng hay là tinh thạch, nhưng toàn bộ bức tượng này óng ánh trong suốt.

Bức tượng băng này ngoại trừ cực kỳ hoa mỹ ra còn khiến cho mọi người dâng trào cảm xúc.

Trước tiên đập vào mắt là một giao nhân cực lớn.

Giao nhân này rất lớn, diện mạo có tới tám chín phần giống Giao Giao, nói cách khác giao nhân này cực kỳ giống Bạch Ngọc Đường.

Thân thể của giao nhân này được tạo hình uốn lượn hướng về phía trước, cúi đầu, hai tay hơi mở ra, dáng vẻ như đang bảo vệ thứ gì đó, hai mắt cũng hướng xuống, nhìn chăm chú vào trong lòng.

Nhìn lại trong lòng của giao nhân, có một con Hải Long Tích hình thái đầy đủ.

Hình thái tổng thể của hải long này cũng tương tự với Yêu Yêu, nhưng so với Yêu Yêu thì đuôi dài hơn, vây cũng như râu nhiều hơn, trên mặt không có đôi mắt to tròn ngây ngô như Yêu Yêu mà ngược lại lại mang theo chút hung dữ. Cảm giác cụ thể rất giống như sự khác biệt giữa thú non đáng yêu và mãnh thú trưởng thành vậy.

Trên lưng của Hải Long Tích có một người đang đứng.

Dáng người của người nọ uy vũ, cực kỳ cao lớn đĩnh đạc, mặc khôi giáp, gương mặt bị mũ giáp che khuất một nửa chỉ để lại cằm và miệng mà thôi.

Bọn Triển Chiêu híp mắt nhìn, cằm của vị này rất đẹp như Lục Thiên Hàn vậy.

Một bức tượng bằng băng đã tái hiện đầy đủ cho mọi người thấy hình thái của chiến sĩ Băng Ngư Tộc, tuy rằng dựa theo hình thể thì kích cỡ có hơi phóng đại một chút, nhưng trang bị hoàn toàn giống như đúc với truyền thuyết mô tả.

Mọi người ngây ngốc nhìn bức tượng băng hoa mỹ kia, tưởng tượng lại khung cảnh năm xưa khi đại quân hơn một trăm vạn Băng Ngư Tộc xuất chiến thì sẽ chấn động đến mức nào.

Đáng tiếc chỗ nhô ra trên vách núi chỉ đủ để cho mọi người đứng, tất cả mọi người thật muốn đi một vòng quanh bức tượng băng này mà xem xét cho cẩn thận, tiếc là không thể di chuyển nổi khiến cho Tiểu Lương Tử ức đến giậm chân.

“Năm đó thật sự có nhiều tới một trăm vạn người sao?” Vẻ mặt của Hỏa Phượng tỏ ra không thể tin nổi, “Như vậy mà Ưng Vương Triều còn bị diệt? Vì cái gì nha...”

Lời vừa ra khỏi miệng thì Lâm Dạ Hỏa mới cảm thấy mình nói lỡ, cẩn thận nhìn sang Triển Chiêu.

Nhưng lúc này Triển Chiêu cũng ngay lập tức mà gật đầu, vẻ mặt cũng giống hệt như Lâm Dạ Hỏa, “Đúng vậy! Vì cái gì nha? Nhiều Ngọc Đường như vậy! Diệt quá đáng tiếc mà!”

Tất cả mọi người đỡ trán.

Bạch Ngọc Đường nhắc nhở Triển Chiêu, “Không phải Băng Ngư nào cũng giống như ta, ngay cả cái kia kỳ thật cũng chẳng giống lắm!”

Hồng Cửu Nương tò mò hỏi Ngô Nhất Họa, “Lúc ngươi còn trẻ từng thấy người thật không?”

Ngô Nhất Họa lắc đầu, “Chỉ nhìn qua bức họa, đại khái người duy nhất nhìn thấy hàng thật chỉ có Ân Hậu thôi!”

“Ừm...” Triển Chiêu cảm thấy thật tiếc khi ngoại công không theo đến đây.

“Lại nói...” Bạch Ngọc Đường chỉ về Băng Ngư kia hỏi, “Hình như binh khí trong tay Băng Ngư kia không phải là điêu khắc!”

Một câu của Bạch Ngọc Đường nhắc nhở mọi người.

Chính xác, vị chiến tướng Băng Ngư Tộc kia trong tay có cầm một thanh trường đao. Hình thái của cây đao kia có chút giống với Thanh Long Yển Nguyệt Đao (*) mà Quan Nhị gia từng dùng. Chuôi đao, thân đao đều phát ra ánh kim, thoạt nhìn rất sắc bén và dường như còn rất nặng.

Lâm Dạ Hỏa nhận xét một chút, “Cảm giác như uy lực của đao kia rất kinh người! Kim đao sao?”

“Là cốt đao!”

Lúc này, Ngô Nhất Họa mở miệng sửa cho đúng, “Thanh đao này được làm từ xương cốt!”

“Tiểu Họa Thúc, thúc biết cây đao này sao?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Vậy thúc biết vị chiến tướng kia ạ?”

Ngô Nhất Họa lại lắc đầu, “Tương truyền tất cả các chiến tướng của Băng Ngư Tộc đều sử dụng cùng một loại binh khí được xưng là Phá Băng Đao, loại đao này được làm từ xương đuôi của Hải Long Tích!”

Tất cả mọi người kinh ngạc mà nhìn Ngô Nhất Họa, “Xương đuôi của Hải Long Tích? Là cái đuôi phượng rất dài kia á?”

Ngô Nhất Họa gật đầu, “Phá Băng Đao còn được gọi là Lôi Hỏa Phá Băng Long Cốt Đao, là loại vũ khí lợi hại nhất thế gian này!”

Mọi người mở to mắt, “Lợi hại nhất thế gian?”

“Xương đuôi của Hải Long Tích cứng vô cùng, bình thường rất mềm, trắng, nhưng chỉ cần qua lửa thì sẽ biến thành ánh kim, hơn nữa cực kỳ cứng rắn, còn cứng hơn bất kỳ thứ kim loại gì!” Ngô Nhất Họa giải thích, “Sau khi mỗi con Hải Long chết đều sẽ được đưa vào mộ Hải Long. Trong mộ Hải Long có một lượng lớn long cốt. Bất kỳ thành viên nào của Băng Ngư Tộc đều có một thanh Phá Băng Đao tổ truyền, loại đao này có thể tạo ra lửa, cực kỳ cứng và nặng, vĩnh viễn không gãy. Có thể thông qua vung đao mà phóng ra lửa, tương tự như lôi hỏa, bởi thế nên mới có cái tên đó. Đao này gần như không thể phá hủy, là một loại Thần Binh!”

Mọi người nghe vậy thì nhịn không được tán thưởng —— nghĩ thôi cũng cảm thấy lợi hại rồi.

Càng cảm thấy Băng Ngư Tộc lợi hại bao nhiêu thì càng cảm thấy Ưng Vương Triều năm đó bị diệt quả thật không thể tin nổi.

Nhưng lúc này đột nhiên Triển Chiêu ngửa mặt, dường như không nghĩ ra chuyện gì đó, tò mò hỏi Ngô Nhất Họa, “Tiểu Họa Thúc, thúc nói một trăm vạn chiến tướng Băng Ngư Tộc đều sử dụng loại đao này sao?”

Ngô Nhất Họa gật đầu, Bệnh thư sinh ôm cánh tay nói thầm, “Ta cảm thấy nói một trăm vạn có thể chỉ là nói quá lên, cũng giống như trận Xích Bích Tào Tháo xuất trăm vạn binh vậy, kỳ thật không tới...”

Triển Chiêu khoát tay, nói, “Chưa tính đến có phải là một trăm vạn không, cho dù chỉ có mười vạn thôi... vậy những thanh đao đó đâu?”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Ngô Nhất Họa cũng ngây ngẩn cả người, hắn không nói lời nào, liền ngẩn người nhìn chằm chằm bức tượng điêu khắc Băng Ngư kia.

Bạch Ngọc Đường cũng cau mày, “Đúng vậy... Đừng nói có một trăm vạn Phá Băng Đao... Nếu có mười vạn thanh trang bị cho Triệu gia quân thì...”

“Thì chiến lực sẽ tăng rất rất mạnh!” Rốt cuộc Lục Thiên Hàn cũng mở miệng, “Ngược lại cũng thế... Nếu quân địch có trong tay Phá Băng Đao mà nói, sẽ trở thành mối uy hiếp khổng lồ với Triệu gia quân!”

...

Trên Bình Nguyên Sơn, Hạ Nhất Hàng cẩn thận mà cất quyển trục đi, vừa cầm một cái túi cất kỹ những bản vẽ kia.

Lúc này tâm của Hạ phó tướng đang loạn như ma... Trên quyển trục là một số kết quả điều tra nhiều năm của Hạ Vãn Phong về lịch sử của Ưng Vương Triều. Trong quyển trục viết rất rõ ràng —— sau khi Băng Ngư Tộc bị diệt tộc đã để lại một trăm vạn thanh Thần Binh Phá Băng Đao giấu trong Trầm Tinh Điện! Kẻ nào tìm được Trầm Tinh Điện, kẻ đó có thể lấy được một trăm vạn binh khí này.

Bên trong quyển trục cũng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ cách dùng Hải Long cốt làm thành Băng Đao, uy lực kinh người xứng đáng với hai chữ “Thần Binh”.

Thật ra binh lực của các nước Tây Vực đều tương đương nhau, Đại Tống có thể chiếm ưu thế ngoại trừ việc có chiến tướng xuất sắc, mặt khác là vì thuật luyện kim của người Tống cao hơn những quốc gia khác ở Tây Vực, mũ giáp binh khí đều chiếm thế thượng phong. Chỉ khi nào trong tay địch quốc có được binh khí có thể phá hủy được năng lực phòng ngự của Triệu gia quân, như vậy Tống quân không bao giờ có thể chiếm được thế thượng phong, chứ đừng nói chi là rơi vào tay của Ác Đế Thành lòng dạ hiểm độc.

Trong lòng Hạ Nhất Hàng tự hiểu, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào tìm được Trầm Tinh Điện trước!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyên Đán vui vẻ~hello2017~~ tặng tim cho mọi người ~~~

————-

(*) Thanh Long Yển Nguyệt Đao:Thanh Long Yển Nguyệt đao là binh khí lừng danh nhất thời Tam Quốc, thuộc về Võ Thánh Quan Vân Trường – một trong Ngũ hổ thượng tướng nhà Thục.

Thanh đao này được xem như “người đao hợp nhất” cùng Quan Vũ, và hình ảnh Quan Công mặt đỏ, râu dài cầm Thanh Long đao đã được văn hóa dân gian Trung Quốc “xem như tạo hình mặc định”.

Sử sách Trung Hoa có mô tả: Thanh Long Yển Nguyệt đao là loại binh khí có mũi nhọn, cán dài, lưỡi có hình tựa bán nguyệt, trên đao có khắc hình con rồng.

Yển Nguyệt có nghĩa là cong như nửa đường cung của mặt trăng. Khi Quan Vũ xuất trận, người ta vẫn hay gọi nó là “Thanh Long Đao” do màu xanh của sắc đao mỗi khi chém vào kẻ địch.

Nói về cân nặng, thanh đao này tương truyền nặng tới  82 cân (mức đo lường thời Hán, tương đương khoảng 37kg thời nay).

Lưỡi đao sắc đến nỗi có thể soi trăng để uống rượu. Để thể hiện được sự dũng mãnh và biến hóa đó, người tập phải có một sức khỏe tốt, một tinh thần tỉnh táo, vững vàng điềm tĩnh.

Theo truyền thuyết, Thanh Long Yển Nguyệt Đao là thần binh được Quan Vũ nam chinh bắc phạt, trở thành tướng lĩnh vĩ đại nhất bậc nhất trong lịch sử Trung Hoa, được muôn đời sau ca tụng.