Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 145: Vương triều biến mất



Đoàn binh mã của Triệu Phổ đến Lang Vương Bảo thì trời đã tờ mờ sáng, ánh sáng của tòa Trầm Tinh Điện nơi chân trời kia cũng dần mờ đi.

Công Tôn nhìn bầu trời xa xa, “Có phải cũng giống như trong truyền thuyết, trời vừa sáng sẽ biến mất không nhỉ?”

Tại cửa lớn của Lang Vương Bảo, Tiêu Thống Hải khoác một chiếc áo choàng đi ra.

Triệu Phổ xuống ngựa, vươn tay bế Công Tôn xuống.

Tiêu Thống Hải rất áy náy, “Đã trễ thế này còn bắt các ngươi đi một chuyến, không còn cách nào vì lão gia tử nói là rất khẩn cấp.”

Triệu Phổ đương nhiên hiểu được lý do trong đó nên bảo Tiêu Thống Hải không cần phải khách khí.

Tiêu Thống Hải mang theo mọi người đi vào trong, Liêu Tây Phong lão gia tử ở trong một tiểu viện.

Phong cách của tiểu viện cực kỳ cổ xưa, cùng với cuộc đời khí phách đã qua của Liêu Tây Phong dường như không tương xứng, nhưng sau khi Công Tôn biết được bối cảnh của Liêu Tây Phong, luôn cảm thấy chỗ nào cũng có bóng dáng của Hạ Vãn Phong trong đó. Nghe nói Hạ Vãn Phong và Liêu Đại Đầu là chí hữu cả đời, hai người quen biết nhau vì cùng là đồng song, đã từng cùng là thư sinh nghèo, cùng nhau thuê một tiểu viện nhỏ dựa vào việc vẽ bản đồ cho người khác để kiếm tiền mua sách.

Bản thân Công Tôn cũng là thư sinh, cũng có bạn tâm giao là đồng song ý hợp tâm đầu, luôn cảm thấy như vậy rất thân thiết.

Lúc này Liêu lão gia tử còn chưa ngủ, khi mọi người vào nhà, lão gia tử đang nhẹ nhàng đung đưa một cái nôi nhỏ, bên trong là muội muội của Tiểu Lương Tử, tiểu nha đầu đang ngủ say sưa, đắp một cái mền nhỏ, ôm một con búp bê hình tiểu lão hổ được Tiểu Lương Tử mua từ Khai Phong Thành về.

Liêu Tây Phong cười ha hả đi ra hàn huyên với Triệu Phổ hai câu.

Công Tôn tò mò mà nhìn chằm chằm lão đầu, âm thầm gật đầu, đầu của lão nhân này cũng không nhỏ...

Sau vài câu khách sáo thì bắt đầu nói vào chuyện chính.

Liêu Tây Phong tương đối trực tiếp, vừa mở miệng liền hỏi Triệu Phổ đã từng nghe qua truyền thuyết về Băng Ngư Tộc chưa.

Đương nhiên Triệu Phổ gật đầu.

Câu thứ hai của lão gia tử liền hỏi, “Thế Nguyên soái có biết hay không, Băng Ngư Tộc đã để lại một trăm vạn Thần Binh “Phá Băng Đao” ngay tại Trầm Tinh Điện.”

Cửu Vương gia là ai chứ, nháy mắt hiểu được lợi hại trong đó, mày liền nhăn lại, lắc đầu, “Không ổn rồi, không ổn!”

Liêu Tây Phong biết Triệu Phổ là người thông minh, bản thân ông không cần phải nhiều lời.

Lão đầu đứng lên, đến bên bàn đọc sách, mở ngăn kéo, rút một cái hộp gỗ nhỏ giao cho Triệu Phổ.

“Trước khi cha ta lâm chung từng nói với ta về truyền thuyết Nguyệt Lạc Tinh Trầm.” Liêu Tây Phong nói.

Trong lòng của Công Tôn và Triệu Phổ đều hiểu rõ, cha của Liêu Tây Phong hẳn chính là Liêu Đại Đầu.

Khác với nhiều danh tướng mưu sĩ năm đó đều gặp bất hạnh trong chiến loạn, bộ hạ của Hạ Vãn Phong lẫn thân hữu, thậm chí là dân chúng của Khô Diệp thành cơ bản đều có thể bảo toàn.

Triệu Phổ mở hộp ra, bên trong có một phong thư, ngoài bao thư không ký tên, chỉ đóng một con dấu, là hình khô diệp.

Công Tôn vươn tay nhận lấy xem thử —— đây lẽ nào là bút tích của Hạ Vãn Phong?

“Thư này là năm đó Hạ đại bá giao cho ta cha.” Liêu Tây Phong giải thích, “Sở dĩ cha ta kiến tạo Liêu gia trại ở vùng phụ cận này, mục đích chỉ có một... bởi vì năm đó Hạ Tướng quân từng dặn người phải trông chừng vùng Vọng Tinh Than này.”

“Bên trong Vọng Tinh Than có gì sao ạ?” Công Tôn hỏi.

“Năm đó khi Tứ Vương chi chiến, Hạ gia trong lúc vô tình đã phát hiện ra Vọng Tinh Than có liên hệ với Trầm Tinh Điện, rất có thể Trầm Tinh Điện, hoặc là manh mối dẫn đến Trầm Tinh Điện ở ngay vùng Vọng Tinh Than này.” Liêu Tây Phong nói tiếp, “Sau khi chiến tranh chấm dứt, cha ta và Hạ gia đã bắt đầu điều tra suốt mấy chục năm ròng.”

Triệu Phổ vỗ bàn một cái khiến mọi người giật mình nhảy dựng.

Công Tôn đang nghe say sưa cũng giật bắn cả người, xoay mặt nhìn Triệu Phổ.

Cửu Vương gia bĩu môi, “Ta đã nói Hạ Vãn Phong nhất định không chết mà!”

Công Tôn kéo hắn một cái —— nghiêm túc nghe đi đừng nói leo!

Triệu Phổ gãi cằm, cười hì hì ý bảo lão đầu tiếp tục.

Lão gia tử nhìn Công Tôn, bụng nói, lúc trước có nghe khuê nữ bảo có người trị được Triệu Phổ, cứ tưởng là nó nói bừa, không ngờ lại là thật.

“Khụ khụ.” Thu hồi lòng tò mò, Liêu Tây Phong tiếp tục kể lại chuyện đời trước, “Mấy năm nay vẫn luôn thái bình, trước khi cha ta lâm chung chỉ để lại một phong thư này và một câu di ngôn cho ta.”

Lão gia tử nói xong thì khe khẽ thở dài, “Người nói, nếu có một ngày ta nhìn thấy cảnh tượng Nguyệt Lạc Tinh Trầm, mà xung quanh vùng Vọng Tinh Than lại có người đóng quân thì chứng tỏ chẳng bao lâu nữa thiên hạ đại loạn. Phương pháp duy nhất có thể giải quyết nguy cơ ở ngay bên trong phong thư này. Người bảo ta mang phong thư này giao cho người nào có thể cứu vớt được sinh linh trong thiên hạ.”

Nói xong, lão đầu nhìn Triệu Phổ, ý là —— cho nên người đầu tiên mà ta nghĩ tới chính là ngươi!

Triệu Phổ không biết nên trả lời kiểu gì, một bên rất cảm tạ lão gia tử đã coi trọng, một bên lại âm thầm mắng —— chuyện tốt thì chưa bao giờ có phần của đại gia ta, ngược lại mỗi lần thiên hạ đại loạn người đầu tiên các ngươi nhớ tới đều là ta ha!

Triệu Phổ lấy thư ra, thấy Công Tôn dùng một đôi mắt sáng lóe lén lút mà nhìn hắn, liền mở rộng thư ra để Công Tôn cùng nhìn.

Liêu Tây Phong nháy mắt mấy cái.

Long Kiều Quảng và Tiêu Thống Hải ngồi một bên bưng chén trà gật đầu với lão gia tử —— hai người bọn họ chuẩn bị cùng nhau cứu thế giới, không có chuyện gì đâu!

Nội dung trong thư của Hạ Vãn Phong không nhiều, trong thư viết, Trầm Tinh Điện, chính là nơi cổ thánh tiên hiền lưu lại bí mật, với trí tuệ và học thức của ông thì không cách nào tìm được. Nhưng nếu như thỏa mãn được hai điều kiện thì vẫn có thể sử dụng một phương pháp khác để tìm đượcTrầm Tinh Điện.

Sau khi xem hết phương pháp mà Hạ Vãn Phong viết, sắc mặt của Công Tôn và Triệu Phổ đều trở nên rất khó coi.

Triệu Phổ nhẹ vuốt cằm, “Lẽ nào... những kẻ năm đó đánh lén Lục Thiên Hàn cũng ôm ý tưởng này, thế nhưng điều kiện vẫn chưa phù hợp.”

“Nhưng mà bây giờ thì lại phù hợp rồi!” Công Tôn tỏ ra cực kỳ lo lắng.

Triệu Phổ vung tay... lá thư trong tay biến thành tro tàn.

Liêu Tây Phong bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ —— đó là di thư của gia phụ, tuy rằng ta chưa từng đọc nhưng tốt xấu gì cũng để lại cho ta chứ?

Triệu Phổ tỏ ra có lỗi mà trả bao thư lại cho lão đầu —— giữ cái này làm kỷ niệm đi.

Xem thư xong, hiển nhiên Triệu Phổ có tâm sự, đứng dậy cáo từ với Tiêu Thống Hải.

Ra khỏi Lang Vương Bảo, Cửu Vương gia hỏa tốc quay về quân doanh, Long Kiều Quảng rất tò mò, hỏi Triệu Phổ —— trở về gấp như vậy à?

Triệu Phổ lại là nói, “Không biết Triển Chiêu bọn họ ra sao, chuyến này cần phải coi chừng Bạch Ngọc Đường, có khả năng có người muốn mạng của hắn!”

Long Kiều Quảng cả kinh, “Muốn giết Bạch lão ngũ?”

Triệu Phổ thở dài, “Khó lường, trước tiên quay về hỏi Ân Hậu một chút xem chuyện này có đáng tin thật không, những việc khác nói sau!”

...

Đợi Triệu Phổ bọn họ quay trở lại quân doanh thì Hạ Nhất Hàng và Ân Hậu cũng đang mang hai bao đồ lớn quay về.

Triệu Phổ nhìn hai người họ một thân đầy bụi đường, còn đi đến một giày đầy bùn, khó hiểu, “Hai người làm gì vậy?”

Hạ Nhất Hàng giơ một ngón tay chỉ về quân trướng của Nguyên soái. “Có việc cần nói!”

Cửu Vương gia gật đầu, “Trùng hợp! Ta đây cũng có việc cần nói!”

Hai người đi vào trong lều, vừa nói thì phát hiện là cùng một câu chuyện, đều là manh mối về Trầm Tinh Điện và Phá Băng Đao.

Ân Hậu rất tò mò, cười hỏi Triệu Phổ, “Hạ Vãn Phong kia có bản lĩnh như vậy? Thế mà có thể nghĩ ra cách tìm được Trầm Tinh Điện, năm đó Yêu Vương còn chưa tìm được.”

Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau một cái, nói. “Cần phải thỏa mãn được hai điều kiện, thứ nhất, phải có truyền nhân của Băng Ngư Tộc, thứ hai, phải có một con Hải Long Tích.”

Trong nháy mắt Ân Hậu và Hạ Nhất Hàng đều nghĩ đến Bạch Ngọc Đường —— điều kiện của Ngũ gia đúng là thỏa mãn, nhưng phải làm sao mới tìm được?

Triệu Phổ để Long Kiều Quảng đứng ngoài lều canh chừng tránh để lọt tin tức, vừa hạ giọng nói, “Có một truyền thuyết.”

Ân Hậu và Hạ Nhất Hàng đều nghiêm túc lắng nghe.

“Hải Long Tích khá là trung thành, cả đời đều chỉ theo một chủ nhân.” Triệu Phổ nói, “Nếu chủ nhân của Hải Long Tích chết đi, thế thì Hải Long Tích sẽ mang theo thi thể chủ nhân của nó đi vào Trầm Tinh Điện, đồng thời an nghỉ trong mộ Hải Long.”

Triệu Phổ nói hết thì Ân Hậu và Hạ Nhất Hàng đều sửng sốt.

Mãi rất lâu sau, Hạ Nhất Hàng mới hỏi, “Nói cách khác, nếu Bạch Ngọc Đường chết, Yêu Yêu sẽ mang theo thi thể của hắn đến mộ Hải Long?”

Công Tôn vỗ vỗ ngực —— biện pháp này nghĩ lại thật đáng sợ, nếu Bạch Ngọc Đường mà chết, Tiểu Tứ Tử nhà hắn chắc khóc chết đi.

“Lần này bọn họ về Băng Nguyên Đảo có thể nào gặp nguy hiểm gì không?” Hạ Nhất Hàng lo lắng.

Khuôn mặt Triệu Phổ cũng đầy u sầu.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy Ân Hậu từ nãy đến giờ vẫn chẳng nói một lời mở miệng, “Không phải ta hắt nước lạnh vào các ngươi...”

Ba người đều nhìn Ân Hậu.

Lão gia tử lắc đầu, “Cho dù Ngọc Đường có chết, Yêu Yêu cùng lắm không ăn không uống để đói chết, nó không thể tìm thấy được mộ Hải Long và Trầm Tinh Điện!”

Ba người kinh ngạc, vội vàng hỏi, “Lão gia tử, lời này là thật sao?”

Ân Hậu nâng cằm chậm rãi nói, “Truyền thuyết quả thật không giả, Hải Long Tích cũng biết mộ Hải Long ở đâu, chủ nhân chết đi, chúng nó cũng sẽ mang thi thể của chủ nhân đến Trầm Tinh Điện.”

Triệu Phổ bọn họ nheo mắt nhìn Ân Hậu chằm chằm —— vậy tại sao Yêu Yêu không thể tìm thấy?

“Vấn đề là, Hải Long Tích biết vị trí của mộ Hải Long là bởi vì chúng nó được sinh ra ở đó!” Ân Hậu giải thích. “Mỗi khi Hải Long Tích muốn đẻ trứng đều sẽ bay về mộ Hải Long, ở đó sinh trứng ấp trứng. Sau khi Hải Long Tích con sinh ra sẽ có một đứa trẻ của Băng Ngư Tộc đến chọn lựa, hai bên nhận định quan hệ chủ tớ với nhau xong sẽ cùng nhau sinh hoạt tại Trầm Tinh Điện, sau đó cùng rời khỏi nơi đó ra thế giới bên ngoài... Bởi vì đi ra từ nơi nào thì tất nhiên sẽ biết phải quay về nơi đó.”

Mọi người bỗng nhiên hiểu ra.

Công Tôn gật đầu, “Đúng vậy! Yêu Yêu không phải sinh ra từ mộ Hải Long.”

“Con Hải Long Tích sinh hạ Yêu Yêu có thể là có người cố ý nuôi trong Mê Thành, Yêu Yêu được sinh ra tại đó. Cá đều sẽ quay về biển rộng là đúng, nhưng nếu con cá kia được sinh ra trong hồ cá thì ngươi bảo nó làm sao mà quay về cố hương? Nó không biết đường đi!”

“A...” Triệu Phổ và Công Tôn đều thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Nhất Hàng lại cảm thấy có chút tiếc nuối, “Còn đang định tìm cách để Bạch Ngọc Đường giả chết thử xem, xem ra không thể thực hiện được rồi.”

Triệu Phổ và Công Tôn đều làm vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn —— sao ngươi lại như vậy chứ?

Hạ Nhất Hàng cười tủm tỉm uống trà.

Công Tôn cầm chén quan sát nhất cử nhất động của hắn, từ khi biết lai lịch của vị này, Công Tôn liền suy nghĩ —— năm đó Hạ Vãn Phong có phải cũng cùng một kiểu với vị này, rất đen? Không chừng còn đen hơn đi?!

“Lão gia tử.”

Triệu Phổ rất nghiêm túc hỏi Ân Hậu, “Ta có thể hỏi chút chuyện về Ưng Vương Triều không?”

Ân Hậu trái lại rất thản nhiên, gật đầu, ý bảo Triệu Phổ cứ hỏi.

“Ngài từng gặp qua trăm vạn đại quân Băng Ngư Tộc rồi sao?” Vấn đề thứ nhất của Triệu Phổ vừa hỏi, Hạ Nhất Hàng cùng Công Tôn đều gật đầu —— bọn họ cũng hiếu kỳ!

Ân Hậu chậm rãi uống trà, vừa gật đầu, “Gặp rồi!”

Công Tôn há hốc miệng.

Hạ Nhất Hàng hỏi, “Tức là có thật sao? Không phải hậu thế bịa đặt?”

Ân Hậu gật đầu, “Thật sự có, các ngươi cứ tưởng tượng giống như có một trăm vạn Bạch Ngọc Đường, mặc khôi giáp màu bạc, cầm trường đao vàng kim, cưỡi Hải Long Tích, xếp thành hàng trên không trung.”

“Vậy... vậy năm đó...” Cả đời này của Cửu Vương gia đại khái là lần đầu tiên phải nói lắp, “Một trăm vạn đại quân kia bị hủy diệt như thế nào?”

Ân Hậu lắc đầu, “Ta không biết, năm đó ta ở trong Hoàng cung, chỉ nhìn thấy vô số Hải Long Tích kêu lên bi ai bay đi, biến mất tại chân trời, từ đó về sau ta chưa từng nhìn thấy lại Hải Long Tích cho đến khi Ngọc Đường mang Yêu Yêu về. Hơn nữa...”

Nhóm Triệu Phổ đang tưởng tượng đến hình ảnh hùng tráng kia, nghe thấy Ân Hậu nói tiếp, vội vàng ngẩng đầu —— hơn nữa?

“Không biết có phải là vì Yêu Yêu còn nhỏ không... mà bộ dạng của nó không quá giống với những Hải Long Tích năm đó.”

“Chỗ nào không giống ạ?” Công Tôn cầm giấy bút chuẩn bị vẽ lại hình dáng của Hải Long Tích năm đó.

“Tướng mạo cùng với râu trên thân và đuôi không giống nhau cho lắm.” Ân Hậu vuốt cằm nhớ lại, “Nói thật Hải Long Tích không đáng yêu như Yêu Yêu, bộ dạng của sinh vật kia kỳ thật rất hung ác, tính cách cũng cực kỳ hung tàn. Các chiến sĩ Băng Ngư Tộc mặc dù đều uy vũ tuấn mỹ nhưng không khiến cho người khác yêu thích như Ngọc Đường tiểu tử... Tính cách của những người đó giống như cá vậy, một chút tình cảm cũng không có, càng không có biểu cảm.”

“Vì thế nên sức chiến đấu mới mạnh như vậy đi?” Triệu Phổ hỏi, “Nghe nói rất trung thành?”

Ân Hậu thở dài, “Khi đó ta còn nhỏ nên không hiểu lắm... nhưng ta không cảm thấy đó là một loại trung thành.”

Công Tôn cảm thấy cách nói của Ân Hậu rất có ý tứ, liền hỏi, “Một trăm vạn người đều chết trận, đây còn không phải là trung thành sao ạ?”

Ân Hậu cười khổ lắc đầu, hỏi Triệu Phổ, “Thủ hạ của ngươi cũng có không ít chiến tướng, hẳn là cũng có người trung thành liều mình, sẵn sàng vì ngươi chết trận chứ?”

Cửu Vương gia gật đầu, “Tất nhiên là có, họ đều là hảo huynh đệ của ta.”

“Đúng vậy!” Ân Hậu cũng gật đầu, “Điểm đầu tiên của những dũng sĩ trung thành, bọn họ là người!”

Triệu Phổ và Hạ Nhất Hàng liếc mắt nhìn nhau, dường như đã hiểu được trọng điểm trong câu chuyện của Ân Hậu ở đâu.

“Nếu như được lựa chọn thì mọi người đều sẽ chọn sống mà không phải đi chết, những người đó với ngươi không thân cũng chẳng quen, sẽ vì ngươi mà chết trận đều có lý do. Có thể là vì kính phục ngươi, vì giữ vững đại nghĩa quốc gia, thậm chí chỉ là vì giữ một lời hứa nào đó.” Ân Hậu nói, “Trung thành thực sự là sau khi lựa chọn mới ra quyết định chứ không phải trời sinh chỉ có một con đường duy nhất này. Năm đó những Thần Binh của Băng Ngư Tộc mang đến cho ta cảm giác giống như là bọn họ không phải là vì tình cảm thúc đẩy mà là bị một loại thiên tính. Vì thế nên khi ta còn bé không cảm thấy kết cục của bọn họ có bao nhiêu bi tráng mà chỉ cảm thấy cực kỳ quỷ dị.”

“Vậy năm đó Ưng Vương Triều rốt cuộc bị hủy diệt như thế nào?”

Triệu Phổ thấy Ân Hậu không có ý lảng tránh, cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Công Tôn và Hạ Nhất Hàng đều tập trung lắng nghe —— bí ẩn thiên cổ a! Lợi hại!

Nhưng mà, Ân Hậu nhìn Triệu Phổ, lại nhìn Công Tôn, lắc đầu, nói, “Ta cũng không biết.”

Ba người tội nghiệp nhìn Ân Hậu —— lão gia tử có phải người không chịu nói không vậy?

“Thật ra ta không phải là người thừa kế của Ưng Vương Triều.” Ân Hậu thấy bộ dáng của ba người như vậy, bất đắc dĩ giải thích một chút, “Ưng Vương không phải chỉ có một mình ta là con nối dõi, chỉ là có một mình ta còn sống sót mà thôi. Lại nói, khi còn bé ta cũng từng hỏi Yêu Vương vì sao Ưng Vương Triều lại bị hủy diệt.”

Ba người vừa nghe câu này, nháy mắt tinh thần lại phấn chấn lên, “Ngân Yêu Vương nói như thế nào?”

Ân Hậu vươn tay chỉ chỉ hướng bầu trời, “Yêu Vương nói, bởi vì làm thần linh tức giận.”

Triệu Phổ cùng Công Tôn đều nghiêng đầu, “Cái đó có ý gì?”

“Lão gia tử.”

Đột nhiên Hạ Nhất Hàng hỏi, “Cha ngài là Ưng Vương, vậy còn nương thì sao?”

Ân Hậu nở nụ cười, gật đầu với Hạ Nhất Hàng, “Không hổ là hậu nhân của Hạ Vãn Phong, đủ cẩn thận.”

Triệu Phổ cùng Công Tôn đều khó hiểu —— nương? Không phải là thê tử của Ưng Vương sao? Còn có thể là ai?

“Mẫu thân của ta là người Hán, còn là tội nhân.” Ân Hậu đột nhiên buông một câu.

Mọi người sửng sốt.

Ân Hậu cười với Triệu Phổ, “Cũng giống như ngươi, ta cũng là hỗn huyết.”

Công Tôn thật cẩn thận hỏi, “Nhưng mà trước kia lão gia tử người từng nói, người là vì báo thù người trong thiên hạ...”

Ân Hậu gật đầu, “Đúng vậy, nhưng ta chưa nói là báo thù vì Ưng Vương Triều.”

Công Tôn lén lút ở dưới gầm bàn kéo tay áo Triệu Phổ —— ai nha, càng hỏi càng thêm nhiều chuyện, còn muốn hỏi tiếp không?

Ân Hậu thấy ba người vừa tò mò lại ngại ngùng, cười nhẹ, “Người nuôi lớn ta là Yêu Vương, hắn và Thiên Tôn là người đầu tiên khi còn bé ta tiếp xúc, thật sự đúng nghĩa là người, về phần những kẻ được gọi là Thần tộc của Ưng Vương Triều...”

Ân Hậu nói tới đây thì ngừng lại.

Bọn Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu ngẫm nghĩ, lắc đầu, “Trên đời này nếu thật sự có thần thì phải là xuất hiện trong hình dáng con người. Mà những kẻ tự xưng là thần, đều là ác quỷ biến thành.”

Công Tôn nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ không hiểu sao cảm thấy có cùng tiếng nói với Ân Hậu, cảm giác vị này cũng nhìn không nổi lão tử nhà hắn.

“Vậy bản thân Ưng Vương...” Hạ Nhất Hàng hỏi.

“Khi ta còn bé rất ít có cơ hội tiếp xúc với ông ấy, không quen.” Ân Hậu nói hết, dường như đang hồi tưởng lại con người trong ký ức xa xôi kia, lẩm bẩm, “Ông ấy khi còn trẻ là dạng Vương gì thì ta không biết, bất luận trong truyền thuyết ông ấy vĩ đại đến cỡ nào, nhưng trong trí nhớ của ta, hình tượng của ông chỉ có hai chữ.”

Triệu Phổ, Công Tôn cùng Hạ Nhất Hàng không dám thở mạnh, cẩn thận lắng nghe.

Ân Hậu trầm mặc một lúc, nói ra hai chữ, “Tà ác.”

Ba người theo bản năng mà hít một hơi —— Trời ạ! Chuyện đi theo hướng gì thế này?!

Ân Hậu vừa uống trà vừa quơ quơ ngón tay với ba người, “Đừng nói cho Chiêu nhi, coi như chưa từng nghe thấy!”

Ba người vội vàng bưng chén trà gật đầu như gà mổ thóc —— không nói không nói!

“Ai.”

Công Tôn khẽ thở dài một tiếng, “Vậy là vẫn không tìm thấy được Trầm Tinh Điện sao?”

Triệu Phổ và Hạ Nhất Hàng cũng bất đắc dĩ.

“Nói đến chuyện của Ưng Vương Triều, Trầm Tinh Điện.” Ân Hậu chậm rãi nói thêm một câu, “Không chừng có người biết.”

“Ai vậy?!” Giọng Triệu Phổ cao lên hai phần, Công Tôn cùng Hạ Nhất Hàng cũng rất bất đắc dĩ —— sao chuyện quan trọng vậy mà lão gia tử để đến giờ mới nói.

“Ừm... lúc trước nói tộc Thổ Phiên gây binh biến, ta đã cảm thấy khả năng có liên quan.” Ân Hậu buông chén, “Chờ xem, phỏng chừng trời chưa sáng có thể đến rồi.”

Triệu Phổ bọn họ đều không hiểu —— Chờ? Chờ ai vậy?

Đang nghi hoặc thì Long Kiều Quảng từ bên ngoài đi vào nói, “Nguyên soái, thị vệ báo có người ở ngoài Hắc Phong Thành muốn tìm Ân Hậu.”

Ân Hậu mỉm cười, nháy mắt mấy cái với bọn Triệu Phổ, “Xem đi, không phải đã đến rồi sao? Nhanh lên, tranh thủ Thiên Tôn lão quỷ còn chưa trở về để cho hắn nói hết, sau đó nhanh chóng đuổi hắn đi đi!”