Hắc Tình - Vansois

Chương 1: Mở đầu - Xuyên



Hắc Tình

Tác giả: vansois.

- -------------------------------‐----------------------------------

Thiên hạ của lục tiên giới truyền rằng ban đêm khi ngủ thì phải đóng hết thảy tất cả mọi cửa sổ trong nhà. Họ bảo có một hắc y nhân cứ mỗi khi trăng treo đỉnh đầu, vạn dân say giấc, sẽ xuất hiện bên cửa sổ, y sẽ cướp lấy mất diện mạo của người đó vĩnh viễn không hoàn trả.

Chẳng bao lâu tin đồn được truyền xuống thế gian, người này nói với người kia, người kia lại xuyên tai người nọ tạo thành một vấn đề nan giải và rầm rộ khắp nhân gian. Lời đồn bay xa đã đến tai của một chàng công tử nhà họ Chương cao sang quyền quý nhất vùng Hạ Liêu.

Chương Đắc Hạo tự Chân Hạo, người vùng đó thường gọi hắn là Chân Hạo Thập nhị công tử. Con trai thứ mười hai của đại nhân đường triều, tổng đốc của toàn bộ những con sông lớn nhất Hạ Liêu, vùng đất màu mỡ và giàu có nhất Trung Quốc thời bấy giờ.

Chương Thiên Hải có tổng cộng mười hai người con, duy chỉ có Chương Nhất Hạo là nam nhi, cũng là người con cuối cùng cho đến thời điểm hiện tại. Chương Nhất Hạo là đệ nhất kiếm đạo, sư đồ độc nhất vô nhị của chưởng môn Thiên Tự giới. Vẻ ngoài lạnh lẽo như băng, ngũ quan sắc sảo, anh khí tỏa ra mãnh liệt vô cùng. Chân Hạo sở hữu đôi mắt có uy lực rất mạnh, con ngươi tuy đen láy nhưng khi ai nhìn vào mắt y quá lâu tự khắc đôi mắt sẽ chuyển sang màu lưu ly, tâm trí sẽ dần trở nên mông lung mờ ảo, nếu tiên khí không đủ mạnh có thể bị Chân Hạo tổn hại linh khí.

"Khoan!"

Khổng Tang Chiêu ấn ngưng đoạn phim chỉ vừa đến đoạn mở đầu. Lâm Tuấn ngạc nhiên liếc nhìn hắn:"Làm sao?"

Tang Chiêu cắn nhẹ miếng táo rồi bật cười khẩy:"Mày đánh thức bố dậy xem phim, là để xem cổ ngẫu huyền nhuyễn chán phèo lại còn ảo ma như vậy hả?"

Lâm Tuấn đối lại hắn với ánh nhìn sắc lẻm, trong lòng thầm rủa. Cái đồ cứng nhắc như đá, chẳng biết thưởng thức tuyệt phẩm nhân loại là gì cả.

"Tiểu tổ tông, chú đừng có mà ra vẻ, tôi thừa biết mỗi tối chú đều phải xem vài tập ngôn tình thanh xuân vườn trường rồi mới đi ngủ đấy."

Khổng Tang Chiêu xịt keo.

Lâm Tuấn tay ấn điều khiển tivi tiếp tục bộ phim, quay sang cười mỉa, nhả một câu cuối mới chịu im:"Cục đất nhão."

Khổng Tang Chiêu thật tình là chỉ mới bắt đầu xem phim tình cảm ngọt ngào chảy nước cách đây hai tháng thôi. Hắn chỉ mới ngưỡng hai mươi, mà cũng chưa có mối tình dắt vai nào để ghi vào chiến tích. Hắn cũng chỉ muốn khơi gợi con tim cháy bỏng của mình ở thời điểm này, hắn muốn yêu, ít nhất cũng là một mối tình đầu tinh khiết nhất.

Chẳng hạn như chuyện tình chốn học đường, nhẹ nhàng vậy thôi.

Khổng Tang Chiêu mặc Lâm Tuấn xem phim, hắn chôn vùi trong suy nghĩ tiến đến chiếc gương lớn bên cạnh tự ngắm nhìn mình.

Ngắm nghía một lát, hắn tặc lưỡi.

Mắt này, mũi này, miệng này, gương mặt này, thân hình này. Có chỗ nào không đẹp chứ?

Thôi thì cũng tính là sáng sủa, tinh khôi đi. Nhưng mãi chẳng cô nào để ý tán tỉnh hắn. Nếu không có cái giải gì nam thần mặt báo thời trung học được cả trường bình chọn thì hắn cứ tưởng mình xấu lắm chứ.

"Thôi không phải ngắm làm gì, tao mà có cái mã xuất chúng ấy của mày, tao sẽ đi làm diễn viên, để được đóng phim kiếm hiệp." Lâm Tuấn mắt dán vào tivi vừa nói vừa cười khoái chí.

Hắn thở hắt, hắn chẳng thèm làm sao showbiz, chỉ cần có một cô bạn gái đáng yêu cùng hắn khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, cưới nhau sinh con rồi sống đến hết một đời an yên là được.

"Tao biết mày đang nghĩ cái gì luôn đấy, thôi đừng mơ mộng ảo huyền nữa. Đời nó không như mơ đâu, xem phim thôi đừng lậm." Lâm Tuấn rời sô pha.

"Tận dụng ưu điểm của mình đi, trước mắt là thay đồ rồi ông đây đèo đến set chụp, đúng giờ hộ."

Khổng Tang Chiêu dời mắt khỏi gương, quay lại ủ rủ nhìn Lâm Tuấn:"Tao thật sự có thể dùng cái mặt này kiếm tiền tới cuối đời không?"

Lâm Tuấn bất lực:"Có, nếu như mày đến đúng giờ cho set chụp ngày hôm nay."

Khổng Tang Chiêu uể oải lê thân từng bước nặng nề đi đến sô pha ngồi uỵch xuống. Chẳng muốn đi đâu hết, chỉ muốn ngủ một giấc. Lúc này Lâm Tuấn đã biến mất dạng.

Hắn ngậm một quả nho trong má, hai tay ôm gối áp mặt xuống, mắt vô thức đáp nơi màn hình tivi vẫn chưa tắt. Bộ phim ban nãy Lâm Tuấn xem vẫn đang dừng lại. Khổng Tang Chiêu muốn đổi khẩu vị, xem thử một chút.

Bộ phim tiếp tục.

Chương Đắc Hạo nói đến cùng cũng vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi, y luôn xuất hiện với bộ kiếm phục màu xanh đậm hoa văn chỉ bạc điểm tô trên vạt áo, hai vai áo thiết kế đuôi công cùng một tấm áo choàng đen phất phơ khi y cất bước, tạo một cảm giác mạnh mẽ và quyền lực vô cùng. Với búi tóc cột cao, hai mái phủ xuống vầng trán càng bật lên một vẻ hào khí ngút ngàn. Chân Hạo không nói chuyện với người lạ, cũng không thâm tình với mười một người tỷ tỷ của mình, cha y lấy thập nhị vị phu nhân, thế nên không một ai là cùng mẫu thân sinh thành. Vốn là nam nhi chí khí anh hùng, Chân Hạo vẫn là thích phiêu bạt giang hồ, lên núi tu hành cùng sư phụ hơn việc tại gia mỗi ngày đều gặp nữ nhân qua lại, y là quân tử, điều này cũng là dễ hiểu.

Sau khi nghe có tin đồn thất thiệt, Chương Đắc Hạo một lòng nghi vấn, việc thứ nhất là đến tìm gặp sư phụ giải thích chuyện này, việc thứ hai là thăm dò nhân gian đã có ai nhìn thấy diện mạo của hắc y nhân ấy bao giờ chưa, việc thứ ba là đi tìm cỏ Liên Chinh giải độc cho sư huynh Vọng Khiêm, đồ đệ ngoại thiên của Thiên Tự giới, cũng là bậc tiền bối nhập môn trước y một trăm năm tuổi.

Khổng Tang Chiêu mí mắt sắp híp lại vẫn bật cười:"Hẳn là một trăm năm tuổi, ông đây chỉ sống mới hai mươi năm đã thấy chán ghét việc làm người. Làm tiên cũng ok quá chứ."

Trong sáu giới tiên, Hắc Tân giới là giới đứng đầu lục giới...

Khổng Tang Chiêu dần dần chìm vào cơn mộng. Trong cơn mê muội hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng rao bán cải ngoài chợ phát ra từ tivi, thật sự có một loại sở thích, đó chính là khi ngủ, tiếng động càng ồn ào ngủ càng ngon giấc.

Thế nên người họ Khổng này cứ thế mà say nồng trên ghế sô pha.

Trong khi hàng mi dài như cánh quạt áp sát vào gò má, hắn có thể cảm nhận được có một luồng sáng rất mạnh đang dần dần tiến gần đến hắn. Luồng sáng ấy như một bức màn mỏng, nó âm ấm rồi lại chuyển sang se lạnh chi chít vào da thịt của hắn. Chúng dần dần bao phủ lấy toàn bộ cơ thể, chỉ ít phút thôi liền không còn cảm giác ấy nữa.

Tiềm thức của hắn vẫn cho rằng ấy chỉ là mơ, hắn vẫn lơ lững trong cơn say u mê. Hắn đâu biết khi hắn vẫn yên giấc, trời đất đã xoay chuyển, vòng thời gian cứ thế mà luân hồi như bánh xe đang lăn theo tiếng thở đều đều kia.

Như một vòng tuần hoàn, hắn nghe được tiếng sấm trời đổ đùng đoàng bên tai, nhưng hắn đã không còn cảm giác mình đang nằm trên ghế sô pha nữa. Trong cơn mộng, bao quanh hắn chỉ là một khoảng trời đen u tối như mực, hắn bước một bước liền bất ngờ sụp xuống, hắn rơi xuống một cái hố sâu không đáy, vượt qua từng mốc thời gian đang đảo lộn liên hồi trên không trung.

Cuối cùng hắn tiếp đất, trạng thái ngủ say vẫn quay trở lại. Tiềm thức mách bảo, tất cả chỉ là mơ.