Hắc Tình - Vansois

Chương 4: Bái sư



Nói đến bảo kiếm Hạo Tử trong tay Chương Đắc Hạo ai ai cũng phải vì thanh kiếm ấy mà kính y ba phần.

Một lần trong lúc trèo lên đỉnh núi Thiên Tự để bái sư học đạo, y đã vì tự vệ trước hổ dữ mà rút thanh bảo kiếm ngàn năm bị phong ấn trước một cửa hang động vô danh.

Nghe người đời truyền rằng, đó là nơi tu hành của Thánh Nữ Khiết Hầu vào một vạn năm về trước, sau khi trận chiến tranh quyền thống trị lục giới tiên diễn ra, bà đã bị thương rất nặng, trước khi tan thành cát bụi Thánh Nữ đã từng đặt ra một lời nguyền rồi phong ấn thanh kiếm trước nơi tu hành của mình.

Kiếm Hạo Tử chỉ thuộc về người đã phá vỡ phong ấn, nó tự khắc nhận chủ. Cũng vì thanh kiếm này mà Chương Đắc Hạo đã nhiều lần bị kẻ khác phục kích để cướp lấy, nhưng tiếc rằng dù cho có chạm vào thanh kiếm này cũng không thể cầm nổi, chỉ có Chương Đắc Hạo y mới có thể sử dụng và điều khiển nó một cách thoăn thoắt và dễ dàng nhất.

Từng bước chậm rãi, Chương Đắc Hạo sải chân trên phố, màn đên dần buông, bao phủ thành Hạ Kiêu chính là lớp màn sương tờ mờ huyền ảo. Dòng người qua lại tấp nập, không còn tiếng rao bán củ cải, thịt cá nữa, đổi lại là muôn vàn trò tạp kỹ được diễn ra giữa phố, ánh đèn vàng chủ đạo lấp lánh đua nhau mà tỏa sáng, hợp sức lại thi thó với ánh trăng tròn trĩnh kia một phen. Toàn thành được nhuộm một màu cổ kính nhưng lộng lẫy sa hoa, tựa hồ như một bức tranh kiều diễm mà không họa sĩ nào có thể lột tả được hết vẻ đẹp này.

Thế nhưng, Chân Hạo cứ hễ đi đến đâu, khu vực đó lại yên ắng lạ thường. Có lẽ thấy y, ai cũng chẳng dám mở miệng, nhìn trộm một chút cũng không dám. Y cũng đã quen với những chuyện như vậy, nhưng y vốn là muốn thăm dò tình hình nhân gian xem họ bàn tán về tên Hắc y nhân ấy thế nào, trông ra làm sao, yên lặng như vậy chẳng khác gì không để y hành sự.

Y thở dài một hơi khổ sở, dừng chân lại giữa phố, nắm lấy vạt áo choàng đen phía sau lưng, y kéo một cái rồi xoay một vòng lớn, Chương Đắc Hạo đã vô hình trong tích tắc.

Ba khắc sau, khi đã có một vài người dân hí mắt ra nhìn trộm, họ mới phát hiện y đã biến mất tự lúc nào. Mọi người như thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thư thả mà di chuyển trên đường phố, tiếng ồn ào xôn xao như thường lệ cũng vang lên tức khắc. Chương Đắc Hạo cao lãnh bước đi, giờ đây chẳng còn ai nhìn thấy được y nữa, đã có thể yên tâm mà nghe ngóng chuyện đại sự.

Y đi ngang qua một hàng gánh hoa cải, loáng thoáng nghe được vài sự bàn tán.

"Đêm qua nghe bảo tên áo đen đó lại xuất hiện nữa đấy!"

"Huynh đài có nghe ai diễn ta diện mạo của hắn chưa?"

"Không có gương mặt, mang một vẻ u ám và đáng sợ lắm. Nhưng trông dáng người thì vẫn còn trẻ."

Chân Hạo lần đầu được sư phụ Lam Ân Mạch giao cho nhiệm vụ quan trọng nên vô cùng cẩn thận.

Y không biết đây chỉ là câu chuyện bịa đặt truyền tai chốn nhân gian hay thật sự đã xảy ra. Nhưng y vẫn muốn làm cho sáng tỏ, nếu chỉ là tin đồn thất thiệt thì phải tìm cách giải quyết triệt để nếu không lòng dân sẽ không yên.

Sư huynh Trọng Khiêm là một người phóng đãng phong lưu đã từng hỏi y, vì sao tu tiên lại quan tâm chuyện trần thế, y cứ việc làm tiên đi còn chuyện của người trần thì để cho người trần giải quyết.

Chân Hạo hỏi ngược lại Vọng Khiêm, vậy nếu như kẻ ác cũng xuất phát từ Tiên giới hạ thế làm tổn hại nhân gian vậy có phải tiên tử chúng ta phải nhúng tay vào không.

Tiên cũng từ người mà tu thành, không một ai sinh ra đã là tiên cả. Kẻ khai sinh ra Thiên Tự giới là một người trần mắt thịt, trong lúc ngồi thiền đã vô tình phát hiện ra thiên đạo, nhập mộng cảnh Hồng Mao giới, trên người mang linh khí dần dần tu chân thành tiên, thành thần và cuối cùng là thánh - Thánh nữ Khiết Hầu đã tan thành tro bụi.

Đối với Chân Hạo, nếu đã tu tiên thì chắc chắn là dùng để trừ gian diệt ác, chấn hưng thiên hạ, trao trả lại một trần thế hòa bình an yên khoái lạc. Không dùng để trục lợi riêng cho bản thân hay làm điều thống ác, chân lý của Chân Hạo, người và tiên đều là một, bất kể là ai cũng cần có hạnh phúc.

"Đại sư huynh, sư phụ không đi cùng chúng ta sao?" Không Tang Chiêu trên tay cầm hồ lô đường vừa cắn vừa cất giọng, đôi mắt thì đảo như lạc rang nhìn ngắm thành Hạ Liêu phồn hoa náo nhiệt.

"Sư đệ, chúng ta đang cải trang thành người thường leo lên núi Thiên Tự đến Lam Phong bái sư, không để lộ thận phận là môn đồ của Bạch Lăng giới được, sư phụ đi theo để làm gì?" Lâm Bất Hiên nói xong nghiêng đầu sang cạp một miếng hồ lô của hắn.

Bái Hồ miệng vẫn nhai nhòm nhoàm cái màn thầu trắng phau, tâm trí vốn đã đặt ở nhóm tạp kỹ diễn xiếc đằng xa hay võ đài tít tận cuối con phố.

Lâm Bất Hiên khoác vai hắn rồi lại đến Bái Hồ:"Nhất Nguyên, Bái Hồ, kể từ giây phút này chúng ta là huynh đệ ruột, gọi huynh là đại ca, không có đại sư huynh gì cả, biết chưa?"

Khổng Tang Chiêu không thèm quan tâm, hắn chỉ gật đầu ừm ừm mấy tiếng, thích thú dán mắt vào xiên hồ lô đường.

Công nhận nhìn trên phim ngon thiệt.

Mà ăn rồi thì dở ẹc.

Khổng Tang Chiêu hắn chỉ hơi sốc lúc phát hiện ra mình xuyên không thôi, còn bây giờ hắn thấy ở đây thú vị cực kì.

Haha.

Cuộc sống ở hiện đại của hắn nhạt nhẽo vô vị, ban ngày đến trường, buổi tối về nhà chơi game hoặc xem phim. Thú vị hơn thì chắc là ra ngoài đánh bóng, đi dạo chợ đêm. Xung quanh hắn cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè thân thiết, không có tình yêu, tình cảm gia đình lại càng không.

Xuyên không đến đây, hắn chẳng cần biết hắn đang làm gì, đang đi đâu, đang gánh trọng trách gì trên vai. Nhưng hắn cứ thế mà vô tư tận hưởng, có huynh đệ tốt, có sư phụ, lại còn sắp được lên núi tu thành tiên. Thú vị gấp bội lần ở hiện đại.

Lại nghĩ tới cái tên Lâm Tuấn kia, một con mọt phim cổ trang kiếm hiệp đời đầu, thế mà lại không có số xuyên không. Hắn cười khặc khặc.

Hắn chấp nhận để lại diện mạo của mình cho y để y đem nó đi casting làm diễn viên phim kiếm hiệp. Còn hắn sẽ dùng diện mạo của Nhất Nguyên và ở đây tới lúc hắn trút hơi thở cuối cùng.

Cơ mà nếu đang vui mà nhỡ đâu hai tên huynh đệ này quay sang bảo đây là show thực tế camera giấu kín thì hắn nhất định sẽ quyên sinh thật.

Không đùa.

"Cười hí hửng cái gì một mình vậy?" Lâm Bá Hiên vỗ đầu Khổng Tang Chiêu.

Hắn trố mắt ra nhìn rồi cười trừ:"À không có gì cả, đệ chỉ đang tưởng tượng ra khung cảnh chúng ta quậy tưng bừng cái phái Lam Phong thôi"

Bái Hồ cười ha hả:"Đúng rồi đại ca, chúng ta sẽ trở thành tam quỷ Thiên Tự Giới."

Tiếng cười ồ lên từ tam quỷ gần như thu hút mọi ánh nhìn của dân chúng xung quanh. Một khí phái thiếu niên hừng hừng sức trẻ như sáng bừng thành Hạ Liêu khi màn đêm dần buông xuống.

Và đương nhiên cũng không thể qua mắt được công tử họ Chương đang ẩn mình trong dòng người ấy được.

Chân Hạo lia mắt nhìn theo thân ảnh ba chàng thiếu niên, trong lòng không ngừng dấy lên ngàn vạn câu hỏi.

Rốt cuộc bọn người này là ai mà ngang nhiên lui đến Chương phủ, khí thế ngạo nghễ, không sợ trời chẳng sợ đất như thế...

__________________________________________

Thiên Tự giới tọa trên đỉnh núi Thiên Tự, được bao phủ bằng một trận pháp do tôn thượng đương nhiệm của môn phái đứng đầu Thiên Tự tạo ra. Ba huynh đệ phải mất ba ngày mới có thể đến tận nơi đây.

Tam quỷ đã từng được sự phụ Bạch Lăng đưa vào cách đây mười ba năm, đương nhiên trận pháp đã nhận diện được chân khí của cả ba. Thế nhưng sau khi Bạch Lăng thần chủ xuất quan xuống núi đã hủy bỏ chân linh của bọn họ trong trận pháp này, vì vậy hiện tại họ không thể nào bước qua dễ dàng được.

"Đại ca, huynh trổ tài đi." Bái Hồ huých vai Lâm Bất Hiên.

Lâm Bất Hiên thực ra dư sức để đi vào, thế nhưng vì bị phong ấn trong Ngọc Thiên Tự mười năm, quả thực cảnh giới tiên tu của y cũng đã sụt giảm, từ Thập Bang cảnh giới đã rơi xuống Pha Miên cảnh giới rồi. Trận pháp này bây giờ đối với y, thật sự là vượt quá khả năng.

Lâm Bất Hiên điểm ấn hai đầu ngón tay, toàn thân vận công đẩy ra một luồng chân khí màu trắng đục, vệt chu sa màu đỏ giữa trán cũng bất ngờ sáng lên rồi chuyển sang màu trắng, y dần dần kéo chân khí đến ngang lồng ngực rồi dùng linh mạch trong khí huyết phóng ra một luồng sáng phóng thẳng vào trận pháp.

Khổng Tang Chiêu ngỡ ngàng đến trợn tròn. Ngầu quá!

Hắn chỉ thấy trên phim ảnh, dù kỹ xảo có chút ba xu nhưng vẫn thấy rất ảo diệu. Bây giờ tận mắt chứng kiến, tự mình cảm nhận sức mạnh và tiên khí tỏa ra mãnh liệt vạn phần.

Wow!

Hắn thích làm tiên nhân rồi nhé.

Sau vài khắc, trận pháp đã được giải, Lâm Bất Hiên thu tay, ánh sáng trắng dần tắt, vệt chu sa cũng chuyển sang màu đỏ. Sắc mặt y niềm nở hơn trông thấy, thật may mắn, dù cảnh giới có hạ một bậc nhưng công lực của y vẫn chưa bị tổn hại bao nhiêu, vẫn giải được trận pháp cho dù có hơi khó nhằn một chút.

Lâm Bất Hiên cứ thế đi vào chân núi, Bái Hồ và Khổng Tang Chiêu thích thú theo sau. Tam quỷ hoàn hảo đến được Thiên Sự Sơn.

Lâm Bất Hiên dẫn đầu đi đến vực núi Thiên Tự, đứng ở nơi đây toàn bộ thành Hạ Liêu gần như thu trọn vào tầm mắt Khổng Tang Chiêu. Tán lá cây thoắt ẩn thoắt giữa lớp lớp mây bông trắng xóa.

Lâm Bất Hiên đứng trước vực núi, trước mặt chỉ là lớp sương trắng mờ ảo, y trải tay một đường trên không trung, sáu màn kính trong suốt lập lờ hiện hữu. Y nhấc bước chân đi đến cảnh cửa màu xanh lam.

"Đi thôi các đệ, bước qua cánh cửa này sẽ đến Lam Phong giới tự. Chúng ta, sẽ bắt đầu ở đây dưới một thân phận mới, một chương sách mới, một khởi đầu mới!"

Khổng Tang Chiêu vốn chẳng quan tâm thế sự nhân loại, hắn chỉ muốn tận hưởng và trải nghiệm mọi thứ ở nơi này. Cứ thuận theo lẽ trời mà làm, bất kể thời thế xoay chuyển, trời long đất lỡ, cũng không hề liên quan đến hắn. Bởi vì hắn là Khổng Tang Chiêu người trần mắt thịt, không phải tiên nhân Nhất Nguyên.

Thế nhưng, sau khi Lâm Bất Hiên dứt lời, lồng ngực hắn bỗng dưng nhói lên một đợt, cảm giác thấp thỏm không yên hòa cùng nỗi lo sợ.

Hắn không biết.

Lâm Bất Hiên nhấc bước chân đầu tiên dẫm lên lớp màn kính lơ lững trên không trung xuyên qua cánh cửa màu lam ngọc, toàn thân bị cánh cửa kia như nuốt chửng biến mất hoàn toàn.

Bái Hồ tiếp bước theo sau rồi cũng mất dạng trước mắt của hắn.

Khổng Tang Chiêu chân run cầm cập, bờ môi mọng nước hồng hào của nguyên thân đã bị hắn cắn chặt đến đỏ tấy.

Hắn niệm chú trong đầu, dùng hết can đảm của hai mươi năm sống trên cõi đời đưa chân ra khỏi vực núi, dẫm xuống một cái liền có lớp kính chống đỡ, hắn bước thêm hai bước liền vụt qua khỏi cánh cửa, cảm giác như bị điện giật bắn một phát.

Hắn đã đến Lam Phong giới tự.

...

Khổng Tang Chiêu sững người, đáy mắt ánh lên sự ngỡ ngàng đến xao xuyến. Đây chính là...bồng lai tiên cảnh trong truyền thuyết.

Một bức tranh tuyệt mỹ huyền ảo, bao phủ xung quanh Lam Phong giới chính là từng mảng mây ngàn xanh thẳm, từng tọa điện nối đuôi trong áng mây dẫn đến xa tít không thấy điểm cuối. Lấm tấm lơ lững trong không gian từng giọt nước lung linh lấp lánh.

Một cây cầu thủy tinh dẫn đến chính điện Lam Phong giới tự vừa mong manh huyền diệu lại mang cảm giác vững chắc vô cùng, nhẹ như nước nhưng lại cứng cáp như băng. Mặt hồ hắt lên bóng làn nước trong vắt, lập lờ từng giọt sương luân hồi cuộn quanh những đóa bạch liên nghiêng mình trong thủy hồ Lam Phong.

Muôn màu vạn sắc, lộng lẫy nguy nga một bức họa cảnh tiên.

Hai mươi năm sống trên cuộc đời, Khổng Tang Chiêu chưa từng được đến nơi nào có vẻ đẹp phong hoa tuyệt diệu đến não lòng như thế.

Ngủ một giấc vội vàng liền được khai xuyên tiên cảnh. Hắn có chết, cũng không hề hối tiếc.

Hắn lững thững từng bước đi đến chỗ hai vị huynh đệ của mình, mắt vẫn chưa chịu ly khai khỏi chốn bồng lai.

"Đi, bước qua cây cầu này sẽ vào được chính điện Lam Phong." Lâm Bất Hiên thần sắc thay đổi, không còn là đại sư huynh Bạch Lăng, gương mặt lạnh lẽo như băng thanh, ánh nhìn cương định, lưng thẳng đầu ngẩng cao dứt khoát nhấc từng bước chân ngạo nghễ đi qua cầu. ngôn tình tổng tài

Khổng Tang Chiêu hắn bước đến đâu, nơi đó đều lỏm xuống một ít rồi phát sáng dưới từng bước chân. Ngụ ý của cầu Thủy Mạch, đi nhẹ như nước nhưng phải vững chãi như băng.

Tam quỷ dần dần tiến vào, trước cổng chính điện là các vị tiên tử trấn giữ tọa cung vẫn đang ngồi thiền, khắp người tỏa ra tiên khí ngút ngàn.

Theo sự tính toán của Bạch Lăng thần chủ, hôm nay vào đúng giờ này Lam Phong giới đang tổ chức nghi lễ thu nhận đệ tử sau một năm tiên ( một năm tiên = mười năm trần)

Khi tam quỷ tiến gần đến cổng chính điện, mười tám vị tiên tử liền cảm nhận được, thực hiện chiêu thức hồi thiền, thanh thoát đứng lên.

"Tam vị tiên nhân, đến đây để bái sư?" Thập Nhị tiên tử hành lễ rồi cất giọng, âm sắc như vọng xuống từ thiên đàng, thanh khiết ngọt ngào như rót mật vào tai.

Lâm Bất Hiên cúi nhẹ đầu như xác nhận.

Kì lạ.

Khổng Tang Chiêu vẫn chưa hiểu, vì sao đến đây để bái sư học đạo nhưng trông Lâm Bất Hiên chẳng khác nào thái tử giá lâm, vô cùng cao ngạo.

Hắn nhìn thập bát vị tiên tử một lượt, ai ai cũng khí chất bất phàm, y phục thướt tha màu xanh lưu ly càng làm bật lên vẻ cao quý nhẹ nhàng trong veo như giọt nước.

Vài khắc sau, lớp phân cách trong suốt nơi cổng chính điện được các vị tiên tử cùng nhau gỡ bỏ. Mọi cảnh vật bên trong chính điện dần dần hiện hữu.

Người đàn ông lam y quyền quý tọa chính trên cao kia chính là tôn thượng Lam Ân Mạch - Lam Phong giới. Tọa phụ bên dưới một tầng mây là các vị chưởng môn tiên nhân cai quản mỗi phần đạo trong Lam Phong giới.

Khổng Tang Chiêu không khỏi xuýt xoa, quả là thần tiên, thần khí tỏa ra cũng quá là mạnh mẽ đi, làm hắn cảm thấy choáng ngợp không tả nổi.

Tam quỷ bước vào giữa chính điện, Lâm Bất Hiên phất vạt áo, hay cánh tay đánh trọn một vòng khiến tay áo bay lên, bắt đầu hành lễ.

"Đệ tử Lâm Bất Hiên, bái kiến Lam Phong tôn thượng, cùng các vị chưởng môn tiên tử."

Bái Hồ nối tiếp theo sau:"Đệ tử Lâm Bái Hồ bái kiến Lam Phong tôn Thượng, cùng các vị chưởng môn tiên tử."

Khổng Tang Chiêu ngơ ngác nhìn hai huynh đệ của mình lần lượt hành lễ xong xuôi, còn mỗi mình hắn chơi vơi giữa bầu không khí tịch mịch yên ắng.

Toàn thân luống cuống, vội vã học theo:"Đệ tử...Khổn-Lâm Nhất Nguyên bái kiến...Lam Phong tôn thượng cùng các vị chưởng môn tiên tử."

Âm cuối của Khổng Tang Chiêu vang vọng xa mấy tầng mây vẫn không hề thấy động tĩnh từ mấy vị thần tiên này, hắn toát mồ hôi hột.

Khắc sau, vị tôn thượng quyền năng trên cao kia dần dần xoay người lại. Lam y điểm xuyến chỉ bạc, kim quan thượng chói lóa trên đỉnh đầu, đáy mắt sâu thẳm khép nhẹ hai hàng mi nhìn tam quỷ một lúc lâu.

Lam Thiên chưởng môn cất tiếng:"Tôn thượng, ba vị tiên nhân này là...?"

Lâm Bất Hiên liền rắn rỏi đáp:"Đệ tử Lâm Bất Hiên, cùng hai đệ đệ xin được bái sư học đạo."

Lúc này chính điện mới bắt đầu có động tĩnh, Lam Khúc chưởng môn đối đáp:"Nghi lễ bái sư đã kết thúc, tất cả các vị chưởng môn đều đã thu nhận đồ đệ mới, e rằng phải chờ đến năm sau!"

"Phải, các vị đến thật quá trễ." Lam Thanh chưởng môn hòa hợp.

Lâm Bất Hiên chân mày cau lại, Bái Hồ lòng dạ sục sôi như lửa đốt, Khổng Tang Chiêu hắn chỉ cảm thấy quá mỏi tay đi.

Hành lễ gì mà mãi đến giờ chưa chịu thốt ra hai chữ "miễn lễ" như trong phim, cánh tay hắn sắp rụng xuống rồi.

"Không trễ!" Lam Phong tôn thượng trầm mặc cất giọng, thanh âm khản đặc uy lực vô cùng.

Tam quỷ cơ mặt giãn ra, thở phào phút chốc.

"Đây chính là hậu nhân của thượng tiên Lâm Bạch Phiến đã từng cùng ta gầy dựng nên Lam Phong giới tự."

Lâm Bất Hiên khóe miệng nhếch lên, sư phụ quả thật cao tay, Lâm Bạch Phiến thượng tiên chính là nội tôn của y, sau khi ông giúp Lam Phong giới chấn hưng đã phiêu diêu giang hồ bặt vô âm tính, phụ thân và phụ mẫu của y đã bỏ mạng ở trận chiến thống quyền cai trị Thiên Tự giới. Cuối cùng y đã biết vì sao sư phụ đổi họ của hai sư đệ thành họ Lâm, ra là lợi dụng tình nghĩa của nội tôn ép lão tôn thượng này thu nhận cả ba huynh đệ.

Bái Hồ cũng đã tỏ việc trước mắt, chỉ riêng Khổng Tang Chiêu hắn là không hiểu mô tê gì cả.

"Vị tiên nhân này..." Lam Thanh chưởng môn nhìn chằm chằm vào hắn.

"Vì sao không có ấn chu sa điểm trán của Lâm môn?"

Khổng Tang Chiêu cảm nhận mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, chân run cầm cập. Hắn là người vô cùng nhát gan, đặc biệt là đối với những tình huống bất ngờ ập tới không đầu không đuôi, hắn không biết đối phó như thế nào. Lần trước bịa đại một lý do nhảm nhí bị Bạch Lăng thần chủ chưởng một phát suýt nữa xuyên ngược về hiện đại, lần này chắc có thể là hồn siêu phách tán.

"Ta..."

Lâm Bất Hiên ngắt lời:"Nhị đệ Nhất Nguyên khai sinh thân thể yếu ớt, linh khí không đủ mạnh chỉ mới nhập Hồng Mao cảnh giới, ấn chu sa chưa thể hiện hữu."

Khổng Tang Chiêu nghe đâu có tiếng thở dài rồi lại tặc lưỡi tanh tách vô cùng khó chịu.

Chê hắn yếu sao?

Không, là phê bình nguyên thân Nhất Nguyên, nhưng suy cho cùng hắn cũng đang trong thân xác của y, cảm giác tự ái này rốt cuộc là từ nguyên thân hay là chính bản thân hắn vậy...

"Hôm nay các chưởng môn đều đã thu nhận đồ đệ mới, nhưng quy luật của Thiên tự giới ta mỗi chưởng môn có quyền thu nhận nhiều nhất ba đồ đệ trong một năm. Tam vị tiên tử đây chính là hậu nhân của Thượng tiên, thế nên các vị chưởng môn...có thể xem xét."

Tôn thượng Lam Phong trầm ổn mở lời rồi tọa xuống điện chính. Chờ đợi sự quyết định của các vị chưởng môn.

Không khí im bặt một hồi rất lâu, các vị chưởng môn đăm chiêu suy nghĩ. Sau cùng cũng có người cất giọng.

"Tôn thượng, thần - Lam Thanh muốn thu nhận Lâm Bất Hiên làm nhị đệ tử."

Tôn thượng Lam Phong gật đầu suy ngẫm:"Hỏi ý hắn xem."

Lâm Bất Hiên lại một lần nữa đắc ý, đúng như kế hoạch dự đoán. Lam Thanh chưởng môn chắc chắn sẽ thu nhận y làm đệ tử, Lam Khúc chưởng môn sẽ chọn Bái Hồ, còn Nhất Nguyên sẽ được Lam Bách chưởng môn để mắt. Nếu như hoàn hảo như vậy, chắc chắn mọi suy tính của sư phụ đều đã nắm chắc phần thắng.

"Đồ đệ Lâm Bất Hiên thành toàn, muốn bái Lam Thanh chưởng môn làm sư phụ!" Lâm Bất Hiên niềm nở dõng dạc đáp. Như đã bắt được vàng, Lam Thanh chưởng môn cười khanh khách.

"Thần - Lam Khúc thu nhận đệ tử Lâm Bái Hồ làm tam đệ tử."

Bái Hồ đôi mắt sáng rỡ, ngẩng cao đầu nhìn Lam Khúc chưởng môn một nét cười rạng ngời, bước đầu tiên đã sắp đạt được rồi.

"Đệ tử Bái Hồ, bái kiến sư phụ." Hắn dập đầu ba cái liên tục trong rối rít.

Khổng Tang Chiêu lúc này chỉ muốn đào cái lỗ thật to trên tầng mây này rồi nhảy xuống trần gian. Hắn thầm than thân trách phận.

Nhất Nguyên ơi Nhất Nguyên, một Khổng Tang Chiêu vô dụng như tôi đã quá đủ, xuyên vào thân xác của huynh lại quá là yếu ớt đi. Bây giờ quỳ chực chờ không một ai chọn, thảm hoàn thảm mà.

Bái Hồ và Lâm Bất Hiên thấp thỏm chờ đợi, chỉ một chút nữa thôi bước đầu tiên của kế hoạch sẽ thành toàn mỹ mãn.

Nửa khắc trôi qua, sắc mặt của các vị chưởng môn bắt đầu đanh lại chôn vùi trong suy tư. Lồng ngực Khổng Tang Chiêu đập ầm ầm như trống. Hắn không quan trọng kế hoạch gì đó, hắn chỉ muốn có người thu nhận hắn, thu nhận thân xác tên Nhất Nguyên này để mai sau hắn còn có mặt mũi mà sống trong thể xác này mấy vạn năm nữa.

"Lam Bách, thu nhận đồ đệ Lâm Nhất Nguyên làm đại đồ đệ."

Lâm Bất Hiên và Bái Hồ gần như muốn nhảy cẫng lên nhưng vẫn cố gắng kiềm lại bằng cách cắn chặt môi dưới. Lam Bách chưởng môn vẫn còn khá trẻ so với các vị chưởng môn khác, nhưng oing là một người công chính liêm minh lại vô cùng am hiểu thiên đạo, thấu tỏ lòng trần, chính trực cương quyết. Ông chỉ mới lập môn phái Lam Bách cách đây một năm và chưa có ý định thu nhận đệ tử thân cận. Bạch Lăng thần chủ không biết vì lý do gì lại khẳng định Lam Bách sẽ thu nhận hắn làm đại đồ đệ, điều này cả tam quỷ đều không rõ.

Khổng Tang Chiêu vui mừng đến thở không nổi, hắn hớp mấy ngụm không khí mới có thể mở lời.

"Đệ tử Lâm Nhất Nguyên bái..."

Chưa kịp dứt câu hắn đã bị một giọng nói khác ngắt lời:"Ta, cũng muốn thu nhận Lâm Nhất Nguyên làm tam đệ tử."

Tôn thượng Lam Phong bất ngờ khai khẩu.

Cả chính điện bất động, mắt mở to như hai cái hố đen xì. Lam Bách chưởng môn mặt biến sắc, nhưng vẫn cố gồng giữ lấy vẻ điềm tĩnh uy phong. Ngay cả Khổng Tang Chiêu cũng không tin vào mắt mình.

Nực cười!

Một kẻ có tư chất thấp kém yếu ớt từ thể xác đến linh hồn như hắn cuối cùng lại được Lam Bách chưởng môn và tôn thượng Thiên Tự giới muốn thu nhận. Nhất Nguyên à, có lẽ số phần ngươi cũng rất may mắn.

Nhưng rồi lại làm sao đây, nếu hắn thật sự trở thành đồ đệ của tôn thượng ắt hẳn kế hoạch của sư phụ sẽ bị sai một nước cờ vô cùng nghiêm trọng. Mà Lam Bách chưởng môn thì chắc chắn một vạn lần cũng sẽ nhường hắn cho tôn thượng.

"Đệ tử phản đối."

Giọng nói sắc đanh trầm bổng vang vọng cả Lam Phong giới phát ra từ phía cầu Thủy Mạch. Cánh cửa trong suốt nơi cổng chính điện xé toạc ra. Một thân ảnh cao lớn choàng áo bào đen như mực, khí phái hiên ngang từng bước chân cao ngạo dần tiến vào chính điện.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người nọ, Khổng Tang Chiêu cũng không ngoại lệ.

Người này...rất quen!

Ngũ quan hoàn hảo một vẻ nam tính cương trực, làn da bánh mật mạnh mẽ rắn rỏi, đôi mắt xếch màu lưu ly lạnh lẽo vô tình, mái tóc đen bay bay trong gió khi y cất bước, toàn thân tỏa ra băng khí lạnh lẽo đến buốt giá.

"Hạo nhi? Con quay về rồi?" Tôn Thượng Lam Phong nheo mắt để lộ vài vết chân chim nói với kẻ vừa tiến vào.

Người nọ cởi bỏ áo choàng, bộ võ phục màu xanh ngọc chủ đạo dần dần hiện hữu, y phất vạt áo trước, khụy một chân gối, cúi đầu hành lễ.

"Đệ tử, Chương Đắc Hạo tự Chân Hạo, nhị đồ đệ của Lam Phong tôn thượng bái kiến sư phụ cùng các vị chưởng môn tiên tử."

Khổng Tang Chiêu trố mắt, một tia sáng bỗng vội xoẹt qua não bộ. Hắn nhớ rồi, hóa ra hắn đã vô tình xuyên không vào bộ phim tiên hiệp kia trong lúc ngủ.

Chương Đắc Hạo chính là con trai cuối cùng của Chương đại nhân mà hắn đã từng gặp qua. Sao mãi đến tận bây giờ hắn mới phát hiện ra cơ chứ, thảo nào hắn chẳng biết Hạ Liêu là nơi đâu, triều đại Thời Chu là triều đại gì, vì vốn dĩ tất cả đều không có thực, mọi diễn biến sự vật sự việc tất cả đều là hư cấu và hắn đang bị xuyên vào bộ phim này.

Khổng Tang Chiêu hừ lạnh một tiếng.

Các vị chưởng môn cùng tôn thượng để lộ vẻ vui mừng khôn siết, nhị đồ đệ văn võ cao thông, khí chất bất phàm, năng lực xuất chúng nhất Lam Phong tự giới sau năm năm trần cuối cùng cũng chịu quay trở về.

Không để bất kì ai có thể mở lời, Chân Hạo nói tiếp:"Đệ tử đã tìm được cỏ Liên Chinh để cứu sống đại sư huynh Vọng Khiêm, huynh ấy hiện tại đang bế quan tu luyện dưới chân núi, đệ tử sau khi nghe ngóng về chuyện Hắc Y nhân ở trần gian liền từ biệt gia môn, quay trở về Lam Phong. Sư phụ...người muốn thu nhận hắn làm tam sư đệ của con sao?"

Khổng Tang Chiêu ăn trọn cái liếc mắt không mấy thiện chí từ Chân Hạo.

Hắn xịt keo một lát, liếc cái gì chứ? Ai mà thèm làm tam sư đệ của ngươi.

Tôn thượng Lam Phong bật cười nhìn hắn:"Lâm Nhất Nguyên này ta cảm thấy linh khí dồi dào vô cùng, chỉ là hắn chưa chịu thể hiện thôi. Ta muốn thu nhận hắn để tự mình mài giũa một viên ngọc thô."

Chân Hạo tiếp tục đanh giọng:"Đệ tử cho rằng, Lâm Nhất Nguyên phù hợp hơn với Lam Bách môn. Lam Bách chưởng môn cũng chưa có đệ tử thân cận, chi bằng người này nên giao cho Lam Bách."

Khổng Tang Chiêu cười khẩy.

Hơ!

Việc gì phải ra sức phản đối, hắn thà làm độc nhất đệ tử của Lam Bách như theo đúng kế hoạch cũng không thèm bái tôn thượng Lam Phong làm sư, nằm mơ mà đòi làm nhị sư huynh của hắn.

Tôn thượng Lam Phong không hề đá động đến ý kiến của Lam Bách chưởng môn vì ông ta thừa biết có hỏi thì Lam Bách cũng sẽ không tranh giành mà an phận nhường cho ông ta.

"Lâm Nhất Nguyên, ngươi nói xem, ngươi muốn bái ai làm sư?"

Chân Hạo chân mày cau lại, biểu tình lo âu. Thâm tâm hắn nghĩ Lâm Nhất Nguyên hẳn sẽ chọn sư phụ của hắn. Một vị sư phụ cao cao tại thượng đứng đầu Thiên Tự, ai ai cũng ao ước được ông nhận làm đệ tử, tên này chắc chắn sẽ không ngoại lệ.

"Lâm Nhất Nguyên...." Khổng Tang Chiêu dõng dạc, rồi đi đến phía của Lam Bách chưởng môn quỳ xuống:"...bái kiến sư phụ."

Cả chính điện lại rơi vào chấn động.

Có kẻ lại vô cùng tiếc nuối cho Lâm Nhất Nguyên, một cơ hội tốt như vậy lại chọn sai đường.

Hai tên huynh đệ kia như được gỡ bỏ phong ấn, thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả Chân Hạo cơ mặt cũng giãn ra, nhưng tâm can sôi sục như lửa đốt, tên này xem thường sư phụ hắn sao?

Lam Bách chưởng môn không hề lên tiếng, gương mặt ông thỏa mãn, cười phúc hậu nhìn hắn. Ông đỡ hai cánh tay, kéo hắn đứng dậy.

Cất giọng uy phong:"Lam Bách đa tạ tôn thượng đã trao cơ hội thu nhận đệ tử đầu tiên, thần - xin được cáo lui."

Lam Bách chưởng môn giữ nguyên sắc mặt lộ rõ nét cười, dứt khoát quay đầu, kéo theo Khổng Tang Chiêu hắn rời đi.

Con ngươi hắn đáp nơi Chân Hạo vẫn đang quỳ, hắn nhếch một bên mày, khóe miệng kéo lên, vô cùng khiêu khích.

_________________________________________

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!