Hai Chúa Tể Độc Thân

Chương 55



Những ngày này vì chọc giận vợ nên Bạch Dương mải mê suy nghĩ làm cách nào để xin lỗi vợ, nhưng lại không có kinh nghiệm gì về mảng này chỉ có thể nhờ cậy từ anh họ mình, nhưng đổi lại một đáp án không hơn là bao của anh họ Lý Hưởng này đó là cứ tặng thật nhiều quà vào.

Bạch Dương cũng đã dùng chiêu này rất nhiều lần mà hiệu quả cũng chỉ tạm được, nhưng Hàm Nhất vẫn tức giận, vì vậy biện pháp này bị Bạch Dương trực tiếp loại bỏ.

Bạch Dương lại tìm đến lão ba nhà mình để học hỏi bí quyết, nhưng mà chiêu số lão ba của anh chỉ có thể dùng cho lão mẹ của mình mà thôi, nếu Bạch Dương lựa chọn xin lỗi bằng cách này, chẳng khác nào tự tìm đường chết nên cũng bị anh loại bỏ nốt.

Bạch Dương bắt buột phải lên Baidu Weibo tìm kiếm, nhưng cho ra kết quả đủ loại đáp án làm Bạch Dương nhìn hoa cả mắt.

Rốt cục, trong ngàn vạn phương pháp bị loại bỏ cũng tìm thấy một tia hy vọng, như cảm giác tìm được người giữa trăm vạn chúng sinh, phương pháp kia nằm trong một góc nhỏ nếu không để ý sẽ không thể nhìn thấy.

Bạch Dương tắt thông báo liền trực tiếp đi đến siêu thị gần nhà mua một đống đồ ăn, tiện thể lấy một bảo bối mang về.

Bạch Dương vào bếp làm đầy ắp một bàn thức ăn toàn những món mà Hàm Nhất thích, sau đó nhìn qua lan can cửa sổ thấy xe bảo mẫu của Hàm Nhất vừa về, liền tranh thủ thời gian chạy đến phòng khách lấy ra bảo bối mua lúc ở siêu thị—— Ván giặt đồ.

Bạch Dương nghĩ đến lời nói của cư dân mạng kia rằng, chỉ cần mình quỳ lên ván giặt đồ thì vợ nhất định sẽ tha thứ nên cảm thấy cách làm mới này tương đối khả thi.

Khi vừa nghe thấy tiếng mở vang lên, Bạch Dương lập tức quỳ lên trên ván giặt đồ.

Hàm Nhất mở cửa liền trông thấy Bạch Dương đang quỳ, dưới gối chính là ván giặt đồ cũng không biết Bạch Dương lấy thứ này ở đâu ra.

Biểu cảm ý vị sâu xa trên mặt Hàm Nhất làm Bạch Dương nhất thời không hiểu đành phải run rẩy nói: Anh xin lỗi

“Anh đang làm gì vậy?”

Hàm Nhất nhìn bộ dạng này của anh vừa bực mình vừa buồn cười.

“ Hôm đó không phải anh cố ý, anh chỉ muốn xin lỗi em, mong em tha thứ cho anh lần này”

Bạch Dương thành khẩn nhận sai như một đứa trẻ mắc lỗi chỉ mong được mẹ tha thứ.

Hàm Nhất bất đắt dĩ lắc đầu nói:

“Em không giận”

“Nhưng mấy hôm nay em đều viện cớ tránh mặt anh không phải vì giận chuyện hôm đó sao?”

Tuy rằng chính miệng Hàm Nhất bảo rằng không để ý, nhưng Bạch Dương vẫn lo lắng như cũ.

Hàm Nhất biết Bạch Dương hiểu lầm mình vì hành vi mấy ngày nay nên đành phải giải thích một lần.

“Mấy ngày này em phải bận rộn chuẩn bị cho việc tuyên truyền album mới, phải liên tục bay đi bay lại các thành phố để tham gia những buổi sự kiện ký tặng cho nên bận rộn đi sớm về trễ như vậy là vì công việc chứ không phải em giận”.

“ Em thực sự không giận?”

Giọng điệu Bạch Dương khác hẳn vẻ cẩn thận như vừa rồi mà thay bằng một đôi mắt sáng ngời, khoé miệng vểnh lên sắp không che giấu được ý cười.

Hàm Nhất thấy Bạch Dương xoá tan hiểu lầm nên tâm trạng cũng thoải mái, bèn nhún vai đáp:

“Là thật, anh nhìn em giống như đang giận dỗi sao? Em biết hôm đó anh không phải cố ý, đều do rượu gây ra, nếu không có nó thì anh sẽ không có loại ý tưởng này với em, nên không phải lỗi ở anh.”

Dù biết sự thật giống như những gì Hàm Nhất nói nhưng khi nghe những lời này Bạch Dương vẫn có chút không thoải mái, lại không thể nói khó chịu ở đâu.

Hàm Nhất nhìn tới một bàn đồ ăn ngon

“Xem ra anh bỏ rất nhiều công sức trùng hợp em cũng đang rất đói bụng.

Sáng nay chỉ kịp ăn hai cái bánh bao, em sẽ không khách khí đâu.”

“Ăn đi, ăn đi”

Bạch Dương đứng dậy từ ván giặt, cầm lấy bảo bối này mà không khỏi thấy cảm khái, thứ này thật đúng là thần khí phải cất giữ cẩn thận phòng khi lúc nào cần.

Đem cất bảo bối xong Bạch Dương quay lại bàn cùng Hàm Nhất giải quyết bữa tối, ăn xong Bạch Dương tự giác gánh vác việc rửa chén để Hàm Nhất nhanh đi nghỉ ngơi.

Qua hôm sau, Bạch Dương đã khôi phục tính thần phấn chấn, Lý Hưởng nhìn bộ dạng đắc ý của em họ liền hiểu sự tình trước đó đã được giải quyết.

Trong lúc nghỉ ngơi Lý Hưởng ngồi bên cạnh nghe Bạch Dương ngân nga ca khúc “Ngày tốt lành” liền dò hỏi:

“Em thay đổi tâm trạng nhanh đấy?, có gì vui nói anh nghe một chút”

“Không nói cho anh!”

Sự tình liên quan đến Hàm Nhất anh muốn chia sẻ với người khác cho dù là thân quen.

Lý Hưởng thấy không moi được gì tự miệng em họ, bèn lớn mật suy đoán:

“Không phải em đã làm gì Hàm Nhất rồi chứ?”

“Nghĩ bậy gì thế? Không phải!.”

Bạch Dương khó chịu với suy nghĩ không đứng đắn của anh họ Lý Hưởng.

“Haizz! Thật không thú vị, em kết hôn cũng lâu rồi mà sao vẫn như con gà tơ vậy, chẳng khác nào “chính nhân quân tử”

Trình độ khen tặng này của Lý Hưởng, anh thật không dám gật bừa.

“Anh cho rằng ai cũng giống anh say rượu đến mất trí dẫn đến chưa kết hôn đã có con à?”

Mặc dù bản thân trợn mắt phản bác lại Lý Hưởng nhưng vẫn để bụng lời nói ấy, đối với Hàm Nhất, Bạch Dương quyết định phải đạt được tình cảm từ cô ấy nhưng không thể dùng những phương pháp bình thường như tặng hoa, phải tìm kiếm con đường khác mới được.

Cuối cùng Bạch Dương quyết định xin mẹ vợ trợ giúp mình.

Mẹ Trần không nghĩ tới Bạch Dương một mình mang theo cả đống quà cáp đến thăm bà..

“Sao chỉ có mình con đến? Đứa nhỏ này đến thăm mẹ được rồi sao lại mua nhiều đồ thế này?”

“Cô ấy vừa đi tuyên truyền ở nơi khác, qua mấy ngày nữa mới trở về.

Mẹ, con có việc này nhờ mẹ giúp”

Nghe con rể gọi một tiếng “mẹ” bà liền vui vẻ, nghe mà lòng nở hoa.

“Con muốn mẹ giúp thế nào cứ nói thẳng đi”

“ Theo đuổi Hàm Nhất ạ”

Bạch Dương nói thẳng ra mục đích của mình.

Bà Trần liền cười, xem ra con rể bà chọn thật không làm bà thất vọng mà.

“Muốn mẹ giúp con thế nào?”

“Mẹ có biện pháp nào có thể kéo gần khoảng cách của hai bọn con một chút không”

Nói ra lời này với mẹ vợ làm Bạch Dương có chút xấu hổ.

Ngược lại bà Trần hơi khó hiểu, “sao lại gần một chút?”

Bạch Dương đành kể lại những sự việc diễn ra sau khi kết hôn cho mẹ Trần nghe một lần, đương nhiên có một vài chỗ đã được anh lược bớt đi.

Bà Trần nhẩm tính trong đầu những điều con rể vừa kể rồi bảo đã biết, “Mọi việc cứ giao cho mẹ, con cứ về nhà chờ tin tức đi”.

Bạch Dương được lời hứa từ mẹ vợ, lòng tin tăng cao, cảm thấy chuyến đi này thu hoạch kết quả không tồi, liền nghe lời mẹ vợ trở về chờ tin.

Hàm Nhất chạy show tuyên truyền liên tục hai tuần lễ cho album mới.

Đợt tuyên truyền thứ nhất xem như kết thúc viên mãn, lúc này Hàm Nhất mới có thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng khi vừa về đến nhà, mẹ cô liền tặng cho mình một bất ngờ vô cùng lớn.

Bạch Dương và Hàm Nhất cùng ngồi trên ghế sofa nhìn mẹ Trần đang ngồi, bên cạnh là một bé trai.

Người bạn nhỏ này chính là ác mộng đối với cô, Trần Thuỵ Hàng, con trai út của anh họ c, là thiên tài cấp tiểu học 5 năm cứ như vậy xuất hiện trong nhà cô và Bạch Dương.

Mẹ Trần giới thiệu với Bạch Dương, “đây là con của anh họ Hàm Nhất tên là Trần Thuỵ Hàng, ba mẹ thằng bé phải đi công tác nên không ai chăm sóc nó liền nhờ cậy mẹ, nhưng mấy ngày nay mẹ cũng có việc bận nên không thể giúp chăm sóc nó nên mẹ mới đưa đến đây làm phiền các con một chút.

Hàng Hàng đến chào đi nào.”

Bạn nhỏ Trần Thuỵ Hàng lễ phép chào hỏi:

“Chào dượng nhỏ, dì nhỏ đã lâu không gặp”.

“Ừm, đã lâu không gặp”

Cô ước gì đừng gặp, từ khi cậu bạn nhỏ xuất hiện liền làm cho Hàm Nhất lưu lại ám ảnh trong lòng, cả thể xác lẫn tinh thần bị đả kích đều do bạn nhỏ này mang tặng.

Còn Bạch Dương lại không hiểu dụng ý của mẹ vợ, vốn dĩ tiến triển với Hàm Nhất đã đủ chậm chạp, kết quả mẹ vợ lại đưa tới thêm một cái bóng đèn không phải càng thêm không có cơ hội ở một mình cùng Hàm Nhất à.

Trần Thuỵ Hàng đi dạo qua một vòng hỏi: “Buổi tối cháu ngủ đâu?”

Nhà Bạch Dương có tổng cộng ba phòng ngủ, trong đó một phòng được anh làm thành phòng tập thể thao và chứa đồ, căn bản không còn chỗ kê thêm giường, hai căn phòng chính còn lại là phòng ngủ của anh và của Hàm Nhất.

Tuy là cháu nhỏ nhưng nhìn đến Trần Thuỵ Hàng là một cậu con trai đã lớn thế này mà lại ngủ cùng một chỗ với Hàm Nhất liền thấy không thích hợp bèn nói:

“Cháu ngủ cùng dượng”

“Cháu không muốn, từ nhỏ đến lớn cháu đều quen ngủ một mình”.

Bạn nhỏ Trần Thuỵ Hàng cố chấp với một mình một cái giường theo thói quen ngủ riêng từ nhỏ, nói xong vẫn không quên nháy mắt với bà nội Trần.

Mẹ Trần ngồi trên sofa cười trộm, thầm nghĩ xem ra thằng nhóc này đã được người nhà dặn dò trước.

Bạch Dương khó xử, còn Hàm Nhất muốn nổi điên bảo:

“Không muốn ngủ cùng người khác thì cháu chỉ có thể ngủ trên sofa hoặc dưới sàn”

“Cháu muốn mách cho ba biết dì nhỏ bắt nạt cháu”.

Bạn nhỏ Trần Thuỵ Hàng tủi thân hít hít mũi, khoé miệng vểnh lên cao, ánh mắt ngậm nước nhìn.

Mẹ Trần liền thay đổi thái độ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói Trần Hàm Nhất:

“Anh họ con trước kia đối tốt với con như vậy, có đồ ăn ngon đều để dành con một phần, con kết hôn rồi anh họ con cũng đi một phần quà cáp.

Giờ họ có việc muốn nhờ con chăm sóc con trai họ vài hôm mà con lại bắt con người ta ngủ dưới sàn, con đúng thật là không có lương tâm mà!”

Mỗi lần bị mẹ Trần giáo dục lương tâm là Trần Hàm Nhất lại nhức đầu.

“Vậy được rồi, để nó ngủ phòng con, còn con ngủ sofa”.

Bạch Dương không đành lòng để cô ngủ sofa

“Để anh ngủ sofa, em vào phòng anh ngủ đi, chỉ mấy ngày thôi không sao đâu”.

Hàm Nhất nghĩ tới cái sofa kia căn bản không đủ chỗ để anh duỗi thẳng chân.

Lúc này mẹ Trần đứng dậy chuẩn bị về,

“Việc này các con tự sắp xếp đi, mẹ có việc phải đi trước, Hàng Hàng giao lại cho hai đứa”, trước khi đi mẹ Trần còn không quên cho cậu bạn nhỏ một ánh mắt.

Trần Thuỵ Hàng ngầm hiểu, cũng chào lại bà nội Trần để bà yên tâm.

Lần này, Trần Thuỵ Hàng mang theo nhiệm vụ tiến vào trận địa của địch, bà nội Trần muốn cậu nhóc giúp dì nhỏ và dượng nhỏ tăng tiến tình cảm, còn phải tuỳ thời báo cáo lại tiến triển của nhiệm vụ.

Buổi tối Bạch Dương xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon để chiêu đãi vị khách mới.

Nhìn đồ ăn đầy ắp trên bàn con mắt của Trần Thuỵ Hàng trợn tròn muốn rớt ra ngoài, tài nghệ bếp núc thế này đến mẹ nhóc còn không theo kịp.

Trẻ con đơn giản không thể kháng cự với đồ ăn ngon, liền vươn tay lấy một cái đùi gà gặm, miệng dính đầy mỡ cũng không thèm để ý đến hình tượng, bữa cơm này cậu nhóc ăn trọn vẹn hai bát cơm.

Hàm Nhất nhìn bộ dạng như nhịn đói mấy ngày mấy đêm của thằng nhóc này trừ diện mạo bên ngoài ra thì chẳng khác nào tên ăn mày.

“Ăn chậm thôi, cháu ăn nhiều như vậy cẩn thận không tiêu hoá được”.

“Dì nhỏ yên tâm, cháu mới 11 tuổi, còn đang phát triển cơ thể, tăng chiều cao nên những đồ ăn này không đáng kể với cháu”.

Cậu nhóc mới 11 tuổi mà chiều cao đã muốn vượt qua Hàm Nhất chẳng khác nào nó đang chọc vào nỗi đau của cô.

Bạch Dương thì vui vẻ nhất vì có người thích cơm anh nấu, nhất định phải thưởng cho cậu bạn nhỏ, anh liền gắp một cái đùi gà bỏ vào chén của Trần Thuỵ Hàng.“Không sao đâu, ăn ngon thì ăn nhiều một chút”.

“Vâng, ăn ngon lắm ạ.

Dì nhỏ gả cho Dượng thật có phúc”.

Trần Thuỵ Hàng cảm thấy dượng nhỏ không tệ, lúc đầu cứ tưởng dượng là đại minh tinh sẽ khó gần, không nghĩ đến dượng lại dễ gần và bình dị đến vậy.

“Nói linh tinh gì đấy, trẻ nhỏ không lựa lời” Hàm Nhất liếc Trần Thuỵ Hàng một cái.

Bạch Dương thấy thế tranh thủ đỡ lời hộ cậu nhóc.

“Lời trẻ con mới là lời nói thật mà, anh ưu tú thế này, em lấy anh không phải nhặt bảo bối còn gì, em còn không hài lòng?”

“Em đâu có, em nào dám chê anh chứ.

Anh rất tốt, đặc biệt tốt, phi thường tốt!” Hàm Nhất liền giơ 2 ngón về phía anh tỏ thành ý.

“Đúng, đúng, đúng.

Dượng nhỏ nói rất đúng”, Trần Thuỵ Hàng lập tức phụ hoạ theo.

Hàm Nhất liền hừ lạnh, “hai người cùng một phe”

Trần Thuỵ Hàm không hề nghĩ ngợi liền trả lời lại: “Dì nhỏ đang ganh tỵ à?”

Hàm Nhất khó hiểu đáp: “Vì sao phải ghen ghét?”

Trần Thuỵ Hàng liền quay qua ôm chầm Bạch Dương dõng dạc trả lời: “Tất nhiên là dì nhỏ ghen ghét tình hữu nghĩ giữa đàn ông chúng ta”.