Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 191: Sinh khí



“Thế… Thế Huân.” Lộc Hàm vô luận thế nào cũng không nghĩ ra Thế Huân sẽ đột nhiên xuất hiện trong bệnh viện, sợ tới mức mặt lập tức trắng bệch, lắp bắp hô một tiếng.

“Bác sĩ, tôi là người nhà của Lộc Hàm, làm phiền ông cho tôi biết tình trạng hiện tại của cậu ấy được không!?” Thế Huân đi đến giường bệnh nhưng không phản ứng Lộc Hàm, mà quay đầu hướng bác sĩ còn chưa rời đi hỏi.

“Phẫu thuật thực thuận lợi, nhưng có một số việc cần chú ý.” Bác sĩ nhiệt tâm giảng giải lại vấn đề sau phẫu thuật cho Thế Huân nghe một lần nữa.

Thế Huân chăm chú nghe cẩn thận, còn hỏi bác sĩ thật tỉ mỉ, đến mỗi một chuyện nhỏ cũng muốn biết nhất thanh nhị sở, xác định xong, Thế Huân hướng bác sĩ cảm ơn, sau đó tiễn ông khỏi phòng.

“Thế Huân…” Lộc Hàm thật cẩn thận nhìn Thế Huân đang đi lại phía giường.

“Không có nghe bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi sao!? Không cần nói, lập tức nhắm mắt lại!” Thế Huân nghiêm mặt răn dạy một câu.

Lộc Hàm nghe Thế Huân nói, cảm thấy chính mình đuối lý, nên Thế Huân nói cái gì thì làm theo cái đó, lập tức nhắm mắt lại không dám tái lộn xộn một chút. Có lẽ sau phẫu thuật thân thể suy yếu, chẳng được bao lâu Lộc Hàm liền thật sự ngủ mất.

Thế Huân cúi người giúp Lộc Hàm ém góc chăn, im lặng ngồi xuống cạnh giường bênh, cầm lấy bàn tay lộ ra ngoài chăn của cậu.

Thế Huân thực cũng không biết chính mình tức giận nhiều hơn hay là đau lòng nhiều hơn. Trong điện thoại nghe được Lộc mẫu nói Lộc Hàm đến bệnh viện làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, sau khi khiếp sợ, anh suy nghĩ lại liền hiểu được tại sao cậu phải làm như vậy. Câu “Em không cần con cái, em chỉ cần anh, em chỉ cần Thế Huân…” vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Thế Huân, làm sao cũng không quên được, nhưng là…

Thế Huân nhìn chằm chằm sắc mặt có chút tái nhợt của Lộc Hàm mà bất mãn nhíu mày.

Thắt ống dẫn tinh chuyện quan trọng như thế mà cậu cũng không cùng mình bàn bạc, còn giả bệnh lừa gạt mình. Tuy nói thắt ống dẫn tinh cũng không phải đại phẫu, nhưng vạn nhất xảy ra vấn đề thì làm sao lo liệu!? Hai người chẳng phải cả đời đều sống trong thống khổ! Cậu đến tột cùng có nghĩ qua cảm thụ của mình không!? Thế Huân càng nghĩ càng sinh khí, thậm chí muốn lập tức lay tỉnh Lộc Hàm chất vấn một phen.

Nhưng đúng là vẫn không nỡ. Thế Huân đưa tay đem mấy sợi tóc rớt trên trán Lộc Hàm vén qua một bên, để cậu có thể ngủ càng thêm thoải mái.

Kỳ thật nếu có nói ình nghe chuyện thắt ống dẫn tinh trước, chính mình khẳng định cũng sẽ không đồng ý, có lẽ còn khuyên ngược lại cậu chuyện sinh đứa nhỏ. Lộc Hàm cũng là biết mình không đồng ý mới cố ý giấu diếm… Thế Huân thở dài bất đắc dĩ, cũng không phải không biết suy nghĩ của cậu, nhưng mà vẫn giận cậu không biết quý trọng thân thể của mình.

Tuy rằng không phải bác sĩ, nhưng Thế Huân cũng biết một số kiến thức về thắt ống dẫn tinh. Phẫu thuật đúng là đơn giản, chính là muốn phục hồi cũng rất khó, hơn nữa sẽ đối thân thể tạo ra thương tổn cực kỳ nghiêm trọng. Lộc Hàm thực sự không chừa cho bản thân con đường nào, một lòng một dạ muốn cùng Thế Huân hai người trải qua cả đời.

“Lộc Hàm…” Cuối cùng, tức giận cùng bất đắc dĩ đều hóa thành cảm động cùng yêu say đắm, Thế Huân đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay Lộc Hàm, nước mắt sớm ướt lòng bàn tay của cậu.

Lúc Lộc Hàm tỉnh lại đã là mấy giờ sau, mới vừa mở mắt liền cùng Thế Huân mắt đối mắt.

“Thế Huân…” Lộc Hàm bất an gọi tên, lấy tay chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy.

“Đừng lộn xộn!” Thế Huân lập tức đứng lên, lại đem Lộc Hàm ấn xuống giường bệnh.

Thế Huân không cho động, Lộc Hàm liền một chút cũng không dám động, ngoan ngoãn nằm xuống giường, cẩn thận xem xét Thế Huân.

“Thân thể có chỗ nào không khỏe không!?” Thế Huân mặt không đổi sắc giơ tay lên sờ sờ trán Lộc Hàm.

“Không sao không sao, có thể về nhà.” Lộc Hàm nhanh chóng lắc đầu.

“Ân.” Thế Huân gật đầu, giúp Lộc Hàm xốc chăn lên, cuối người cầm lên đôi giày đặt cạnh giường.

“Em tự mang được rồi.” Lộc Hàm vừa thấy Thế Huân muốn giúp mình mang giày, lại vội vàng từ trên giường ngồi dậy.

“Không phải đã nói không được lộn xộn!” Thế Huân quay đầu răn dạy một tiếng, Lộc Hàm lập tức liền thành thật.

Thế Huân cúi đầu giúp Lộc Hàm mang giày xong, đem mọi thứ thu dọn chuẩn bị về nhà.

“Ôm cổ anh, anh bế em ra ngoài.” Thế Huân dặn dò một tiếng, một tay ôm lấy nửa người trên của Lộc Hàm, một tay luồng qua đùi cậu, đem Lộc Hàm bế khỏi giường bệnh.

“Em…” Lộc Hàm vừa định cự tuyệt, nhìn thấy Thế Huân trừng mắt liền nhanh ngậm miệng, ôm cổ Thế Huân, để anh bế mình ra khỏi bệnh viện.

Dọc theo đường đi, hai mắt Thế Huân nhìn thẳng phía trước, môi miếm chặt không nói một tiếng. Lộc Hàm lâu lâu lại nghiêng đầu cẩn thận nhìn lén Thế Huân, nhìn thấy sắc mặt cứng ngắt của anh, liền biết anh hiện tại còn tức giận, vốn là tâm tình đã không yên trở nên càng ngày càng khẩn trương, không biết nên hướng Thế Huân giải thích như thế nào chuyện mình phẫu thuật.

Về đến nhà, Thế Huân lại bế Lộc Hàm ra khỏi xe, một đường ôm cậu trực tiếp đến phòng ngủ. Thế Huân trải hảo đệm chăn, giúp Lộc Hàm cởi giày, ấn cậu nằm xuống giường đắp hảo chăn, rồi mới xoay người định rời khỏi phòng ngủ.