Hai Lần Gả

Chương 6



21.

Trong lòng ta như nổi trống, dời tầm mắt vứt xuống một câu "Ta nấu thuốc cho ngài" sau đó hốt hoảng chạy.

Ta nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười vui vẻ.

Tiêu Diễn trị thủy có công, lại thu thập được chứng cứ Đoan vương muốn giết hắn, cùng trình lên.

Hắn nói với ta công thuộc về những bức thư mà hắn và ta viết cho nhau mê hoặc Đoan vương nên kế hoạch của hắn mới thuận lợi như thế.

Đoan vương bị phế nhốt trong phủ.

Ta vẫn cảm thấy chưa đủ.

Nửa đêm canh ba, ta lặng lẽ đi vào phủ Đoan vương đánh gãy hai tay của hắn ta.

Cuối cùng đã tàn phế hẳn.

Sau khi Tiêu Diễn được dưỡng thương ba tháng lại trải qua cuộc sống quần là áo lượt.

Đùa chim, nghe hát, uống rượu đánh bài lá cây mọi thứ vẫn như trước, thỉnh thoảng còn chọc giận Hoàng đế mắng hắn không tiến bộ. Hắn không để trong lòng, tiếp tục nghe nhạc mua vui.

Trước đó ta từng khuyên hắn bây giờ xem ra hắn mới là người thông minh.

Có thể trong hoàng quyền tranh đoạt mà không bị tổn thương, lại không bị nghi kỵ, có thể an hưởng vinh hoa phú quý.

Còn có một chuyện, Tống Kính Thư vẫn cưới Triệu Yên Nhiên.

Chuyện là vì Triệu Yên Nhiên ầm ĩ đến Tống phủ, nói mình đã có tiếp xúc da thịt với Tống Kính Thư.

Việc này gây náo động lớn, Tống Kính Thư chỉ có thể chấp nhận cưới.

Tống bá phụ bị tức đến bệnh, ta hồi phủ thăm ông ấy, Tiêu Diễn cũng đi theo ta.

Khi nào Tống bá phụ và Tiêu Diễn đã thân thiết đến mức có thể trò chuyện riêng?

Ta ở bên ngoài chờ, Tống Kính Thư đi tới, y không từ bỏ: "Âm Âm, ta phát hiện người ta yêu chỉ có muội. Nếu muội bằng lòng, ta sẽ dẫn muội rời đi đến chân trời góc biển, chúng ta mãi mãi không chia lìa."

Ta đáp lại y: "Nước đổ khó hốt."

Sau khi rời khỏi ta hỏi hắn nói chuyện gì với Tống bá phụ, Tiêu Diễn gõ đầu ta nói đến lúc đó ta sẽ biết.

Thật khó hiểu.

Hôm Tống Kính Thư và Triệu Yên Nhiên thành thân, ta và Tiêu Diễn đều đi dự lễ.

Trên đường trở về, Diễn thế tử liếc nhìn ta: "Biểu hiện tốt lắm, không khóc nhè, vì để khen ngợi, một lát sẽ dẫn nàng đi xem hoa đăng."

Trong lòng ta hôm nay là ngày gì thế.

Từ lần trước sau khi Tiêu Diễn từ Giang Nam trở về, quan hệ giữa ta và hắn càng trở nên kỳ lạ.

Ở bên ngoài phủ còn tốt, nhưng khi ở trong phủ thì hắn không hề che giấu, có đôi khi đụng vai ta, kéo áo ta, đôi khi ăn cơm còn giành của ta.

Ánh mắt Phúc bá nhìn ta càng trở nên thân thiết.

Chuyện phát triển thành thế này, trong lòng ta ít nhiều gì cũng đoán được, cũng dung túng hắn.

Ta định đêm nay sẽ nói thẳng, chọc thủng lớp giấy giữa chúng ta. Nữ nhi giang hồ như ta không sợ hãi.

22.

Nhưng nhìn xung quanh, ta và hắn lại bị lạc nhau.

Ta dở khóc dở cười, nhưng vẫn đi mua một chiếc hoa đăng, lại ra vẻ nho nhã viết câu thơ phía trên, mới cầm đèn hoa sen đi tìm hắn.

Ta nhìn thấy hắn ở bên kia đường, hắn đi tới.

"Lâm Âm Âm, bổn thế tử ngọc thụ lâm phong, nàng không tập trung theo sát một chút. Nếu bị cô nương nhà ai vượt lên trước thì nàng khóc nhè thôi."

Ta khẽ ừ một tiếng, dè dặt nắm tay áo của hắn, đưa đèn hoa sen cho hắn.

Ta vô cùng hoảng sợ, lúc trước khi thành thân với Tống Kính Thư ta không có cảm nhận như thế.

Hắn chợt im lặng nhìn ta chằm chằm.

Tay ta đưa ra đã mỏi nhưng không thấy hắn nhận.

Trong lòng ta khẽ run, co tay lại, hoa sen lại bị hắn cầm lấy. Hắn thoải mái ôm eo ta, giúp ta ngăn đám người.

Ta cười, trái tim hạ xuống.

Ta bị hắn đưa đến bờ hồ.

Có không ít nam nữ trẻ tuổi thả hoa đăng ở bờ sông.

Tiêu Diễn nhìn thoáng qua câu thơ trên đèn hoa sen: "Linh lung đầu tử an hồng đậu."[1]

[1] Trích bài thơ Tân thiêm thanh Dương liễu chi.

Đọc xong hắn xích lại gần hỏi ta, đôi mắt hoa đào lóe sáng: "Lâm Âm Âm, là ý ta hiểu sao?"

23.

"Ừm." Đã đến nước này, ta không thẹn thùng nữa: "Nhưng ta đã gả cho người khác, nếu tái giá có khiến phủ thế tử hổ thẹn không?"

"Nói nhảm gì thế?" Hắn ôm chặt ta vào ngực: "Ai dám nói một câu, ta xé miệng kẻ đó."

"Nhưng ta có bệnh, nàng không để ý chứ?"

Ta lắc đầu: "Không ngại."

Ta có thuốc chưa cho hắn dùng, cho dù không hiệu quả ta cũng không quan tâm.

"Thả hoa đăng đi."

Đêm hôm ấy, ta nhìn thấy ngàn vạn phồn hoa ngập tràn trước mặt ta.

"Lâm Âm Âm, cưới nàng có được không?"

"Được."

Chỉ là ta không nghĩ hôn sự sẽ nhanh như thế.

Ngày đầu tiên hắn đến Tống phủ nói chuyện cầu hôn với Tống bá phụ, Tống bá mẫu.

Ngày thứ hai chuẩn bị.

Ngày thứ ba ta gả đi.

Làm vô cùng thỏa đáng.

Sau đó ta mới biết được, hôm Tống bá phụ bệnh, hắn và Tống bá phụ một mình hàn huyên hồi lâu nói muốn cưới ta, hắn đã chuẩn bị sính lễ từ sớm.

Động phòng hoa chúc, hắn chống đỡ tay đè ta, ta nói: "Thật ra chàng không cần cố gắng biểu hiện mình, chúng ta uống thuốc trước nhé?"

Ánh mắt Tiêu Diễn dừng lại.

Ta đẩy hắn ra, bưng thuốc đã nấu xong tới: "Ta biết chuyện đó liên quan đến tôn nghiêm, chàng đừng quá khẩn trương, chúng ta từ từ làm."

Rốt cuộc Tiêu Diễn hiểu trong chén là thứ gì.

Hắn híp mắt nguy hiểm bưng thuốc đi, ôm ta lên giường, đưa tay túm hỉ phục của ta, giọng nói khàn khàn: "Lâm Âm Âm, muốn thử không?"

Ngọn nến màu đỏ, màn sa khẽ động, lúc màu sắc chìm nổi, thuyền bè chập chờn, ta đau đến thở hốc, hốc mắt ngập nước: "Chàng gạt ta!"

Trên mặt Tiêu Diễn đỏ ửng, ánh mắt dọa người: "A Âm, ta cũng rất đau, nàng nhịn thêm một chút, hết đau sẽ thoải mái thôi."

24.

Cả đêm hoan ái, ta vô cùng mệt mỏi, mặt trời lên cao mới dậy.

Lúc thức dậy thấy Tiêu Diễn ngồi đối diện ta, trong tay hắn cầm chén trà, vẻ mặt thỏa mãn.

Hắn đi tới đưa ta nửa chén, ta uống chưa đủ lại muốn thêm một chén: "Rất ngon."

"Trà ban trưa đương nhiên là ngon rồi." Người nào đó chế nhạo.

Ta suýt nữa phun trà, khẽ đẩy hắn, trong giọng nói mang theo vẻ hờn dỗi: "Rõ ràng chàng... Sao còn gạt người?"

"Rõ ràng cái gì?" Tiêu Diễn ôm ta vào ngực, khẽ hôn lên môi ta: "Mạnh mẽ à?"

Đúng là một câu cũng không nghe lọt.

Tay hắn thò vào trong chăn,

Mặt ta hơi đỏ lên, nắm lấy bàn tay không an phận của hắn: "Buông thả hại thân."

"Nương tử không biết, nhẫn nhịn cũng không tốt."

Hắn kéo màn trướng xuống.

...

Ta và Tiêu Diễn quấn lấy nhau ròng rã ba ngày mới thật sự nhìn thấy mặt trời, Phúc bá bưng canh thập toàn đại bổ lên, một người một chén lớn, ai cũng uống hết.

Ngày hôm đó, Tiêu Diễn dẫn ta đi quán rượu, Phúc bá điều khiển xe, xe ngựa của chúng ta đụng vào xe ngựa khác.

Lúc vén rèm lên, ta nhìn thấy phu thê Tống Kính Thư ở đối diện.

Trên mặt Tống Kính Thư có vết cào, Triệu Yên Nhiên lại như oán phụ.

Ta nghe nói hai người Tống gia này rất không an phận, ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày cãi nhau một trận to, có lúc còn đánh nhau.

Nghe nói ban đầu Tống Kính Thư còn cố kỵ Triệu Yên Nhiên là nữ tử, không đánh trả. Về sau không nhịn được, mặc kệ phong độ quân tử gì đó, dù sao mỗi lần ầm ĩ, quán trà ở kinh thành lại có chuyện mới.

Hai người này cũng xem như nổi tiếng.

Tống Kính Thư thoáng nhìn thấy ta thì ánh mắt sáng lên, trong phút chốc lại tối xuống, nhìn chằm chằm cổ ta không dời mắt được.

Ta mới nhớ tới trên cổ ta có dấu hôn Tiêu Diễn để lại.

"Âm..."

"Tống đô úy." Tiêu Diễn ló người ra, ôm ta cười nói: "Trùng hợp quá."

"Diễn thế tử."

"A Âm nhà ta đói bụng, ta đi trước một bước." Tiêu Diễn nói xong, mặt không đổi sắc buông rèm xuống. Quay đầu lại hắn hôn lên môi ta, ta chủ động ôm lấy cổ hắn.

Thật lâu sau hắn mới buông ta ra, đôi mắt hoa đào lấp lánh: "Biểu hiện không tệ."

Ta mỉm cười, hắn ăn dấm cũng lâu quá rồi, ta mềm nhũn dựa vào ngực hắn: "Đêm nay chúng ta trở về phòng sớm đi."

Thân thể Tiêu Diễn cứng đờ, ánh mắt dần tối.

Ta vội nghiêm mặt nói: "Tiêu Diễn, ở vườn mai chàng không nói với ta có phải chàng đã cứu ta không?"

Sắc mặt của Tiêu Diễn hơi mất tự nhiên, khó chịu nói: "Không phải."

Ta cười thâm sâu một tiếng: "Thế à, vậy ta đi..."

"Nàng dám nói tiếp thử xem?" Tiêu Diễn trừng phạt cắn lên môi ta: "Đồ không có lương tâm."

Ta ngồi trong ngực hắn, học dáng vẻ của hắn mổ lên môi hắn: "Tiêu Diễn, chúng ta có con đi."

HOÀN CHÍNH VĂN