Hai Người Ba Bữa

Chương 18: Hoa hồng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hỏi Tạ Hoè An anh có từng ghét bỏ tôi vì quá rắc rối và nhát gan không.

Anh lại kể cho tôi nghe một câu chuyện giang hồ gì đó, bảo rằng có 2 người không thể tách rời nhau, một lần phải đối mặt với cuộc tấn công trên cầu, cả hai tựa lưng vào nhau, đối diện với hàng trăm cao thủ nhưng cuối cùng đã sống sót một cách thần kỳ.

Tôi báo có rất nhiều câu chuyện tương tự như thế mà.

Anh quay sang nhìn tôi nói: “Nhưng không có nhiều người đáng tin như thế đâu.”

Tôi đọc được điều gì đó trong ánh mắt của anh, kinh ngạc: “Tạ Hoè An, đừng nói là anh nghĩ em là kiểu người này nhé? Anh nghĩ quá nhiều về em rồi.”

Anh không vội phản bác mà chỉ cười hỏi tôi: “Em còn nhớ năm lớp 10, em đã đánh nhau không?”

Cuộc đời tôi trừ những khi đùa giỡn với Trầm Hạ khi bé thì rất ít đánh nhau với người ngoài, anh vừa nhắc tới, tôi lập tức nhớ ra ngay.

Đó là năm 1987.

Vì Uông Dương tỏ tình với tôi, hơn nữa tôi thường xuyên theo cậu ấy ra ngoài chơi bời nên trong trường bắt đầu lan truyền vài tin đồn về tôi.

Lúc đầu chỉ là đồn tôi ra ngoài chơi bời với đám thanh niên lêu lổng, sau đó thì đồn thẳng rằng tôi là một con đĩ không biết xấu hổ.

Chuyện này đúng là đã xảy ra trên người tôi đấy. Sau này lúc tôi đọc được một quyển tiểu thuyết tương tự thường tự hoài nghi trong sân trường sao có thể có chuyện đen tối như thế chứ? Cuối cùng là thở dài, đúng là cùng một bầu trời nhưng ai cũng có cuộc đời riêng của mình.

Thế giới này là thế, nơi nào càng sáng thì sẽ càng có nhiều bóng tối. Những đứa nhóc tự xưng mình là người ngây thơ lại chính là kẻ dễ làm tổn thương người khác bằng sự thiển cận của mình.

Khoảng thời gian đó, tôi vào phòng vệ sinh sẽ luôn nhìn thấy đám nữ sinh chỉ trỏ vào mình, về tới phòng học thì trên bảng đen luôn viết những lời nhận xét kỳ lạ về tôi, trong bàn cũng bị nhét đầy những thứ như tranh chữ, áp phích, còn có nam sinh truyền giấy cho tôi, trên đó viết toàn là những câu hỏi tục tĩu…

Tôi từng nghĩ một người sẽ có đủ can đảm để đối diện với kiểu bạo lực thầm lặng này, nhưng sau này mới phát hiện không phải như thế. Nếu bạn thực sự rơi vào vòng xoáy như thế, dù bạn có dũng cảm tới đâu cũng sẽ lạc lối vì xung quanh không có nơi nào để bấu víu cả.

Tôi sợ bị người khác hoặc Tạ Hoè An nhìn thấy những thứ đó, chỉ có thể tự xử lý, tự mình giải quyết.

Nhưng đám người đó càng ngày càng không kiêng nể gì, lúc đầu chỉ lén lút làm, sau này không còn kiêng kỵ gì nữa.

Có lần tôi về phòng học đã nhìn thấy một miếng băng vệ sinh đã dùng ở chỗ ngồi.

Đỏ thẫm, bẩn thỉu, cứ thế nằm im lìm trên bàn tôi.

Tôi buồn nôn đến mức đứng sững tại chỗ, cuối cùng Tạ Hoè An, người đi cùng với tôi cũng nhận ra có gì đó không ổn.

“Là ai làm?” Giọng nói lạnh như băng của anh vang lên cạnh tôi.

Tôi sợ làm lớn chuyện nên cản anh lại: “Tạ Hoè An, thôi đừng.”

Bấy giờ mới nhận ra giọng nói của mình đã trở nên run rẩy, đúng là vô dụng mà.

Trong đám người có tiếng nói: “Tôi đã nói là nó với Tạ Hoè An chẳng trong sạch gì mà, 2 đứa nó cứ hễ một tí lại dính nhau, chà, thủ đoạn của con nhỏ này cũng cao thật đấy.”

“Nói cái gì đấy hả!” Tần Mai Chi lập tức tìm thấy đứa con gái đang nói.

Đứa con gái bị Tần Mai Chi túm lấy, chẳng hề có chút áy náy nào. Thay vào đó cô ta còn cất bước tới trước mặt tôi, tỏ vẻ khinh bỉ liếc tôi một cái rồi nói: “Tôi nói không đúng à?”

Cô ta vênh váo hung hăng như thế, trong lúc nhất thời tôi không biết nên phản ứng lại thế nào. Lúc này, cánh tay tôi bị siết chặt, Tạ Hoè An kéo tôi ra sau lưng anh. Anh đứng chắn trước mặt tôi, cúi đầu nhìn đứa con gái đó nói: “Miệng sạch tí đi.”

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh thô lỗ như thế với người khác phái.

“Lấy đồ đi đi.” Anh lại nói.

“Không lấy, bản thân nó bẩn như thế rồi, thứ này còn sạch sẽ hơn nó nhiều!” Đứa con gái đó ỷ mình là nữ sinh nên Tạ Hoè An không dám ra tay, hếch mặt dương dương đắc ý: “Sao, tôi nói sai à? Các người làm chuyện bẩn rồi còn sợ người khác nói ư? Mọi người nói xem có sai không, nó là một con…”

Chữ phía sau biến thành một tiếng hét. Tạ Hoè An đưa tay đẩy cô ta ra.

Cô ta loạng choạng lùi lại, đụng vào chiếc bàn bên cạnh.

Chiếc bàn cọ xát với mặt đất phát ra một tiếng vang chói tai, mặt cô ta lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tạ Hoè An rồi thét chói tai: “Đánh con gái hả? Thứ gì vậy!”

Tạ Hoè An khinh bỉ liếc cô ta một cái rồi quay đầu nói với tôi: “Đừng sợ.”

Giọng nói của anh cực kỳ bình tĩnh, khiến tôi an tâm không ít.

Vừa dứt lời, anh vươn tay ra như định đưa tôi ra ngoài, kết quả bị đồng bọn của đứa con gái, một thằng con trai xông ra kêu lên: “Tạ Hoè An, con mẹ mày thế mà dám đánh con gái à, mày còn là đàn ông không đấy!”

Lúc này Tạ Hoè An đang đối mặt nhìn tôi, tiếng của nam sinh kia vang lên, tôi tận mắt trông thấy sắc mặt anh lập tức lạnh như băng. Trong ánh mắt của anh tràn đầy sự phẫn nộ.

Anh quay đầu lại nói với nam sinh đó: “Chuyện này cũng có phần của mày phải không?”

Có lẽ là vì sắc mặt và giọng điệu đều cực kỳ đáng sợ nên nam sinh đó hơi khựng lại một chút.

Nhưng chỉ một lát sau, cậu ta lập tức cứng đầu nói: “Là tao để đấy, sao, tụi mày vốn đã bẩn rồi mà! Tao…”

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên, Tạ Hoè An ra sức đấm vào mặt cậu ta.

Sau một loạt âm thanh hỗn loạn, anh vật ngã cái bàn bên cạnh xuống đất.

Từ sau chuyện ở nhà ga kia, tôi phát hiện bình thường Tạ Hoè An khá lịch sự, nhưng lúc đánh nhau thì như không muốn sống nữa vậy, chẳng hiểu anh học từ đâu ra.

Người kia ngã ra, anh cưỡi lên người cậu ta giáng nấm đấm, giọng nói vô cảm: “Con mẹ mày, tao không đánh con gái nhưng phải đánh loại súc vật như mày đấy!”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe anh chửi thề, cộng thêm nắm đấm mạnh mẽ của anh đã khiến người ta không dám tin đây là Tạ Hoè An từng bị anh trai tôi đánh ngã xuống đất mà chỉ biết ngồi ngây ngốc đó.

Lúc đầu nam sinh kia còn văng tục chửi thề và tìm cách chống trả lại, nhưng sức mạnh chênh lệch quá lớn, cậu ta bị Tạ Hoè An đánh như chó ốm, chỉ biết kêu gào giãy giụa.

Nam sinh đó vẫn còn đồng bọn, thấy tình huống như thế bèn đi về phía Tạ Hoè An, lúc này chẳng biết Uông Dương từ đâu đi ra. Cậu ấy cầm trong tay một cây gậy gỗ, chỉ vào đám bạn học đó, giọng điệu lười nhác: “Ai thấy khó chịu thì cứ lên thử xem nào.”

Cậu ấy là côn đồ trứ danh trong trường, độ uy hiếp không tầm thường chút nào, đám học sinh đó chỉ biết đứng trơ mắt nhìn, không ai động đậy.

Tạ Hoè An vẫn đang đánh nam sinh kia, đứa con gái thấy thế bèn hét giết người, giết người kìa, đi tới ngăn Uông Dương bên kia.

Tần Mai Chi đứng một bên vội túm lấy cô ta nói “Làm quá vậy, xin lỗi đi!”

Ai ngờ đứa con gái đó quay đầu liên cào lên mặt Tần Mai Chi.

Móng tay con gái dài, trong nháy mắt đã khiến mặt cô ấy xước mấy đường rỉ máu. Tần Mai Chi trông thì có vẻ lợi hại nhưng thực chất sức chiến đấu gần như bằng không. Bị cào một đường như thế, cô ấy hơi sửng sốt rồi bật khóc.

Đứa con gái thấy thế bèn chửi thế, nhân lúc đạp cô ấy một cái. Đám nam sinh bên kia thấy thế cũng như được tiếp sức, nhanh chóng vây quanh Uông Dương.

Tôi nhìn tình hình trước mắt, nghe đám người xung quanh bàn tán rồi lại nhìn miếng băng vệ sinh ở chỗ ngồi của mình.

Rõ ràng nguyên nhân của những chuyện này đều bắt nguồn từ tôi, thế mà chỉ có tôi đứng một bên như người qua đường vậy.

Tôi không phải là một người sợ điều tiếng, nhưng từ sau khi dọn nhà tới đây, để hòa nhập với hoàn cảnh nơi này mà đã vô thức giấu nhẹm tiểu ma vương trong mình đi.

Tôi nhìn đứa con gái kia vẫn đang định đánh Tần Mai Chi tiếp, không nghĩ ngợi gì nhiều liền cầm miếng băng vệ sinh lên, xông tới đập thẳng vào mặt cô ta.

Hẳn là cô ta không phản ứng lại kịp, chỉ biết ngây ngốc đơ ra đó nửa ngày, cuối cùng mới ý thức được thứ trên mặt mình là gì, lập tức khóc thét lên.

Vừa khóc, cô ta vừa kéo miếng băng vệ sinh xuống, vươn tay định thử cào tôi.

Trong lúc đó đầu tôi đã trống rỗng. Những chuỗi ngày tủi thân đã hóa thành sự phẫn nộ xông phá cơ thể, khiến tôi giơ nắm đấm lên, dùng sức vung vào mặt cô ta.

Khi còn bé Trầm Hạ đã từng nói với tôi, đánh nhau đừng lấy tay cào, phải học được cách dùng nắm đấm, đánh vào mũi, vào tai, vào bụng… Tóm lại là phải dùng hết sức.

Tôi dốc hết sức đấm ra một cú, đánh cho đứa con gái đó ngã thẳng xuống đất.

Trong lúc nhất thời cô ta không bò dậy nổi, chỉ quơ quào tay chân trên mặt đất, trợn tròn mắt đạp tôi, nói muốn giết chết tôi.

Những lời của cô ta chỉ tổ khiến tôi điên máu hơn.

Tôi cúi người túm lấy tóc cô ta, không để ý tới dáng vẻ điên cuồng gào thét và giãy giụa của cô ta, lôi cô ta đi về phía bục giảng. Tôi kéo cô ta tựa vào phần tường dưới bảng đen, sau đó quay đầu nhìn đám bạn học dưới phòng.

Tôi không nói gì, cứ thế mà nhìn chúng chằm chằm.

Đứa con gái kia đang khóc hu hu dưới chân tôi, liên tục muốn bò dậy nhưng đều bị tôi lôi trở về. Trong lúc đứng đó nhìn chằm chằm đám bạn học, tôi biết rõ bản thân mình chắc chắn rất đáng sợ, nhưng ai thèm quan tâm chứ!

Tôi muốn để chúng biết rằng tôi không phải quả hồng mềm mặc cho người ta tùy ý nặn.

Rất lâu sau, tôi bước thẳng tới Tần Mai Chi vẫn đang khóc, nắm tay cô ấy ra khỏi phòng học trong ánh mắt kinh hoàng và hoảng sợ của đám đó.

Dẫn Tần Mai Chi đến phòng y tế của trường.

Cuối cùng sau vô số lần bảo đảm sẽ không bị sẹo, Tần Mai Chi cũng đã nín khóc.

Dường như lúc này cô ấy mới phản ứng lại, nhắc tới chuyện ban nãy, còn khen tôi giống như nữ chính trong phim Hồng Kông vậy.

Cô ấy nào biết lúc này tôi đã tỉnh lại từ trong xúc động, cả người vô thức khẽ run lên.

Trước đây dù có lì tới đâu thì chỉ cũng là trèo lên cây đào tổ chim thôi, trừ đùa giỡn với Trầm Hạ, tôi thật sự chưa từng đánh nhau với người ta.

Trong lúc tôi đang cố gắng kìm nén nỗi sợ trong lòng, Tạ Hoè An bước vào phòng y tế. Vết máu rỉ ra trên mặt anh lại kích thích tôi lần nữa.

Tôi hơi ngại không dám nhìn anh, thế là nghiêng đầu đi.

Phòng y tế rất nhỏ, chỉ có một cái giường hẹp với một cái ghế, tôi với Tần Mai Chi ngồi ở mép giường, cô y tế ngồi trên ghế xử lý vết thương cho Tần Mai Chi.

Lát sau, tôi cảm thấy mép giường kế bên mình hơi chùng xuống, hơi thở ấm áp của Tạ Hoè An cũng truyền tới.

Tạ Hoè An ngồi xuống cạnh tôi.

Trong khoảnh khắc đó, nước mắt của tôi như tìm thấy chốt mở, đột nhiên trào ra hốc mắt.

Sợ bị họ nhìn thấy, tôi đột ngột đứng dậy, nói ra ngoài hít thở không khí một chút rồi sải bước ra ngoài.

Vừa ra ngoài thì Tạ Hoè An cũng theo ra.

Trước cửa phòng y tế có một cây ngân hạnh lớn, bấy giờ lá cây đã rụng hơn phân nửa, tôi nhìn cành cây trụi lủi mà rơi nước mắt, Tạ Hoè An đứng cạnh tôi chẳng nói một lời.

Đợi tôi khóc được một lúc, anh mới nói: “Thẩm Thu Bạch, hôm nay bà ngầu thật đấy.”

Tôi nghe vậy liền quay đầu nhìn anh.

Hôm đó thời tiết không tốt lắm, bầu trời xám xịt, dưới chân chúng tôi đầy lá cây ngân hạnh héo rũ, mỗi lần đến tìm tôi anh đều quên mặc áo khoác, khi ấy cũng thế, anh chỉ mặc bộ đồng phục của trường, trắng đến lóa mắt. Anh nhìn tôi, trên mặt dù có vết thương nhưng vẫn không giấu được sự dịu dàng trong nụ cười nhàn nhạt của mình.

Từ năm 13 đến năm 16 tuổi, từ lần đầu tiên trông thấy anh trong hẻm nhỏ đến khi ngưỡng mộ anh như bây giờ, Tạ Hoè An ưu tú, Tạ Hoè An con nhà người ta, lần đầu tiên đã mở miệng khen tôi.

Đó là bước đệm đầu tiên khiến tôi thích anh.