Hai Người Ba Bữa

Chương 23: Kẹo bông gòn



Bà chủ lại xếp cho chúng tôi một căn phòng giường đôi khác. Bước vào phòng mà tôi vẫn chưa tỉnh hồn.

Tạ Hoè An nhìn ra tôi đang sợ bèn hỏi: “Có muốn đổi chỗ khác không?”

Anh không có giấy tờ tùy thân, tôi không có tiền, còn đổi chỗ nào nữa được?

Tôi lắc đầu rồi lo lắng nói: “Tên kia sẽ không quay lại đấy chứ?”

Tạ Hoè An: “Yên tâm, hắn không biết chúng ta đổi phòng. Bà chủ cũng nói sẽ để ý rồi.”

Nói xong, Tạ Hoè An mở cặp của mình lấy một túi giấy ra nói: “Vẫn chưa ăn tối đúng không?”

Một mùi thơm xộc thẳng vào mũi, tôi ngạc nhiên nhìn anh: “Sao ông biết?”

Tạ Hoè An: “Tôi có xem bọn bà thi đấu mà. Sau khi bà về tôi bèn định đi mua gì đó ăn, tiệm gà nướng này nhiều người xếp hàng lắm, tôi định mua để tạo bất ngờ cho bà, ai ngờ bị trễ, lại còn đụng phải chuyện này thế nữa.”

Trong nói anh lộ ra vẻ ảo não.

Tôi lại cảm ơn anh lần nữa: “Tạ Hoè An, cảm ơn nhé.”

“Bà nói cảm ơn lần nữa là tôi giận thật đấy.” Anh nói xong bèn mở túi giấy ra.

Anh để gà nướng trong cặp nên vẫn còn hơi ấm. Anh bảo tôi đi rửa tay đi.

Cả hai rửa tay quay lại, anh xé một cái đùi gà cho tôi.

Tôi nhận lấy cắn một miếng, mùi thịt tràn ngập khiến mũi tôi không hiểu sao lại chua xót, nước mắt lại rơi xuống.

Tôi vội dụi mắt, nói: “Tạ Hoè An, sao ông tốt với tôi vậy?”

Anh nhìn tôi rất lâu, sau đó khẽ cười nói: “Bà cũng đâu có tệ với tôi.”

Làm bạn với Tạ Hoè An thực sự là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, bạn cho anh một phần, anh sẽ trả lại cho bạn rất nhiều, tôi nghĩ, không kìm được mà nghĩ, anh là người tốt như thế, không biết sau này sẽ thích kiểu con gái thế nào.

Chắc chắn là một người vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng lại vừa thông minh rồi.

Rõ ràng tôi không hợp với tiêu chuẩn đó.

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi bỗng trống rỗng, đùi gà trong tay chẳng còn thơm nữa.

Tạ Hoè An nhìn ra tâm trạng của tôi không ổn, còn nghĩ là tôi đang sợ nên nói: “Yên tâm đi, có tôi canh ở đây rồi, không sao đâu mà.”

Tôi cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười để lừa anh, nói được.

“Cười gượng quá đi!” Anh bỗng vươn tay bóp mặt tôi.

Lòng bàn tay anh rất khô, rõ ràng chỉ tiếp xúc nhỏ như thế thôi nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đột nhiên giẫm phải một tảng đá giữa cát lún vậy, trong đáy lòng bất chợt toát ra một cảm giác rắn rỏi.

Trái tim đột nhiên đập nhanh, tôi hoảng hốt gạt tay anh ra, kêu lên: “Tạ Hoè An, dầu trên tay ông dính hết cả lên mặt tôi rồi!”

Anh cười ha hả, kết quả là đụng tới vết thương trên mặt mình, hít một hơi lạnh vào.

Tôi thấy thế liền cười trêu anh đáng đời, sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Gương trong phòng vệ sinh dính đầy dầu, mờ ảo mông lung khó mà nhìn ra dáng người được, nhưng tôi vẫn thấy mặt mình đỏ bừng.

Tôi không kìm được mà tự phỉ nhổ mình một câu, sao lại trở nên già mồm thế chứ.

Thời đó nam nữ tự do yêu đương mới bắt đầu, tôi nào học được cách đối diện với Tạ Hoè An tự nhiên được chứ.

Vặn nước lạnh ra để rửa mặt, nhưng vẫn không thể rửa sạch hết những suy nghĩ kỳ quái trong đầu được.

Rất lâu sau, bên ngoài truyền đến giọng của Tạ Hòe An: “Kỳ thị tôi thế cơ, rửa lâu đến vậy à?”

Tôi phải hít sâu vài hơi mới thản nhiên ra ngoài được.

Trong phòng chỉ có 1 cái bàn đặt giữa 2 cái giường, chẳng có cái ghế nào để ngồi hết, lúc tôi đi ra, Tạ Hoè An đang ngồi bên giường, anh đã cởi áo khoác ra, mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, quần thể thao màu sáng và đôi giày thể thao màu trắng, 2 chân để ở chỗ trống giữa 2 giường. Không gian chật hẹp, chân của anh lại dài, trong rất gò bó.

Ánh đèn màu vàng ấm chiếu rọi lên người anh, thoạt nhìn trông anh như một ngọn lửa nhỏ giữa trời đông lạnh giá vậy, rất ấm áp, trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm mềm mại tỏa ra từ chiếc áo bông của anh.

Lúc tôi bước ra, anh quay đầu nhìn về phía tôi rồi vẫy tay: “Lại đây nào.”

Anh có một giọng nói rất hợp để đọc thơ, trầm lắng, lãng mạn và kiều diễm.

Tôi ngoan ngoãn đi tới, anh hơi dịch sang bên cạnh. Tôi nhìn chỗ anh vừa ngồi một chút, cuối cùng thì ngồi lên chiếc giường đối diện.

Anh không nói gì, rất tự nhiên duỗi 1 chân ra đặt vào giữa 2 chân tôi, sau đó bắt đầu xé thịt gà cho tôi.

Tôi cúi đầu nhìn bàn chân anh đang đặt giữa 2 bàn chân mình. Giày anh sạch tinh tươm, nếu so với đôi giày thể thao đã mang rất lâu của tôi thì đúng thật là trắng đến tỏa sáng.

Phát hiện này đã khiến tôi buồn bã một lúc, sau đó ăn gì cũng phải cố lắm mới nuốt xuống được.

Lúc này đã vào đầu thu, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, trong phòng vệ sinh lại không có nước nóng. Ăn xong, anh cầm bình đun nước của khách sạn đi hỏi xin bà chủ ít nước nóng.

Anh tìm thấy một cái chậu sứ trong phòng vệ sinh, sau khi rửa sạch thì rót nước nóng vào, sau đó bưng chậu ra nói: “Cảm giác không sạch lắm, cứ ngâm chân thư giãn đi.”

Nói xong anh liền đặt chậu nước đang bốc hơi nóng cạnh giường tôi.

Anh làm những chuyện này rất tự nhiên, như thể chúng tôi đã sống với nhau rất nhiều năm rồi vậy.

Tôi lại bắt đầu thấy ngại.

Chân là một bộ phận rất riêng tư, sao tôi có thể cởi giày với vớ ra trước mặt anh được chứ.

Thấy tôi do dự, anh không nói tiếng nào mà chỉ ngồi đó nhìn tôi.

Tôi bị anh nhìn lại càng ngại, nói: “Có thể không rửa không?”

Anh ừ một tiếng, bưng chậu lên nói: “Vậy tôi đổ đi.”

Nghe anh nói sẽ đổ đi, tôi lại cảm thấy áy náy với anh, gần như lập tức nói: “Đừng đổ.”

Anh quay lại nhìn tôi.

Tôi nhìn cái chậu anh đang bưng, một hồi lâu mới từ bỏ chống cự: “Để xuống đi.”

Anh lại bưng cái chậu sứ tới đặt trước mặt tôi.

Dường như tôi đã mất nửa thế kỷ để cởi giày vớ ra, sau đó chậm rãi thả chân vào nước. Nước không còn nóng nữa, nhưng tôi cảm thấy hơi nóng đang phả vào thẳng mặt mình.

Tôi nói: “Tạ Hòe An, ông đừng nhìn tôi chằm chằm thế nữa.”

Anh ừ một tiếng, ngoan ngoãn quay đầu đi thật.

Không biết có phải do phòng quá ngột ngạt không mà tôi thấy tai anh đang đỏ lên.

Tôi rửa sơ qua rồi nhấc chân lên, cứ nghĩ Tạ Hoè An sẽ bưng nước đi đổ, ai ngờ anh lại bắt đầu cởi giày.

Ý thức được điều này, tôi giật mình, nước này ban nãy tôi đã dùng qua rồi mà. Tạ Hoè An dường như không biết tôi đang nghĩ gì, chỉ đứng đó nói: “Chỉ là chút nước thôi mà, không sao.”

Nói xong anh bèn bỏ chân vào, chân anh rất to, khớp xương rõ ràng, không tài nào nhét vừa cái chậu sứ được, lúc đó tôi mới nhận ra thằng nhóc đứng trong đống tuyết khi ấy đã gần như trở thành một người đàn ông trưởng thành rồi.

Tôi hơi sững sờ, lúc này anh lại lấy một chiếc khăn lông màu trắng từ trong cặp ra, sau đó ngẩng đầu nói với tôi: “Lau nào.”

Tôi duỗi đôi chân đầy nước của mình, ngây ngốc nhìn anh.

Anh cũng nhìn tôi.

Cứ thế một lúc, tôi mới ấp úng nói: “Để tự tôi làm đi.”

Anh cũng chẳng cố chấp, ừ một tiếng rồi đưa khăn cho tôi.

Tôi định lau vội thì anh lại đột nhiên nói: “Trông thì không béo mà chân toàn thịt là thịt nhỉ.”

Gần như ngay tức khắc, tôi thấy máu cả người đều dồn hết lên não.

Tôi nhìn anh chằm chằm rồi gọi: “Tạ Hoè An!”

Anh thấp giọng cười, nói: “Xin lỗi nhé.”

Tôi ném khăn lại cho anh, quay người chui vào trong chăn.

Chăn trong khách sạn này rất mỏng và có mùi thoang thoảng, tôi không cởi quần áo, cứ thế cuộn tròn bên trong. Trong lúc đó, giác quan của tôi lại trở nên cực kỳ nhạy cảm. Tôi nghe bên ngoài có tiếng sột soạt, hẳn là Tạ Hoè An đã lau chân rồi đi đổ nước.

Sau khi đổ nước vào cống, Tạ Hoè An quay lại, giường bên cạnh truyền tới một loạt tiếng kẽo kẹt, sau đó là tiếng ma sát, anh cũng đã nằm xuống.

Rất lâu sau, giọng anh vang lên: “Không thấy chán à?”

Cái tên này! Tôi đợi một lúc rồi mới thò đầu ra từ trong chăn. Tôi đưa lưng về phía anh nói: “Đi ngủ đi!”

Dường như anh đang khẽ cười, hoặc giả chỉ đang thở nhẹ, tóm lại là tôi nghe được một âm thanh ngắn ngủi. Có cảm giác như bị anh chế giễu vậy.

Có phải hành động của tôi quá khó chịu rồi không? Rõ ràng đã là bạn nhiều năm như thế rồi mà. Trong lòng tôi tràn đầy những suy nghĩ vẩn vơ. Tạ Hoè An nằm đó cũng không nhúc nhích gì nữa.

Trong khoảng lặng dài dằng dặc, trong lúc tôi cho rằng anh đã ngủ thiếp đi thì bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng vang rất nhỏ. Trong nháy mắt lưng tôi đã cứng đờ. Đang nghĩ không biết Tạ Hoè An làm gì thì chăn đột nhiên chùng xuống. Tôi khẽ run lên, giọng nói bình tĩnh của Tạ Hoè An từ trên đầu tôi truyền tới: “Đêm đến nhiệt độ thấp lắm, cho bà mượn đồ đấy.”

Cảm nhận được trên chăn hơi nặng hơn, Tạ Hoè An đã khoác áo khoác của anh lên chăn tôi, không biết có phải tôi bị ảo giác không mà lúc rời đi, hình như anh còn khẽ ấn lên vai tôi một cái nữa.

“Cảm… Cảm ơn.” Giọng tôi hơi lắp bắp.

Dường như Tạ Hoè An không để ý tới chuyện này, anh nói nếu tôi còn nói nữa thì sẽ giận.

Tôi không dám nói nữa, sau đó cả phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

Môi trường lạ, cộng thêm chuyện lúc tối và đang nằm chung một phòng với Tạ Hoè An nên tôi căn bản không thể ngủ được.

Không biết đã qua bao lâu, tôi không kìm được mà hỏi: “Tạ Hoè An, ông ngủ chưa?”

“Chưa.” Giọng nói của Tạ Hoè An vô cùng tỉnh táo.

Tôi đấu tranh tư tưởng trong lòng một lúc, cuối cùng xoay người lại nhìn anh. Anh đang đối diện với tôi, dưới ánh đèn mơ hồ, đôi mắt ấy trông cực kỳ thâm trầm.

“Không ngủ được à?” Anh hỏi tôi.

Tôi không dám nhìn thẳng anh, chỉ biết cụp mắt gật đầu.

“Lạnh không?” Anh lại hỏi.

Tôi do dự một hồi rồi gật đầu.

Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, dường như đang nghĩ gì đó, sau đó mới mở miệng hỏi tôi: “Có muốn sang đây không?”

Trái tim tôi đập mạnh, vội bảo không được.

“Đồ nhát cáy!” Anh cười mắng tôi, sau đó đột nhiên ngồi dậy.

Tôi hoảng vội lui lại, kêu: “Tạ Hòe An?”

Anh khẽ liếc tôi rồi nói: “Yên tâm đi, không đụng vào bà đâu.”

Tôi bị nhìn thấu, xấu hổ không chịu nổi.

Anh tỏ vẻ như một quý ông ôm chăn bước lên giường tôi, nằm xuống bên cạnh cái chăn của tôi rồi đắp chăn của mình lên cả hai đứa.

Rõ ràng anh trong chẳng cường tráng tí nào, nhưng tôi lại cảm giác như cả cái giường của mình đều lõm xuống.

Chúng tôi cách một lớp chăn, không biết có phải ảo giác không mà tôi có thể loáng thoáng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh tỏa ra. Nóng như bếp lửa vậy.

Tôi thận trọng nhích người sang một bên, anh đột nhiên quát: “Đừng lộn xộn, ngoan ngoãn đi ngủ đi.”

Tôi nghe ra ý cảnh cáo trong giọng anh, chỉ đành nằm yên đó không dám động đậy.

Anh để ý tới bộ dạng của tôi bèn cười nói: “Thẩm Thu Bạch, đây là lần đầu tiên tôi thấy bà sợ đến thế đấy.”

Thời thế thay đổi, trước đây tôi thường hay chế giễu anh như thế đấy.

Tôi nhìn lên trần nhà, anh cũng nằm tư thế giống tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, rất có lực.

Rất lâu sau, tôi không nhịn được nữa mà nói: “Tạ Hoè An, ông thở nhẹ xíu đi.”

Chưa dứt lời thì anh đã ngồi bật dậy.

Tôi kinh hãi nhìn anh: “Tạ Hoè An, ông làm gì đấy?”

Anh cầm lấy cái cặp bên cạnh nói: “Làm bài tập.”

Nhất thời tôi không kịp phản ứng lại, sau khi chắc chắn được anh làm bài tập thật, tôi ngờ vực nói: “Tạ Hoè An, đã nằm xuống rồi mà ông còn làm bài tập gì nữa hả?”

Anh nghe vậy bèn nhìn tôi chằm chằm, gần như là nghiến răng nói: “Thẩm Thu Bạch, có phải hôm nay bà phải làm gì đó thì mới chịu không hả?”