Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 706



“Mạn Nhi… Tôi và Tuấn Phong đều nghi ngờ rằng rất có thể Mạn Nhi đã bị bác sĩ do nhà họ Bạc mời về tiến hành thôi miên, dẫn tới rối loạn đa nhân cách”

Bạc Tiêu Dương: “Rối loạn đa nhân cách sao?”

Bệnh rối loạn đa nhân cách có thể coi là hiếm gặp trên thế giới. Không ngờ lại xảy ra với Mạn Nhi.

Bạc Tiêu Dương và Vân Giai Kỳ không biết họ đã đứng ở ngoài cửa bao lâu rồi.

Mặc dù bị ngăn cách bởi một cánh cửa, nhưng Vân Giai Kỳ vẫn có thể nghe thấy âm thanh phía bên trong căn phòng có cả tiếng khóc lóc lẫn cả tiếng ồn ào, nhốn nháo.

Đột nhiên, trong chốc lát lại trở nên yên tĩnh đến lạ.

Tưởng chừng như thời gian chờ đợi đã lâu lắm rồi, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra.

Mạnh Đồng Thanh vừa bước ra khỏi cửa căn phòng, Vân Giai Kỳ lập tức tiến lại gần, cất lời hỏi: “Dạ thưa bác sĩ, tình hình của Mạn Nhi như thế nào rồi?”

Mạnh Đồng Thanh liền trả lời: “Đợi theo dõi thêm một chút, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với anh Bạc”

“Nói chuyện với tôi không tiện hay sao?”

“Tốt hơn là cả hai người đều có mặt để nghe”

Vân Giai Kỳ gật gật đầu, hỏi thêm: “Tình hình của Mạn Nhi có nghiêm trọng lắm không?”

Mạnh Đồng Thanh gõ gõ lên khung kính và chậm rãi nói: “Cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi, nhưng mức độ nghiêm trọng có vẻ là hơn tôi tưởng tượng đó.” I Vân Giai Kỳ giật mình: “Thật… thật sự là chứng rối loại đa nhân cách sao?”

Mạnh Đồng Thanh gật gật đầu.

Trên đường trở lại bệnh viện, giọng nói của Mạnh Đồng Thanh vẫn văng vẳng bên tai: “Tôi đã kê đơn thuốc cho cô bé.

Trong thời gian này, trước tiên, tôi sẽ cho cô bé uống một vài loại thuốc an thần. Tác dụng phụ của những loại thuốc này không nghiêm trọng nhưng chúng sẽ gây buồn ngủ. Không khó tránh khỏi được viêc phát sinh những tình huống xấu, cô bé phải được theo dõi sát sao hơn nữa, để ngăn chặn việc cháu làm bất kỳ hành vi nào gây tổn thương đến người khác”

Thấy cô cúi găm đầu xuống, Bạc Tiêu Dương trong lòng nặng trĩu, một tay nắm chặt vô lăng, tay còn lại đưa lên, do dự một chút rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.

“Đừng lo lắng quá nhé.”

Vân Giai Kỳ cảm nhận được sự quan tâm và thân mật mà anh vô tình bộc lộ qua hành động này, trong vô thức cô đã lảng tránh nó.

Bạc Tiêu Dương mỉm cười, rút tay về.

Bạc Tiêu Dương đưa Vân Giai Kỳ đến bệnh viện, Vân Giai Kỳ vừa xuống xe, cô quay đầu lại nói với Bạc Tiêu Dương: “Anh về trước đi. Tôi về muốn vào phòng bệnh cùng với Tuấn Phong”

Vốn dĩ, Bạc Tiêu Dương định xuống xe đưa cô lên tầng, nhưng nhận thấy giọng điệu có chút từ chối của Vân Giai Kỳ, anh khẽ giật mình, nở một nụ cười trìu mến: “Được rồi! Cô cũng chú ý nghỉ ngơi nhé.”

“Cảm ơn vì chuyện ngày hôm nay”

“Không có gì đâu.”

Mãi cho đến khi nhìn thấy bóng Vân Giai Kỳ bước vào khu nhà nội trú, Bạc Tiêu Dương mới không dõi theo nữa, anh khẽ cau mày rồi lái xe rời đi.

Trở lại phòng bệnh, Vân Giai Kỳ vừa mở cửa bước vào liền thấy Bạc Tuấn Phong đã ngủ.

Anh ấy vẫn đang được truyền dịch vào từ cánh tay lộ ra ngoài chăn bông và cánh tay bên kia ôm chặt Bạc Vũ Minh.

Cậu bé nằm ngủ yên trong vòng tay anh.

Vân Giai Kỳ lẳng lặng đứng ở bên giường, dù trong lòng quặn đau, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng hôn lên má Bạc Tuấn Phong, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên má Vũ Minh.