Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 82: Đây thật sự là bậc thầy vĩ cầm



Tuy nhiên, trên sân khấu, Vân Giai Kỳ tiếp tục diễn đoạn Vân Ngọc Hân ngắt ngang, với vẻ mặt bình thường.

Đặc biệt là ở chỗ Vân Ngọc Hân bị mắc kẹt, Vân Giai Kỳ đã chơi rất thư thái, tiếng đàn như nước chảy mây trôi, âm thanh tuyệt đẹp đã khiến mọi người chú ý trở lại với cô.

Drizzt thấy Vân Giai Kỳ không bị ảnh hưởng gì nên mặc kệ Vân Giai Kỳ ngồi xuống trước cây đàn, tiếp tục hòa tấu với Vân Giai Kỳ.

Đây là sự chuyên nghiệp của một bậc thầy vĩ cầm.

Vân Lập Tân đau đớn khi thấy Vân Ngọc Hân ngã xuống, vốn dĩ ông ta nghĩ răng Drizzt sẽ giúp nhưng Drizzt lại chìm đắm trong màn hòa tấu với Vân Giai Kỳ và hoàn toàn không có ý định hỗ trợ con gái ông ta.

Vân Lập Tân lo lắng đứng dậy, chạy nhanh lên sân khấu và đỡ cô con gái đầy vẻ đau xót.

“Ngọc Hân, con không sao chứ?”

Vân Ngọc Hân trong lòng sợ hãi, nhìn xuống chân mình, gót chân rõ ràng đã sưng tấy lên, lại toát mồ hôi lạnh, khó có thể che giấu được vẻ xấu hổ.

Từ nhỏ đến giờ cô ta chưa từng mất mặt lớn như vậy!

Những người không hiểu có thể nghĩ rằng đây là một tai nạn, nhưng bất cứ ai hiểu về vĩ cầm đều biết rằng cô ta đã không đứng vững vì cây cung và bị ngã xuống!

Thành tựu của cô ta trong lĩnh vực vĩ cầm là một huyền thoại trong giới danh nhân ở thủ đô.

Bây giờ, huyền thoại này đã bị Vân Giai Kỳ mạnh mẽ phá vỡi Vân Lập Tân cũng nhìn thấy bàn chân của con mình sưng lên và cảm thấy vô cùng đau xót: “Có đau không?”

“Đau quá…” Vân Ngọc Hân gượng cười: “Cha, con không sao…

Cô ta nhìn Vân Giai Kỳ đang chơi nhạc một cách uyển chuyển thoải mái, nghiến răng căm hận!

Lần này, cô ta hoàn toàn bị toàn bộ khán giả cười nhạo!

Những người nổi tiếng trên khắp thủ đô đã thấy sự xấu hổ của cô ta, và cũng chứng kiến kỹ năng chơi vĩ cầm tuyệt vời của Vân Giai Kỳ!

Cô ta vẫn trở thành một chiếc lá mỏng manh làm phông nền!

Vẫn là tờ giấy bạc bị Vân Giai Kỳ nghiền nát!

Vân Giai Kỳ không nhìn Vân Ngọc Hân, tập trung vào màn trình diễn từ đầu đến cuối.

Trong không khí của lệ Paris, cô đã phác thảo ra dáng người cực kỳ xinh đẹp, chiếc cổ thiên nga hoàn hảo và vẻ thanh lịch vô tận.

Bạc Tuấn Phong nhìn cô, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ chiếc cốc, yên lặng nhấp một ngụm.

Bên cạnh đó, Bạc Vũ Minh cũng bị thu hút bởi điệu bộ chơi đàn tao nhã của Vân Giai Kỳ.

Cậu bé chăm chú nhìn người phụ nữ trên sân khấu, nhất thời cảm thấy tim mình đập dữ dội.

Rất đẹp.

Trên đời này làm sao có người phụ nữ xinh đẹp như vậy.

Cho đến khi kết thúc bài hát, cô đặt cây đàn vĩ cầm xuống và cúi chào khán giả một cách duyên dáng.

Khán giả bùng nổ những tràng pháo tay và cổ vũ như sấm.

“Đây thực sự là bậc thầy vĩ cầm!”

“Đúng vậy, cô Tống chơi hay như vậy, thậm chí không thua kém gì những bậc thầy ví tại sao cô ấy lại không tham gia cuộc thi vĩ cầm quốc tế?”

“Đúng vậy, cô ấy diễn hay hơn Vân Ngọc Hân rất nhiều. Vân Ngọc Hân tổ chức một buổi biểu diễn năm mười tuổi, nhà họ Vân khen ngợi cho tới bây giờ”

“Có thể là bởi vì thấp thỏm!”

“Đây là phong cách âm nhạc cao quý đích thực!”

Vân Giai Kỳ bước đến bên Vân Ngọc Hân, nhặt cây vĩ cầm cô ta làm rơi xuống đất, đau xót vuốt ve thân đàn kiểm tra.

Dù bị đứt dây nhưng rất may, thân đàn không bị đứt.

“Vân Giai Kỳ, tôi xin lỗi, có phải đàn bị tôi ném vỡ rồi không?” Vân Ngọc Hân giả vờ oan ức hỏi, như thế Vân Giai Kỳ đã bắt nạt cô ta.

Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng nói: “Thật may là nó không bị hỏng, nếu không, thật tiếc khi cô đã làm gấy một cây đàn tốt như vậy”

Khi nhìn thấy điều này, Vân Lập Tân tức giận nói: “Ngọc Hân đã ngã xuống. Cô còn không có ý đưa tay ra đỡ. Sau khi biểu diễn, việc đầu tiên là kiểm tra xem cây đàn vĩ cầm có bị hỏng không?”