Hải Thượng Hoa Đình

Chương 47



Sắp 11 giờ.

Bát tiểu thư đã về được một lúc, Cửu công tử hôm nay có được vinh quang lớn như vậy nên lão Trương gác cổng của Phùng công quán phỏng đoán tối nay anh sẽ vui mừng cùng bạn bè suốt đêm nên chắc sẽ không về.

Lão Trương nhìn đồng hồ, vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị khóa cửa lớn. Trong lúc vô tình ông ta thấy bên ngoài có một chiếc xe, bên cạnh còn có một người đang đứng ngoài cửa.

Lão Trương nhìn chăm chú, nhận ra đó là ai thì vội buột miệng thốt ra: “Bát cô gia! Bát cô gia đến đây lúc nào vậy? Sao cậu không gọi một tiếng?”

Lão Trương chạy nhanh ra mở cửa sắt. Hà Phương Tắc đi tới cửa, dừng lại nhìn căn nhà bên trong thấy tối đen thì hỏi: “Bát tiểu thư có ở đây không?”

“Ở, ở! Tiểu thư tối nay mới đi ăn cùng các vị cô nãi nãi vừa mới trở về! Bát cô gia mau vào đi, tôi sẽ đi thông báo!”

Hà Phương Tắc đã thật lâu không trở về nên lão Trương đón người vào rồi lập tức xoay người nhanh như chớp mà chạy vào bên trong. Rất nhanh phòng khách đã sáng đèn, má Phùng vội vã chạy ra thấy Hà Phương Tắc thì vui vẻ hô “Bát cô gia”.

“Bát cô gia mau đi lên đi, Bát tiểu thư mới vừa ngủ một lát thôi!”

Hà Phương Tắc ngừng ở phòng khách, nhìn lên lầu hai mỉm cười nói: “Tối như vậy còn đánh thức mọi người. Má Phùng giúp tôi chuyển lời nếu cô ấy ngủ rồi thì lần sau tôi lại tới.”

Bát tiểu thư cùng cô gia từ trước rất tốt, nhưng mấy năm nay cũng không biết vì sao mà quan hệ lại hỏng mất. Năm trước, Hà Phương Tắc còn dọn khỏi chỗ này, từ đó cũng không thấy anh về nhà mấy lần. Theo quan sát của má Phùng thì Bát tiểu thư tuy rằng giao tế rộng rãi, lại bận việc công ty, ban ngày rất ít khi ở nhà nhưng từ sau khi cô gia dọn đi cô ấy cũng rất ít khi qua đêm ở bên ngoài. Thế nên má Phùng cực hận những kẻ ở sau lưng nói Bát tiểu thư không phải người tốt.

Mà Hà cô gia bên này cũng có không ít lời đồn, nói anh ngại Bát tiểu thư không sinh được con nên ở bên ngoài nuôi tình nhân, bị Bát tiểu thư biết được nên vợ chồng hai người mới xa lạ tới nông nỗi này. Đối với việc này má Phùng bán tín bán nghi luôn cảm thấy Hà cô gia không phải là người như vậy. Nhưng nếu không phải nguyên do từ Bát tiểu thư thì khẳng định chính là cô gia không tốt. Ngoài cái này má Phùng cũng thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác.

“Được, được. Cô gia mời ngồi, tôi lên báo ngay đây.” Má Phùng vội vàng lên lầu.

Hà Phương Tắc ngồi ở trên sô pha đợi. Một lát sau, cửa cầu thang truyền đến một loạt tiếng dép lê. Hà Phương Tắc ngẩng đầu thấy Phùng Lệnh Mỹ xuất hiện ở cửa cầu thang.

Bộ dáng cô lúc này khác với ban ngày, dường như cô mới xuống giường, tóc buông trên vai, trên người là một kiện áo ngủ bằng lụa màu xanh lục đậm, thắt nút bên hông. Cô khoanh tay trước ngực, dựa vào lan can mà đứng.

Trên mặt Hà Phương Tắc lộ ra ý cười nhàn nhạt, chậm rãi đứng lên đi về phía cô.

“Có chuyện gì?” Phùng Lệnh Mỹ nhìn xuống, tầm mắt quét tới rồi nhàn nhạt hỏi.

Hà Phương Tắc ngừng ở dưới chân cầu thang, ý cười trên mặt chậm rãi biến mất. Anh chần chờ một chút mới thấp giọng nói: “…… Cũng không có việc gì…… Anh chỉ muốn tới đây nhìn chút…… Nếu em không tiện thì…… Vậy quên đi……”

Phùng Lệnh Mỹ nhìn chằm chằm anh trong chốc lát rồi hỏi: “Anh uống rượu hả?”

Hà Phương Tắc sờ sờ mặt: “Chỉ uống một chút…… Buổi tối có tiệc chiêu đãi, anh không tiện từ chối……”

Phùng Lệnh Mỹ nhăn nhăn mày nói: “Đi lên đi!”, nói xong cô quay người đi. Hà Phương Tắc giống như nhẹ nhàng thở một hơi, vội vàng bước lên lầu đuổi theo cô.

……

Ô tô càng ngày càng gần Chu gia, lúc chạy đến đầu ngõ thì ngừng lại. Xung quanh đã không còn một bóng người, mọi nhà đều đóng cửa, đèn đường lẳng lặng phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Bên tai mơ hồ truyền đến vài tiếng chó sủa nơi xa, còn có tiếng chơi mạt chược từ nhà ai vọng đến, trong đó có tiếng cười nói hỗn loạn, tiếng xoa tẩy mạt chược. Những thứ này càng khiến bốn bề yên tĩnh hơn. Phùng Khác Chi dừng xe rồi xuống dưới mở cửa xe cho cô nói: “Tôi đưa cô vào.”

Mạnh Lan Đình không lên tiếng chỉ xuống xe đi dọc theo ngõ nhỏ kia đến Chu gia.

“Hôm nay chúng tôi cuối cùng có thể thắng ít nhiều cũng nhờ có cô. Cảm ơn cô, Mạnh tiểu thư.” Phùng Khác Chi đi theo nói.

“Không có gì, chỉ là trùng hợp thôi. Vẫn là do các anh luyện tập chăm chỉ.”

“Vẫn cần phải cảm ơn cô. Cô dạy học thật vất vả, mọi người cũng vừa mới thi đấu xong nên mấy ngày nay có thể tạm ngừng học. Tối mai cô có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn.”

Mạnh Lan Đình dừng bước chân. Phùng Khác Chi nhìn cô một cái, sau đó dừng lại theo: “Làm sao vậy?”

Đèn đường đầu ngõ ở xa, chiếu đến nơi này đã không còn quá sáng khiến mọi thứ trở nên mơ hồ. Mạnh Lan Đình ngước mắt nhìn anh, do dự một lát cuối cùng vẫn quyết nói ra quyết định mình đã suy xét lúc còn ở trên bàn cơm ngày hôm nay.

“Phùng công tử, là thế này, bây giờ là lúc sắp kết thúc học kỳ, việc của tôi ở trên trường rất bận rộn, tiếp theo chỉ sợ là tôi sẽ không có thời gian dạy lớp buổi tối nữa……”

Phùng Khác Chi hơi ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Không có việc gì. Chờ cuối kỳ qua đi, không phải sẽ đến nghỉ hè sao? Lúc đó lớp học bắt đầu tiếp cũng được.” Giọng anh thực nhẹ nhàng, mang theo cảm giác sung sướng.

Mạnh Lan Đình cảm thấy lời mình muốn nói càng trở nên khó có thể mở miệng nhưng cô biết cô cần phải nói.

Cô hơi hơi hắng giọng sau đó nghiêng mặt đi tránh ánh mắt đang chăm chú nhìn mình nói: “Phùng công tử hiểu lầm rồi. Ý tôi là từ giờ tôi sẽ không có thời gian để tham gia lớp học buổi tối nữa……”

Phía đối diện bỗng nhiên trầm mặc. Mạnh Lan Đình cảm thấy quyết định này của mình quả không sai. Không những không sai mà còn vô cùng đúng lúc. Cô đã có thể xác định lúc trước Phùng Khác Chi mời mình đi dạy học cho lớp hiến binh chính là vì muốn câu cô thôi. Hiện tại cô rời khỏi, không muốn cùng dây dưa với anh thì có gì sai?

Nhưng không biết vì cái gì, có lẽ cô đã dần dần thích đám học sinh đặc thù khác xa tưởng tượng ban đầu kia nên khi vừa nói ra lời này thì trong lòng cô lại có chút phiền muộn. Cô áp xuống cảm giác khó chịu trong lòng thì lại thấy Phùng Khác Chi không nói một lời. Cô vội vàng giải thích: “Phùng công tử, thật sự xin lỗi nhưng tôi đúng là không có thời gian. Phiền anh gửi lời xin lỗi tới các học sinh của lớp. Nếu bọn họ vẫn muốn học toán thì tôi có thể giới thiệu một giáo viên so với tôi càng thích hợp hơn……”

Cô thật sự không còn lời nào để nói nên ngừng lại.

“Không sao. Không đi nữa thì thôi, tôi sẽ không miễn cưỡng cô.” Một lát sau, Phùng Khác Chi gật gật đầu, giọng điệu bình thường nhưng không khí lúc này cũng không giống vừa nãy nữa rồi.

Trong lòng Mạnh Lan Đình nghi ngờ anh kỳ thật có chút không vui, mà điều này khiến cô càng cảm thấy xấu hổ chỉ muốn mau chóng kết thúc một màn này.

“Cảm ơn Phùng công tử đã thông cảm, cũng cảm ơn anh đã đưa tôi về. Tới nơi rồi, anh cũng về đi.” Cô thấp giọng nói một câu rồi xoay người vội vàng đi vào bên trong. Trong lúc hấp tấp, cô không để ý dưới chân, hơn nữa ánh sáng tối tăm nên gót giày cô dẫm lên một viên đá cuội tròn xoe mà lúc chạng vạng đám trẻ trong ngõ chơi để lại. Mắt cá chân của cô trượt một cái, cả người lung lay sau đó nghiêng qua một bên.

Mạnh Lan Đình hô nhỏ một tiếng, chưa kịp phản ứng lại thì bên hông đã nóng lên. Phùng Khác Chi đã duỗi tay đỡ cô một phen từ phía sau. Tay anh đặt trên eo cô, không nhẹ cũng không nặng nhưng cách một tầng vải dệt mỏng Mạnh Lan Đình vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay anh truyền tới.

Tư thế này giống như anh đang ôm eo cô từ đằng sau vậy. Mạnh Lan Đình cứng đờ người, rất nhanh đã hồi thần và muốn thoát khỏi bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng xa lạ kia. Cô cuống quít đứng thẳng người, xoay người lui một bước.

Khuôn mặt cô nóng lên, hấp tấp nói lời cảm tạ: “Cảm ơn……”

“Cô bôi cái gì thế?” Bên tai cô bỗng nhiên truyền đến một tiếng hỏi nhỏ, đánh gãy lời cô nói. Giống như anh đang ở bên tai cô thì thầm vậy.

“Hả?” Mạnh Lan Đình nhất thời không rõ nguyên do, gương mặt cô mang theo mờ mịt mà ngẩng lên. Cô thấy anh đã đến gần, hơi hơi cúi đầu, mặt tiến gần đến trán cô rồi nhẹ nhàng ngửi một chút.

“Cô bôi cái gì mà thơm như vậy?” Anh lại lặp lại câu hỏi một lần nữa, giọng nói trầm thấp mà nhu hòa, lại trộn lẫn vài phần khiêu khích ngả ngớn. Môi anh cũng gần như nhẹ nhàng cọ qua tóc cô, tiến đến bên tai cô giống như sắp đụng tới vành tai cô vậy.

Mạnh Lan Đình thậm chí tinh tường cảm giác được lúc anh nói chuyện hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phất qua cổ và mặt mình. Làn da thiếu nữ mỏng nộn, chưa bao giờ trải qua đùa giỡn như thế nên vô cùng mẫn cảm. Hơi thở đàn ông phất qua khiến lông tơ tren người cô đều dựng lên, nháy mắt cổ cô nổi lên một tầng da gà.

Trái tim Mạnh Lan Đình nhảy thình thịch, cô cuống quít nghiêng đầu tránh khuôn mặt anh đang tiến đến gần, tiếp tục lui về sau vài bước. Trong lúc hấp tấp cô không để ý thế nhưng lại lùi đến ven tường trong ngõ nhỏ.

“Phùng công tử, tôi phải đi vào ——”

Cô cực lực ổn định hô hấp, quay đầu muốn đi nhưng mới cất bước thì bóng dáng trước mặt lại động. Phùng Khác Chi duỗi tay ấn lên tường, chặn lại đường đi của cô.

Mạnh Lan Đình tức khắc luống cuống, mà Phùng Khác Chi thì không nói lời nào, cũng không nhúc nhích, cứ như vậy mà chặn đường của cô, vây cô giữa hai tay mình và tường.

Cô ngước mắt lên, nương theo chút ánh sáng mỏng manh mà nhìn thấy Phùng Khác Chi cúi đầu nhìn chằm chằm mình, hai mắt ở trong bóng tối lập lòe ánh sáng.

“Anh muốn làm gì?” Cô cực lực trấn định, đè thấp giọng nói mà hỏi anh.

Phùng Khác Chi tiếp tục nhìn cô một lát, chậm rì rì mà nói: “Mạnh tiểu thư, nếu tôi thật sự muốn làm gì thì vừa rồi lúc cô ngủ tôi đã làm xong hết rồi.”

Mạnh Lan Đình cứng người lại, tim đập càng nhanh hơn sau đó lập tức đẩy anh ra cúi đầu đi vào nhà. Anh cũng không đuổi theo, cũng không ngăn cản.

“Tối mai đúng 6 giờ tôi tới đón cô đi ăn cơm để tỏ lòng biết ơn. Tôi đi đây.” Phía sau truyền đến giọng anh.

Mạnh Lan Đình đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu, thấy anh ném xuống những lời này rồi quay đầu đi thì trong lòng cô rất bực bội. Nhưng nơi này đã rất gần Chu gia, cô sợ nói chuyện lớn tiếng làm kinh động đến mọi người nên đành phải quay lại đuổi theo anh.

“Phùng Khác Chi, ý tôi anh không hiểu sao? Tôi sẽ không đi ăn cơm với anh……”

Phùng Khác Chi ngoảnh mặt làm ngơ, bước nhanh ra khỏi ngõ nhỏ, mở cửa xe, ngồi lên rồi khởi động xe. Mạnh Lan Đình thấy anh muốn đi thì nóng nảy chặn phía trước không cho anh đi.

“Phùng Khác Chi! Anh đừng đi vội! Coi như tôi cầu xin anh, sau này anh không cần đến đây nữa ——” Ngay bản thân cô cũng không phát hiện ra ngữ khí của mình từ lúc nào đã bắt đầu chuyển thành cầu xin.

Đèn xe sáng lên, ô tô lui về phía sau vòng qua Mạnh Lan Đình, bỏ cô lại rồi phóng đi.

Mạnh Lan Đình nhìn ô tô biến mất ở trong bóng đêm, vừa tức lại vừa hận, lại bất đắc dĩ chỉ có thể đứng đó ngây ngốc một lát. Nhưng cô thấy Giang thái thái đã mở cửa sổ ra thăm dò thì đành phải xoay người, uể oải mà trở về Chu gia.

Chu thái thái còn chưa ngủ, nghe tiếng cô mở cửa tiến vào thì vội từ trong phòng đi ra hỏi vài câu về bữa cơm buổi tối.

Mạnh Lan Đình áp xuống ảo não trong lòng mà trả lời câu hỏi của bà như thường rồi khuyên bà về phòng nghỉ ngơi còn mình thì khóa cửa rồi cũng về phòng.

Rửa mặt xong, cô tắt đèn lên giường, nhắm mắt lại nhưg trong đầu không ngừng hiện lên một màn vừa rồi, trong lòng vừa phiền lại loạn thật sự ngủ không yên. Cô dứt khoát bò dậy, bật đèn trên bàn rồi ngồi vào bàn muốn chuẩn bị cho bài học cuối tuần nhưng một lúc lâu cô vẫn không viết được mấy chữ.

Tầm mắt cô rơi xuống cuốn sách để ở góc bàn, cây bút trong tay cô ngừng lại một lát sau đó cô cúi đầu với tay đến cái sọt giấy để bên chân, nhặt lên tấm ảnh chụp tối qua cô đã ném.

Mạnh Lan Đình nhìn chằm chằm người trong bức ảnh, nhịn không được mà lấy bút lông vẽ một con rùa đen lên cái trán của anh, vẽ xong quan sát một lát lại cảm thấy không đủ nên cô vẽ thêm hai cái ria mép. Rốt cuộc đến bản thân cô cũng thấy buồn cười, nhịn không được ghé vào trên mặt bàn, đem mặt chôn trong cánh tay mà ha ha thấp giọng nở nụ cười.

Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Lan Đình, cháu ngủ chưa?”

Là tiếng Chu thái thái. Mạnh Lan Đình khiếp sợ cuống quít ngồi thẳng người dậy, luống cuống tay chân nhét ảnh chụp vào trong sách sau đó lấy lại bình tĩnh lên tiếng rồi đi qua mở cửa.