Hải Thượng Hoa Đình

Chương 49



Ba ngày sau Mạnh Lan Đình theo giáo sư Chu từ Tô Châu về Thượng Hải, sau khi chia tay đám người đi cùng thì cô lại tình cờ phát hiện trong phòng khách Chu gia có hai vị khách không mời mà đến.

Tư Lệnh của Bộ tư lệnh Hiến Binh là Dương Văn Xương cùng Trương Khuê Phát tới chơi, còn Chu thái thái thì tiếp bọn họ.

Lúc nhìn thấy Mạnh Lan Đình theo giáo sư Chu vào cửa thì cả Dương Văn Xương cùng Trương Khuê Phát đều lộ vẻ mặt vui mừng, ngay cả Chu thái thái cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thừa dịp hai người bọn họ còn đang cung tất kính mà chào giáo sư Chu thì Chu thái thái mượn cớ giúp Mạnh Lan Đình lấy hành lý mà đi theo vào phòng thấp giọng nói: “Hai người bọn họ tới từ giữa trưa, hỏi ta khi nào thì cháu về. Ta đã nói giữa trưa ngồi xe lửa thì ước chừng chạng vạng sẽ tới nhưng bọn họ nói nếu không ngại có thể để bọn họ ngồi chờ hay không. Ta chỉ thuận miệng khách khí nói chút, không nghĩ tới hai người bọn họ thật sự ngồi cả buổi chiều ở đây, ta cũng đành làm điểm tâm cho họ ăn.”

Ấn tượng của Chu thái thái đối với Bộ tư lệnh Hiến Binh trước giờ không thể hoàn toàn trừ bỏ, vì thế bà hơi oán giận nói: “Hai người này mang theo một đống đồ tới quả là khách khí nhưng sao lại ngốc thế chứ? Ta cũng đã âm thầm nhắc nhở vài lần nhưng bọn họ vẫn không đi, hỏi tìm cháu có chuyện gì thì lại không chịu nói.”

Lúc này giáo sư Chu đã vào thư phòng, Mạnh Lan Đình từ trong phòng ra chào hỏi hai người.

Dương Văn Xương nhanh chóng đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói. Sau khi hàn huyên vài câu ông ta mới nói việc chính: “Mạnh tiểu thư, hôm nay tôi tới chơi là đại biểu cho trên dưới hai ngàn quan binh của Bộ tư lệnh Hiến Binh bày tỏ lòng biết ơn với cô! Nếu không có Mạnh tiểu thư trợ giúp thì chúng tôi cũng không có khả năng đạt vinh quang lớn như vậy!”

Mạnh Lan Đình đang muốn mở miệng thì Trương Khuê Phát ở một bên đã lập tức mở ra một tờ giấy đỏ cực lớn, bên trên dùng bút lông viết ba chữ “Thư cảm tạ” rất bắt mắt, bên dưới là cơ man nào là chữ ký của học sinh lớp hiến binh.

“Mời Mạnh tiểu thư xem! Đây là tập thể học sinh của hiến binh đoàn ký tên! Nếu không phải lo lắng quá nhiều người tới sẽ ảnh hưởng tới Mạnh tiểu thư thì bọn họ đã đến đây hết!”

Trương Khuê Phát cung kính hai tay đưa tờ giấy qua. Mạnh Lan Đình ngẩn ra, vội nhận lấy cất kỹ sau đó cảm tạ và khiêm tốn một phen.

Dương Văn Xương lại nói: “Tôi nghe Phùng tham mưu nói Mạnh tiểu thư quyết ý không đến dạy lớp học buổi tối của chúng tôi nữa sao? Đối với việc này Phùng tham mưu rất thông cảm, còn cố ý dặn dò tôi là Mạnh tiểu thư giảng dạy vất vả và nói tôi không cần đến làm phiền cô. Nhưng Mạnh tiểu thư có điều không biết, mời cô xem ——”

Trương Khuê Phát lập tức lại lấy từ trong cặp lấy ra một tờ giấy khác. Đây là một công văn có con dấu đỏ tươi.

“Mời Mạnh tiểu thư xem, đây là văn kiện hôm nay bên trên mới vừa gửi xuống các cơ quan tỉnh lỵ, yêu cầu toàn thể mọi người chú ý đến tầm quan trọng của lớp học buổi tối, tận dụng thời gian rảnh rỗi để nâng cao dân trí, trừ bỏ thói cũ, tự nâng cao năng lực bản thân. Trong đó, Bộ Tư Lệnh chúng tôi lại là tấm gương sáng được nêu tên, ít ngày nữa sẽ có người từ nơi khác đến học hỏi kinh nghiệm học tập!” Trương Khuê Phát nói.

Dương Văn Xương tiếp lời: “Mạnh tiểu thư, thật không dám giấu diếm, đúng vào thời điểm mấu chốt này tôi lại nghe được tin sét đánh là cô sẽ không tới nữa. Không có Mạnh tiểu thư thì lớp học buổi tối của chúng tôi sẽ đi về đâu? Các anh em của Hiến binh đoàn vừa biết được thì vô cùng tự trách, chỉ sợ mình quá mức thô lỗ vụng về nên mới khiến Mạnh tiểu thư có ý định rời đi. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay tôi cố ý tới đây gặp cô. Mong Mạnh tiểu thư nghĩ đến việc giáo dục không phân biệt nòi giống mà thu xếp xông việc, bớt chút thời gian suy xét tiếp tục giảng dạy ở lớp học của Hiến Binh đoàn. Đây sẽ là vinh hạnh thật lớn của chúng tôi!”

“Mạnh tiểu thư, mong cô xem xét lại!”

“Phần phật” một tiếng, Trương Khuê Phát giống như làm ảo thuật mà một lần nữa lôi ra trước mặt Mạnh Lan Đình một tờ giấy hồng giống tờ vừa nãy, chẳng qua ba chữ viết bằng bút lông ở trên đó đã biến thành “Thư thỉnh nguyện”, phía dưới cũng có cơ man nào là chữ ký của mọi người.

“Mạnh tiểu thư, đây là thư thỉnh nguyện của toàn bộ mọi người trong Hiến binh đoàn, lấy thành ý sâu sắc mà khẩn cầu cô cẩn thận suy xét một lần nữa!”

Chu thái thái ở một bên nhìn Trương Khuê Phát từ trong cặp lôi ra một thứ lại một thứ thì trợn mắt há hốc mồm.

Lúc Mạnh Lan Đình còn đang trầm mặc thì phía sau vang lên tiếng nói: “Lan Đình, khó có được bọn họ lại chăm chỉ dốc lòng muốn học như thế, lớp của cháu quả thật cũng có ích cho họ, ta đề nghị cháu cân nhắc việc tiếp tục giảng dạy. Nếu công việc ở trường bận quá thì ta sẽ giúp cháu điều chỉnh chương trình dạy.”

Giáo sư Chu đeo kính, trong tay cầm một cuốn sách đứng ở cửa nói.

“Phải! Phải! Giáo sư nói quá đúng! Tôi ngàn vạn lần cảm tạ sự thông cảm và ủng hộ của ngài!” Dương Văn Xương cảm kích không thôi mà cúi đầu khom lưng.

Giáo sư Chu gật gật đầu sau đó cầm sách đóng cửa đi vào.

“Mạnh tiểu thư?” Dương Văn Xương và Trương Khuê Phát cẩn thận mà nhìn Mạnh Lan Đình.

Mạnh Lan Đình nhớ tới câu trả lời của Phùng Khác Chi vào buổi tối hôm cô đưa ra đề nghị không dạy nữa thì trong lòng cảm thấy buồn bực vô cùng nhưng cũng đành phải gật gật đầu, nói: “Cảm ơn mọi người trong Hiến binh đoàn đã ủng hộ tôi. Tôi sẽ cố tiêp tục giảng dạy thêm một thời gian nữa xem sao.”

Dương Văn Xương và Trương Khuê Phát vô cùng vui mừng, giống như e sợ cô sẽ đổi ý nên vội liếc mắt nhìn nhau, mông lập tức nhanh nhẹn nhổm dậy cáo từ Chu thái thái sau đó còn không màng đến bà đuổi theo trả lại đồ bọn họ mang tới mà lập tức chạy như ma đuổi, đảo một cái đã mất hút.

Dương Văn Xương và Trương Khuê Phát đi rồi, đêm đó Mạnh Lan Đình thay giáo sư Chu sửa sang lại kỷ yếu hội nghị mấy ngày nay nhưng trong lòng càng nghĩ càng buồn bực. Thật vất vả cô mới tìm được cơ hội tránh đi nhưng anh lại đánh tới cửa như vậy.

Cô tức anh mặt dày vô sỉ, càng tức chính mình tính cách ôn nhu, làm việc luôn nể nang lại không thể tùy theo ý mình mà nói một không hai. Rõ ràng cô biết đây là do Phùng Khác Chi sai bảo nhưng vẫn không thể trở mặt, cũng không làm sao cự tuyệt được.

Một đêm tức giận đến không ngủ được kết quả là hôm sau cô buồn bã ỉu xìu mà đến trường học. Lúc đi qua chỗ được định để xây thư viện mới, xa xa thấy một đám công nhân đang dựng lều ở bên cạnh hẳn là sắp khởi công. Công trình này cũng hấp dẫn không ít sinh viên đứng đó nghị luận sôi nổi.

Mạnh Lan Đình mắt nhìn thẳng đi vượt qua chỗ đó tới văn phòng.

Đám người Hồ thái thái đã tới và đang ngồi ở chỗ mình vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm. Thấy Mạnh Lan Đình tới, Hồ thái thái hỏi sao sắc mặt cô không được tốt. Mạnh Lan Đình nói tối hôm qua ngủ muộn chút nên mới thế.

Hồ thái thái quan tâm mà dặn dò cô uống nhiều nước ấm.

“…… Giáo vụ trường đang kêu gọi mọi người trong trường cho đề xuất tên mới của thư viện, đến lúc đó sẽ chọn một ít để Chung tiểu thư định đoạt. Sau này tên của Chung tiểu thư sẽ gắn liền với thư viện to lớn của chúng ta, thật là vinh quang quá.” Đinh nữ sĩ tiếp tục trò chuyện, khẩu khí có chút hâm mộ.

“Chung tiểu thư chẳng những hát hay mà lại có tiền, khó có được là cô ấy còn thích làm việc thiện.” Một vị thái thái khác nói.

Hồ thái thái nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Mọi người thế mà còn không biết à?”

Ngữ khí của cô ta có chút khiến đám người Đinh nữ sĩ tò mò, lập tức truy hỏi ẩn tình trong đó.

Hồ thái thái nói: “Chung tiểu thư kể cả có tiền cũng làm sao lấy ra được số tiền khổng lồ như vậy chứ? Bên ngoài đang đồn đại khắp nơi là số tiền kia kỳ thật do Phùng gia Cửu công tử chi đó.”

Mọi người bừng tỉnh, sôi nổi gật đầu: “Tôi đã nói rồi, Chung tiểu thư sao có thể lấy ra được nhiều tiền thế chứ? Hóa ra là như vậy, thế thì không kỳ quái nữa rồi.”

“Vị Cửu công tử của Phùng gia kia vì cô ấy mà vung tiền như rác cũng thôi nhưng vẫn nghĩ chu toàn mà muốn giúp cô ấy có được tên tuổi tốt.”

“Mạnh tiểu thư, Phùng công tử không phải cũng lập một quỹ học bổng cho khoa của các cô sao? Nghe nói cô còn dạy lớp học buổi tối ở Bộ tư lệnh Hiến Binh nữa. Việc của Phùng công tử cô chắc là biết nhiều hơn chúng tôi phải không?”

Mạnh Lan Đình ngừng bút trong tay, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Phùng công tử nhiệt tâm giúp đỡ khoa toán, để đáp tạ tôi được giáo sư Chu tạm thời phái đi giảng dạy ở nới đó, việc của anh ta tôi còn không rành bằng mọi người đâu.”

“Sắp đến giờ học rồi, tôi đi trước đây.”

Trong tiếng tiếc nuối của đồng nghiệp, Mạnh Lan Đình cầm giáo án, đứng dậy ra khỏi văn phòng.

Một ngày hôm nay, cô làm gì cũng mất hồn mất vía. Chạng vạng trở về cô cố hăng hái để chuẩn bị cho lớp học buổi tối.

Phùng Khác Chi không lộ diện, người tới đón cô đổi thành lão Diêm. Lão Diêm nói vợ chồng đại cô nãi nãi sáng ngày mai phải rời khỏi Thượng Hải, buổi tối có yến hội nên gọi Cửu công tử đi qua và ông được cử đến đón Mạnh Lan Đình.

Lão Diêm tới hơi sớm nên Mạnh Lan Đình tới Bộ tư lệnh Hiến Binh sớm hơn ngày thường 20 phút.

Dương Văn Xương cũng ở đó nên đón tiếp Mạnh Lan Đình đi vào và đưa cô đến gian phòng đặc biệt dành cho cô nghỉ ngơi và làm việc.

Mạnh Lan Đình bảo Dương Văn Xương cứ tự nhiên còn mình thì ngồi đó yên lặng ôn lại nội dung giảng dạy của ngày hôm đó. Thấy cách giờ học còn 10 phút, cô tính đi qua sớm một chút nên đứng dậy ra ngoài. Lúc đi qua phòng vệ sinh bên cạnh thì nghe được tiếng nói chuyện của vài hiến binh.

“…… Nhanh lên, vừa rồi tôi thấy Mạnh tiểu thư đã tới văn phòng rồi đó! Nhanh đem mặt và tay chân rửa sạch rồi còn đi học! Đừng có đến trễ, lần trước thằng nhóc họ Đổng chạy xong, để nguyên một thân mồ hôi ngồi đó bị thư ký Trương ngửi được nên trừ tiền kia kìa!”

“Ai ——” một hiến binh khác thở dài.

“Trời sinh đầu óc tôi ngốc, Mạnh tiểu thư dạy hay thế nào thì tôi nghe cũng như sách trời. May có chút tiền đó còn coi như có thêm chút thu nhập!”

Mạnh Lan Đình ngẩn ra, dừng bước chân.

“Ai, cậu nói xem Chung tiểu thư không phải bạn gái của Phùng trưởng quan sao? Phùng trưởng quan hiện tại lại theo đuổi Mạnh tiểu thư, đây là có ý gì chứ?”

“Cậu ngốc à, cái này mà cũng không biết hả? Gia thế của Phùng trưởng quan như vậy, sao có thể cưới Chung tiểu thư vào cửa? Chung tiểu thư chỉ là tình nhân, Mạnh tiểu thư mới xứng làm thái thái trong nhà.”

Mấy người phát ra một loạt tiếng cười hiểu ý.

“Chu Bưu, sao cậu không nói lời nào? Thi đấu đạt hạng nhất xong Phùng trưởng quan nói được thì làm được, mấy ngày hôm trước bao tửu lâu mới nhưng nghe nói cậu lại không đi. Cậu đúng là đồ ngốc! Tôi muốn đi còn không được đây nè!”

“Cậu ta không giống chúng ta, cậu ta ấy à, sau này chính là người làm đại sự……”

Mấy người lấy Chu Bưu ra để trêu ghẹo, hi hi ha ha mà đóng vòi nước rồi vội vã chạy về phía phòng học. Thình lình nhìn thấy Mạnh Lan Đình đang đứng ở ven đường thì bọn họ đều khiếp sợ, dừng bước chân lại mà nhìn lẫn nhau.

Có người ho khan một tiếng, mấy người đồng thời kêu một tiếng Mạnh tiểu thư, sau đó nhấc chân liền chạy.

“Chu Bưu, anh đứng lại!” Mạnh Lan Đình kêu một tiếng.

Chu Bưu dừng lại nhìn Mạnh Lan Đình đang đi về phía mình thì cúi đầu không dám nhìn cô.

“Vừa rồi các anh nói vậy là có ý gì?” Mạnh Lan Đình vẻ mặt ôn hoà hỏi.

Mặt Chu Bưu lập tức trướng đến đỏ bừng: “Mạnh tiểu thư, tôi không đi tửu lâu mới……”

“Tôi không phải đang hỏi cái này,” Mạnh Lan Đình mỉm cười, “Tôi nghe các anh nói đi học còn phát tiền trừ tiền là có ý gì?”

Cổ họng Chu Bưu nghẹn lại: “Mạnh tiểu thư…… Tôi thật sự không thể nói……”

“Nếu anh có băn khoăn gì thì tôi nói, anh chỉ cần gật đầu hay lắc đầu thôi là được.”

Chu Bưu nghe vậy thì giống như nhẹ nhàng thở ra, gật đầu.

Mạnh Lan Đình suy nghĩ xong mới hỏi: “Có phải Phùng trưởng quan phát tiền để mọi người đến học lớp của tôi không?”

Chu Bưu rốt cuộc gật đầu, nhìn sắc mặt Mạnh Lan Đình lại nhanh chóng nói: “Mạnh tiểu thư cô đừng khổ sở. Ngay từ đầu chúng tôi thật sự không vui lắm, nhưng sau đó lại thực sự thích lớp của cô! Hiện tại kể cả Phùng trưởng quan không phát tiền thì tôi vẫn tới học! Học lớp của cô, tôi biết được rất nhiều thứ trước kia tôi không biết!”

Mạnh Lan Đình mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn anh Chu Bưu. Anh đi đi, tôi không sao.”

Chu Bưu cúi người chào cô rồi vội vàng rời đi. Mạnh Lan Đình đứng ở chỗ đó, ngây ngẩn một lát. Trương Khuê Phát tìm tới hỏi: “Mạnh tiểu thư, hóa ra cô ở chỗ này sao? Vừa rồi tôi đến văn phòng đón cô lại không thấy người……”

Mạnh Lan Đình lấy lại tinh thần, cười cười đi qua.

……

Mạnh Lan Đình dựa theo giáo án đã chuẩn bị tốt mà dạy xong bài, lại cùng Trương Khuê Phát đi tới phòng nghỉ chuẩn bị lấy đồ để rời đi. Nhưng vừa đến nơi thì lại nghe thấy phía sau truyền tới tiếng một một người phụ nữ đang chửi bậy.

“…… Đây là phòng của đứa con gái kia phải không? Được lắm, cái đồ không biết xấu hổ kia! Trước kia còn ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, hiện tại thì tốt rồi, anh cảm thấy mình thăng quan nên lá gan cũng lớn hơn dám đem người đến tận Bộ Tư Lệnh cơ đấy! Cho rằng làm thế có thể giấu tôi sao? Cái gì mà giáo viên lớp học buổi tối chứ! Lừa quỷ à?! Cô ta đâu?! Đang học ở chỗ nào? Tôi chính là phu nhân của tư lệnh chỗ này, ai dám ngăn cản tôi! Buông tôi ra, tôi muốn qua đó ——”

Mạnh Lan Đình dừng bước.

Không xa đằng trước, ở bên ngoài văn phòng có mấy vệ binh đang ngăn đón một phu nhân mặc sườn xám, không để bà ta tới đây. Phu nhân kia vô cùng phẫn nộ vừa giơ cao túi da trong tay đánh vào người trước mặt vừa hét to chửi bậy.

Thư ký Trương biến sắc, nhanh chóng nhìn Mạnh Lan Đình rồi cuống quít chạy lên la lớn: “Dương thái thái! Bà nói hươu nói vượn cái gì đó! Mau, còn không nhanh lôi bà ta ra ngoài!”

Lúc đầu đám vệ binh còn kiêng kị thân phận của bà ta nên không dám làm gì nhưng vừa được phân phó thì mấy người lập tức nâng Dương thái thái lên, nhanh chóng đưa ra ngoài.

Dương thái thái liều mạng giãy giụa và thật sự thoát được. Bà ta quay đầu lại thấy Mạnh Lan Đình thì giận dữ, vừa chỉ về phía cô vừa mắng to: “Tao thấy mày rồi! Mày đừng hòng chạy! Cái đồ tiểu hồ ly tinh……”

“Bà câm mồm ngay!”

Dương Văn Xương nghe tin vội vã tới thấy vợ mình thật sự tới đây còn chửi mắng Mạnh Lan Đình thì ông ta sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Ông ta một bước đi đến, bịt kín miệng bà vợ mình lại liều mạng muốn kéo ra ngoài. Nhưng vợ ông ta cũng không vừa, cắn một ngụm khiến ông ta tức đến tím mặt, “Bang” một tiếng hung hăng tát cho bà ta một cái.

Dương Văn Xương ngày thường sợ vợ, đặc biệt là từ sau khi bị bắt gian. Mấy năm nay lúc vợ ông ta phát tác thì ông ta thở cũng không dám thở mạnh. Nhưng hôm nay ông ta lại hung ác như vậy khiến Dương thái thái cũng bất ngờ. Bà ta che mặt nóng rát, nhìn nữ giáo viên trẻ trung, vòng eo giống như véo một cái có thể ra nước thì đôi mắt đỏ lên hét một tiếng muốn liều mạng với chồng mình nhưng lại bị Dương Văn Xương túm lại hạ giọng rít: “Mụ già thối tha! Bà có biết cô ấy là người của ai không? Sao dám nghe lời bóng gió mà tìm tới tận đây nháo?”

Dương thái thái chưa bao giờ thấy trượng phu hung ác như thế nên cũng không khỏi kinh sợ. Có điều trong lòng bà ta vẫn phẫn hận không thôi, vừa đánh xé Dương Văn Xương vừa khóc lớn. Lúc này lại nghe chồng mình rít nhỏ bên tai nói: “Vị Mạnh tiểu thư này là người của Phùng gia Cửu công tử. Là Cửu công tử mời cô ấy đến đây dạy học! Bà con mẹ nó chán sống muốn kéo tôi chết chìm cùng phải không?”

Dương thái thái lập tức ngừng khóc, nhìn Mạnh Lan Đình lại nhìn ánh mắt chồng sau đó cả người run lập cập, nhanh chóng lau nước mắt vội vàng sửa sang tóc tai, thậm chí giày ở một bên chân rớt ra cũng chưa kịp tìm đã cao thấp chạy tới trước mặt Mạnh Lan Đình, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, còn khom lưng bồi tội.

“Ai nha Mạnh tiểu thư, tất cả đều là hiểu lầm! Là tôi sai! Trách tôi mắt mù, nói hươu nói vượn! Mạnh tiểu thư đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng cùng tôi so đo!”

“Bang” một tiếng, Dương thái thái lại hung hăng mà tát chính mình một cái để tỏ thành ý.

Mạnh Lan Đình chỉ cảm thấy mọi việc trước mắt đều quá mức hoang đường. Từ việc phát tiền để hiến binh đoàn tham gia lớp học của cô, cho đến việc bao hết tửu lâu. Từ tòa thư viện mới phải mời Chung tiểu thư đặt tên đến vị tư lệnh phu nhân đang khom người trước mặt mình.

Cô bỗng nhiên có chút muốn cười, nhưng lại không thể cười nổi.

“Mạnh tiểu thư, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, cô đừng trách  ——” Dương Văn Xương cũng nhanh đi tới xin lỗi.

Mạnh Lan Đình gật gật đầu, cầm đồ của mình rồi xoay người mà đi.

……

Phùng Khác Chi đêm nay mặc tây trang giày da, phong độ nhẹ nhàng khiến vô số người ở bữa tiệc muốn đến gần anh, có thể nói là anh vô cùng nổi bật.

Một nữ cán bộ ngoại giao rất có tư sắc ở Nam Kinh tên là Mạn Lệ chủ động phóng ánh mắt về phía anh sau đó cô ta còn bưng ly rượu Cocktail đi tới trước mặt anh. Trước đó cô ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm, để lại dấu son môi nhàn nhạt trên cái ly sau đó đưa cái ly đến trước mặt anh.

“Phùng công tử, ly rượu này tôi cảm thấy hương vị không quá thích hợp, anh giúp tôi đánh giá một chút được không?”

Phùng Khác Chi đón lấy, ngửi ngửi nói: “Rượu có thêm mùi son môi của Mạn Lệ tiểu thư nên tất nhiên hương vị tự nhiên là không giống nhau.”

Ánh mắt của Mạn Lệ tiểu thư sóng sánh, che miệng cười duyên: “Bọn họ đều nói Cửu công tử phong lưu phóng khoáng, nổi tiếng không bằng gặp mặt quả nhiên rất hư! Xe tôi bị hỏng rồi, chờ bữa tiệc kết thúc làm phiền Phùng công tử cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không?”

Phùng Khác Chi cười nói: “Đêm nay sợ là tôi không có vinh hạnh này rồi. Mạn Lệ tiểu thư nếu thật sự tìm không được người đưa về thì tôi kiến nghị cô có thể ngồi xe kéo, cũng tiện lắm đó.”

Mạn Lệ tiểu thư ngẩn người.

Phùng Khác Chi trả ly rượu lại cho cô tôi rồi xoay người mà đi. Lúc này một người phục vụ vội đuổi theo nói có điện thoại khẩn cho anh.

Phùng Khác Chi đi vào buồng điện thoại, không chút để ý mà cầm lấy điện thoại trả lời: “Là ai vậy?”

“Phùng công tử! Không tốt! Đã xảy ra chuyện!” Giọng thư ký Trương truyền đến từ đầu kia của điện thoại.

“Chuyện gì?” Phùng Khác Chi ngẩn ra.

“Buổi tối tư lệnh phu nhân tới đây phát điên một trận, Mạnh tiểu thư hẳn là rất tức giận……”

Phùng Khác Chi còn không nghe xong thì đã ném điện thoại xoay người phóng đi.

“…… Tôi nghi là Mạnh tiểu thư có lẽ cũng biết chuyện cậu bảo tôi đưa tiền cho hiến binh đi học……”

“Này! Này! Phùng công tử, cậu có đang nghe không?”

“……”

Điện thoại chỉ tít dài, ống nghe treo lủng lẳng giữa không trung. Thư ký Trương còn đang gọi không ngừng thì Phùng Khác Chi đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng.