Hải Thượng Hoa Đình

Chương 52



Cố tiên sinh hẹn ăn cơm ở khách sạn nổi tiếng Tân Thế Giới, gần khu vui chơi giải trí và trường đua ngựa, là khu vực trung tâm phồn hoa nhất của Thượng Hải.

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc nơi đây rực rỡ, ở khách sạn ô tô tới lui không dứt, nhóm thân sĩ hoặc mặc tây trang đi dày da hoặc mặc trường bào áo khoác mang theo bạn gái đi ra đi vào. Lúc này đúng là lúc bận rộn nhất của khách sạn.

Mạnh Lan Đình tới cửa khách sạn thì được người hầu đưa tới ghế lô số ba ở phía tây lầu hai. Phục vụ gõ cửa thì Cố tiên sinh đã đến, ngoài ra còn một người đàn ông khác, chính là vị Lục tiên sinh được nhắc đến trong điện thoại.

Cố tiên sinh vẫn giữ phong độ nhẹ nhàng như cũ, anh ta hàn huyên vài câu với Mạnh Lan Đình. Sau đó dường như biết cô nôn nóng muốn hỏi về em trai nên anh ta lập tức giới thiệu vì Lục tiên sinh kia.

Lục tiên sinh hơn hai mươi tuổi, là một thanh niên thoạt nhìn vô cùng có tinh thần. Mấy năm trước anh ta đi du học về, hiện giờ đang làm việc cho một hiệu buôn của tây.

Theo những gì Lục tiên sinh nhớ thì năm đó anhta từ Châu Âu về nước có ngồi ở khoang hạng ba cùng em trai của Mạnh Lan Đình. Bởi vì hai người xấp xỉ tuổi nhau nên ngẫu nhiên cũng thân quen, thường cùng nhau ăn cơm hoặc lên boong tàu tản bộ. Đáng tiếc sau khi rời thuyền thì họ lại quên lưu lại phương thức liên hệ, sau đó bọn họ cũng mất liên lạc.

“Em trai tôi có nói với anh sau khi về nước nó sẽ muốn làm gì hoặc đi đâu không?” Mạnh Lan Đình gấp gáp không đợi được mà hỏi luôn.

Lục tiên sinh nhớ lại nói: “Tôi nghe ý tứ của Mạnh tiên sinh thì cậu ấy nói mình đã trưởng thành, không đành lòng để mẹ và chị gái trong nhà vì mình mà làm lụng vất vả nên muốn đứng dậy gánh vác trách nhiệm của người đàn ông trong nhà. Cậu ấy nghe người ta nói vùng Quảng Châu Nam Dương hiện tại buôn bán dễ kiếm tiền nên muốn tạm thời ngừng học về nước để kiếm một số tiền trợ cấp gia đình. Đợi dàn xếp cho mọi người xong mới trở lại tiếp tục việc học cũng không muộn.”

“Cậu ấy còn nói với tôi, Mạnh tiểu thư kỳ vọng rất lớn đối với việc học của cậu ta nên cậu ta sợ quyết định của mình sẽ bị cô phản đối vì thế mới quyết định giấu người nhà chuyện về nước.”

Em trai từ nhỏ đều rất hiểu chuyện, lúc trước đưa thằng bé đi du học thì nó cũng từng do dự mãi, không bỏ được mẹ và mình ở lại. Lúc đó Mạnh Lan Đình kiên trì mãi nên cuối cùng thằng bé mới rời nhà đi xa.

Lời của Lục tiên sinh quả thật phù hợp với tính cách của em trai cô. Cảm xúc của Mạnh Lan Đình tán loạn hết cả lên. Cô vui vì cuối cùng cũng có tin tức của em trai, nhưng đồng thời cũng thấy rất khổ sở. Cô tiếp tục khẩn cầu vị Lục tiên sinh kia cẩn thận nhớ lại xem có còn manh mối có ích nào không.

Lục tiên sinh cũng cố nghĩ lại nhưng đáng tiếc đều là những chuyện vụn vặt hàng ngày trên tàu, không có tin tức hữu dụng nào khác.

Mạnh Lan Đình biết vị Lục tiên sinh này hẳn là đã tận lực, nên vội cảm tạ anh ta.

Mấy năm trước quả thật có một phong trào đi Quảng Châu và Nam Dương để làm ăn, có người thất bại, nhưng cũng có người một đêm phất lên, áo gấm về làng. Mạnh Lan Đình cũng có nghe nói một hai về việc này.

Nỗi vui sướng ban đầu khi nghe được tin tức qua đi, cô lại lâm vào lo lắng và mê mang. Nếu em trai xác thật đã đi Nam Dương, từ đầu đã tính giấu diếm người nhà thì lâu như vậy vì sao thằng bé vẫn không có chút tin tức nào chứ?

Lúc cô đang trầm mặc thì Cố tiên sinh đã chia thức ăn, khuyên cô ăn vài thứ rồi nói: “Mạnh tiểu thư, tôi bất tài nhưng may mà ở Quảng Châu, Hongkong và Nam Dương cũng có không ít bạn bè, quan hệ cũng coi như có thể nhờ vả. Nay đã có hướng đi của em trai cô thì quả là tin tức tốt. Cô yên tâm, em trai cô ắt là bị cái gì đó ràng buộc, tạm thời không thể liên hệ với trong nhà. Tôi sẽ nhờ vả bạn bè của mình hỏi thăm nhiều hơn, nếu có tiến triển mới thì sẽ báo cho cô ngay.”

Ngoài lần gặp gỡ do vở kịch trong ngày kỷ niệm thành lập trường thì Mạnh Lan Đình và Cố tiên sinh không có giao lưu nhiều. Cô chưa từng đồng ý lời mời gặp mặt của anh ta chứ đừng nói tới có tiếp xúc cá nhân.

Mặc kệ tin tức này có chuẩn xác không, chỉ nói đến giao tình mỏng của họ mà khiến Cố tiên sinh đặt nhiều dụng tâm vào việc này như vậy đã khiến Mạnh Lan Đình rất là cảm kích vội trọng trọng cảm ơn anh ta.

“Mạnh tiểu thư không cần khách khí. Mau, em trai phải tìm nhưng cô cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân đã. Tôi thấy cô gầy hơn so với đợt trước, cô cứ yên tâm ăn cơm đã. Món cá sóc nơi này rất nổi danh, tôi đã cố ý gọi để Mạnh tiểu thư nếm thử. Cô nếm thử xem hương vị thế nào?”

Lời nói của Cố tiên sinh rất chân thành, cử chỉ hào phòng, Mạnh Lan Đình tuy không có tâm tình ăn cơm nhưng dù sao cũng đã tới nên cũng không thể hỏi xong tin tức là về. Vậy nên cô cũng mỉm cười gật đầu.

……

Lúc chạng vạng Phùng Khác Chi đang dừng xe chờ vệ binh mở cửa lớn của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh thì thư ký Trương chạy đuổi theo từ phía sau.

Phùng Khác Chi lạnh lùng mà nhìn chằm chằm ông ta. Thư ký Trương vừa thở hổn hển vừa cười nịnh nọt sau đó thật cẩn thận mà đến gần cửa sổ xe, nhỏ giọng nói: “Phùng trưởng quan, bên kia nói đêm nay có một vị giáo viên mới họ Tề đến dạy thay. Vậy … Tiền có phát nữa không……”

“Phát cái quỷ!”

“Vâng! Vâng! Tôi đã biết!”

Thư ký Trương móc khăn tay ra, xoa xoa mồ hôi trên trán: “Phùng trưởng quan, còn có một chuyện……”

Phùng Khác Chi đang muốn dẫm chân ga, nghe vậy thì quay mặt lại: “Trương Khuê Phát! Con mẹ nhà anh không thể nói một lần xong hết hả?”

“Ai ai, tôi nói! Tôi nói! Ý tôi là hiện tại Mạnh tiểu thư không tới, nếu không phát tiền nữa thì không đến hai ngày là bọn họ sẽ chạy hết……”

“Vậy hủy bỏ!”

Thấy anh lại sắp chuẩn bị đi, Trương Khuê Phát nhanh chóng duỗi tay bám cửa xe.

“Còn có một chuyện! Mới vừa rồi có điện thoại gọi cho Phùng trưởng quan, người đó tự xưng là lão Diêm tài xế của quý phủ!” Nói xong ông ta nhanh chóng lui về sau vài bước.

“Báo cáo, toàn bộ đều đã nói xong!”

Phùng Khác Chi nhíu nhíu mày, xoay đầu xe.

“Cửu công tử! Có tin tức liên quan đến Mạnh tiểu thư……”

“Chuyện của cô ấy sau này đừng nhắc đến trước mặt tôi!”

“Bang” một tiếng, Phùng Khác Chi treo điện thoại xoay người ra khỏi phòng.

Một lát sau anh lại từ bên ngoài trở về, cầm lấy điện thoại hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Lão Diêm nhìn chằm chằm điện thoại, đang có chút không hiểu mô tê gì thì chợt thấy anh lại gọi lại, tuy giọng điệu có chút không tốt nhưng nhất thời ông ta cũng không nghĩ nhiều mà vội nhìn quanh, thấy đám má Phùng không có ở bên cạnh mới đè thấp giọng nói: “Là thế này, lúc trước không phải tôi nói với Cửu công tử là tôi dùng kinh phí cậu cho nhờ vị Hồ thái thái cùng văn phòng với Mạnh tiểu thư giúp để ý chút sao? Sau đó chuyện bị Bát tiểu thư phát hiện nên tôi không làm nữa nhưng lại quên không nói với Hồ thái thái. Vừa rồi Hồ thái thái gọi điện thoại tới nói chạng vạng hôm nay Mạnh tiểu thư nhận được điện thoại của Cố tiên sinh. Cố tiên sinh giống như hẹn cô ấy gặp mặt, Mạnh tiểu thư tiếp điện thoại xong thì lập tức đi đến chỗ hẹn luôn.”

Phùng Khác Chi sửng sốt: “Cô ấy đi đâu? Vì chuyện gì?”

“Hồ thái thái nói, Mạnh tiểu thư nghe xong điện thoại của Cố tiên sinh thì lại gọi cho Chu gia, nói với Chu thái thái buổi tối cô ấy sẽ không về ăn cơm. Nghe nói hình như nơi hẹn gặp là khách sạn Tân Thế Giới. Còn gặp mặt vì chuyện gì thì lúc ấy Hồ thái thái sợ Mạnh tiểu thư nghe được nên không dám đến gần, cũng không nghe rõ được là gì. Tôi nghĩ nếu đã biết thì cũng nên báo với Cửu công tử, miễn cho phí mất chỗ tiền đó. Hồ thái thái chính là cái đồ công phu sư tử ngoạm, cầm hơn phân nửa kinh phí cậu cho tôi……”

Phùng Khác Chi gác máy, chặn lại tiếng lẩm bẩm lầm bầm đau lòng tiền ở đầu bên kia của lão Diêm. Anh đứng tại chỗ trong chốc lát rồi chậm rãi đi đến bên cửa sổ, dựa vào đó lấy ra một điếu thuốc lá nhưng không đốt mà chỉ kẹp giữa ngón tay. Tầm mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, như có như không mà thưởng thức.

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang buông xuống, sắc trời dần dần tối đen. Bộ Tư Lệnh đóng ở khu Long Hoa của Thượng Hải, ngoài một mảnh đất trung tâm thì xung quanh đều là đồng ruộng hoang vu. Hiện tại trời đã tối sầm, đến ngọn đèn dầu cũng không soi sáng được mấy. Mọi thứ ở đây so với nội thành, đặc biệt là khách sạn Tân Thế Giới thì giống như trên trời dưới đất.

Sắc trời càng thêm đen.

Điếu thuốc trong tay anh đột nhiên gãy làm hai, sợi thuốc lá nhỏ vụn rào rạt rơi xuống dưới, rải đầy trên gạch lát nền. Phùng Khác Chi cúi đầu, nhìn chằm chằm trong chốc lát sau đó anh bỗng nhiên xoay người đi nhanh ra khỏi phòng.

……

Trong ghế lô, Cố tiên sinh và Lục tiên sinh đều đang hứng thú dạt dào mà nói chuyện. Hai người vừa rồi đã uống không ít rượu vang đỏ. Lục tiên sinh lại kính Mạnh Lan Đình nhưng cô chỉ uống một chút.

Ngày thường cô cũng không uống rượu nên mới một ly mà mặt cô đã đỏ hồng. Thấy Lục tiên sinh lại kính rượu thì cô vội dịu dàng từ chối, lấy trà thay rượu.

Cố tiên sinh nhìn cô một cái, săn sóc mà nói: “Lục tiên sinh, Mạnh tiểu thư đã không muốn uống thì không cần miễn cưỡng.”

Lục tiên sinh gật đầu đáp phải. Mạnh Lan Đình lại cười nói cảm tạ.

Trong lòng cô kỳ thực đã muốn rời đi, nhưng Lục tiên sinh còn ở đây, mà bữa ăn này Cố tiên sinh vì hỏi thăm tin tức cho cô nên mới bày ra, đồ ăn cũng mới lên được một nửa, làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà đứng dậy cáo từ chứ?

Lục tiên sinh và Cố tiên sinh lại uống thêm hai ly, nói mình có chút việc nên đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn lại Cố tiên sinh và Mạnh Lan Đình. Người hầu đưa vào món tôm hùm xong thì đóng cửa đi ra ngoài.

Cố tiên sinh cẩn thận dùng dao nĩa tách thịt tôm hùm ra, để lên một cái đĩa nhỏ rồi đứng dậy bưng đến bên người Mạnh Lan Đình, cười nói: “Ăn đi. Tôm hùm chỗ này nấu tạm được nhưng vẫn chưa so được với một tiệm cơm ở gần Bát Tiên Kiều. Lần tới Mạnh tiểu thư có rảnh thì tôi mời cô tới đó nếm thử.”

Mạnh Lan Đình làm sao có thể để anh ta lột thịt tôm cho mình, vì thế cô từ chối mời anh ta tự nhiên dùng và nói: “Tôi thật sự cảm ơn Cố tiên sinh và Lục tiên sinh đã nhiệt tình hỗ trợ. Bữa cơm tối nay tôi xin được mời hai vị.”

“Không thể không thể!” Cố tiên sinh quyết đoán cự tuyệt. “Khó có cơ hội được mời Mạnh tiểu thư ăn một bữa cơm, với tôi đây là vinh hạnh vô cùng lớn lao, sao có thể để cô trả tiền chứ?”

“Nếu Mạnh tiểu thư tin tưởng tôi, coi tôi là bạn thì có thể suy nghĩ về đề nghị lúc trước của tôi không?” Anh ta nhân tiện ngồi xuống bên cạnh Mạnh Lan Đình, nhìn cô rồi cười nói.

Sau ngày kỷ niệm thành lập trường lần trước, có một đoạn thời gian Cố tiên sinh liên tiếp hẹn gặp Mạnh Lan Đình, thuyết phục cô đóng phim, làm diễn viên nữ chính trong bộ phim tiếp theo của anh ta.

“Tôi sẽ không nhìn nhầm cô. Vị Tô tiểu thư hiện tại đang nổi danh kia trước cũng từng diễn trong phim của tôi mới được người ta biết đến. Việc vừa có danh vừa có lợi như thế Mạnh tiểu thư nên thử. Với điều kiện của cô thì thật sự vô cùng thích hợp làm diễn viên. Chỉ cần cô tham gia thì nhất định còn được mọi người ủng hộ hơn cả Tô tiểu thư. Chờ có danh tiếng rồi thì việc tìm em trai cô cũng sẽ thuận lợi hơn.”

Cố tiên sinh mỉm cười nhìn Mạnh Lan Đình, người càng dựa gần hơn, cơ hồ đụng phải cánh tay Mạnh Lan Đình.

Mạnh Lan Đình thì sớm cảm thấy hành động của anh ta có chút vấn đề. Vị Lục tiên sinh kia đi lâu như vậy cũng chưa thấy về khiến trong lòng cô có chút bồn chồn nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười. Cô dịch người sang bên một chút, cười nói: “Cảm ơn Cố tiên sinh đã giúp tôi tìm em trai nhưng tôi thật sự không có quan tâm tới việc làm diễn viên, mà cũng cảm thấy nó không thích hợp với mình, mong Cố tiên sinh thông cảm……”

“Mạnh tiểu thư lo lắng nhiều rồi, tôi sao có thể để ý. Nhân cơ hội đêm nay, tôi cũng muốn lớn mật thổ lộ với Mạnh tiểu thư. Kỳ thật lúc trước gặp cô lần đầu tiên ở toà soạn, ngay từ ánh mắt đầu tiên thì tôi đã mến cô rồi. Giúp cô tìm em trai cũng hoàn toàn là do tôi cam tâm tình nguyện, cũng không dám có nửa điểm tranh công. Mạnh tiểu thư không cần băn khoăn. Cô yên tâm, bất kể cô có tới hay không thì tôi cũng sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ cô……”

Anh ta nhẹ nhàng cầm tay Mạnh Lan Đình khiến cô lắp bắp kinh hãi, đột nhiên rút tay mình về, đứng lên khỏi ghế.

“Xin lỗi, tôi đi trước. Đêm nay cảm ơn Cố tiên sinh.” Cô đi đến cửa phòng nhưng mới được vài bước đã bị Cố tiên sinh đuổi theo cản lại.

“Mạnh tiểu thư! Tôi thật sự là ai mộ cô không thôi, mong cô tin tưởng tình cảm thật tình của tôi, cho tôi một cơ hội được theo đuổi cô ——”

Mạnh Lan Đình vừa tức lại quẫn: “Cố tiên sinh, anh say rồi! Mong anh đừng như thế! Tôi thật sự cần phải đi!”

“Mạnh tiểu thư, tôi không say! Tôi rất thanh tỉnh! Tim tôi cũng thế, cô thử nghe xem, nó đang vì cô mà đập loạn nhịp đây này……” Mặt Cố tiên sinh đỏ bừng, cực kỳ kích động.

Nhưng anh ta còn chưa dứt lời thì “Ầm” một tiếng, cửa phòng đã bị người ta một chân đá văng ra. Phùng Khác Chi xuất hiện ở ngay cửa.

“Phùng Khác Chi! Sao anh lại tới đây?” Mạnh Lan Đình lắp bắp kinh hãi.

Cố tiên sinh quay đầu lại: “Hử, Phùng công tử ——”

Phùng Khác Chi không rên một tiếng, nhanh chóng đi vào “Bang” một tiếng đánh lên mặt Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh kêu thảm thiết, cả người ngã ra sau. Đầu tiên anh ta đâm vào một cái ghế dựa, sau đó đụng phải cái bàn xoay bằng gỗ màu đỏ phía sau. Mặt bàn bị anh xô vào thì nhảy dựng lên, chỉ thấy một trận loảng xoảng, ly chén trên đó đều rơi đầy mặt đất.

Mạnh Lan Đình quay đầu thấy một đống hỗn độn, Cố tiên sinh ngã trên đất, mặt đầy máu me, máu vẫn còn phun ra từ mũi anh ta không ngừng. Cô vừa kinh ngạc vừa giận quay sang Phùng Khác Chi cáu điên lên: “Anh đang làm cái gì?”

Phùng Khác Chi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình, mặt âm trầm túm lấy tay Mạnh Lan Đình mang theo cô đi ra bên ngoài.

Lúc này Cố tiên sinh cũng phản ứng lại, phun ra hai cái răng bị gãy trong miệng sau đó bò dậy, đỡ mặt bàn mà chỉ vào Phùng Khác Chi nói: “Phùng công tử, tôi có ý tốt muốn giúp Mạnh tiểu thư tìm người, cậu dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ đánh người chứ? Giữa thanh thiên bạch nhật, Phùng gia nhà cậu có quyền có thế nhưng tôi không tin ở Thượng Hải này người ta lại không nói đạo lý!”

“Anh buông tôi ra!” Mạnh Lan Đình ra sức giãy giụa.

Phùng Khác Chi buông lỏng tay cô, lạnh lùng nói: “Em sẽ không thật sự tin chuyện ma quỷ tên này bịa ra đấy chứ?”

Anh quay đầu quát một tiếng: “Lăn tới đây!”

Vị Lục tiên sinh vừa rồi có việc gấp phải về kia bây giờ ủ rũ cụp đuôi mà đến, vừa thấy Mạnh Lan Đình thì vội đánh mình mấy cái rồi thịch một tiếng quỳ xuống.

“Mạnh tiểu thư, là tôi đáng chết! Tôi đã lừa cô! Lúc trước đúng là tôi có ở chung một khoang với em trai cô nhưng tôi thường đánh bài với người ta, còn cậu ấy thì đọc sách. Tôi cũng chưa nói được mấy lời với cậu ấy, càng không biết sau khi rời thuyền cậu ấy sẽ đi chỗ nào……”

Sau đó anh ta chỉ vào Cố tiên sinh: “Là anh ta! Tôi và anh ta trước kia có quen biết, là anh ta tìm tôi cho tôi ít tiền để tôi nói với cô những lời đó……”

Mạnh Lan Đình ngây dại.

“Mặt ngoài anh ta trông đàng hoàng thế thôi nhưng kỳ thật anh ta đang thiếu một khoản nợ bạc lớn, lãi mẹ đẻ lãi con, thù lao đóng phim trước đây căn bản không đủ để anh ta trả nợ! Anh ta muốn theo đuổi Mạnh tiểu thư và cũng nhìn trúng gia thế của cô, muốn để cô diễn phim của anh ta, đến lúc đó sẽ dùng cô để quảng cáo và khẳng định sẽ kiếm được một khoản tiền lớn…… Là tôi đáng chết! Mạnh tiểu thư đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi……”

Hy vọng vừa mới bốc lên trong nháy mắt đã tắt, Mạnh Lan Đình chỉ cảm thấy máu cả người đều lạnh đi. Cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh đã sớm không còn bộ dáng cây ngay như vừa nãy mà bây giờ cuộn trên mặt đất, dùng tay áo che mặt, hàm hồ mà xin tha: “Phùng công tử, cầu xin cậu tha cho tôi…… Tôi cũng là không có cách nào…… Mạnh tiểu thư…… Cầu xin cô vì giao tình trước đây mà cầu tình giúp tôi……”

Trong mắt Phùng Khác Chi lộ ra hung quang, anh đi lên đá vào đầu Cố tiên sinh. Cố tiên sinh kêu thảm thiết một tiếng rồi chết ngất luôn.

Phùng Khác Chi lúc này mới xoay người, nắm lấy tay Mạnh Lan Đình vẫn còn đứng đờ ở đó, lạnh lùng mà nói: “Về với anh!” Sau đó anh mang cô ra khỏi phòng, đi đến cửa đại sảnh.

Trên hành lang ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều người, bọn họ đều đang ngó về bên này nhìn, thấp giọng nghị luận sôi nổi.

Người tới nơi này ăn cơm có ai không biết Phùng Khác Chi chứ? Thấy mặt anh u ám hầm hầm, tay nắm chặt tay một vị tiểu thư trẻ tuổi đi ra thì tất cả đều im lặng.

Giám đốc tiệm cơm đầu đầy mồ hôi chạy tới, muốn đến gần nhưng lại không dám, chỉ có thể khẩn cầu các thực khách trở về chỗ đừng xem nữa. Chợt ông ta thấy Phùng Khác Chi đi ra thì vội lộ ra tươi cười, xoay người đón.

“Phùng công tử……”

“Người là tôi đánh, nếu cảnh sát đến thì cứ tìm tôi!” Phùng Khác Chi nói xong lập tức mang theo Mạnh Lan Đình ra khỏi cửa khách sạn dưới ánh mắt nhìn của vô số người.