Hải Thượng Hoa Đình

Chương 85



Cuộc đại chiến phát sinh trên bình nguyên Tùng Giang đang diễn ra hừng hực khí thế, chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối. Pháo bắn ra tích tụ thành mây đen, hoàn toàn che lấp vầng thái dương và ánh sáng mặt trời. Súng máy phun ra đạn giống như phun lửa, đem vô số cơ thể giây trước còn nóng bỏng máu huyết phá hủy thành máu bùn, ngã xuống mảnh đất phì nhiêu màu mỡ được sông Trường Giang cọ rửa chồng chất mấy ngàn năm mà ra.

Cách đó ngàn dặm, ở Hongkong thái bình, Mạnh Lan Đình ở trong căn phòng khách sạn bồi hồi, do dự nên đi hay ở. Rốt cuộc, cô cầm lấy điện thoại, bấm dãy số kia.

Một lúc sau điện thoại thông.

“Chị cả, là em, Mạnh Lan Đình. Hiện tại em vẫn ở Hongkong.” Cô nói.

“Chị biết.” Giọng của Phùng Lệnh Nghi truyền đền từ đầu kia, truyền vào trong tai cô, “Tiểu Cửu không phải đưa em đến Hongkong rồi sao? Sao còn chưa đi? Là gặp khó khăn sao?”

Giọng cô nghe có vẻ mệt mỏi, nhưng ngữ khí vẫn thong dong như cũ, cũng không nghe ra hỉ nộ ái ố gì trong đó, giống như ấn tượng ngày thường cô để lại cho Mạnh Lan Đình.

“Không có khó khăn gì, là em tự mình quyết định không đi.” Cô thấp giọng nói.

Đầu kia ngừng một chút, “Vì sao? Nó không đi, nếu đã sắp xếp như thế thì chính là hy vọng em ra nước ngoài, như thế nó cũng an tâm chút. Em tốt nhất vẫn nên nghe theo sắp xếp.”

Tầm mắt của Mạnh Lan Đình dừng ở trên mẩu tin tức bằng khối đậu hũ trên tờ báo nước ngoài mà mấy ngày nay cô đã nhìn qua hàng trăm lần.

“Chị cả, em sẽ đi nhưng trước lúc đó em cần chị hỗ trợ.”

Phùng Lệnh Nghi giống như nao nao nói: “Em nói đi.”

“Em có đọc thấy trên báo nói mật điện bên ta từng bị địch lấy được, dịch ra, thông tin bị lộ nên bị chặn đánh bất ngờ. Trong chiến dịch đó có một sư trưởng hy sinh, chuyện này có thật không?”

Không có tiếng trả lời.

“Trước đây em từng đọc được tài liệu nước ngoài, nhìn qua những lý thuyết nghiên cứu về mật mã, bao gồm cả cách chế tạo và phá giải. Em cảm thấy rất hứng thú. Nước Mỹ có một vị giáo sư toán học đang phục vụ trong quân đội, là một người xuất sắc về lĩnh vực này, em muốn học ông ấy. Nhưng liên quan đến việc cơ mật này, cá nhân em xin là không có khả năng được chấp nhận. Em hy vọng chị có thể giúp em tiến cử. Em không biết trận chiến này lúc nào mới kết thúc, kể cả may mắn tốc chiến tốc thắng thì chờ em học xong thứ này, ngày sau em nghĩ sẽ có thể phát huy tác dụng. Em muốn được chị hỗ trợ.”

Giọng Phùng Lệnh Nghi rốt cuộc lại lần nữa truyền tới, ngữ điệu hơi hơi phập phồng, “Lan Đình, chị rất ngoài ý muốn khi nhận được yêu cầu này của em. Là lúc trước chị đã xem thường em và Tiểu Cửu……”

Cô dừng một chút mới nói tiếp, “Không nói gạt em, từ năm trước nước Mỹ đã bắt đầu giúp chúng ta huấn luyện về phương diện này. Chúng ta vẫn đang xem xét thành lập tổ chức của mình. Nếu em có thiên phú, chính mình lại có chí muốn dấn thân vào thì chị tự nhiên sẽ hỗ trợ em. Lúc nào sắp xếp được, chị sẽ báo cho em.”

“Cảm ơn chị đã ủng hộ. Em chờ tin của chị. Ngoài ra em còn muốn hỏi chị, về Khác Chi……Hiện tại anh ấy ở Thượng Hải sao?”

Phùng Lệnh Nghi trầm mặc một lát mới nói, “Phải. Nó đang tham chiến.” Cô nói.

“Chị cả, lúc em chia tay anh ấy có mấy lời không kịp nói. Trước khi ra nước ngoài em muốn nói với anh ấy. Em không biết phải liên hệ thế nào, em nghĩ chị có thể giúp em. Em muốn nhờ chị chuyển lời đến anh ấy, lúc nào tiện thì gọi điện cho em.”

“Được.” Phùng Lệnh Nghi lập tức đáp ứng.

Gác điện thoại rồi Mạnh Lan Đình ngồi ở trước bàn xuất thần một lát sau đó thu thập rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Hai tháng kế tiếp, nơi duy nhất Mạnh Lan Đình đi đến ngoài khách sạn là thư viện đại học Hongkong.

Ở trong phòng khách sạn, cô không phải vùi đầu vào tài liệu mượn của thư viện thì chính là đọc báo, nghe đài. Cuộc điện thoại cô chờ đợi, trước sau không thấy đến.

Hừng đông một ngày nữa lại đến, nhưng bầu trời vẫn chưa sáng hẳn. Cô mất ngủ suốt đêm, trợn tròn mắt chờ đợi ngày hôm sau đến.

Mùa hè chậm rãi đi qua, thời tiết dần dần lạnh hơn. Rốt cuộc có một ngày, trên đài nói chiến đấu đã kết thúc, qua một giai đoạn vây hãm, quân Trung Quốc quyết định rời chiến tuyến, cuộc giằng co đến đây coi như chấm dứt.

Cũng như mọi ngày, người hầu sớm đã đem báo đưa đến trong phòng cho cô. Trong phòng được buông rèm, đèn được bật sáng, lẳng lặng chiếu đến bóng dáng Mạnh Lan Đình cuộn đầu gối ngồi ở trên ghế. Tầm mắt cô đang nhìn đến danh sách binh lính hy sinh chiếm hơn nửa trang báo, nhưng lại không hề có dũng khí để xem. Qua một lúc cô mới cầm lấy tờ báo, đọc từng dòng chữ in lại tên của những người nay đá hóa thành anh linh, từ cái thứ nhất đến cái cuối cùng.

Xem xong lại xem lại một lần.

Rồi một lần nữa.

Đang xem đến lần thứ ba, không nhìn thấy tên nào mình quen thì cô mới rơi lệ. Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua cô rơi lệ. Cô khóc được một lúc mới lau nước mắt, đánh lên tinh thần bò xuống ghế đứng trước gương trong phòng tắm nhìn chằm chằm bản thân. Mái tóc ngắn của cô chậm rãi dài ra, mấy ngày không được chải vuốt nay hỗn độn xõa xuống. Khuôn mặt mang theo vài phần thiếu nữ chưa tan lúc này xanh trắng, một đôi mắt sưng đỏ.

Sáng sớm ngày hôm sau, đại khái lúc năm sáu giờ, sau một đêm nặng nề ngủ nên lúc này Mạnh Lan Đình vẫn còn trong mộng. Cô đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm bừng tỉnh.

Phùng Khác Chi, là anh gọi điện thoại tới.

“Vì sao còn chưa đi?” Tín hiệu điện thoại không phải quá tốt, rất nhiễu lại rè, tiếng nói chợt cao chợt thấp nhưng mặc dù vậy cô vẫn có thể nghe được tiếng anh nghẹn ngào, ngữ khí có chút nôn nóng và mang theo chất vấn.

Chung quanh anh cũng thực ồn ào, giống như có nhiều người đang vội vàng chuyện gì đó. Ở nơi xa, không biết chỗ nào còn ẩn ẩn truyền đến một tiếng pháo.

Mạnh Lan Đình nắm chặt ống nghe trong tay, nhắm mắt hít một hơi nói, “Em sẽ đi. Nhưng trước đó em có lời muốn nói với anh.” Lúc này cô đã mở mắt.

“Chuyện gì? Đúng rồi, em trai em phụ trách bộ chỉ huy thông tin, tương đối an toàn, em yên tâm.” Ngữ khí của anh hòa hoãn hơn, chần chờ một lúc rồi anh mới như nhớ tới cái gì, “Em…… Không phải là mang thai chứ?” Anh thất thanh, ngữ điệu một chút cao hơn.

“Không phải.”

Anh à một tiếng, nghe không ra là thất vọng hay hy vọng mà chỉ trầm mặc.

“Bọn anh không bảo vệ được Thượng Hải theo lệnh cấp trên, hiện tại quân ta đang rút lui.” Một lát sau anh nói, giọng điệu trầm thấp, “Em muốn nói gì anh nghe, sau đó hôm nay em phải rời đi ngay không cần kéo dài nữa. Người Anh sợ là cũng không giữ được Hongkong lâu nữa đâu, nơi đó sớm hay muộn cũng không an toàn.” Anh giống như có chút bất đắc dĩ, miệng lưỡi thậm chí mang theo chút khẩn cầu.

“Phùng Khác Chi, em hỏi anh một việc. Vào buổi tối Áp Bắc bị tấn công, chuyện anh ở cùng phòng trong khách sạn với Chung tiểu thư là sao?”

Phùng Khác Chi ở đầu bên kia giống như ngẩn ngơ, “Em nói cái gì?!” Giọng anh lại cao lên, sau đó giống như anh thử đập đập tai nghe, khiến một trận tiếng ồn truyền đến.

Mạnh Lan Đình chờ tiếng ồn dừng lại mới nói, “Em biết ở thời điểm này thì không nên nói những lời này nhưng không hỏi anh cho rõ ràng thì em không cam lòng. Em ở Hongkong gặp Chung tiểu thư. Cô ta nói buổi tối đó anh và cô ta ở khách sạn với nhau. Anh có ý gì?”

Mạnh Lan Đình nghe được đầu kia truyền đến một loạt tiếng nguyền rủa thấp thấp, giọng nói như tràn ngập kinh ngạc, ngay sau đó anh lập tức nói: “Lan Đình, ngoài cái này, cô ta có bắt nạt em không?”

“Người có thể bắt nạt em chỉ có anh.” Mạnh Lan Đình nhẹ nhàng nói.

Anh ngẩn ra, chờ đến khi có thể mở miệng thì ngữ khí đã mang theo nôn nóng, “Lan Đình em đừng nóng giận. Em nghe anh nói, đêm đó anh uống say, cũng trách anh không lập tức về nhà mà lại lái xe trên phố lòng vòng. Sau đó anh cảm thấy say nên vừa lúc đi qua khách sạn kia anh mới đi vào thuê một phòng để đi ngủ. Lúc ấy anh đau đầu, đại khái là không đóng cửa đã ngủ nên lúc tỉnh lại đã thấy cô ta ở bên cạnh. Anh không làm gì đã đi rồi, sau đó anh về nhà, không muốn đánh thức em nên mới nằm ngủ dưới sôpha. Lan Đình, em nhất định phải tin tưởng anh!”

Thấy Mạnh Lan Đình vẫn trầm mặc, Phùng Khác Chi đột nhiên nghĩ tới gì đó mà cuống quít giải thích: “Đúng rồi! Trước đó anh đúng là có giúp cô ta bao một phòng, nhưng sau đó anh cũng quên mất. Khi đó anh không phải rất cưng cô ta sao……” Anh lại dừng lại, hấp tấp mà sửa miệng, “…… Anh thật con mẹ nó hỗn đản! Nhưng quan hệ giữa anh và cô ta không như em nghĩ đâu! Anh……”

“Được rồi.” Mạnh Lan Đình đánh gãy lời anh nói, “Anh nói không có thì em sẽ tin tưởng anh, trong lòng cũng tốt hơn rồi.”

“Thật sự?” Đầu kia có vẻ vẫn không dám tin tưởng.

“Thật. Em cũng có thể nói với anh chuyện tiếp theo.”

“Em muốn nói cái gì, anh đều nghe……”

“Mấy ngày nay em suy nghĩ rất nhiều. Khi đó em không muốn đi xác thật là vì anh, nhưng hiện tại em muốn đi lại không hẳn vì anh. Nói xong mấy lời này rồi em sẽ đi.”

Phùng Khác Chi tựa hồ lại cảm thấy kinh ngạc, chần chờ muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng đánh gãy lời cô.

“Phùng Khác Chi, từ nhỏ đến lớn anh đều là thiên chi kiêu tử. Ngoài việc tòng quân thì hẳn là chẳng có việc gì mà anh cầu mà không được. Cho nên anh có thể làm theo ý mình. Anh thích em thì dùng mọi biện pháp để theo đuổi, hiện tại cảm thấy mình bị tổn thương thì đẩy em ra, chẳng màng em vẫn luôn khẩn cầu được anh tha thứ nhưng anh vẫn nhẫn tâm như vậy. Em lại không giống thế. Gần hai mươi năm em đều là một đứa con gái hiểu chuyện trước mặt cha mẹ, là người chị gái luôn quan tâm em trai mình. Em luôn bận tâm đến giao tình của hai nhà, cảm kích sự đối đãi chu đáo của người nhà anh với em, còn có các loại chờ mong mà các chị anh đối với em. Từ nhỏ đến lớn chịu sự giáo dục này khiến em cũng tự nguyện muốn cố gắng hoàn thành nguyện vọng và chờ mong của người khác với mình. Kể cả khi những cái đó không phải suy nghĩ của em. Em giống như chưa bao giờ có cơ hội để suy xét mình nghĩ gì và muốn làm cái gì.”

“Em kỳ thật còn muốn cảm tạ chị cả đã mang cho em đoạn hôn nhân ngắn ngủi này. Nếu không phải đã xảy ra những việc này, em ước chừng vẫn giống như trước đây. Hiện tại anh đã biết em lừa gạt anh nên không cần em, cho em đơn ly hôn thì em cũng không cưỡng bách anh. Anh có kiêu ngạo của mình, cũng vì tốt cho em. Nhưng em hiện tại đã hiểu rõ, em kỳ thật có suy nghĩ giống anh. Vào thời điểm này, vì quốc gia, em cũng muốn góp chút khả năng vì thế em phải đi.”

“Lan Đình……” Anh giống như có chút mơ hồ, giọng điệu chần chờ.

“Anh đừng đánh gãy lời em! Em còn chưa nói xong!” Mạnh Lan Đình áp chế cảm xúc trong lòng nói.

Phùng Khác Chi lập tức ngậm miệng.

“Phùng Khác Chi, em thật sự xin lỗi, lúc anh đau khổ cầu ái thì em lại vô tình mà cự tuyệt anh. Xoay người lại em lại khuất phục thói quen của mình mà cùng anh kết hôn, còn lừa gạt anh. Lúc trước em hạ quyết tâm không gặp anh là thật sự. Nhưng mặc dù như vậy em vẫn muốn nói với anh em chưa từng gặp người nào giống như anh. Em không dám đem nửa đời sau của mình đánh cuộc ở trong tay anh vì thế em vẫn luôn nói không thể tiếp nhận anh.”

“Quen anh đến nay, em từng có không ít phiền não, thậm chí là phẫn nộ nhưng em nghĩ càng nhiều hơn là vui sướng. Em không biết anh nghĩ thế nào, dù sao em cũng không hối hận cùng anh vượt qua quãng thời gian này…”

Cô nhớ tới một đêm đã lâu trước đây, anh đưa mình trở về, đem mình ép đến bức tường trong ngõ nhỏ mà đùa bỡn, lại nghĩ đến anh cùng cô khiêu vũ trên sân phơi, máy quay đĩa phát bài hát “What do you know about love” thì cổ họng bỗng nghẹn lại.

“Lan Đình!” Phùng Khác Chi giống như mới phục hồi tinh thần, lớn tiếng gọi tên cô.

Mạnh Lan Đình chớp mắt, cố nénbức lui nước mắt sắp chảy ra.

“Trước kia anh không phải hỏi em có thích anh không à? Em để lại một thứ cho anh, em sẽ nhờ khách sạn gửi nó cho anh. Nếu có thể nhận được, anh nguyện ý xem thì xem, không xem ném đi cũng được. Em nói xong rồi, hy vọng anh tự chăm sóc bản thân, vì nước cống hiến.”

“Lan Đình, em gửi anh cái gì? Em đừng như vậy được không……” Ngữ khí của anh vừa khẩn trương lại bất an.

Nhưng trong điện thoại, tiếng nói dần trở nên mơ hồ.

“Thông tín viên, điện thoại sao lại thế này! Con mẹ nó còn không ra xem cho tôi ——”

Mạnh Lan Đình nghe được đầu kia truyền đến tiếng gào của anh, sau đó là một trận tít tít, rồi không có gì nữa.

Mạnh Lan Đình giơ tay lau đôi mắt, nhẹ nhàng mà gác điện thoại. Cô xuống giường, mở một cái vali mình mang theo lại lấy ra một cuốn sách. Cô mở cuốn sách ra, lấy một tấm ảnh chụp rồi cúi đầu nhìn một lát, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ cậu bé bị vẽ con rùa đen lên trán sau đó cô bỏ nó vào một phong thư.

Cô vào phòng tắm, cúi đầu mở vòi nước lạnh để rửa mặt rồi lau khô và đi kéo bức rèm dày nặng ra. Tia nắng mai sáng ngời từ cửa sổ chiếu vào, đuổi đi hắc ám trong phòng khiến cả căn phòng sáng lên.