Hai Tờ Di Chúc

Chương 30



- Ấy! Không được đâu, Ái Lan! Mình phải đi liền bây giờ kẻo trễ đây này! Khổ ghê! Mình đang phải đi bán vé số giúp bão lụt miền Trung này, Ái Lan!

- Bán được khá chưa?

Diễm Anh thở ra một hơi dài:

- Mười lăm tấm, chạy tóe khói, bở hơi tai ra mà vẫn còn sáu cái đây này!

- Thôi được! Để mình mua giùm hai tấm!

Diễm Anh vui mừng:

- Thế thì hay quá! Bực quá đi Ái Lan! Ngày mai đây mình lại đi cắm trại ở Prenn mới kẹt chứ! Mà giờ đây còn chưa bán hết thì làm sao đi!

Ái Lan ngạc nhiên, nhìn bạn:

- Đi thác Prenn cắm trại? Ngon quá ta? Ở đâu tổ chức vậy? Và Diễm Anh đi với ai?

- Trường Thánh Tâm, con nhỏ Huyền em họ mình học đó mà. Tụi nó hiện đang đóng dinh hạ trại rồi. Huyền nó cứ nài mình đi với nó và mình hứa sẽ xuống ở chung lều với nó mười lăm ngày. Lẽ ra chiều nay đã phải có mặt ở dưới ấy rồi. Nhưng còn mấy cái này nên mới kẹt lại đấy!...

Đột nhiên đang nói, Diễm Anh ngưng bặt như chợt có một ý kiến gì hay hay:

- À, ủa! Quên khuấy đi mất! Ái Lan! Tại sao Ái Lan không đi cắm trại với tụi này luôn một thể cho vui nhỉ! Tuyệt lắm! Tụi này khám phá ra ở suối Prenn có một quãng nước sâu đến gần bụng, nước không chảy xiết, nên bơi thú lắm.

- Hừ! Người ta cũng đang thèm muốn chết luôn đây này! Nhưng khổ một nỗi mình bận ghê lắm, không dứt ra mà đi được. Xuống dưới ấy sống với Huyền và Diễm Anh, ngày ngày vào rừng lượm củi về nấu cơm ăn, xong đọc Tuổi Hoa rồi lăn ra ngủ. Đêm đốt lửa trại, nhảy múa bài "Đêm trong rừng" thì... úi chao! Tuyệt ơi là tuyệt! Hừ! Tiếc lắm! Tiếc vô cùng đó Diễm Anh!

- Vậy thì bữa nào rảnh, Ái Lan nhảy vespa xuống đó với tụi mình nghe! Ít nhất mình cũng ở trại tới nửa tháng cơ mà! Mà còn mấy tấm giấy số này, phải bán hết đã. Bực ghê! Mình có tiền thì ứng phắt ra rồi bán sau cũng được! Nhưng học trò là nghèo hết, tiền đâu?

Tiếp theo là tiếng cười ròn rã của hai cô nữ học sinh. Ái Lan vừa cố nín cười vừa bảo bạn:

- Diễm Anh bị kẹt chưa xuống với Huyền được kể cũng bực mình thật! Thôi mình mua cho hai tấm. Bao nhiêu tiền một tấm, Diễm Anh?

- Năm chục!

Ái Lan mở sắc tay lấy tiền trao cho bạn. Đột nhiên em vụt nói:

- A! Diễm Anh mình có ý kiến này hay lắm: để mình bán bốn tấm còn lại dùm cho! Diễm Anh nghĩ sao?

- Ái Lan nói giỡn hả?

- Thiệt đó chứ giỡn gì!

- Trời! Vậy thì may quá! Đây cả quyển sổ cuốn vé đây, đó, bốn cái còn lại đó! Nhưng mình cần cho Ái Lan biết trước: bán được hết không phải là chuyện dễ như ăn phở đâu, nghe!

Ái Lan mỉm cười:

- Yên trí mình sẵn sàng chiến đấu mà!

Diễm Anh kính phục bạn ra mặt:

- Ái Lan "rắn mắt" thiệt tình! Tuyệt ở chỗ là cái rắn mắt của Ái Lan lại cất được ình một cái gánh nặng mới hay chứ! Thôi vậy là yên trí, mình có thể "dông", được rồi! Hẹn gặp lại nghe, Ái Lan! Và chúc may mắn... đắt hàng!

Diễm Anh đã mất hút nơi đầu phố, Ái Lan còn im lặng đứng tại chỗ, mắt nhìn chăm chú mấy tấm vé số cầm trong tay. Rồi em lẩm bẩm, miệng nở nụ cười thú vị:

- "Ha! Ha! Đây là dịp may độc nhất, lý do rất chính đáng! Hà! Một hòn đá ném hai chim! Vừa giúp được Diễm Anh làm việc nghĩa, vừa không bị nghi ngờ khi đột nhập "Kiêu ngạo thành" của trang chủ họ Phạm tên Văn Phàm!"

10 - CUỘC HỘI KIẾN

Chiều hôm sau, khoảng ba giờ, Ái Lan đã đậu vespa trước cửa dinh cơ của gia đình ông Phạm Văn Phàm đường Phan Đình Phùng.

Kiến trúc thật đồ sộ vĩ đại không nhằm đem lại tiện nghi khoa học, nhưng nặng về mục đích phô trương nên sự xây cất, thiết trí không có một chương trình kế hoạch rõ rệt. Khu nhà ở tọa lạc giữa một khoảnh vườn rộng lớn, bốn bên biệt lập, xa cách hẳn với các nhà hàng xóm, to lớn, cao ngất ngưỡng, trông lúc nào cũng như có vẻ đe dọa đè bẹp những mái nhà thấp nhỏ cùng dãy. Một cái nhìn thoáng trên thảm cỏ trước nhà, bất cứ ai tinh ý một chút cũng có thể nhận ra được ngay cái đầu óc không hiểu gì về mỹ thuật của chủ nhân. Quả vậy! Bể non bộ