Hai Tờ Di Chúc

Chương 34



- Trời đất! Có vậy mà mình nghĩ không ra chứ!

Và trong cơn sửng sốt, em buông rơi cả đôi đũa xuống mâm kêu loảng xoảng. Luật sư Minh kinh ngạc trố mắt nhìn con gái:

- Cái gì? Sao vậy Ái Lan? Con bảo không nghĩ ra cái gì chứ?

Ái Lan tươi cười nhìn cha, láu táu:

- Con quên bẵng mất chuyện nhỏ Diễm Anh nói với con ngày hôm qua, hay lắm, ba ơi! Ba biết không? Lúc Diễm Anh gặp con là lúc nó sửa soạn đi cắm trại ở thác Prenn đó ba! Ôi chà! Thác Prenn, con đi hoài mà không thấy chán ba à! Vậy sáng mai con xuống đó nghe ba! Tối ngủ chung lều với Diễm Anh, tổ chức lửa trại vui lắm ba ơi!

- Ờ! Ý kiến của con hay đó! Xuống đấy ít ngày, tắm suối, thả bộ đi chơi nơi thoáng khí, ba thấy rằng không còn gì tốt hơn nữa.

Trong thâm tâm, sự vui mừng thầm kín của em lại còn một lý do chỉ riêng mình em biết: Diễm Anh có mặt ở dưới đó há chẳng phải là một lý do chính đáng cho em xuống thác Prenn thăm bạn mà không bị nghi ngờ sao?

Sáng hôm sau, Ái Lan dậy sớm lên đường. Em lợi dụng cơ hội một công đôi việc, phóng thẳng xuống Lạc Dương trước đã. Và Ái Lan có ý định trao cho Mỹ Ngọc mấy thước len để Ngọc may áo cho em.

Vừa đậu vespa trước cửa trại của Ngọc Liên, Ái Lan biết ngay là nơi đây đã xảy ra một sự gì khác lạ. Đúng thế, trên mặt lối đi lát đá tảng, nằm la liệt xác gà chết, nhất là trước cửa vựa rơm và trong khoảng sân rộng.

Nghe tiếng máy xe, hai chị em Ngọc, Liên từ phía chuồng gà chạy ùa ra, và Ái Lan thấy rõ Mỹ Liên đầm đìa nước mắt.

Ái Lan hỏi nhanh:

- Cái gì vậy, hai chị?

Mỹ Liên mếu máo:

- Trời ơi! Hại quá Ái Lan! Chẳng hiểu tại sao gà của tôi chết tiệt cả! Khổ ghê à! Sáng nay đem đồ cho tụi nó ăn, lại thấy mười con nữa lăn cổ ra.

Mỹ Ngọc:

- Tối qua, cáo lại bắt hai con tha đi nữa chứ. Có lẽ tụi này đã tới kỳ nguy tai rồi chắc!

Mỹ Liên giọng nói tuyệt vọng:

- Chắc không còn sống sót một con nào để gây đàn sau nữa! Không biết xoay sở ra sao đây chứ!

Mỹ Ngọc buồn thảm:

- Liên nó bị thất vọng ghê gớm. Đặt biết bao hy vọng vào vụ này. Đàn gà đang mơn mởn lớn như thổi, thế mà... À l Hai chị em tôi rồi sẽ ra sao đây? Kỳ này các tiệm may cũng không thấy giao đồ cho làm nữa!

Ái Lan nói to, vội vã mở sắc tay:

- Chị Mỹ Ngọc! Cứ yên tâm! Đừng lo! Để em đưa chị ít tiền tiêu tạm, khi nào có chị trả cho em cũng được.

Mỹ Ngọc thở dài:

- Trời ơi! Giá bác Doanh cứ cho đại hai chị em mình một số tiền thì có phải đỡ biết bao không. À, thế nào, Ái Lan? Có tin tức gì về vụ tờ di chúc thứ hai của bác không?

Ái Lan suy nghĩ thật nhanh và em quyết định không nên để cho chị em Ngọc, Liên hy vọng vội, lỡ ra..., đồng thời giấu nhẹm mấy điểm quan trọng vừa mới khám phá được. Rồi Ái Lan dịu dàng trả lời Mỹ Liên:

- Đã có tin tức gì hay đâu, chị Liên? Toàn những cái lơ mơ cả! Nhưng em vẫn không thất vọng trong việc đi tìm lá chúc thư này... Các chị cứ yên trí đi!

Giọng Mỹ Ngọc mệt mỏi:

- Thôi! Các khoản đó thì chị chằng một chút hy vọng gì đâu, các em!

Ái Lan lái câu chuyện sang hướng khác nhằm xua đuổi không khí nặng nề buồn thảm bao quanh:

- Đây, chị Ngọc! Hàng may áo của em đây! Trong đó em để sẵn cả mẫu rồi đấy! Hai chị thấy không? Khổ người em có vẻ nữ thể thao, bụng không sệ, vai không lệch, chắc may dễ lắm, hả chị Ngọc?

Vẻ mặt Mỹ Ngọc tươi hẳn lên:

- Cám ơn em đã tin tài cắt may của chị! Có việc làm thế này, chị vui lắm! Thật cũng là nhờ Ái Lan mà chị và Liên lại có được những giờ sống vui thích thú.

Ái Lan cười lớn:

- Chị chịu may áo cho em thì em phải cảm ơn chị mới đúng chứ! Và bây giờ thì em có quyền đưa chị tiền công trước nghe!

Một lần nữa Mỹ Ngọc lại lắc đầu: