Hai Tờ Di Chúc

Chương 48



Dứt lời, em nhẩy xuống đất chạy về phía sau xe. Phải thử đủ sáu bảy chiếc chìa, mới đúng một chiếc vừa lỗ khóa. Cánh cửa xe bật mở, Ái Lan đoán đúng: trong xe, xếp cao sát nóc, toàn là đồ đạc của ông Phạm Văn Phàm.

Ái Lan băn khoăn:

- Đồ đạc xếp kẹt cứng thế kia, làm thế nào mà lục lọi được chứ! Nếu cái đồng hồ lại đút vào một ngăn hộc nào ở dưới cùng kia thì nguy rồi!

Nhưng em cũng leo lên xe, trèo lên một chồng ghế dựa cao sát nóc ; vững chân rồi, bấm đèn soi một vòng. Đủ thứ: bàn vuông, bàn tròn, ghế sa lông, ghế dựa, kệ sách, tủ rượu, rương, thùng, màn gió, màn cửa ngổn ngang hỗn độn. Không một cái gì có thể làm cho em hy vọng là cái đồng hồ của cụ Doanh được cả.

Ái Lan vẫn kiên nhẫn chiếu đèn soi từng chút một, nán lại thật lâu nơi những khe, góc kẹt, không bỏ sót một chỗ khả nghi nào. Đột nhiên ánh đèn sáng quắc ngưng thật lâu trên một đống gì lù lù… Bất giác em "á" lên một tiếng, tâm linh máy động khi ánh mắt đụng vào vật gì lớn hơn một cái hộp bánh bích quy một chút, có góc cạnh in hằn cả ra lần chăn len xám phủ kín bên ngoài. Và cái đồ vật gói bằng tấm mền len đó đặt trên kệ một cái tủ "buýt phê", gỗ đen bóng như sừng. Cái đồng hồ của cụ Phạm Tú Doanh? Chẳng biết có phải không?

Ái Lan từ chót vót trên đỉnh chồng ghế cao, bước nhanh xuống một cái mép bàn cạnh đó rồi lao người tới đống chăn len đáng nghi. Áo em móc vào một cái đầu đinh, rách kêu "xoạc" một tiếng. Ái Lan không để ý đến chỗ áo bị móc rách, đưa dài tay với cái đống lù lù đó, túm lấy tất cả mép mền len rồi từ từ kéo về mình. Hai tay run lẩy bẩy, em lật tấm mền. Đúng như lời bà cụ Sáu Riệm đã mô tả: chiếc đồng hồ của cụ Doanh quả thật mặt vuông, phía trên bằng gỗ chạm trổ một cái mặt trời và ba mảnh trăng lưỡi liềm chầu chung quanh.

Ái Lan mê say ngắm cái "kho tàng" mà em đã dày công theo đuổi. Đột nhiên bên tai em vẳng lên tiếng người nói từ phía ngoài vọng vào. Hết hồn em lẩm bẩm:

- Chết, nguy rồi!

Ôm chặt chiếc đồng hồ vào ngực, Ái Lan dẫm bừa lên đống đồ đạc ngổn ngang, nhắm mắt bước liều, lòng không hy vọng gì chạy thoát. Em rợn người không dám nghĩ đến chuyện mình sẽ ra sao, nếu bị tụi cướp bắt được lần này nữa. Ra tới mép sau xe, em nhảy lẹ xuống đất. Bên ngoài, tiếng chân bước nặng nề nghe đã gần lắm. Thật lẹ tay, em khép nhanh hai cánh cửa phía hậu và định khóa lại như cũ. Chùm chìa khóa đã biến mất.

- Trời ơi! Xâu chìa khóa đâu mất tiêu rồi! Không tìm thấy là nguy!

Quả thật! Hai cánh cửa hậu chỉ chịu nằm khít vào nhau khi được khóa cẩn thận, nếu không, cứ bung ra. Và tụi cướp trông thấy, sẽ sinh nghi ngay. May sao, khi ngó xuống, Ái Lan thấy chùm chìa khóa nằm ngay trên mặt đất. Lật đật lượm lên, em lùa ngay một chiếc vào ổ, may sao lại đúng chiếc của nó. Hai cánh cửa lại ngoan ngoãn nằm im ở vị trí trước cái xoay mạnh tay của Ái Lan. Nói thì lâu nhưng tất cả mấy việc đó hoàn toàn nội có mấy giây đồng hồ.

Vừa kịp, lúc này bên ngoài đã vang lên rõ rệt tiếng nói giận dữ của mấy tên gian phi. Chúng cãi nhau ỏm tỏi, và một thằng kéo mạnh cánh cửa vựa.

Con đường rút lui độc nhất bị án ngữ, Ái Lan có cảm giác đã sa vào bẫy rập của chúng. Em thảng thốt rùng mình, khẽ nói:

- Nguy quá! Làm sao bây giờ?

17 - KHÁM PHÁ BÍ MẬT

Một giây ngập ngừng, không biết trốn vào đâu. Trong khi đó, trí óc em vẫn sáng suốt, quyết định thật nhanh.

- Việc cần nhất là phải để chìa khóa của chúng vào chỗ cũ đã!

Tức là phải chạy lên phía đầu xe, nhấc chiếc nệm nơi ghế ngồi của tài xế. Nhưng không kịp nữa rồi. Chỉ còn đủ thì giờ cho em liệng xâu chìa khóa xuống đất. Rồi đưa mắt loang loáng nhìn chung quanh tìm chỗ ẩn nấp. Tia nhìn của Ái Lan chợt đụng ngay một cái máng đựng cỏ cho bò ăn cũ mèm từ đời nào. Chạy vút đến, leo vào ngồi thụp xuống. Cuống quýt, em đưa tay kéo chiếc mền bao bên ngoài cái đồng hồ cổ. Mền vừa chùm kín đầu thì cánh cửa vựa cũng vừa bật mở.

Ba tên cướp bước vào. Một tên quài tay khép cánh cửa. Cả ba thằng đều say bí tỉ, to tiếng cãi nhau về chuyện chia "chiến lợi phẩm". Tên chúa đảng quắc mắt:

- Chúng mày câm miệng đi cái đã, sau sẽ hay! Việc cần gấp là dông lẹ khỏi chỗ này, nếu không cảnh sát ập tới là rũ tù!

Nấp trong máng cỏ, Ái Lan nghe rõ tiếng lục lọi nơi ghế tài xế. Một tiếng chửi thề vang lên, tiếp theo là tiếng quát tháo hướng về một tên đồng bọn:

- Này! Chìa khoá xe đâu?

Giọng một tên khác cáu kỉnh:

- Dưới đệm ghế chứ còn đâu nữa! Hơi một tí là hỏi, là quát nhặng lên!

Tên thủ lĩnh nghiến răng kèn kẹt:

- À, à, dưới đệm, dưới đệm! Lại tìm thử tao coi lẹ lên!

- Thôi được! Để đấy tôi lấy cho, bố trẻ! Đứng xích ra cho đỡ vướng người ta!

Tên đồng bọn trèo lên lục tìm chìa khóa. Ái Lan thu thật nhỏ người nép trong chỗ ẩn cố dằn hơi cho khỏi thở mạnh. Ý chừng tìm mãi không thấy, tên cướp nói lớn:

- Ủa, kỳ quá! Rõ ràng tôi để cả chùm chìa khóa dưới nệm ghế này mà!

Tên thủ lĩnh giọng đe dọa:

- Ờ, ờ, dưới đệm ghế! Hừ! Mất xâu chìa khóa thì mày coi tao!

Ðột nhiên tên thứ ba reo lên:

- Đây rồi! Dưới đất này! Và y cúi xuống lượm lên, nhìn tên đồng bọn

- Chắc mày định bỏ vào túi, nhưng bỏ "khéo" quá, thành ra nó rớt xuống đất chớ gì?

Tên kia gân cổ cãi:

- Không đời nào! Tao thề là tao không bao giờ để chìa khóa xe vào túi hết á! Mày cứ nói ẩu hoài!

Cứ đà này, thì chỉ một vài tiếng nói qua nói lại nữa là thế nào cũng sinh ấu đả. Mặt tên nào cũng sát khí đằng đằng. Tên thủ lĩnh lạnh lùng ra lệnh:

- Cả hai đứa câm họng lại! Muốn thử tài nhau, để lúc khác! Trừ phi chúng mày muốn rũ tù thì không kể!

Tên để lạc chìa khóa vẫn còn nhiều ấm ức:

- Rũ tù! Có rũ tù thì cũng tại anh hết! Khi không nổi khùng nhốt ngay cái con bé xinh xinh đó vào hầm cầu thang. Nó mà chết đói thì... tử hình là cái chắc chứ ở đó mà rũ tù!

Tên thủ lĩnh gầm lên:

- Rồi! "Xong rồi"! Tao không cần mày lên mặt dạy đời!

Dứt tiếng, gã vòng về phía sau xe, lay mạnh núm cửa sắt kiểm soát xem có bị sơ sẩy gì không. Yên trí không có gì đáng ngại, gã quay lên phía trước, hất hàm bảo hai thằng em út:

- Rồi! Lên đi tụi bay! Hay là còn chờ tao hốt liệng chúng mày lên mới nghe?

Hai thằng ríu rít trèo lên, miệng không ngớt lầu bầu nói nhảm.

Tên thủ lĩnh ngồi vào ghế lái, mở máy. Nhưng cả ba thầy trò tụi cướp, trí óc còn mờ mịt vì hơi rượu, chẳng tên nào nghĩ đến việc mở cửa vựa cho xe lấy lối đi. Rốt cuộc, một tên em út phải chạy xuống, chạy ra đẩy mạnh hai cánh cửa lớn, vừa đẩy vừa chửi thề toáng lên.