Hái Trăng

Chương 57: Đi siêu thị



Vân Ly mở hộp ra, là một đôi khuyên tai pha lê màu xanh băng, cô cầm lên ngắm nghía, rồi kinh ngạc hỏi: “Hình như em đến chúc mừng sinh nhật anh mà.”

Sau đó, cô lấy khuyên tai ra, rất trịnh trọng đưa lên sát tai anh, nói: “Sinh nhật anh thì quà này phải cho anh chứ.” Phó Thức Tắc không có lỗ tai nên tất nhiên là không thể đeo được.

Phó Thức Tắc bất đắc dĩ: “Em chính là món quà với anh rồi.”

Vân Ly học theo: “Anh cũng là món quà đối với em.”

Lời ma men thì không tin được, nhưng nghe Vân Ly nói thế Phó Thức Tắc vẫn cười.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Anh tháo khuyên tai của Vân Ly ra, hỏi: “Em ngồi yên một lát được không?”

Vân Ly gật đầu.

Vén tóc cô ra sau, tai Vân Ly đã ửng đỏ, Phó Thức Tắc khẽ nhéo vành tai cô.

Lần đầu tiên đeo khuyên cho con gái, động tác của anh không được trơn tru cho lắm, cứ có cảm giác làn da non mịn này yếu ớt vô cùng.

Phó Thức Tắc rất cẩn thận, anh tập trung nhìn lỗ xỏ mất hồi lâu, nơm nớp lo sợ đeo vào, cuối cùng chiếc khuyên cũng được nằm cố định.

Vân Ly im lặng, dù đã đeo xong nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, không hề động đậy.

“Em chỉ định mua bánh tặng anh thôi.” Hình như Vân Ly đã tỉnh táo hơn, “Em không có quà cho anh.”

Cô không dám tin lặp lại lần nữa: “Em không có quà cho anh.”

“Em lấy bản thân mình ra bù lại rồi còn gì?” Phó Thức Tắc đáp lời, Vân Ly tròn mắt nhìn anh, hỏi: “Thế anh có thích không?”

“Ừm.”

Có tiếng gõ cửa, chắc là người giao bánh.

Phó Thức Tắc định đứng lên thì Vân Ly đã vội níu cổ áo anh lại, tiếp tục câu hỏi vừa rồi: “Anh thích em không?”

Hành động của cô làm anh không cách nào di chuyển được.

Phó Thức Tắc bật cười, định gỡ từng ngón tay cô ra, nhưng gỡ được một ngón là cô túm chặt lại ngay.

Không tốn công vô ích nữa, anh từ bỏ, dựa vào ghế sofa.

“Ừm, anh thích em.”

Vân Ly lẩm bẩm: “Em cũng thích anh.”

Phó Thức Tắc: “Anh biết.”

Đến tận lúc đi ngủ Vân Ly vẫn không buông Phó Thức Tắc ra.

Ôm cô đặt xuống giường, Phó Thức Tắc mới chú ý thấy cổ áo mình đã bị cô giật ra.

Chỗ xương quai xanh cô níu vào còn hằn lại vết đỏ.

Căn phòng này trước kia dành cho ông bà ngoại, đã rất nhiều năm rồi không ai ở.

Vốn là nơi trống vắng, nhưng giờ đã có sự tồn tại của cô.

Phó Thức Tắc để lại một ngọn đèn nhỏ, tháo đồ trang sức của cô ra.

Vân Ly xoay người tung chăn.

Phó Thức Tắc lại dém lại cẩn thận cho cô.

Trên mặt cô không còn vẻ mơ màng vì hơi men, hàng mi cong vút vừa khéo che cả mí trên, anh vuốt ve gò má cô, hỏi: “Giờ anh đòi quà sinh nhật được không?”

Vân Ly nhíu mày, nghiêng mặt về phía anh.

Cánh môi ướt át như mời gọi, Phó Thức Tắc xích lại gần, khẽ nói: “Coi như em đồng ý rồi đấy.”

...

Lúc được tận mắt nhìn thấy chiếc bánh gato đã là ngày hôm sau.

Vân Ly mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu đau kinh khủng.

Cô nhớ lại chuyện tối qua, kí ức cuối cùng là mình thiếp đi trong lòng anh.

Không phải chứ, cô cố tình chạy về đây tổ chức sinh nhật cho anh, vậy mà đến nến còn chưa thôi được cái nào.

Nhớ tới hình ảnh Phó Thức Tắc ngồi lẻ loi một mình trên ghế sofa, thắp hai ngọn nến, rồi nhìn người bên cạnh ngủ ngon lành… trong lòng Vân Ly lại dâng lên cảm giác tội lỗi, cô không nên uống hai ly rượu kia chỉ vì tâm trạng tệ hại.

Mở tủ lạnh ra, bánh gato đã không còn hoàn chỉnh nữa, bị cắt hai miếng rồi.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Vốn là bánh sinh nhật của anh, Phó Thức Tắc sẽ không cố ý “ngụy trang” thành thế này.

“Em ngủ ngon không?” Phó Thức Tắc đi đến bên cạnh cô, lấy sữa bò và trứng từ trong tủ lạnh ra.

Anh đã dậy được từ sớm, cúc áo ngủ nơi lỏng, có thể trông thấy rõ những dấu đỏ trên xương quai xanh.

Vân Ly không dám tin vào mắt mình.

“Vâng, ngon ạ.” Cô máy móc trả lời lời anh, rồi do dự hỏi: “Xương quai xanh của anh...!là do em hả?”

Phó Thức Tắc: “Em không nhớ à?”

“...”

“Cho em hỏi một chút…” Vân Ly mở miệng một cách khó khăn: “Sao mà thành như vậy thế?”

“Phó Thức Tắc đặt cốc sữa nóng trước mặt cô, thuận miệng đáp: “Chắc là cắn nhỉ.”

“...”

Vân Ly một lần nữa kiểm tra lại trí nhớ xem hai người họ đã tiến triển đến bước nào.

Cô còn chút ấn tượng mơ hồ, sau khi cô ngủ, đầu lưỡi đã cố gắng chiến đấu với cái gì đó.

Cô vươn tay ra phản kháng, nhưng sau đó bị ấn chặt vào ga giường mềm mại không thể nhúc nhích.

Cô còn đang mông lung thì Phó Thức Tắc đã lờ đi: “Không sao đâu.”

Việc này vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của Vân Ly, chỉ sợ mình gây ra rắc rối gì, cô thốt lên: “Vậy là tốt rồi.”

Phó Thức Tắc cười thành tiếng.

Vân Ly coi như việc này đã kết thúc.

Lúc Phó Thức Tắc đang ốp trứng, đột nhiên quay ra nhìn cô: “Có hơi đau một chút.”

“...”

Hôn đến rát cả môi, Vân Ly mới được thả tự do.

Lúc ăn sáng xem điện thoại, cô còn thấy tin nhắn Vân Dã gửi tối qua: [Thay em chúc anh rể sinh nhật vui vẻ nhé.]

Vân Ly: [Đã nhận lệnh.]

Vân Dã: [Qua mười hai giờ đêm rồi, Vân Ly, tối qua chị làm gì vậy?]

Vân Ly: [Hẹn hò ^^]

Vân Dã: [Haha]

Vân Dã: [Nhắc thở thân tình: Ba bảo muốn tới Nam Vu mang chăn mền cho chị, thời gian chưa xác định.]

Vân Ly: [Đệt!!!]

Nhấp một ngụm sữa để tự an ủi mình, Vân Ly nghe tin mà dựng hết cả tóc gáy.

Giờ đã sắp hết mùa đông rồi, ông ấy bảo đến Nam Vu thẩm tra con rể tương lai còn có lí.

Ăn sáng xong, hai người lái xe đến siêu thị gần nhà để mua sắm.

Vân Ly nhìn xe đẩy chất một đống vật dụng hàng ngày như bàn chải, cốc đánh răng, dép lê các kiểu… đều mua những hai món, theo lí mà nói thì chỉ cần mua phần cho cô là được rồi mà, cô nghi ngờ hỏi: “Trước đó trong nhà không có gì à?”

Phó Thức Tắc liệt kê một loạt: “Dép đôi, cốc đôi, áo ngủ đôi...”

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh cụp mắt hỏi: “Có vấn đề gì à?”

Anh tiếp tục đẩy xe đi lên trước, Vân Ly chậm mất nữa nhịp mới bật cười, đuổi theo khoác lấy tay anh.

“Chúng ta mua mấy đồ nấu sẵn đi.” Vân Ly đi tới khu đồ đông lạnh, “Có thể mua nhiều sủi cào nè, nấu cũng nhanh.”

Phó Thức Tắc rất hiếm khi ăn đồ đông lạnh, nghi ngờ hỏi: “Không phải bình thường có thể tự làm à?”

“Giờ anh phụ trách nấu cơm mà.” Vân Ly thành thật nói: “Em chỉ muốn giúp anh bớt việc thôi.”

Hai người sống cùng nhau, việc này cứ như ván đã đóng thuyền.

Nghe lí do cũng thấy cũng thấy mình lươn lẹo quá, Vân Ly bổ sung thêm: “Hôm nào anh mệt không nấu được thì em hấp sủi cảo đông lạnh cho anh.”

“...”

Phó Thức Tắc bình tĩnh nói: “Bài đăng mới nhất của Nhàn Vân Sốt Tương: Video [Nấu cháo cho bạn trai – Hầm cua và tôm bằng nồi đất thế nào để vẫn giữ được vị tươi ngon]”

“Cháo sườn heo củ mài, cháo trứng thịt bò, cháo tôm nõn sò điệp, cháo gạo lứt đỗ đen...” Dựa vào trí nhớ, Phó Thức Tắc liệt kê một loạt mấy cái tên khác nhau, rồi nghiêng đầu hỏi cô: “Hình như anh là bạn trai em đúng không?”

Khóe môi Vân Ly run lên: “Đúng là anh...”

Phó Thức Tắc cười nhạt: “Anh không nhớ là mình từng được nếm mấy món đó.”

“...”

Vân Ly tự giác đi đến khu tạp hóa, bỏ vào xe đẩy mấy túi gạo lứt và yến mạch, rồi tới quầy đồ khô chọn thêm hạt và hải sản sấy các loại.

Dạo siêu thị xong, Phó Thức Tắc thay quần áo đi làm.

Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu vẫn chưa khai giảng, Vân Ly nói với Phương Ngữ Ninh sẽ sớm tới công ty.

Thực tập ở EAW đã hết ba tháng, phần lớn thời gian Vân Ly chỉ chạy việc lặt vặt.

Công việc của thực tập sinh không cố định, phòng ban nào Vân Ly cũng tới giúp chút việc nên cũng dần hiểu được đại khái nghiệp vụ trong công ty.

Cô định tháng Tư này sẽ từ chức.

Trước đó Vân Ly đã chủ động liên hệ với Phương Ngữ Ninh để xin phụ trách công tác tuyển dụng mùa xuân.

Nếu là trước kia, tuyệt đối sẽ không có chuyện Vân Ly chủ động xin, cũng không có khả năng đảm nhiệm công việc này.

Có lẽ do gần đây cô muốn nhanh chóng thay đổi tính cách của mình, lần đầu tiên trong đời Vân Ly dám thử trải nghiệm.

Ngoài việc cùng đi làm và cùng chỗ làm, sinh hoạt hàng ngày của Vân Ly và Phó Thức Tắc vẫn trôi qua một cách bình yên.

Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ tới việc Vân Vĩnh Xương muốn tới Nam Vu.

Còn chưa xác nhận được liệu có phải thật không nên Vân Ly tự thôi miên bản thân như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Nhàn Vân này…” Kết thúc kì nghỉ Tết, Hà Giai Mộng cố tình đến chào Vân Ly trong ngày đầu tiên trở lại công ty, “Nghe đồng nghiệp nói dạo này cô thay đổi nhiều lắm hả?”

“Hả?” Vân Ly đang vùi đầu trong đống giấy tờ nghe vậy thì ngẩng lên, “Thay đổi gì cơ?”

“Nói chuyện nhiều hơn, cũng hay cười hơn.” Hà Giai Mộng cười hì hì, “Không ngờ yêu đương với người lạnh như khối băng đó mà Nhàn Vân nhà chúng ta lại ngày càng thích cười, có phải bị lây không đấy?”

Vân Ly cười cười: “Có khi thế thật.”

Hai người chưa nói được mấy câu đã đến giờ tan tầm, Vân Ly thu dọn đồ đạc, đứng trước cổng công ty chờ Phó Thức Tắc.

Hôm nay là lễ tình nhân, Vân Ly và Phó Thức Tắc đã hẹn cùng quay một video về máy bay không người lái, nội dung là lịch sử phát triển của những chiếc máy bay không người lái cổ điển, Phó Thức Tắc sẽ làm thuyết minh và lồng tiếng cho cô.

Sau khi tìm ra được chiếc máy bay không người lái trong bộ sưu tập, Vân Ly mượn khoảng trống trước kệ sách của anh để ghi hình.

Thoáng liếc thấy trong ngăn tủ có một album bọc da màu đen, cô mở ra xem.

Là ảnh chụp trước kia của Phó Thức Tắc.

Từ thời còn bé tẹo quấn tã lót, có một cậu bé hầu như bức nào cũng đứng cạnh anh, chắc hẳn là người bạn thân nối khố anh từng kể.

Khi cười, hai người rất giống nhau, hai mí mắt rõ ràng, có một tấm anh bạn thân còn xách cặp của cả hai người, dắt Phó Thức Tắc đến trước cổng Giang Nam Uyển.

Lúc đó Phó Thức Tắc cùng lắm mới bốn, năm tuổi.

Vân Ly ngồi xuống lật xem, Phó Thức Tắc đi vào, hỏi: “Máy bay không người lái...”

Giọng anh im bặt.

“Vừa rồi em vô tình thấy album ảnh này, có nhiều ảnh anh hồi bé thật đấy.” Vân Ly đứng dậy, định trả album cho anh.

Phó Thức Tắc nhìn thoáng qua, đóng cuốn album lại rồi hỏi: “Em đang quay video à?”

Anh để album lên đầu giường.

Vân Ly chợt cảm thấy lo lắng, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, “À, vâng.”

Vân Ly theo anh ra ngoài, dựng máy rồi quay một số cảnh máy bay không người lại ở ngoài trời.

Lúc ghi hình, Vân Ly im lặng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Thần sắc lạnh nhạt, đôi mắt trong suốt phản chiếu bầu trời xanh thẳm.

Hình ảnh người đàn ông khoác áo đen và cậu thiếu niên mặc đồng phục đội Unique như trùng lên nhau.

Nhưng lại tách biệt rõ ràng.

Trước khi ở bên nhau, Phó Thức Tắc như một bông hồng dại, cô độc không có đồng loại, cô cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa.

Hình ảnh trong ống kính dừng lại khá nhiều lần, biên độ động tác của anh rất nhỏ, chỉ có máy bay là xuyên thẳng không trung.

Vân Ly nhớ lại đêm dã ngoại ngoài trời đó, mặt hồ phản chiếu ánh sáng, một bóng lưng lẻ loi.

Rõ ràng là gần đến mức cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một vách ngăn không thể vượt qua.

“Ly Ly.”

Vân Ly lấy lại tinh thần, Phó Thức Tắc đang nhìn cô, máy bay đã trở lại trên tay anh.

“Quay xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Vân Ly trả lời không mấy tự nhiên, Phó Thức Tắc đáp lại rồi giúp cô thu dọn máy ảnh.

Tuần giữa tháng Hai, nhiệt độ vẫn đang là -3 độ, Phó Thức Tắc quấn khăn quàng cổ cho Vân Ly xong mới nắm tay cô xỏ vào túi áo mình.

Lòng bàn tay anh hơi lạnh nhưng chỉ một lát sau là ấm nóng.

Ra ngoài, gió rét thấy xương, những phần da lộ ra ngoài của Vân Ly đều lạnh đến mức mất cảm giác, chỉ có mỗi bàn tay là vẫn ấm áp.

Tâm trạng ngột ngạt khó chịu cả buổi nay rốt cuộc cũng đã khá hơn.

Phó Thức Tắc đã đặt chỗ trước ở một nhà hàng Tây, ngay trong trung tâm thương mại gần Giang Nam Uyển.