Hái Trăng

Chương 64: Ngồi xe của anh đi



Chờ cô lau tay xong, Phó Thức Tắc nhận lấy khăn giấy đã nhăn nhúm thành cục một cách hiển nhiên, ném vào thùng rác ở bên cạnh.

“Đi thôi.

Đi lấy thuốc với anh nhé?”

“Ồ được.” Vân Ly đi theo anh, đi chưa được bao lâu thì cô đã hỏi thẳng: “Anh khó chịu ở đâu vậy?”

“Mất ngủ nên bảo bác sĩ kê cho ít thuốc.” Phó Thức Tắc đưa đơn thuốc cho cô luôn mà không hề nghĩ ngợi gì, bên trên chỉ có hai loại thuốc.

Thấy vẻ mặt nặng nề của Vân Ly, anh bật cười nói: “Em cảm thấy anh làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ có điều lâu như vậy rồi mà chứng mất ngủ của anh vẫn rất nghiêm trọng à?”

“Lúc nọ lúc kia.” Phó Thức Tắc đã quen với cuộc sống thường xuyên mất ngủ, anh an ủi cô: “Nhưng hay nằm mơ.”

Tranh thủ lúc anh xếp hàng lấy thuốc, Vân Ly lên mạng tìm hiểu về hai loại thuốc này, là thuốc ngủ rất thông thường.

Dựa vào quan hệ hiện tại của hai người, cô không hỏi sâu, nhưng khi biết tình hình không quá nghiêm trọng, cô vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Phó Thức Tắc lấy thuốc xong rồi quay lại, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi cô: “Em hẹn Vân Dã lúc mấy giờ?”

Suýt nữa thì quên mất cái cớ mà cô nói cho có lệ, Vân Ly nói bừa một thời gian: “Năm giờ rưỡi.”

Phó Thức Tắc cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ: “Bây giờ vẫn còn sớm, đến phòng thí nghiệm của anh không?”

Vốn dĩ đã hứa từ lần trước rồi, Vân Ly gật đầu.

“Ngồi xe của anh đi.” Phó Thức Tắc quay đầu sang nói với cô.

Vân Ly sửng sốt: “Em cũng lái xe đến đây, chúng ta tự lái xe của mình qua là được.”

Phó Thức Tắc: “Em không quen đường ở đây, khu này khá đông người, không dễ lái cho lắm.

Lát nữa anh sẽ đưa em về.”

Xung quanh bệnh viện trường là cửa hàng ăn uống, bên đường có không ít xe đạp đỗ nghiêng ngả ngang dọc, bóng người nườm nượp.

Dường như không dễ lái xe cho lắm.

Phó Thức Tắc nghiêng đầu, ý chỉ chiếc xe bên cạnh: “Xe ở đằng kia.”

“…”

Lúc này, Vân Ly mới nhận ra, thì ra xe mà anh nói là xe máy điện.

Vân Ly có loại cảm giác bị mắc lừa.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe điện này, rơi vào im lặng.

Từ vẻ bề ngoài thì có thể thấy được đây là chiếc xe điện có công suất cao, so với ô tô thì quả thật là phù hợp hơn để đi lại trong sân trường.

Chiếc xe máy điện này đã được vài năm tuổi, thanh sắt phía trên đã có vài vết gỉ sét.

Phó Thức Tắc không cho cô có cơ hội đổi ý, anh đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm mới tinh với tâm trạng không tệ.

Vân Ly nhìn anh từ từ đội mũ bảo hiểm màu trắng vào, phía sau kính chắn gió nửa trong suốt màu đen là đôi mắt như ẩn như hiện của anh.

Thấy Vân Ly vẫn không nhúc nhích, Phó Thức Tắc cúi đầu, cầm lấy mũ bảo hiểm ở trong tay cô, điều chỉnh chiều dài, đội lên cho cô.

Khoảng cách của hai người bị kéo lại gần, ánh mắt của Vân Ly liếc sang bên cạnh thì thấy cánh tay của anh.

Sau khi đội mũ bảo hiểm cho cô, Phó Thức Tắc đứng ở chỗ cách cô mười centimet.

“Cài được không?”

“Ừm…” Nghe vậy, Vân Ly men theo cổ sờ thấy hai bên quai.

Trước đó cô không biết cách cài quai này, vì thế cài mấy lần mà vẫn không thành công.

Thấy cô không cài được, Phó Thức Tắc thản nhiên cúi người, để mặt ở ngay dưới tầm mắt của cô.

Anh tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú vào cần cổ của cô, hai tay cầm hai dây quai ngay dưới cằm cô.

Vân Ly nhìn chằm chằm vào con ngươi sau tấm kính màu đen kia, đúng lúc đó, anh liếc mắt nhìn lên một cái, vừa vặn đụng vào ánh mắt cô.

Vào khoảnh khắc cài nút ấy, đầu ngón tay của anh chạm vào Vân Ly, tựa như bị điện giật, ngón tay của Phó Thức Tắc co rụt lại.

Anh lập tức xoay người dắt xe ra, trèo lên.

Anh quay đầu lại, hất cằm chỉ chỉ vào ghế sau.

Có rất nhiều xe máy điện chạy qua ở bên cạnh cũng đang đèo người, Vân Ly không nghĩ quá nhiều, cẩn thận ngồi lên, né tránh đụng chạm cơ thể với anh.

“Đặt tay ở đây.”

Dường như hiểu rõ nỗi băn khoăn của cô, Phó Thức Tắc gõ gõ vào thân xe ý bảo cô nắm lấy.

Vân Ly vừa mới nắm lấy, một cơn gió ập vào trước mặt, xe máy điện lao vút ra ngoài đường.

Phía trước là bóng lưng của Phó Thức Tắc.

Cô đột nhiên nhớ lại khi chơi xe máy ở EAW, đã lâu như vậy rồi mà không ngờ tâm trạng cô vẫn thấy hơi giống giống.

Có thể nhìn thấy mặt của hai người ở trong kính chiếu hậu, bởi có kính chắn gió nên cô không nhìn rõ đôi mắt của người ấy, nhưng cô có thể thấy Phó Thức Tắc đang cong môi.

Gió thổi tóc cô tung bay trong không trung, cảnh tượng hai bên đường nhanh chóng lùi lại phía sau.

Anh cởi mũ bảo hiểm treo lên xe, đứng sang bên cạnh rồi xuống xe.

Vân Ly đứng không vững, Phó Thức Tắc giữ lấy cánh tay cô, đợi cô đứng vững trên mặt đất thì mới thả tay ra.

Phòng thí nghiệm của anh ở tầng ba, có mấy căn phòng.

Phó Thức Tắc dẫn cô đi bộ lên các phòng thí nghiệm, kể về công việc ngày thường của mình cho cô nghe, sinh hoạt hằng ngày cơ bản của anh rất nhàm chán, chỉ có hai điểm là kí túc xá và phòng thí nghiệm tạo thành một đường thẳng.

Vân Ly chưa từng được huấn luyện về hệ thống nghiên cứu khoa học.

Phó Thức Tắc nói nhẹ nhàng bình thản, cô nghe mà như lọt vào trong sương mù.

Nhưng anh lại nói nhiều hơn ngày thường, vậy cũng rất tốt.

Điểm đến cuối cùng là văn phòng của anh, vừa tới cửa, Vân Ly đã nghe thấy tiếng thảo luận ồn ào ở bên trong.

“Móa, em thấy đàn anh dẫn một cô gái tới phòng thí nghiệm của bọn mình đấy!”

“Đàn anh nào cơ?”. Truyện Bách Hợp

Người nói chuyện bĩu môi: “Em chỉ có một đàn anh thôi.”

Sau đó là tiếng hét không thể tin nổi của mấy người liền.

“Xinh không?”

“Học viện của bọn mình à? Phòng thí nghiệm nào thế?”

Vân Ly nghe hết câu này đến câu khác ở trong đó, hỏi anh: “Bọn mình có vào nữa không?”

Có lẽ là cách âm không tốt nên âm thanh bên trong đột nhiên im bặt, bịch bịch mấy tiếng, mấy người đó rối rít ngồi xuống.

Vân Ly càng xấu hổ hơn.

“Em không muốn vào à?” Phó Thức Tắc hỏi lại cô.

Anh hỏi ra lời này, cứ như thể cô đang chột dạ trong lòng vậy.

Có thể là tự cô nghĩ quá nhiều, thậm chí cô còn nhìn ra sự cười chê ở trong mắt của Phó Thức Tắc.

Vân Ly không muốn để lại ấn tượng như vậy, cô bình tĩnh nói: “Vào xem sao.”

Phó Thức Tắc quẹt thẻ mở cửa.

Có thể nhìn ra không gian ở chỗ làm việc khá eo hẹp, may mà giữa các vị trí làm việc có tấm ngăn.

Phó Thức Tắc: “Bình thường anh đều ở trong văn phòng, nếu em có chuyện gì thì có thể tới đây tìm anh.”

Vân Ly thầm nghĩ trong lòng, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu.

Chỗ của anh ở tận trong cùng, mặt bàn có khoảng cách phù hợp, tất cả mọi thứ được bày biện rất kĩ lưỡng.

Vân Ly nhìn về phía góc bàn, cô giật mình, là một cái đèn lồng bằng giấy, chính cô đã dạy Phó Thức Tắc gấp khi đi cắm trại.

Nhưng cái này cầu kì hơn một chút, có hình vẽ khắc lên và có lắp thêm bóng đèn.

Để ý thấy tầm mắt của cô, Phó Thức Tắc đưa đèn lồng bằng giấy cho cô: “Có phải đã có tiến bộ rất lớn không?”

Đèn lồng bằng giấy được gấp rất hoàn hảo, các chi tiết đều được làm rất tốt, có thể thấy được người làm rất thành thạo.

Vân Ly thầm nghĩ những chuyện này ở trong lòng, đặt nó về chỗ cũ.

Phó Thức Tắc thấy dáng vẻ chẳng có hứng thú của cô thì im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại cầm lấy đèn lồng bằng giấy một lần nữa, đặt ở trước mặt cô.

Phó Thức Tắc: “Tặng em nhé?”

Vân Ly: “Hả?”

Phó Thức Tắc: “Em cảm thấy đẹp không?”

Vân Ly nói đúng sự thật: “Rất đẹp.”

“Vậy nếu em thích thì cầm về đi.” Anh nói mà mặt không đổi sắc, lại còn bổ sung thêm một câu: “Anh hay gấp lắm.”

Anh tỏ vẻ đây là chuyện nhỏ xíu không đáng để nhắc tới.

Vân Ly cảm thấy anh cố chấp một cách khó hiểu, miễn cưỡng nhận lấy, nói: “À ờ… Cảm ơn.”

Anh khẽ “ừ” một tiếng.

Mấy người khác trong văn phòng không phát ra một tiếng nào, yên tĩnh đến nỗi Vân Ly còn cho rằng chỉ có hai người bọn họ đang ở đây.

Bởi vì có mặt những người khác nên Vân Ly cũng ngại ở lại quá lâu trong văn phòng.

Hai người vừa mới đóng cửa lại, lần lượt có tiếng thổn thức bật thốt lên trong đó.

“Là cô gái trong ảnh khóa màn hình di động của đàn anh à?”

“Tôi có cảm giác là thế.”

Bước chân của Vân Ly hơi khựng lại, Phó Thức Tắc thì đang đứng ở bên cạnh nên cô không dám nghĩ nhiều, căng da đầu đi ra ngoài, làm như không nghe thấy lời bàn tán của bọn họ.

Phó Thức Tắc dùng xe máy điện đưa cô về bệnh viện trường, trên đường đi, Vân Ly nhớ lại mấy lời nói đùa của mấy đàn em khóa dưới anh.

Chắc chỉ là chia tay rồi… nhưng anh vẫn lười không thay ảnh khóa màn hình thôi nhỉ.

Mới mấy phút đã đến.

Vân Ly xuống xe, nhìn về phía anh, một lúc lâu sau mới nói một câu “cảm ơn”.

Ánh mắt Phó Thức Tắc nhìn cô rất dịu dàng.

Vân Ly không chịu nổi ánh mắt này, vội vàng chui vào trong xe.

Anh nhìn cô thắt dây an toàn, quay đầu quan sát tình hình giao thông hai bên đường.

Khóe mắt cô liếc thấy Phó Thức Tắc vẫn còn ở chỗ cũ nhìn mình, cô chần chờ một lát, sau đó cúi đầu xuống, trực tiếp lái xe rời đi luôn.

Khi Phó Thức Tắc quay lại phòng thí nghiệm, mấy đàn em trong khoa đã sốt ruột không chờ nổi.

Bình thường đến giờ ăn cơm, mấy tên nhóc này đã chạy biến đi luôn, nhưng hôm nay lại chờ đến khi anh quay lại.

Anh vừa mới bước vào cửa, mấy đứa này đã đứng hết lên, nhìn chằm chằm vào anh như hổ rình mồi.

“...”

“Anh này, cái đèn lồng kia không phải là của quý của anh à?” Lâm Tỉnh Nhiên - đàn em khóa dưới trong phòng thí nghiệm - bước tới nói lời trêu chọc.

Lần trước cậu ấy duỗi tay cầm cái đèn tròn kia một cái, thế mà Phó Thức Tắc trực tiếp hất tay cậu ấy ra luôn.

“Anh còn… anh hay gấp lắm.” Lâm Tỉnh Nhiên bắt chước giọng điệu của anh: “Anh à, anh theo đuổi người ta như này thì chẳng rõ ràng chút nào, cẩn thận người ta tưởng thật đó.”

“…” Phó Thức Tắc nhìn về phía cậu nhóc, cười một tiếng: “Thế thì sao?”

“Anh à, em cảm thấy có lẽ anh nên cân nhắc một chút, đổi cách theo đuổi người ta đi.” Lâm Tỉnh Nhiên đi qua vịn lấy vai anh: “Chắc là không có ai có thể từ chối lời tỏ tình của anh đâu nhỉ? Cứ tỏ tình trực tiếp là được.”

Phó Thức Tắc lắc đầu: “Bây giờ mà tỏ tình, có khi sẽ bị xóa WeChat luôn.”

Lâm Tỉnh Nhiên không cho là đúng: “Làm gì có ai dám xóa WeChat của anh chứ?”

Phó Thức Tắc hờ hững nói: “Ờ.

Cô ấy xóa hai lần rồi.”

“...! Thế mà anh vẫn còn theo đuổi á?” Lâm Tỉnh Nhiên cực kì bất ngờ.

Ở trong mắt của bọn họ, kiểu người là con cưng của trời như Phó Thức Tắc chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió trong chuyện tình cảm.

“Ừ.” Phó Thức Tắc đáp lại một tiếng, thấy mấy người này cứ nhìn chằm chằm vào mình, anh nhíu mày nói: “Sao thế?”

“Không, chỉ cảm thấy anh thảm quá thôi.” Lâm Tỉnh Nhiên không nhịn được: “Anh này, nhiều người theo đuổi anh như vậy, anh không cần phải… Chị ấy xóa anh hai lần liền, thế thì cũng quá tùy hứng rồi…”

“Cô ấy tùy hứng một chút cũng không sao.” Phó Thức Tắc thản nhiên nói, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Lâm Tỉnh Nhiên là người hâm mộ Phó Thức Tắc nên thấy bất bình cho anh: “Anh này, có phải anh có chút… yêu đến rớt não rồi không?”

Phó Thức Tắc không ngờ lại có người hình dung mình như vậy, anh không đáp lại.

Những người còn lại thấy anh bắt đầu làm việc thì tản ra như chim chóc bay tán loạn.

Phó Thức Tắc nhìn chằm chằm vào tệp tài liệu chung trên màn hình, là một trang luận văn bằng tiếng Anh mà đàn em đang viết, có ba bốn người cùng online.

Anh gõ mấy chữ kí hiệu.

Nhớ lại khoảnh khắc chạm vào cổ cô hôm nay, đã lâu rồi anh không ở gần cô như vậy.

Người anh ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mặt mình, hôm nay, rất nhiều lần, suýt chút nữa anh đã buột miệng thốt ra lời nói muốn quay lại.

Phó Thức Tắc lơ đễnh, không để ý tới việc gõ chữ vào văn bản.

“Anh, anh gõ sai chữ rồi.” Cậu đàn em ngồi bên cạnh không nhìn được nữa, lên tiếng nhắc nhở anh.

Phó Thức Tắc hồi thần, mới phát hiện mình vừa gõ mấy “Ly Ly” vào tệp tài liệu chung bằng tiếng Anh.

Mấy kí tự tiếng Trung cực kì nổi bật ở trong đó.

Dường như có thể nghe thấy tiếng cười trộm mà những người khác trong phòng thí nghiệm đang cố gắng kìm nén, có lẽ là đang đồng ý với những lời vừa rồi của Lâm Tỉnh Nhiên.

Anh xóa lần lượt từng chữ.

Yêu đến rớt não thì yêu đến rớt não.



Sau khi về đến nhà, Vân Ly mang cái đèn lồng bằng giấy kia về phòng.

Cô không muốn quá trân trọng món quà mà người khác tiện tay tặng đi, thế thì có vẻ… giống như cô còn chưa buông bỏ được.

Vân Ly tìm một cái thùng rỗng an toàn để đặt nó vào, không động vào nó nữa.

Cô ngồi trở lại ở mép giường, đá đá chân, nhớ lại màn tiếp xúc của hai người ngày hôm nay.

Hôm nay anh cách cô rất gần.

Gần đến mức Vân Ly có thể nhìn rõ viền môi nhàn nhạt của anh.

Vân Ly không muốn tự mình đa tình, cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Trong cuộc tình lần trước, cô cứ chết dần chết mòn giữa những lần dao động và nghi ngờ lặp đi lặp lại.

Nếu như Phó Thức Tắc không đưa ra tín hiệu rõ ràng thì cô sẽ không đoán già đoán non nữa.

Nhưng, nếu anh đưa ra tín hiệu rõ ràng thì sao?

Vân Ly chưa từng nghĩ tới khả năng này, đầu cô bỗng trống rỗng trong chốc lát.

Cô không tưởng tượng nổi bản thân sẽ có phản ứng như thế nào.

Cô nghiêng người ngã vào giường, lấy di động ra.

Vẫn không nên nghĩ đến những thứ này thì hơn.



Lại qua một tuần, khó khăn lắm Vân Ly mới đợi được đến thứ Sáu, được nghỉ nửa ngày.

Nằm ở nhà chưa được bao lâu, Vân Dã đã gửi tin nhắn tới.

[Vân Ly, em bị sâu cắn, đang ở bệnh viện trường.]

Vân Ly sợ tới mức nhảy dựng lên khỏi giường.

Mọi chuyện rất đơn giản, nhiệt độ không khí mùa hè ở Tây Phục cao nên nhiều muỗi.

Lớp mà Vân Dã học ở lầu một, không hiểu sao bị sâu cắn một cái, sưng tấy một mảng lớn.

Đúng lúc môn học này là “Khái niệm cơ bản về kỹ thuật điều khiển”, Phó Thức Tắc làm trợ giảng nên trực tiếp chở thẳng cậu nhóc đến bệnh viện trường.

Không ngờ lần thứ hai gặp lại vẫn là ở bệnh viện trường, Vân Ly vội vàng chào Phó Thức Tắc rồi đi thẳng vào cửa khám bệnh.

Y tá đang tiêu độc cho Vân Dã.

“Không phải là em không sao à, sao còn gọi…” Vân Ly lại gần Vân Dã, thì thầm nói: “Em gọi anh ấy làm gì?”

Đã bị thương lại còn bị nghi ngờ là có ý xấu, Vân Dã mắt to trừng mắt nhỏ với cô, một lúc lâu sau, cậu nhóc mới nói: “Là anh ấy tự muốn đưa em đi.”

“Ai biết được, có thể là muốn gặp chị đấy.” Trong giọng của Vân Dã không khỏi có chút châm chọc, có lẽ là bất mãn về thái độ dửng dưng không quan tâm của Vân Ly.

“Thôi được rồi.” Vân Ly không so đo với người bệnh, nhíu mày hỏi cậu: “Bị cắn ở đâu?”

“Tay, còn có lưng nữa.” Vân Dã ngồi ở đó mặc cho người ta xâu xé mấy phút, chỗ bị cắn rất khó chịu.

Cậu nhóc nhíu chặt mày, nhắm mắt lại.

Vân Ly trực tiếp vén áo của cậu nhóc lên rồi nhìn lướt qua, lưng đỏ một mảng lớn, miệng vết thương chỉ có một chấm nhỏ như hạt đậu xanh, nhìn rất rợn người.

Vân Dã hạn hán lời: “Chị làm gì thế, ở đây có nhiều người như vậy.”

“Được rồi.” Vân Ly bỏ qua sự bất mãn của người bệnh, dùng tay xoa xoa đầu cậu nhóc, dỗ dành: “Đợi chị y tá thoa thuốc tốt nhất cho em thì sẽ không khó chịu nữa.”

“...”

Bị đối xử như trẻ con ba tuổi, Vân Dã quay mặt đi, nhẫn nhịn không bùng nổ.

Khóe mắt cậu nhóc nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Vân Ly, cậu nhóc xua xua tay với cô: “Chị ra ngoài chờ đi.”

“Làm phiền chị rồi.” Vân Ly khách sáo nói một tiếng với y tá, sau đó đi ra ngoài, Phó Thức Tắc đang dựa vào tường.

“Hôm nay cảm ơn anh đã đưa Vân Dã đến bệnh viện, những chuyện còn lại để em xử lí là được.” Vân Ly đang nói bóng nói gió là anh có thể đi rồi.

Nhưng Phó Thức Tắc lại lắc đầu: “Bây giờ anh không bận gì.”