Hàn Băng Ám Lưu

Chương 1



Từ nay về sau, tôi muốn một mình sống sót trên thế giới này,

Cho dù không có mấy người làm bạn, tôi cũng nhất định tìm được hạnh phúc,

Cho nên… Xin tin tưởng tôi,

Đừng làm cho thế giới này vứt bỏ tôi đi…

Trong bóng đêm, một người đàn ông chậm rãi đi tới, dường như có chút bất ổn đứng không vững, sau khi đi vài bước, cuối cùng lảo đảo một cái, ngã xuống.

Xa xa, mây đen dần dần kéo tới, dầy đặc, che đi ánh sáng của mặt trăng, còn lại, chỉ có ánh đèn đường ảm đạm của mặt đất.

Bởi vì ở đây chỉ là một công viên nhỏ rất hẻo lánh, cho nên cũng không có người nào phát hiện ra người đàn ông ngã ở nơi này…

Không biết qua bao lâu, đèn đóm xa xa từ từ tắt đi, chứng tỏ đêm đã khuya, ngoại trừ thỉnh thoảng truyền đến tiếng xe chạy, bốn phía chỉ có tiếng thì thầm khe khẽ của côn trùng đêm.

Giống như say rượu, người đàn ông vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại…

“Hả?”.

Rốt cuộc có một thiếu niên đi tới, xem chừng là vừa mới làm việc xong, đang chuẩn bị về nhà. Cậu không để ý đi ngang qua công viên nhỏ, con mắt lơ đãng thoáng nhìn, phát hiện người đàn ông ở phía trước.

Cậu chạy tới, có chút hoảng hốt.

“Anh ơi! Tỉnh tỉnh! Anh này, anh không có việc gì chứ?”.

Cậu thử lay người đàn ông, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.

Làm sao bây giờ đây? Thiếu niên lộ ra vẻ phiền não, nhìn bốn phía.

Ngoại trừ bọn họ, không có nửa bóng người.

Đương nhiên, dù sao cũng đã là hai giờ sáng…

Muôn vàn khó khăn, cuối cùng Duẫn Hạo đã cõng được người đàn ông cao hơn mình một thước trở về căn nhà nho nhỏ mà hiện giờ cậu đang mướn. Thật vất vả mới chuyển người đàn ông đến chiếc giường duy nhất trong phòng để anh ta nằm xuống, cậu cũng mệt đến mức ngồi phịch ở trên sàn nhà. Đợi sau khi hô hấp trở lại bình thường, cậu nhìn người đàn ông xa lạ vừa nhặt được ở trong công viên nhỏ kia.

Vừa rồi ở bên ngoài không có phát hiện, người đàn ông này thực sự giống như người mẫu, đường nét khắc sâu, cái mũi cao thẳng, cùng với đôi môi mỏng kiên nghị, còn có thân hình thon dài, giường cho anh ta ngủ cũng nhỏ đi một nửa.

Có ngoại hình xuất sắc như vậy, không giống là mấy gã lang thang đầu đường xó chợ nha. Lại nhìn chiếc áo khoác người đàn ông đang mặc trên người, mặc dù không biết nhãn hiệu, nhưng vừa nhìn thì biết là loại nhãn hiệu sang trọng hù chết người.

Bề ngoài xuất chúng, trang phục sang trọng… Người như vậy sao lại ngã ở ven đường vào đêm khuya chứ?.

Duẫn Hạo kinh ngạc đánh giá, suy đoán bản thân rốt cuộc đã nhặt về một người như thế nào. Thực ra vừa rồi cậu cũng do dự rất lâu, không biết tùy tiện mang về nhà một người không quen biết như thế thì có ổn không, nếu là một người xấu chẳng phải là tự dưng dẫn sói vào nhà hay sao? Nhưng lại không có cách nào mặc kệ, suy nghĩ nhiều lần, cậu vẫn đem người đàn ông này về nhà.

Nhìn cơ thể người đàn ông, không có chỗ nào bị thương, hơi thở cũng rất bình ổn, hẳn không có gì đáng ngại, nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt… Không phải là thiếu dinh dưỡng đấy chứ? Nghĩ vậy, Duẫn Hạo không khỏi cười nhạo chính mình.

Xin đi, người có thể ăn mặc như vậy sao có thể thiếu dinh dưỡng chứ? Cũng không phải loại nghèo hèn cơm ba bữa cũng không có để ăn.

Xoa cái trán của người đàn ông. Ừm, không có việc gì, ngủ một giấc chắc sẽ tốt thôi.

Duẫn Hạo bận rộn cả ngày lúc này cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời. Sáng mai còn phải đi học nữa. Nếu chiếc giường nhỏ duy nhất đã tặng cho người ta, cậu đành phải gục xuống bàn ăn hoặc cái bàn học tròn nhỏ để nghỉ ngơi. Cũng may cậu đã sớm rèn luyện bản lĩnh dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể ngủ được, không bao lâu cũng tiến vào mộng đẹp.

“A Kiện! Tớ ở đây!”.

Duẫn Hạo cực kỳ hứng thú chạy tới, vẫy tay chào người nam sinh vẻ mặt bực mình đang đứng trước dãy phòng học.

Địch Kiện Nhân không vui nhìn về phía cậu.

“Tớ còn tưởng cậu không đến kịp tiết thứ nhất chứ, rõ ràng cậu làm thêm trễ như vậy, sáng sớm còn muốn đi giao sữa làm gì nữa chứ?”.

“Hết cách rồi, đây là công việc vất vả lắm tớ mới nhận được từ trường.” Duẫn Hạo cười nói, “Tớ bây giờ, nếu như thiếu đi một phần việc, đều có thể sẽ chết đói à.”.

“Chưa thấy người nào liều mạng như cậu.”.

Địch Kiện Nhân không đồng ý nhưng cũng chỉ có thể nhíu mày, ném cho cậu thứ gì đó.

“Ăn nhanh lên đi! Không thôi phải vào học giờ.”.

“Wow, bánh mỳ của tiệm Đồng Tâm Duyên!”.

Duẫn Hạo mừng rỡ kêu lên.

“Là cậu cố tình mua cho tớ hả? Tớ biết A Kiện là người tốt mà!”.

“Đó là tớ không cẩn thận mua nhiều, chắc canh ta cậu không có tiền mua bữa sáng đúng không? Nhanh lên một chút, chuẩn bị vào lớp rồi.”.

“Cảm ơn cậu!”.

Mặc dù giọng điệu của Địch Kiện Nhân không tốt, nhưng trong lời nói tràn ngập sự quan tâm, Duẫn Hạo bởi vì biết rõ điều đó, sẽ không để bụng những lời nói hung dữ của cậu ta.

Khác với tính cách thoải mái cởi mở của cậu, tên bạn thân này thuộc loại người ngoài lạnh trong nóng, người nào không biết rõ có thể còn bị vẻ bề ngoài lạnh lùng kia dọa sợ bỏ chạy mất.

Cậu cùng Địch Kiện Nhân mặc dù chọn các môn tự chọn giống nhau, nhưng cũng không cùng khoa, sở dĩ quen biết là do trong một lần đi làm thêm, một vài vị khách uống say gây rối, thân là phục vụ cậu cũng bị vạ lây, lúc đó Địch Kiện Nhân lấy tư cách mời khách đã trượng nghĩa ra tay. Khác với việc luôn ngấm ngầm chịu đựng tha thứ cho kẻ khác hết lần này đến lần khác của cậu, Địch Kiện Nhân rõ ràng là người hung dữ đã quen với việc đánh nhau. Sau khi sự việc xảy ra biết hai người đều học ở đại học A, lại chọn cùng mấy môn tự chọn, cậu cố tình chạy tới nói lời cảm ơn, mới từ từ quen thân.

Nhưng cậu suốt ngày đều đi làm thêm, cho nên bọn họ chỉ có thể gặp nhau trong giờ mấy môn tự chọn.

Hết tiết học, Duẫn Hạo vội vàng cầm túi sách chạy khỏi cửa.

“A Kiện, tớ đi trước!”.

Thời gian chính là vận mệnh của cậu, ngoại trừ đi học, thì cậu phải chạy nhanh để đi làm việc khác, vì cuộc sống, cũng không thể chậm trễ một giây một phút nào.

Nhưng hôm nay còn chút thời gian, trước khi đi làm cậu muốn trở về nhà xem người đàn ông kia đã dậy chưa. Nếu như anh ta tỉnh lại phát hiện đang ở một nơi xa lạ, lại không ai bên cạnh, cũng khó giải thích.

Mặc dù cậu có để lại vài chữ, nhưng vẫn lo lắng.

Nơi này là nơi nào…?.

Lúc Hàn Thiệu Lẫm tỉnh lại, ngẩn người trong giây lát. Nhìn chung quanh, đây là một căn phòng nhỏ chật hẹp không thể nào chật hẹp hơn, còn hắn lại bị nhét nằm ngủ trên một chiếc giường gỗ nhỏ, đứng dậy còn có thể phát ra những tiếng cọt kẹt giống như sắp sập. Hắn nhớ hôm qua sau khi một mình rời khỏi công ty, hình như không có tiếp xúc với người nào, sao lại ngủ ở chỗ giống như xóm nghèo này chứ?.

Liếc mắt nhìn, thấy trên cái bàn nhỏ bên cạnh có một ly nước, dưới ly hình như có đè một tờ giấy. Cầm lên xem, chỉ thấy phía trên viết:

Không biết tên của anh, nếu như anh tỉnh, có thể ăn bánh mì trên bàn, nước ở trong bình. —— Đem anh mang về Duẫn Hạo viết.

Đây là cái gì?.

Đầu óc dừng lại vài giây, từ từ nhớ lại, tối hôm qua hình như anh ta đi được nửa đường thì bất giác mê man, chắc chắn là cái tên Duẫn Hạo kí tên kia nhặt hắn về. Cũng khó trách, gần đây mới bận rộn xong một vụ làm ăn, mấy ngày liền không nghỉ ngơi đã sớm làm hắn mệt mỏi không thôi, nhưng không muốn về nhà ngay, cho nên mới cố tình không đi xe, một mình đi dạo chung quanh, vậy mà lại mệt đến mức xỉu trên đường, nếu như bị Thiệu Liêm biết, nhất định sẽ lại dong dài một hồi.

Có điều, đúng là tối hôm qua ngủ rất thoải mái, thẳng đến sáng. Bình thường ở nhà hắn cũng chưa từng ngủ an ổn như thế.

Ở trong một căn phòng xa lạ, hắn lại không hề phòng bị mà ngủ say…

Đang nghĩ ngợi, cửa mở, hắn nhanh chóng dời tầm mắt qua.

Đi vào là một thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi.

Duẫn Hạo vừa vào cửa thì nhìn thấy một đôi mắt sắc bén, bất giác sững sờ chốc lát.

Đợi đến khi giữa con ngươi của đối phương từ từ hiện ra sự cảnh giác cùng đề phòng, cậu mới hồi tỉnh lại nói:

“Anh dậy rồi à? Cơ thể không có việc gì chứ?”.

Hàn Thiệu Lẫm không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên không có lý do gì cứ cười cười với hắn.

Thấy đối phương không nói lời nào, mặt không chút thay đổi cứ nhìn chằm chằm mình, Duẫn Hạo có chút lo lắng giải thích:

“Tôi… Tôi không phải người xấu! Tối hôm qua tôi đi làm về, thấy anh té xỉu ở ven đường, cho nên…”. 𝗧ìm‎ 𝘵𝙧𝒖yện‎ hay‎ 𝘵ại‎ ﹢‎ 𝗧𝙧ùm‎ 𝗧𝙧𝒖yện.𝙑n‎ ﹢

Người này không hiểu lầm cho rằng cậu bắt cóc anh ta chứ? Cậu nghĩ rằng nụ cười của cậu phải rất thân thiện.

Nghe xong hồi lâu, mặc dù Hàn Thiệu Lẫm không có chút biểu cảm nào, nhưng đáy lòng lại cảm thấy có chút buồn cười. Thiếu niên lúng túng hoang mang giải thích một đống lớn, hình như rất lo lắng bị xem là người xấu. Nói đến việc này, nguy hiểm hẳn là việc cậu ta tùy tiện nhặt một người xa lạ về nhà chứ? Đối với một người đàn ông không quen biết lại vẫn nhiệt tình như vậy, thiếu niên này không phải thiếu hụt ý thức cảnh giác thì cũng là có ý đồ.

Thoáng cái liền có chút khinh thường nho nhỏ, Hàn Thiệu Lẫm theo thói quen lý giải là vì cái thứ hai. Vừa nhìn cách ăn mặc của hắn liền biết là một kẻ có tiền, cho nên thiếu niên mới mang hắn về, muốn nhân cơ hội nhận được lợi ích gì đó đi.

Nên giải thích cũng đã giải thích, người đàn ông vẫn không mở miệng, Duẫn Hạo gãi đầu, nhìn thấy bánh mì trên bàn cũng chưa có ai đụng tới, không khỏi buột miệng nói:

“Anh có đói bụng không? Bánh mì kia là để cho anh, rất xin lỗi ở chỗ tôi không có cái gì khác để ăn, xin anh chấp nhận tạm.”.

Thực ra cái kia vốn là bữa sáng của cậu.

Người đàn ông nhìn cũng không nhìn bánh mì, chỉ nhìn cậu. Trong lúc cậu không biết làm sao, người đàn ông rốt cuộc cũng mở miệng nói:

“Cậu muốn bao nhiêu tiền?”.

Giọng nói nghe thật hay…

Lúc đầu mới nghe thấy, Duẫn Hạo đã bị giọng nói trầm thấp từ tính kia hấp dẫn, nhưng sau khi nghe rõ Hàn Thiệu Lẫm hỏi cái gì, cậu liền sửng sốt.

Tiền? Cái gì tiền?.

Hàn Thiệu Lẫm đứng dậy, dùng giọng nói máy móc cẩn thận tỉ mỉ mà hỏi thăm:

“Cậu đưa tôi về đây, cho ở lại một đêm, tôi nên trả cậu bao nhiêu tiền?”.

Đứng ngây người một hồi, cuối cũng Duẫn Hạo cũng hiểu, vội vàng lắc đầu.

“Không… Không cần, tôi chỉ lo lắng anh một mình ngủ ở bên ngoài, mới mang anh về đây.”.

Tuy cậu rất thiếu tiền, nhưng làm chút việc thiện này, cũng muốn đòi tiền của người ta, nhất định sẽ bị ông trời xem thường.

Vùng chung quanh lông mày của Hàn Thiệu Lẫm hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên chút khinh miệt.

“Cậu khẳng định?”.

Không tệ, còn có thể lạt mềm buộc chặt.

Mặc dù có một chút động lòng, Duẫn Hạo vẫn nỗ lực lắc đầu.

“Anh không cần khách sáo như vậy.”.

Liếc cậu một cái, Hàn Thiệu Lẫm lười dây dưa tiếp, dù sao mặc kệ ngoài miệng nói như thế nào, cũng phải bỏ một con số đáng kể, hắn tuyệt đối không tin trên thế giới còn tồn tại đứa ngốc làm không việc thiện.

Dứt khoát lấy bóp tiền ra, rút một xấp tiền mặt ở trong ra, cũng không thèm đếm, đặt lên chiếc bàn tròn nhỏ, sau đó đi đến cửa trước.

Bị hành động của người đàn ông làm cho bối rối, Duẫn Hạo đầu tiên là bị xấp tiền mặt lớn kia dọa sợ, lại vội vội vàng vàng nhìn người đàn ông đã lướt qua người cậu đi ra ngoài.

“Khoan đã, anh gì ơi!”.

Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu nói không cần tiền. Người đàn ông này ra tay cũng quá lớn đi?.

Nếu là số tiền nhỏ thì còn có thể đấu tranh xem có nhận hay không, chứ một số tiền lớn như vậy cậu cũng không dám nhận.

Vội vàng cầm tiền đuổi theo.

“Chờ một chút! Tiên sinh! Cái này trả lại cho anh… Tiên sinh!”.

Vừa rồi bởi vì số tiền quá lớn mà thoáng thất thần, người đàn ông đã xuống tới lầu. Chờ tới lúc cậu chạy xuống, người đàn ông đã lên một chiếc taxi chạy đi, vứt tiếng kêu la của cậu ở phía sau.

Duẫn Hạo bất lực nhìn chiếc xe càng đi càng xa, dừng bước chân đuổi theo.

Làm sao bây giờ? Chỉ đưa một người đàn ông té xỉu ở ngoài đường về nhà, đã được cho nhiều tiền như vậy… Có tính là tiền của bất chính bay tới không nhỉ?.

Nhưng mà, đạo đức nói với cậu, không nên nhận. Nhưng cậu lại không biết người đàn ông kia là ai, nên đi đâu trả lại đây?.

Đang phiền não, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cậu hét to một tiếng.

“Á! Làm thêm…”.

Thảm rồi, cậu đã quên kế tiếp còn có công việc, không còn thời gian, trở về rồi tính!.

“Tốt xấu gì anh cũng phải giải thích lý do anh đã đi đâu cả buổi tối chứ! Anh có biết tất cả mọi người tìm anh sắp điên rồi hay không? Di động cũng tắt, xe cũng không lái, càng kỳ quái hơn là, người cuồng làm việc như anh lại bỏ qua một buổi họp buổi sáng! Nếu như anh về trễ thêm một giây nữa, bọn em đã đi báo cảnh sát rồi!”.

Bên trong một tòa cao ốc giữa một đám nhà chọc trời liên tục truyền ra từng tiếng tiếng rống.

Phòng làm việc ở tầng cao nhất của chủ tịch tập đoàn Hàn thị.

Phát ra tiếng rống chửi là một gã đàn ông không ngừng đi tới đi lui phảng phất như một con mèo nóng nảy, còn đối tượng bị trách móc —— Hàn Thiệu Lẫm ngồi ở vị trí bàn làm việc như việc không đáng lo, lơ đãng lật xem báo cáo ở trên bàn.

Nói nửa ngày, sau khi phát hiện người cần nghe không hề nghe mình nói, người đàn ông xông lên giật lấy bản báo cáo.

“Anh hai! Anh có đang nghe em nói không?”.

“Nghe được.”.

Hàn Thiệu Lẫm nhíu mày, thực sự mất kiên nhẫn.

“Cũng không phải trẻ con, khẩn trương cái gì?”.

Chỉ biến mất một buổi tối mà thôi, có cần lo lắng cho hắn đến thế hay không.

“Vấn đề là anh có biết tình cảnh của mình nguy hiểm thế nào hay không!”.

Quả thực là hoàng đế không vội thái giám vội!.

Hàn Thiệu Liêm tức đến mức thiếu chút nữa đã ói máu.

“Thì cái thủ đoạn của anh khiến cho rất nhiều công ty sụp đổ, người muốn mạng của anh nhiều như vậy! Nhất là Đái thị bị sụp đổ lần này, nói là muốn nợ máu trả bằng máu!”.

“Có bản lĩnh thì để cho bọn họ đến đây đi.”.

Hàn Thiệu Lẫm vô tình nói.

“Anh hai!”.

“Được rồi,” ngăn đứa em trai sắp phát điên lại, Hàn Thiệu Lẫm ngoắc tay kêu trợ lý ở bên cạnh, “Cầm bản kế hoạch mới qua đây.”.

Trợ lý Hà tây trang phẳng phiu có chút lo lắng nhìn hắn.

“Chủ tịch, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi, báo cáo sức khỏe lần trước, nói ngài đã làm việc vất vả quá mức…”.

“Loại người xem vitamin làm cơm ăn suốt ngày như ảnh không làm việc vất vả quá mức mới là lạ!”.

Hàn Thiệu Liêm tức tối nói.

“Còn tiếp tục như vậy, cẩn thận ngày nào đó té xỉu xuống đường không có ai biết!”.

Phải không? Tiếc là hắn đã từng té xỉu rồi.

Hàn Thiệu Lẫm liếc bọn họ một cái.

“Đem kế hoạch lại đây!”.

“Anh hai…”.

“Chủ tịch…”.

Hàn Thiệu Liêm cùng trợ lý đang muốn kháng nghị một chút nữa, đã bị một ánh mắt hung dữ làm cho tự động rụt lại.

“Hoan nghênh đã đến!”.

Mười hai giờ trưa, Duẫn Hạo đang làm công ở một nhà hàng Tây không ngừng mỉm cười với những vị khách liên tục ra ra vào vào.

Ngoại trừ thời gian lên lớp, thời gian còn lại đều là thời gian quý báu để đi làm thêm của cậu, nhất là buổi trưa cùng buổi tối. Cậu đã mất người thân từ hai năm trước, đã quen với cuộc sống như vậy.

Trước đây hoàn cảnh gia đình cũng không quá tốt, từ sau khi người thân qua đời, liền mất đi nguồn kinh tế cố định, toàn bộ đều dựa vào việc cậu làm công để tự nuôi sống bản thân. Trường học thì xin tiền trợ cấp nghèo khó cùng học bổng mới có thể tiếp tục đi học, nhưng không có tiền ở trọ trong ký túc xá cho sinh viên, bởi vậy cậu thuê một căn phòng nhỏ lụp xụp ở gần trường học, chỉ cần có chỗ ngủ là được, những chuyện khác không cần chú ý quá nhiều.

Đang bận bịu, sau khi hai vị khách nam đi vào, đột nhiên mắt sáng lên, quên luôn là đang làm việc, cậu vội vàng chạy tới.

“Loại người như anh ấy, nếu thực sự đoản mệnh một chút cũng không có gì kỳ lạ!”.

Mặc dù là anh em ruột, Hàn Thiệu Liêm lại không chút lưu tình phê bình anh trai mình, cho dù lúc ăn cơm cũng nhớ để nói.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi thì một bụng đầy lửa giận, tốt bụng hỏi có muốn ra ngoài ăn không, lại bị phiền chán quăng cho một câu ‘cút’, tức giận đến mức anh ta quay đầu bỏ đi.

“Chẳng qua chủ tịch khá tận tâm mà thôi.”.

Trợ lý Hà cùng đi ăn bào chữa dùm ông chủ nói.

“Tận tâm?”.

Hàn Thiệu Liêm cười một tiếng châm biếm.

“Có liên quan sao? Là tính cách anh ấy quá thối nát đi.”.

Thảo nào gây thù oán khắp nơi, làm bọn họ phải luôn luôn đề phòng anh trai anh ta đột nhiên bị người ta ám sát một ngày nào đó.

Mới đi tới bàn ăn chuẩn bị ngồi xuống, có người từ phía sau kéo anh ta lại.

“Tiên sinh!”.

Hàn Thiệu Liêm kinh ngạc quay đầu lại. Người kéo anh ta là một phục vụ nam trẻ tuổi.

“Á…?”.

Đợi đối phương xoay người lại, Duẫn Hạo ngây người ngẩn ngơ, mới giật mình đã nhận lầm người, hoảng hốt cậu vội vàng buông tay ra.

“Xin, xin lỗi! Tôi nhận lầm người, thật xin lỗi!”.

Hàn Thiệu Liêm khẽ gật đầu, không ngại cười cười, giảm bớt sự căng thẳng của Duẫn Hạo.

Không phải người đàn ông kia, mặc dù thoáng nhìn bộ dạng rất giống, nhưng khuôn mặt của vị khách này nhu hòa hơn, cũng không có đẩy người ra xa ngàn dặm như người đàn ông kia.

Một ngày chưa trả tiền lại, thì cậu không yên tâm thêm một ngày, cho nên lúc đi làm, Duẫn Hạo cũng không quên quan sát từng vị khách, hy vọng có thể gặp lại người đàn ông kia, rồi trả lại nguyên vẹn số tiền kia.

Để ở chỗ cậu, sức cám dỗ thực sự quá lớn, cậu không đảm bảo rằng cậu không sử dụng nó vào một ngày nào đó khi không có thức ăn để ăn.

“Em nhặt được tiền?”.

“Không phải, rốt cuộc anh có nghe em nói không vậy anh Dạ?”.

Bất đắc dĩ, Duẫn Hạo đành phải nhân lúc đi làm thêm ở quán bar vào ban đêm tìm bartender lúc nào cũng rất quan tâm mình là Giang Dạ thương lượng.

Giang Dạ là nghiên cứu sinh ở trường đại học A, cũng là thân thích của ông chủ quán bar ‘Người trong mộng’, bình thường có chuyện gì, Duẫn Hạo đều tìm anh ta để bàn bạc.

Sau khi kể mọi chuyện cho anh ta biết, Giang Dạ nhíu mày.

“Lá gan của em không nhỏ, dám tùy tiện mang một người đàn ông xa lạ về nhà ngủ qua đêm, nếu tên đó là kẻ biến thái thì em phải làm sao hả?”.

“Nhưng em không thể thấy người ngất xỉu ở ngoài đường mà bỏ mặc được, hơn nữa…”.

Giọng giải thích của Duẫn Hạo thấp đi.

“Lúc đó nếu không phải anh Dạ nhặt em về, chỉ sợ em cũng đã sớm chết đói rồi.”.

Không sai, vào một đêm mưa tầm tã của một năm trước, cậu vì không có tiền trả tiền thuê nhà, bị đuổi ra ngoài, không có chỗ để đi, hơn nữa đã ba ngày ba đêm không có ăn uống gì, đói đến mức bất tỉnh ở bên cạnh đống rác. Nếu như lúc đó không phải Giang Dạ đi ngang qua đưa cậu về, còn giới thiệu cậu đến quán bar làm việc, rất có thể cậu đã được Chúa gọi về. Cho nên, với cậu mà nói, Giang Dạ không chỉ là người đàn anh chững chạc, người tiền bối thân thiết, mà còn là ân nhân cứu mạng vào thời điểm cậu khó khăn nhất đã đưa tay cứu giúp cậu.

Giang Dạ cười cười, vừa thuần thục pha chế rượu cho khách.

“Cho nên em cũng muốn bắt chước anh, nhặt một con chó lang thang đáng thương về?”.

Đối với câu nói đùa của Giang Dạ, Duẫn Hạo không cười nổi, vẫn cứ buồn rầu.

“Nhưng người kia hình như có rất nhiều tiền, thoáng cái đã ném cho em nhiều như vậy…”.

“Dù sao cũng là anh ta đưa cho em, không phải nhận thì tốt rồi sao?”.

“Không được! Nhiều lắm, em không thể nhận!”.

Duẫn Hạo gãi mái tóc mềm mại của mình.

Đến bây giờ cậu vẫn đem số tiền kia bỏ vào trong phong bì da nhét ở trong ba lô mang bên mình, bởi vì lúc nào tìm được người đàn ông kia thì đều có thể kịp thời trả lại.

Cậu chưa từng mang theo nhiều tiền như vậy, mới mang hai ngày đã chịu không nổi. Cả ngày nơm nớp lo sợ, cực kỳ mệt mỏi.

“Vậy em cứ tạm thời giữ đi, chờ hôm nào gặp thì trả lại, không cần phải mang theo bên người, rất dễ làm rơi mất.”.

“Nhưng mà… Nếu như không sớm trả lại, em, em sợ em sẽ dùng mất…”.

Lời nói tràn ngập mâu thuẫn của Duẫn Hạo làm Giang Dạ bật cười.

“Đừng cười, anh Dạ! Em thực sự rất phiền não mà!”.

“Anh biết anh biết…”.

Sao đám tiểu quỷ thời nay thú vị như vậy chứ?.

Đối với sự oán giận của Duẫn Hạo, Giang Dạ nhịn cười, đưa tay xoa xoa đầu của cậu.

“Nếu thiếu tiền, nhớ tìm anh là được rồi.”.

“Dạ…”.

Đang muốn nói chuyện, con mắt Duẫn Hạo đột nhiên trừng về phía ngoài cửa.

“Làm sao vậy?”.

“Tìm, tìm được rồi! Người đàn ông kia…”.

Kích động đập thẳng xuống bàn, Duẫn Hạo vội vàng la lên.

“Nhanh lên nhanh lên! Anh Dạ, đưa ba lô cho em!”.

Bởi vì sợ làm rơi mất, cậu cố tình giao ba lô cho Giang Dạ đặt ở dưới quầy rượu bảo quản.

Nhận ba lô, cậu chạy ra ngoài.

“Em ra ngoài một lát, quay lại ngay!”.

Thật tốt quá, cuối cùng có thể trả lại tiền rồi.

Đuổi theo người đàn ông vừa bước qua cửa, Duẫn Hạo hét lớn:

“Tiên sinh! Vị tiên sinh kia! Xin chờ một chút!”.

Lần này chắc không có nhận lầm, khí chất lạnh lùng kia, chính là anh ta không sai!.

Tiếc là cách quá xa, trên đường lại có nhiều người đi đường như vậy, thấy người đàn ông sắp băng qua đường, cậu vội vàng bước nhanh hơn.

May mắn vào lúc này đèn đỏ dành cho người đi bộ sáng lên.

“Tiên… Tiên sinh! Cuối cùng cũng… Cuối cùng cũng tìm được ngài rồi…”.

Thở hồng hộc, gọi người đàn ông trước mặt, Duẫn Hạo vừa chạy vừa thở dốc.

Hàn Thiệu Lẫm nhìn thiếu niên đột nhiên chạy tới ngăn cản mình, nhận ra là tên tiểu quỷ lần trước.

Sao lại gặp cậu ta ở chỗ này? Nhìn bộ đồng phục của phục vụ quán bar, chắc là đang làm việc giữa đường chạy đến.

Còn nữa cậu ta nói cái gì?.

Tìm được…?.

Thuận khí, Duẫn Hạo lộ ra nụ cười.

“Tiên sinh, ngài còn nhớ tôi không?”.

Thấy nụ cười kia Hàn Thiệu Lẫm theo tiềm ứng cảm thấy gai mắt.

Việc hắn không nói bị Duẫn Hạo nghĩ lầm là không nhớ, vội hỏi:

“Là hai ngày trước, tôi mang ngài về nhà…”.

“Có việc gì?”.

Không đợi cậu nói xong, Hàn Thiệu Lẫm lạnh lùng lên tiếng.

Chẳng lẽ là chê tiền không đủ nhiều, còn muốn thêm nữa sao?.

Giả vờ giống như một người tốt nhiệt tình, bản chất thực ra cũng không có gì khác biệt. Hắn khinh thường nghĩ.

“À, chính là cái này!”.

Duẫn Hạo vội vàng lấy phong bì đựng tiền ở trong ba lô ra, đưa qua.

“Đây là tiền ngài để lại, tôi cố tình mang đến trả lại ngài, xin nhận lại.”.

Nét mặt Hàn Thiệu Lẫm không thay đổi, trong mắt lại xẹt qua chút vẻ kinh ngạc.

“Tôi không thể cầm nhiều tiền của ngài như vậy, cho nên… Xin ngài nhận lại.”.

Duẫn Hạo chân thành nói.

Hàn Thiệu Lẫm liếc cậu một cái, xoay người bỏ đi.

Duẫn Hạo sững sờ, vội vàng đuổi theo.

“Tiên sinh! Chờ một chút…”.

Tăng tốc độ đuổi theo, Duẫn Hạo vội vàng nói:

“Tiên sinh! Ngài mau nhận lấy đi, tôi cũng nhanh trở về làm việc.”.

“Không muốn thì vứt đi.”.

Không hề nhìn cậu, Hàn Thiệu Lẫm nói một cách ngắn gọn rõ ràng.

Cố tình trả lại tiền? Đạo đức giả!.

Vứt đi?.

Duẫn Hạo bị lời nói của hắn làm cho kinh hãi muốn nhảy dựng lên.

Có lầm không vậy? Muốn cậu vứt xấp tiền này đi? Chỗ này tương đương với tiền ăn uống trong nửa năm của cậu, cho dù có nhiều tiền cũng không đến nỗi hoang phí như vậy chứ?.

“Này, nhiều tiền như vậy, sao có thể vứt đi?”.

“Vậy lấy đi!”.

Trong giọng nói của Hàn Thiệu Lẫm đã bắt đầu xuất hiện một chút bực bội.

Sao tiểu quỷ này lại dong dài như vậy?.

“Nhưng mà…”.

“Bỏ đi!”.

Phiền! Vất vả lắm mới thoát khỏi Thiệu Liêm, muốn một mình đi ra ngoài một chút, đêm nay tinh thần của hắn cũng không tệ lắm, cũng ăn chút gì, tin chắc sẽ không bất tỉnh ở chỗ nào, ai ngờ lại gặp phải một tên phiền phức.

Duẫn Hạo bị từ chối liên tục có chút sốt ruột, dứt khoát ngăn cản đường đi, đứng trước mặt người đàn ông.

“Tiên sinh, tôi xin ngài nhận lại số tiền đi, bằng không tôi sẽ gặp rắc rối!”.

Cuối cùng Hàn Thiệu Lẫm cũng dừng bước, ánh mắt không tốt lành lướt qua cậu.

Dưới ánh nhìn chăm chú lạnh lùng như thế, tim Duẫn Hạo thoáng rung lên, nuốt nước miếng, lấy dũng khí nói:

“Tôi không thể vì làm chút việc nhỏ mà nhận số tiền này, nếu như ngài không nhận lại, tôi sẽ luôn bất an, cho nên…”.

Khóe miệng Hàn Thiệu Lẫm cong lên, hình thành một nụ cười nhàn nhạt. Đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo thấy anh ta có phản ứng, không thể không nói, kết hợp trên khuôn mặt khôi ngô như được chạm trổ cẩm thạch thực sự là rất hấp dẫn.

Không ngờ là nhìn đến ngây người.

Nhưng lời nói ra của người đàn ông lại không có chút độ ấm nào.

“Rốt cuộc cậu muốn bao nhiêu?”.

Nhìn không ra tâm tư của tên tiểu quỷ này lớn như vậy, nếu như cậu ta muốn dùng cách này để tỏ ra đặc biệt, như vậy thì cậu ta làm được rồi.

“Hả?”.

Lúc này Duẫn Hạo mờ mịt. Không phải đang nói về chuyện nhận lại tiền sao? Sao lại toát ra câu này. Căn bản là ông nói gà bà nói vịt.

“Không phải! Tôi không cần tiền, tôi muốn trả lại tiền cho ngài!”.

Cậu nhấn mạnh nói.

Hàn Thiệu Lẫm nhìn chăm chú cậu một hồi, lách mình bỏ đi.

“Đừng đi theo nữa!”.

Mặc kệ thằng nhóc này muốn cái gì, hắn không có thời gian để chơi với cậu ta!.

“Tiên sinh!”.

Sao người đàn ông này lại khó đoán như vậy chứ?.

Duẫn Hạo nhức đầu đuổi theo. Mặc dù anh Dạ có lúc cũng thích chơi trò thần bí, trêu chọc cậu đến mức sửng sờ, nhưng tốt xấu cũng không đến mức khiến cậu không đoán được suy nghĩ.

“Tiền cho người khác, tôi sẽ không lấy lại.”.

Hàn Thiệu Lẫm không dừng bước nói.

“Nhưng tôi cũng không thể nhận à…”.

Trên đường, một gã đàn ông mặc áo khoác dài toát ra khí lạnh đi về phía trước, một thiếu niên mặc quần áo nhân viên phục vụ đuổi theo phía sau, cảnh tượng này nhìn có chút hơi hơi kỳ lạ.

Rốt cuộc tiểu quỷ này muốn bám theo tới khi nào?.

Tuy Hàn Thiệu Lẫm không quay đầu lại, cũng có thể cảm giác được thiếu niên đang bám theo ở phía sau. Sự chán ghét ở trong lòng vào nửa tiếng trước trực tiếp tăng lên, bất luận hắn mặc kệ thế nào, thiếu niên vẫn như miếng kẹo dẻo theo ở phía sau, nói cái gì không trả lại tiền cho hắn thì không được.

Chưa thấy qua thằng nhóc nào kỳ lạ như vậy!.

Hắn dứt khoát ngừng lại.

Duẫn Hạo đuổi theo ở phía sau thấy hắn dừng lại, vội vàng chạy lên.

Không nhìn cậu, Hàn Thiệu Lẫm trầm giọng nói:

“Cậu có đi hay không?”.

Mặc dù cảm giác được sự lạnh lẽo trên người hắn càng lúc càng nặng, Duẫn Hạo vẫn nói:

“Chỉ cần ngài nhận lại tiền, tôi sẽ đi!”.

Từ một tiếng trước cho đến bây giờ, cậu cũng có chút tức giận.

Nghĩ thầm vất vả lắm mới gặp được người, lại bị nói mấy câu đánh trở lại, có phần khinh người. Dù cậu rất nghèo, cũng sẽ không tham lam như vậy à [tuy không dám khẳng định].

Cho nên cậu quật cường phải chờ tới khi người đàn ông này nhận lại tiền mới thôi, cùng lắm trở về để anh Dạ trừ tiền lương là được.

Hàn Thiệu Lẫm nghe vậy lộ ra vẻ xem thường.

Lại đi một đoạn nữa, chính là chỗ để xe, chờ hắn lên xe, xem thằng nhóc kia đuổi theo kiểu gì. Nghĩ nghĩ hắn đột nhiên bước nhanh về phía trước.

Á, anh ta lại muốn đi nữa!.

Duẫn Hạo sửng sờ, vội vàng theo sau.

Đúng lúc này, một bóng người mặc đồ đen từ bên trái của con đường xông ra, bất ngờ mất kịp đề phòng đụng vào Hàn Thiệu Lẫm. Còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, liền thấy Hàn Thiệu Lẫm quỳ rạp xuống đất, còn bóng đen thì nhanh chóng chui vào góc tối.

Duẫn Hạo dâng lên dự cảm không tốt, lập tức chạy nhanh tới đỡ lấy Hàn Thiệu Lẫm.

“Tiên sinh! Ngài làm sao vậy?”.

Chỉ thấy sắc mặt anh ta trắng xanh, cơ thể cũng run rẩy, tay cũng đặt ở giữa bụng. Đột nhiên anh ta nhắm mắt lại, ngã về phía trước.

“Tiên sinh!”.

Duẫn Hạo kêu lên một tiếng sợ hãi ôm lấy hắn, lại cảm giác có vật gì đó chảy trên tay, chìa tay ra vừa nhìn ——

Đây là…

Máu đỏ tươi, chầm chậm, diêm dúa lòe loẹt, như đóa hoa hồng từ từ nở ra, tràn ra…

Y hệt cơn ác mộng đêm đó…