Hàn Băng Ám Lưu

Chương 12



Duẫn Hạo còn chưa kịp suy nghĩ chuyện xảy ra bất ngờ lần này, Hàn Thiệu Lẫm liền lấy tốc độ khiến người khác kinh dị chạy tới.

Không ngờ anh ta sẽ đến, càng không ngờ tới là có thể gặp anh ta nhanh như vậy, Duẫn Hạo không khỏi nghi ngờ có phải đang nằm mơ hay không, mà lúc này cậu đang bị giữ làm con tin trong tay Liễu Trình Kiền.

“Không ngờ mày sẽ đến sớm như vậy! Tiểu quỷ này quả nhiên khiến mày coi trọng như vậy sao?”.

Liễu Trình Kiền hoàn toàn gỡ bỏ mặt nạ ngụy trang thường ngày, tràn ngập khoái ý nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm ở dưới lầu bởi vì miệng súng của anh ta nhắm ngay thiếu niên trong tay mà dần hiện ra một chút hoảng hốt.

“Thả cậu ta!”.

Nắm tay bên hông Hàn Thiệu Lẫm nắm chặt, trong mắt xẹt lên bản năng giết người. Một mình đuổi đến nơi này, chỉ vì một câu uy hiếp của Liễu Trình Kiền.

—— Nếu như không đến, tao sẽ hủy đi bảo bối của mày!.

Chỉ chậm một bước, anh ta lái xe tới trường đón Duẫn Hạo, nhưng trái chờ phải chờ cũng không thấy người đi ra, điện thoại cũng không có người nghe, tìm tất cả con đường, vừa cảm thấy kỳ lạ đối với sự hoang mang lo sợ của mình, càng vì tin Duẫn Hạo mất tích thời gian dài mà hoảng loạn. Nghi ngờ Duẫn Hạo có phải đi cùng người đàn ông lần trước hay không, hoặc là đang ở chung ở một nơi không rõ cùng với một người nào đó mà anh ta không biết, một cơn đố khị khôn xiết lại lấp kín ngực. Vừa lo lắng vừa tức giận, anh ta không ngờ rằng thiếu niên kia có thể làm cho tâm trạng của mình dao động hỗn loạn như vậy. Nếu như là bản thân trước đây, căn bản không thèm để ý. Mặc dù lần này cũng muốn khôi phục sự lạnh lùng, nhưng không có cách nào nhắm mắt làm ngơ với những cảm xúc đang quấn lấy mình được.

Mãi đến tối, sự mất mát vì tìm kiếm vô ích cả ngày lại chỉ sau một cuộc gọi tới lập tức hóa thành cơn lửa giận vô biên. Nhưng mà, so với phẫn nộ càng làm anh ta vô cùng lo sợ, là áp lực nặng nề nện xuống của sự sợ hãi và hoang mang. Thậm chí còn tệ hơn chuyện của Đái thị lần trước, không có chút suy xét, anh ta trước hết lái xe tới căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô này, chỉ vì lập tức nhìn thấy người đã khiến tim mình treo lơ lửng cả ngày.

Duẫn Hạo nhìn qua cũng không có bất kỳ dấu vết bị ngược đãi tàn nhẫn nào, điều này khiến anh ta thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần kinh lập tức lại trở nên kéo căng.

Ánh mắt hết sức lạnh lẽo quét về phía Liễu Trình Kiền đang đắc ý, anh ta lấy ra một tập văn kiện.

“Đây là thứ mày muốn, còn không mau thả cậu ta?!”.

Trong giọng nói trầm thấp khó nén sự tức giận.

Lông mày Liễu Trình Kiền nhếch nhếch, nhìn chăm chú tập văn kiện vài giây sau đó nở nụ cười.

“Ngài thực sự ngoan ngoãn hơn bao giờ hết, ngài chủ tịch!” Hắn liếc mắt nhìn thiếu niên đang hoảng sợ lo lắng trong tay, “Người trước nay luôn vì lợi ích của mình không tiếc đả thương người khác đến thương tích đầy mình, lại thực sự vì đứa nhỏ này mà hai tay dâng tập đoàn Hàn thị cho tôi? Cậu ta thực sự có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?”.

Ngón tay cố tình vô tình lướt qua gương mặt của Duẫn Hạo, đưa tới một cơn run rẩy.

“Hừm…”.

Cảm giác như bị rắn quấn quanh, Duẫn Hạo khó chịu né tránh, lại bị ôm chặt không kẽ hở.

“Mày!”.

Trong con ngươi của Hàn Thiệu Lẫm bắn ra hai ngọn lửa.

“Thả cậu ta ra!”.

Vùng xung quanh lông mày nhíu chặt của Duẫn Hạo giống như con dao nhọn cắm ở trong lòng, làm lửa giận của anh ta thoáng chốc tăng vọt lên.

“Cái này chịu không nổi ư?”.

Cười một cách tà ác, vui sướng trả thù của Liễu Trình Kiền cũng càng ngày càng mạnh.

“Ông nội ở dưới chín suối của mày sẽ rất đau lòng à…”.

Hàn Thiệu Lẫm nhịn không được rống giận:

“Ít nói nhảm! Thứ mày muốn tao đã mang tới rồi, còn không thả người?!”.

“Hừ…”.

Giống như nhìn thấy một con thú dữ điên cuồng, môi của Liễu Trình Kiền trồi lên một nụ cười tính toán.

“Mang lên!”.

Đột nhiên nói, khiến người đàn ông ở dưới sửng sốt. Hắn lấy tay chỉ chỉ cầu thang:

“Tao muốn mày cầm thứ đó, từng bước một đi lên đây.”.

Dưới ấn đường nhíu chặt của Hàn Thiệu Lẫm, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm hắn vài giây, bước đi, theo lời đi lên cầu thang hình nửa hình cung ở phòng khách.

Một bậc…

Hai bậc…

Ba bậc…

Trong phòng nhất thời yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang của Hàn Thiệu Lẫm, bầu không khí ngột ngạt buồn bực giống như tiếp đó sẽ bùng phát thứ gì đó.

Nhìn Hàn Thiệu Lẫm từng bước lại gần, Duẫn Hạo nói không nên lời là cảm thụ gì, tâm tính thiện lương như bị bóp chặt, vành mắt nhanh chóng nóng lên. Đột nhiên, giống như từ trong sự siết chặt tay mình của Liễu Trình Kiền cảm nhận được tn tức không tốt nào đó, lưng rùng mình một cái, theo phản xạ mở miệng muốn kêu Hàn Thiệu Lẫm đừng đi lên. Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị một tiếng súng che giấu.

Đoàng!.

Hàn Thiệu Lẫm đi được phân nửa cơ thể chấn động, bước hụt, cả người từ trên cầu thang ngã xuống dưới.

“Hàn tiên sinh!”.

Duẫn Hạo thất thanh hét lên, kinh hoàng nhìn Hàn Thiệu Lẫm khó khăn từ trên đất đứng dậy.

“Hừ, mày nghĩ rằng tao sẽ thích cái thứ dơ bẩn dựa vào việc hút máu người khác mà thành lập lên như Hàn thị sao?”.

Nhìn chằm chằm dưới lầu, Liễu Trình Kiền không có tình cảm nói.

Tiếng nói vừa dứt, lại bắn một phát súng vào Hàn Thiệu Lẫm vừa mới đứng lên.

Lúc này là ở chân, quả nhiên Hàn Thiệu Lẫm lảo đảo một cái, lại ngã xuống, liên tiếp hai phát súng, khiến cho máu tươi chậm rãi chảy ra.

“Hàn tiên sinh!”.

Không thể tin vào cảnh tượng vừa nhìn thấy ở trước mắt, Duẫn Hạo không thèm để ý bắt đầu giãy dụa, khẩn cấp muốn chạy tới bên cạnh Hàn Thiệu Lẫm.

“Ngài không có việc gì chứ? Hàn tiên sinh!”.

Bàn tay đang kiềm chế ở trên người đột nhiên siết chặt, họng súng lại chỉa vào huyệt thái dương của mình, nhưng Duẫn Hạo lại không rãnh bận tâm.

“Thả tôi ra! Anh hơi quá đáng!”.

Ôm sát cơ thể đang giãy dụa ở trong lòng, Liễu Trình Kiền cứng rắn vặn cằm cậu qua.

“Tiểu Hạo, cậu nhìn rõ chút, cậu hẳn nên cảm ơn tôi mới đúng.”.

“Cái gì?”.

Không muốn nghe anh ta nói, Duẫn Hạo một lòng thầm muốn chạy nhanh xuống lầu kiểm tra thương tích của Hàn Thiệu Lẫm.

“Là ai quá đáng hơn?” Liễu Trình Kiền nhìn chằm chằm cậu nói, “Gã đàn ông kia cưỡng bức cậu, còn hạn chế tự do của cậu, tên bạo chúa bình thường ngông cuồng tự cao tự đại như vậy, hôm nay rốt cuộc để hắn ăn chút mùi vị đau khổ, cậu hẳn cũng cảm thấy vui vẻ mới đúng.”.

“Anh nói cái gì?”.

Duẫn Hạo vừa mở miệng, lại một tiếng súng vang lên xẹt qua bên tai, quay đầu lại thì thấy Hàn Thiệu Lẫm trúng đạn, hoảng sợ khiến cậu lại bắt đầu giãy dụa một lần nữa.

“Không được! Mau dừng tay! Hàn tiên sinh!”.

Liễu Trình Kiền một tay giữ lấy cậu, một tay không ngừng nhắm ngay Hàn Thiệu Lẫm bấm cò súng, phát súng lần này vang lên duy trì gần mười giây.

“Dừng tay ——!”.

Trơ mắt nhìn Hàn Thiệu Lẫm nửa quỳ trên mặt đất, máu chảy càng lúc càng nhiều, Duẫn Hạo khóc hét lên.

“Xin anh mau dừng tay…”.

Tiếp tục như vậy Hàn Thiệu Lẫm nhất định sẽ bị bắn chết!.

Nhìn vẻ mặt Hàn Thiệu Lẫm cố nén đau đớn, Liễu Trình Kiền lại cười.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không để hắn chết dễ dàng. Tiểu Hạo, cậu phải vui mừng một chút, cùng tôi vui vẻ nhìn bộ dạng chật vật thảm hại của gã đàn ông kia.”.

“Không…!”.

Duẫn Hạo lắc lắc đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Liễu Trình Kiền liếc Hàn Thiệu Lẫm ở dưới lầu, miệng lại không ngừng nói với Duẫn Hạo.

“Tiểu Hạo, giờ cậu nói với hắn đi, nói cậu cũng hận hắn, ghét hắn, khinh bỉ hắn, chán ghét hắn…”.

“Không muốn!”.

Những lời nói kề sát ở bên tai giống như là cưỡng ép, cậu khó chịu hét lên.

Nhưng Liễu Trình Kiền không buông tha cậu:

“Đừng quên, hắn là một tên ác quỷ tội ác đầy trời, tạm thời không nói đến những người khác, ngay cả người từng cứu hắn như cậu đây, không những cưỡng bức còn xem cậu như đồ vật tùy ý chiếm lấy…”.

Cố tình nói lớn tiếng, hài lòng khi nhìn thấy Hàn Thiệu Lẫm ở dưới lầu rõ ràng lộ ra vẻ hoảng loạn cùng hối hận. Dùng Duẫn Hạo để đả kích, hiệu quả hơn bất kỳ vũ khí gì.

Trước đó mặc kệ Liễu Trình Kiền bắn anh ta thế nào, giữa đôi lông mày của Hàn Thiệu Lẫm cũng không nhúc nhích một cái, nhưng khi nghe Liễu Trình Kiền phô bày những chuyện xấu mà mình đã làm với Duẫn Hạo trong quá khứ, thoáng run lên.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn đến hai mắt đẫm lệ của Duẫn Hạo cũng đang chăm chú nhìn mình, tim như có thứ gì đập vào, sự đau đớn còn dữ dội mãnh liệt hơn so với trúng đạn, nhanh chóng từ trái tim lan ra khắp mọi nơi trong cơ thể. Liễu Trình Kiền vẫn đang không ngừng nói, Duẫn Hạo giống như đã không thể phát ra tiếng nữa, chỉ rưng rưng nhìn mình. Đại não như bị cái gì đó bắn trúng, anh ta lại không có cách nào phân biệt đó là ánh mắt bao hàm loại tình cảm nào, sợ hãi rải đầy, anh ta phát hiện bản thân đang run rẩy, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, cũng không phải bởi vì bị thương…

Nghĩ đến mọi thứ trước đây, lạnh lùng vào lần đần tiên gặp Duẫn Hạo, kế tiếp là ngang tàng mạnh mẽ, anh ta giật mình hoảng sợ phát hiện Duẫn Hạo có rất nhiều lý do căm thù mình. Nghĩ đến việc Duẫn Hạo thực sự có thể hận mình, anh ta không có cách nào để duy trì sự bình tĩnh. Sợ hãi từ trong miệng Duẫn Hạo nhận được câu trả lời tương đương với bản tuyên án tử hình, anh ta lúc này hoàn toàn đánh mất sự lãnh khốc cùng cường thế ngày thường, trên mặt tràn đầy sợ hãi. Chưa từng nghĩ rằng bản thân cũng sẽ có một ngày cảm thấy sợ hãi như vậy, anh ta gần như là cầu xin mà nhìn về phía Duẫn Hạo.

Thấy Hàn Thiệu Lẫm như vậy, Liễu Trình Kiền cười ha hả:

“Ha ha ha ha ha ha ~~~~ Đường đường chủ tịch của Hàn thị cũng có lúc trở thành con chó đi lạc như vậy! Thật muốn để cho tất cả mọi người nhìn vẻ mặt bây giờ của mày! Đứa nhỏ này ghét mày khiến mày thống khổ như vậy sao? Đến đây, Tiểu Hạo, nhìn rõ người này, nói với hắn…”.

“Không!”.

Duẫn Hạo vẫn không ngừng khóc đột nhiên hét lớn, nước mắt rưng rưng nhìn Hàn Thiệu Lẫm toàn thân là máu đang đứng dưới lầu.

“… Là tôi… Là tôi tự nguyện, Hàn tiên sinh không có ép buộc tôi, là tôi cam tâm tình nguyện!”.

Hô hấp thoáng tắc nghẽn, trong mắt của Hàn Thiệu Lẫm bắn ra ánh sáng che giấu cú shock, chăm chú nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Duẫn Hạo, ngay cả đầu ngón tay cũng phát run.

Quên đi sự đau đớn của vết thương, giờ phút này, toàn bộ giác quan đều tập hợp ở trên khuôn mặt khóc nức nở của Duẫn Hạo.

“Mặc dù… Tôi biết, đối với Hàn tiên sinh mà nói… Có lẽ tôi cũng không có ý nghĩa gì… Nhưng mà, tôi không muốn bị ngài ấy chán ghét, không muốn thấy ngài ấy tịch mịch… Tôi… Tôi…”.

Những lời nói nghẹn ngào mặc dù mơ hồ không rõ, cũng không ảnh hưởng tới sự tiếp nhận của đối phương.

Cách lớp nước mắt, Duẫn Hạo nhìn thấy con ngươi đen của Hàn Thiệu Lẫm phát ra ánh sáng bất thường.

“Cho dù… Cho dù ngài ấy thực sự tội ác đày trời, cho dù ngài ấy làm hại mọi người, cho dù… Tất cả mọi người căm hận ngài ấy, tôi… Tôi cũng thích ngài ấy!”.

Tình cảm vẫn ẩn nhẫn ở trong lòng cuối cùng giống như không thể chờ đợi được mà thổ lộ ra.

“Tôi thích Hàn tiên sinh!”.

Cho dù là ác quỷ cũng được, bạo chúa cũng được, cho dù anh ta tổn thương cậu, làm hại mọi người, cậu vẫn thích người này!.

Thích… Sự cô đơn cùng sự tịch mịch vô tận cất dấu trong con ngươi đen của người đàn ông lạnh lùng kia!.

Nếu như nói trên thế giới này có điều gì có thể cho anh ta cú sốc dữ dội nhất, vậy nhất định không thể không thuộc về những lời này!.

“Tiểu Hạo…”.

Không ngờ lại kêu ra tiếng, thanh âm nghẹn ở trong cổ họng, Hàn Thiệu Lẫm đã không thể duy trì hình tượng gì nữa, anh ta dùng sức đứng lên đi về phía trước.

Giờ phút này, anh ta thầm muốn ôm chặt lấy Duẫn Hạo, hôn lên giọt nước mắt run rẩy của cậu, nói với cậu, anh ta tuyệt đối không chán ghét cậu…

Sao có thể chán ghét?.

Anh ta hiện tại, không, bắt đầu từ rất sớm rất sớm, cả cõi lòng anh ta đều bị thiếu niên trong sáng đơn thuần này chiếm lấy.

Nhưng mà sống chết vẫn mạnh miệng, không chịu tin bất kỳ kẻ nào, không thể tin dưới sự giáo dục như vậy của ông nội, còn có thể có được người yêu…

Đơn giản keo kiệt với lời nói, trực tiếp đòi lấy, lại quên mất cảm nhận của Duẫn Hạo.

Nghe được Duẫn Hạo đầm đìa nước mắt còn làm ra lời bày tỏ, Liễu Trình Kiền thoáng run lên.

Con mắt đẫm nước như vậy khiến đầu óc hắn hoảng thần trong chốc lát, đợi đến khi nhìn thấy Hàn Thiệu Lẫm ở bên dưới, hắn lập tức lại giơ súng lên.

“Không cho phép nhúc nhích!”.

Hai phát súng quét qua vai của Hàn Thiệu Lẫm.

“Hàn tiên sinh!”.

Duẫn Hạo lại không thể kiềm chế ra sức đẩy ra.

“Đừng bắn nữa! Ngài ấy sẽ chết mất!”.

“Tôi chính là muốn hắn chết!”.

Liễu Trình Kiền bắt lấy cậu, khuôn mặt nhã nhặn lúc đầu vặn vẹo thành vẻ mặt dữ tợn.

“Hắn căn bản không xứng được cậu yêu! Loại ma quỷ giống như hắn, căn bản không đáng được cậu yêu!”.

“Không phải! Hàn tiên sinh không phải…”.

“Hàn Thiệu Lẫm! Mày không xứng có được tình yêu của mình! Không xứng có hạnh phúc của mình! Không xứng ——”.

Trong tiếng khóc la hét của Duẫn Hạo, giống như lọt vào sự kích thích, Liễu Trình Kiền lúc này giơ súng lên ngắm vào đầu của Hàn Thiệu Lẫm.

“Mày đi chết đi!”.

“Đừng ——”.

“Tiểu Hạo!”.

Gần như cùng lúc hét lên, iếng súng cũng vang lên vào thời điểm đó, cắt đứt không khí.

Nhưng mà Hàn Thiệu Lẫm cũng không có ngã xuống, súng, tại thời điểm quan trọng nghìn cân treo sợi tóc, nắm ở trong tay Duẫn Hạo!.

Lúc nhìn thấy bụng của Duẫn Hạo chảy ra ào ạt máu tươi, ngay cả Liễu Trình Kiền nổ súng cũng kinh hãi, hắn thật không ngờ thiếu niên yếu đuối này lại bộc phát ra sức mạnh lớn như vậy.

Thời gian như bất động, hắn bất giác buông lỏng tay ra, nhìn Duẫn Hạo lui về phía sau từng chút một…

“Tiểu Hạo ——”.

Hàn Thiệu Lẫm phát ra một tiếng rống chấn động đan xen đau đớn lẫn hoảng sợ, chỉ thấy Duẫn Hạo như một bao cát trắng, từ trên cầu thang ngã xuống.

Con tim tan vỡ muốn nứt ra nhào tới, nhưng vẫn muộn một bước, Duẫn Hạo nặng nề rơi xuống đất ở trước mặt anh ta.

“Tiểu Hạo!”.

Kinh hoàng ôm lấy, nhưng chạm vào là một bàn tay đầy máu tươi, nhìn số lượng máu mỏng bên cạnh Duẫn Hạo, trái tim như bùng nổ nứt ra.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt, Hàn Thiệu Lẫm không hề phát hiện nước mắt nhanh chóng tràn ngập toàn bộ vành mắt. Người trong tay yếu ớt nhẹ như vậy, giống như không phải thật, làm anh ta kinh hãi rùng mình.

Lông mi thật dài rũ xuống của Duẫn Hạo khẽ động hai cái, hơi hơi mở ra, vừa vặn lọt vào đôi mắt đỏ thấu vì đau lòng của anh ta.

“Hàn tiên sinh…”.

Miệng cậu giật giật yếu ớt, nổi lên một nụ cười nhẹ như mây khói.

“Ngài không có việc gì… Thì tốt rồi…”.

“Tiểu Hạo!”.

Gào lên ngắn ngủi, nhưng nhìn lại đôi lông mi xinh đẹp như bướm kia lại khép lại, Hàn Thiệu Lẫm hoảng loạn ôm lấy cậu.

“Tiểu Hạo! Tỉnh tỉnh! Mở mắt! Tiểu Hạo!”.

Máu chảy càng ngày càng nhiều, không biết là của mình, hay là của Duẫn Hạo. Muốn liều mạng ôm lấy, rồi lại sợ mất máu càng nhiều. Nếu như có thể, anh ta hy vọng tất cả máu đều từ trong người anh ta, nhưng mà sắc mặt của Duẫn Hạo lại càng ngày càng trắng.

Cảm giác được sự hô hấp kia cũng từ từ trở nên nhè nhẹ mỏng manh, Hàn Thiệu Lẫm khó nén sự sợ hãi kề vào lỗ tai cậu quát lớn.

“Nhanh mở mắt ra! Tiểu Hạo! Không cho phép chết! Tôi lệnh cho em nhìn tôi! Tiểu Hạo!”.

Trong tiếng kêu gào trộn lẫn tiếng nghẹn ngào mà không biết, anh ta giống như đang bế bảo bối độc nhất vô nhị, toàn bộ con tim đều bởi vì sợ mà run rẩy.

Không thể!.

Nếu như Tiểu Hạo ở trước mặt anh ta cứ như vậy rời đi, tự giết mình cũng không đủ để tha thứ!.

Anh ta còn chưa chính miệng nói với cậu, bảo bối của anh ta, bảo bối độc nhất vô nhị, không phải người khác, trong mắt nhìn, trong lòng nghĩ, trong miệng nói … Đều chỉ có cậu!.

Duẫn Hạo lại như không nghe thấy bất kỳ thứ gì, con mắt nhắm lại không còn mở ra, cơ thể mềm nhũn buông lỏng xuống, sinh mạng tựa như dòng nước chảy, trôi đi từng chút một…

“Tiểu Hạo ——!!”.

Tiếng gào thét giống như của con sư tử điên cuồng bị thương, chấn động cả căn nhà.

Trên lầu, Liễu Trình Kiền không hề phòng bị bị một khẩu súng đập vào sau ót.

Hắn thoáng chấn động, không có quay đầu lại.

“Là anh…”.

Cây súng không biết xuất hiện ở trên tay Hàn Thiệu Liêm từ lúc nào.

Cùng Hàn Thiệu Lẫm cực kỳ tương tự chính là khuôn mặt khôi ngô vào giờ phút này cũng lạnh lẽo đến mức khiến trái tim con người vỡ tan. Anh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông đã từng là phụ tá đắc lực của anh, ánh mắt lạnh lùng.

Liễu Trình Kiền không có nhìn vẻ mặt của anh, mà nhìn chăm chú vào hai người dưới lầu, trên mặt từ từ bao phủ một lớp màu kỳ lạ, giống như thù hận lại phảng phất bi thương.

“Tôi không có làm sai…”.

Hắn đột nhiên thấp giọng nói.

“Đây đều là Hàn gia các người thiếu tôi, cho dù giết tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không hối hận!”.

“Cậu muốn báo thù như vậy?”.

Hàn Thiệu Liêm hỏi vặn lại.

“Không sai!”.

Liễu Trình Kiền bỗng chốc trở nên kích động.

“Từ năm mười tuổi không còn cha mẹ, tôi liền quyết định nhất định phải đòi lại món nợ này! Mặc kệ dùng thủ đoạn nào, cũng sẽ không tiếc!”.

“Cho nên cậu lừa dối tôi?”.

Liễu Trình Kiền siết chặt nắm tay:

“… Chỉ cần có thể vì Liễu gia báo thù, tôi không tiếc mọi thứ!”.

Hàn Thiệu Liêm nhìn chăm chú vào hắn, không có cảm xúc.

Một hồi lâu nói:

“Bởi vậy cậu tự nhiên lợi dụng sự tín nhiệm của tôi đối với cậu?”.

“…”.

Mặc dù nhìn không thấy nét mặt của Hàn Thiệu Liêm, ngực Liễu Trình Kiền lại nhíu chặt lại.

“Nếu nói như vậy, tôi cũng là một thành viên của Hàn gia, cậu cũng muốn trả thù tôi đúng không?”.

Cảm giác họng súng phía sau chuyển dời đi, Liễu Trình Kiền vội vàng quay đầu lại, lại kinh hãi nhìn thấy Hàn Thiệu Liêm đang ngắm ngay huyệt thái dương của chính mình.

“Anh, anh làm cái gì ——”.

Hàn Thiệu Liêm lui lại, đối diện ánh mắt khó tin của hắn, bình thản nở nụ cười, bóp cò súng.

Đoàng!.

“Dừng tay!”.

Mặc dù kịp thời đẩy súng ra, nhưng viên đạn vẫn sướt qua đầu của Hàn Thiệu Liêm.

Liễu Trình Kiền lảo đảo đỡ lấy anh, nhìn vết máu loang lổ dính trên tay mình đầy vẻ khó tin, lại nhìn về phía Hàn Thiệu Liêm cười lạnh không chút để ý, run rẩy hỏi:

“Tại sao…”.

“Trả lại cho cậu… Muốn bao nhiêu… Cứ lấy đi…!”.

Dứt khoát, không có chút tình cảm.

“Liêm ——!”.

“Mặc dù tôi đã sớm biết Hàn gia mấy người có rất nhiều khả năng sẽ tự rước lấy rắc rối, nhưng có từng suy nghĩ tới một chút hậu quả hay không vậy?”.

Trong một phòng bệnh đặc biệt nào đó của bệnh viện đa khoa truyền ra một giọng nam không biết sao lại có chút giễu cợt, một vị bác sĩ mặc áo khoác trắng tướng mạo nho nhã đứng ở bên giường, đối tượng được nói chính là Hàn Thiệu Liêm vẻ mặt tựa như không có việc gì.

“Nếu như bị người khác phát hiện mấy người toàn thân đều là vết thương do súng, chỉ sợ bây giờ mấy người phải đợi ở sở cảnh sát chứ không phải ung dung tự tại nằm ở chỗ này đâu.”.

“Dạ dạ, cảm ơn Đào đại viện trưởng giúp đỡ.”.

Hàn Thiệu Liêm trả lời, mặc dù trên đầu có quấn băng gạc, nhưng dáng vẻ ung dung lại không giống như là một người bị thương nặng.

Đào Vũ Tĩnh —— Viện trưởng bệnh viện đa khoa, xem như là bạn bè kiêm người hợp tác của anh em Hàn gia, không chịu được mắt trợn trắng.

“Thiệu Lẫm tôi không muốn nói tới, người muốn mạng anh ta gần đây rất nhiều, còn cậu là sao? Cậu không phải muốn nói cho tôi biết muốn thử xem sọ người dày bao nhiêu đấy chứ?”.

“Có liên quan gì chứ? Cũng không có bắn trúng, xước da mà thôi.”.

Hàn Thiệu Liêm giống như trả lời lại như không trả lời.

Anh cũng không có ngốc đến mức thực sự dùng đạn bắn mình.

“Cậu rõ ràng không có việc gì, giả vờ đau đớn như vậy làm gì?”.

Đào Vũ Tĩnh vừa bực mình vừa buồn cười nói.

Khi mới nhìn thấy, anh ta còn tưởng rằng kiếp số của hai anh em này cuối cùng tới rồi, nghi ngờ bản thân có thể cứu sống được hay không, kết quả một tên chẳng qua bề ngoài trông có vẻ rất thảm mà thôi.

Lúc này Hàn Thiệu Liêm không có trả lời, chỉ nhàn nhàn nhìn ngoài cửa sổ.

Đợi hồi lâu vẫn không có trả lời, Đào Vũ Tĩnh biết điều mà chuyển đề tài:

“Mặc kệ thế nào, liên lụy người không liên quan chung quy vẫn không tốt lắm đâu nhỉ?”.

Nghe ra chút trách mắng, vẻ mặt Hàn Thiệu Liêm chấn động:

“Tiểu Hạo không có việc gì chứ?”.

“Vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng sức khỏe đứa nhỏ này không tốt lắm, e rằng phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Chỉ có điều ——”.

Đào Vũ Tĩnh giọng điệu vừa chuyển, con mắt nheo lại đầy mờ ám.

Hàn Thiệu Liêm giật mình, lập tức bật dậy khỏi giường:

“Cái tên muốn chết không muốn sống đó còn đang ở trong phòng em ấy sao? Tôi đã sớm nói với cậu, đừng có đối xử với anh ta như người bệnh, cái loại cầm thú này phải dùng dây thép trói lại! Đừng cho anh ta lại đi quấy rối Tiểu Hạo!”.

Chẳng lẽ anh ấy không biết rõ bản thân làm hại Tiểu Hạo thảm đến mức nào sao?.

Lúc anh sắp sửa bước ra cửa, Đào Tĩnh Vũ ở phía sau thình lình lại toát ra một câu:

“Còn tên muốn chết không muốn sống kia đâu? Xử lý như thế nào?”.

Bước chân Hàn Thiệu Liêm dừng lại, ngắn gọn rõ ràng mà bỏ lại hai chữ:

“Đuổi đi!”.

Nhìn bóng dáng biến mất ở phía sau cửa, Đào Vũ Tĩnh không khỏi lộ ra nụ cười có chút hả hê trên nỗi đau của người khác.

Tuy anh ta không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng chuyện lần này quả thực rất thú vị à, cho dù ngoài miệng không hỏi trong lòng cũng ngứa ngáy, đặc biệt là vị Hàn đại thiếu gia xưa nay lãnh huyết vô tình vì tư lợi kia, thật đúng là khiến anh ta lé mắt một phen mà…