Hàn Băng Ám Lưu

Chương 7



Cơn sốt cao của Hàn Thiệu Lẫm giảm hẳn sau một ngày.

Nhưng bác sĩ vẫn nhiều lần tuyên bố anh ta nhất định phải nằm trên giường tĩnh dưỡng thật tốt, còn chuyện đầu tiên anh ta muốn làm sau khi tỉnh lại chính là muốn một chiếc laptop, đặt ở trên giường, tiếp tục xử lý công việc của công ty. Xét theo kinh nghiệm ngày trước, Hàn Thiệu Liêm cũng lười khuyên anh ta nữa.

“Hàn tiên sinh, đây là tư liệu ngài muốn.”.

Duẫn Hạo đi vào, cúi đầu, mắt cũng không ngẩng lên, bỏ đồ xuống sau đó liền đi ra.

Thấy thế Hàn Thiệu Lẫm khẽ nhíu mày.

Thái độ của tên nhóc này hình như không giống so với trước đây, nếu như là ngày thường, có lẽ sẽ dài dòng mà cương ngạnh muốn giúp đỡ cái gì đó, bây giờ không cần anh ta đuổi người liền tự động đi ra, lời nói thừa cũng không thêm một câu. Đáng lẽ anh ta cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng Hàn Thiệu Liêm cùng trợ lý Hà đều đến tối mới tan ca, trong nhà phần lớn thời gian chỉ có hai người bọn họ, cho nên anh ta mới không cam tâm tình nguyện để cái tên gọi là trợ lý này thỉnh thoảng cầm giúp anh ta thứ gì đó. Nghĩ rằng như vậy thì tên tên nhóc suốt ngày hy vọng có thể làm thêm nhiều việc sẽ vui mừng, ai biết được hiện tại xem ra cũng không phải như vậy. Dáng vẻ tên nhóc kia nóng lòng né tránh anh ta. Cẩn thận nhớ lại, hình như từ ngày hôm qua sau khi anh ta tỉnh lại đã bắt đầu như thế, tên nhóc này không còn thường xuyên xuất hiện ở trước mặt anh ta, cũng sẽ không mãi đi theo phía sau anh ta hỏi có cần giúp gì hay không, cho dù thấy cũng luôn luôn cúi đầu, không còn nụ cười giống như trước đây.

Thật không hiểu ra sao cả.

Thiệu Liêm còn nói cái gì may mắn đứa nhỏ này phát hiện anh ta bất tỉnh chạy vào phòng, đồng thời lúc mình còn đang hôn mê thì canh giữ ở bên giường chăm sóc.

Nói lại, lúc anh ta hôn mê hình như còn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Không nhớ rõ là cái gì, nhưng cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa như đang ngâm mình ở trong hồ nước trong veo dịu dàng, hoặc như là bọt biển mềm mại, sự nóng bức toàn thân đều bị hút đi, say mê đến mức anh ta gần như không muốn tỉnh lại. Trong mơ màng, dòng ấm áp kia giống như hữu hình, anh ta nắm chặt lấy, rất sợ chỉ cần buông lỏng sẽ để nó trốn đi.

Nhưng mà sau khi anh ta ôm lấy thứ trong veo kia thỏa mãn mà lâm vào giấc mộng đẹp càng sâu hơn, phần cảm giác tốt đẹp kia không biết đã biến mất không thấy tăm hơi từ lúc nào. Vì thế sau khi anh ta tỉnh lại liền cảm thấy một trận buồn vô cớ, đáy lòng giống như thiếu đi một góc, làm thế nào cũng không thể tìm lại sự cân bằng, ngay cả bây giờ anh ta đối mặt với máy tính, suy nghĩ vẫn sẽ thường thường thổi trở về cõi mơ nhưng cũng không phải là mơ kia.

Buồn cười bản thân lại có thể vì một giấc mơ không rõ ràng mà cảm thấy mất mát, anh ta ép buộc bản thân tập trung tinh thần làm việc.

Còn về phần tiểu quỷ kia, không cần quan tâm, dù sao anh ta trước đây đều mong sao tên tiểu quỷ kia cách anh ta càng xa càng tốt.

Đi một mạch trở về phòng của mình, sức lực của Duẫn Hạo nhất thời giống như bị hút đi mất, tựa lưng vào cánh cửa.

Cậu làm việc không nên làm…

Bởi vì làm thêm ở quán bar thời gian dài, cậu cũng không hề xa lạ với đồng tính luyến ái, hơn nữa trong quán cũng có không ít khách quen như vậy, ngoại trừ đối tượng là cùng giới tính ra, những cái khác không có gì khác biệt so với những người khác, cho nên cậu cũng không có sự kinh ngạc quá lớn với loại hành vi này. Nhưng mà, làm cậu bất an lại sợ hãi chính là, cậu nghĩ cũng không nghĩ tới bản thân lại có thể cùng một người đàn ông làm ra loại chuyện như vậy dưới tình huống như vậy! Hơn nữa đó còn là Hàn Thiệu Lẫm…!.

Cậu không biết bản thân đã trúng tà gì, rõ ràng có thể trốn, có thể đánh thức người dậy… Nhưng cậu không có, trái lại còn không hề phản kháng để cho Hàn Thiệu Lẫm làm đến cuối cùng.

Đồng thời, trong quá trình làm, có một lần cậu tuôn ra tiếng rên rỉ ngập tràn khoái cảm, còn chủ động ôm lấy đối phương, thậm chí hưng phấn đến mức rơi cả nước mắt… Không dám nhớ lại bộ dạng kinh khủng đó của mình, cậu thậm chí không dám nhìn mặt Hàn Thiệu Lẫm!.

Dựa lưng vào cửa, cậu chậm rãi trượt ngồi xuống sàn nhà, vùi đầu giữa hai chân. Mỗi một lần thấy Hàn Thiệu Lẫm, sẽ gợi lại ký ức của ngày đó.

Hiện tay điều cậu sợ hãi nhất chính là chuyện này có thể nào vào một ngày nào đó dưới tình huống không kịp chuẩn bị thì bị vạch trần hay không. Mặc dù Hàn Thiệu Lẫm từ đầu tới cuối đều ở vào tình trạng ý thức mơ hồ, nhưng cậu không có cách nào khẳng định được anh ta còn lưu lại chút ký ức gì hay không. Nếu như bị phát hiện, bị nhớ lại…

Duẫn Hạo chỉ cảm thấy một trận khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Chỉ là tưởng tượng đến phản ứng có thể có sau khi Hàn Thiệu Lẫm phát hiện ra sự thật, cậu liền sợ đến toàn thân run rẩy.

Hàn Thiệu Lẫm nhất định ở trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh xem cậu thành một cô gái nào đó, cho nên mới… Như vậy kẻ không hề có chút phản kháng nào như cậu chính là đầu sỏ gây ra chuyện?.

Bị cảm giác mang tội sâu sắc vây quanh, đối với bản thân như vậy, Duẫn Hạo cảm thấy nhục nhã hổ thẹn không thôi.

Tại sao cậu không phản kháng chứ?.

Tại sao sau khi bị làm chuyện như vậy, còn sợ bị đối phương chán ghét…?.

Cậu rốt cuộc…

Sự khác thường của Duẫn Hạo nhanh chóng khiến cho Hàn Thiệu Liêm nghi ngờ.

Trước đây cậu là người bất luận khổ sở buồn bã thế nào cũng đều có thể nhanh chóng xốc lại tinh thần, liên tục hai ngày đều cúi thấp đầu buồn bực không hé miệng, cho dù là Hàn Thiệu Liêm mỗi ngày đều đi làm cũng phát giác.

Hôm nay lúc cậu đang chuẩn bị bữa sáng thì không cẩn thận làm đổ đồ đạc, lật đật muốn thu dọn, lại bị ngăn cản.

“Tiểu Hạo? Em làm sao vậy?”.

Hàn Thiệu Liêm kéo cậu rời khỏi mớ hỗn loạn ở trong nhà bếp, ra hiệu trợ lý Hà đi dọn dẹp.

“Em…”.

Duẫn Hạo mới mở miệng lại ngậm lại, lắc đầu, cậu cắn môi nói.

“Em không sao.”.

Cậu cũng biết hai ngày nay bản thân không nên mất hồn mất vía như vậy, nhưng mà…

Hàn Thiệu Liêm chú ý tới ngón tay chảy máu của cậu.

“Tay em bị cắt trúng ư?”.

“Hả? Này, cái này…”.

Lúc này Duẫn Hạo mới phát hiện ngón tay của mình không biết bị thương lúc nào, nhưng lại không có chút cảm giác đau đớn.

Hàn Thiệu Liêm kéo cậu đến sofa ấn ngồi xuống, lại tìm bông tăm sạch cùng nước khử trùng bôi cho cậu.

“Hình như em rất mất tập trung à.”.

Vừa xử lý vết thương, anh ta vừa xem kỹ vẻ mặt của Duẫn Hạo.

“Xin lỗi…”.

Nhìn bộ dạng Duẫn Hạo áy náy gần như muốn bật khóc, Hàn Thiệu Liêm không khỏi nhíu mày. Vừa muốn mở miệng, nghe được trên cầu thang có tiếng người đi xuống, quay đầu lại vừa nhìn, là Hàn Thiệu Lẫm vẫn còn mặc áo ngủ.

“Anh hai? Anh có thể đứng dậy rồi ư?”.

Mặc dù bác sĩ căn dặn nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng mà nằm hai ngày, cơ thể cũng sắp mất cảm giác, Hàn Thiệu Lẫm mới quyết định xuống lầu đi một chút, lại nhìn thấy dưới lầu hai người ở cùng một chỗ. Anh ta dừng bước lại, ánh mắt dừng ở trên cái tay Duẫn Hạo đang bị Hàn Thiệu Liêm nắm. Không ai phát hiện —— Bao gồm chính anh ta, cặp đồng tử lạnh lùng kia vào khoảnh khắc đó mơ hồ lộ ra một đám băng hàn.

Lúc nhìn thấy anh ta, Duẫn Hạo gần như là hốt hoảng cúi đầu xuống.

Xem anh ta là hồng thủy mãnh thú hả? Có cần phải rõ rệt như vậy hay không?.

Nhìn chằm chằm một hồi lâu, anh ta xác định tên nhóc kia đang trốn anh ta. Dưới ánh nhìn uy hiếp từ trên cao nhìn xuống của anh ta, Duẫn Hạo chỉ thiếu điều không quay lưng đi.

Không vui từ đáy lòng lướt qua, anh ta nghiêm khắc hỏi Hàn Thiệu Liêm:

“Sao em còn chưa ra ngoài?”.

Đối với lời trách cứ tới bất chợt, Hàn Thiệu Liêm nhún vai.

“Cũng chưa tới giờ, chỉ cần không muộn là được, đi tới đó sớm để làm gì chứ?”.

Anh cũng không giống tên kia, cuồng làm việc!.

Vừa mới dứt lời, liền phát hiện khuôn mặt Hàn Thiệu Lẫm có chút trở nên đáng sợ, còn muốn nói cái gì đó, lại nhìn thấy anh ta xoay người đi lại lên lầu. Cảm giác bàn tay đang nắm trong tay có đôi chút run run, Hàn Thiệu Liêm xoay người lại nhìn về phía Duẫn Hạo, phát hiện cậu cực kỳ sợ hãi.

“Tiểu Hạo?”.

Duẫn Hạo đột nhiên giãy khỏi tay anh, chạy về phía phòng mình.

Đáng sợ! Đáng sợ!.

Ánh mắt vừa rồi Hàn Thiệu Lẫm nhìn cậu, tựa như khảo vấn. Chẳng lẽ anh ta nhớ lại?.

Toàn thân Duẫn Hạo bắt đầu nhanh chóng rét run.

Nếu biết mình vào lúc người đàn ông đang ở trong tình trạng vô ý thức làm ra loại chuyện kia, Hàn Thiệu Lẫm nhất định sẽ giận điên lên! Có thể còn cho rằng cậu cố tình tính kế anh ta, muốn lấy chuyện đó đe dọa anh ta…

Không! Không phải mà! Không phải như vậy…

Nước mắt của Duẫn Hạo cũng nhanh chóng rơi xuống.

Hàn Thiệu Lẫm không giống là đồng tính luyến ái, cho dù như vậy cũng không có khả năng tìm cậu, hơn nữa dưới loại tình huống như vậy, trách nhiệm đều đổ trên người kẻ tỉnh táo! Cậu thà rằng bản thân lúc đó không có sức phản kháng, hoặc là bất tỉnh, nhưng mà không có! Từ đầu tới cuối cậu đều tỉnh táo, hơn nữa có rất nhiều cơ hội rất nhiều biện pháp đánh thức Hàn Thiệu Lẫm, nếu như muốn chạy trốn cũng hoàn toàn có thể, nhưng mà… Nhưng mà…

“Tiểu Hạo!”.

Lúc cậu chạy ào vào phòng muốn đóng cửa lại, Hàn Thiệu Liêm đúng lúc đuổi theo bắt được cậu.

“Em làm sao vậy?”.

“Xin lỗi, anh Liêm! Em không thoải mái, để em một mình…”.

Không có cách nào giả vờ như không có việc gì, Duẫn Hạo cấp bách nói năng lộn xộn, nước mắt lung lay sắp rớt.

“Không thoải mái? Không thoải mái sao có thể cho em một mình…”. Xin hãy đọc 𝒕ruyện 𝒕ại # 𝐓R𝑼M𝐓R𝑼YỆN﹒Vn #

“Em không sao!”.

“Tiểu Hạo!”.

Trong lúc lôi kéo, chiếc áo sơ mi có phần hơi rộng trên người Duẫn Hạo bị kéo lên một nửa, ánh mắt của Hàn Thiệu Liêm thoáng chốc tập trung ở trên ngực cùng xương quai xanh theo cổ áo lộ ra ngoài của cậu.

“Đây là… Cái gì?”.

Hàn Thiệu Liêm dừng động tác kéo cậu lại.

Duẫn Hạo lập tức kéo áo lại cài lại đàng hoàng mấy chiếc nút áo bị cởi ra, nhưng cậu càng lo lắng sốt ruột, nút áo lại càng không nghe lời. Đúng lúc này, Hàn Thiệu Liêm đưa tay xé áo sơ mi của cậu ra.

“Anh Liêm!”.

“Đây là cái gì!”.

Không để ý tới sự giãy dụa lo lắng của Duẫn Hạo, Hàn Thiệu Liêm trực tiếp hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.

Trên người Duẫn Hạo đầy những vết bầm tím nho nhỏ rải rác, có xanh, có tím, có đỏ… Như vậy là gần đây mới có.

Hơn nữa nhìn qua cũng không giống như là bộ dạng bị đánh, bằng không thì vết bầm tím sẽ không nhỏ như vậy, ngược lại càng giống như là…

Còn có phản ứng lạ lùng vừa nãy của cậu…

“Em, em không cẩn thận đụng trúng…”.

Rất sợ sẽ bị phát hiện, Duẫn Hạo cái khó ló cái khôn nói.

Nhưng lời nói dối quá mức kém cũng không thể lừa gạt người đã mơ hồ có nghi ngờ ở trong lòng như Hàn Thiệu Liêm.

“Em đụng cái gì mà có thể đụng trúng cả người thế kia?”.

“Em… Em…”.

Duẫn Hạo nói không nên lời, gấp đến độ trán cũng chảy mồ hôi.

Cậu cũng không ngờ tới ngày đó Hàn Thiệu Lẫm lại có thể để lại nhiều dấu hôn trên người mình như vậy, sau khi sự việc xảy ra sờ lên còn có thể ẩn ẩn đau, hại cậu vừa nhìn đến người mình thì liền nghĩ tới chuyện ngày đó.

“Em đánh nhau với người khác!”.

Lời nói dối lần này càng kỳ quái hơn, Hàn Thiệu Liêm căn bản không tin.

“Là ai làm?”.

“Hạ?”.

Duẫn Hạo kinh hãi sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thiệu Liêm sắc mặt đang từ từ xanh đen lại.

“Loại chuyện này muốn gạt anh, em vẫn còn quá non đi.”.

Hàn Thiệu Liêm buông cậu ra, hai tay khoanh trước ngực.

“Nói, ai làm?”.

Duẫn Hạo lúng ta lúng túng khép quần áo lại, không dám nhìn vào ánh mắt vô cùng sắc bén kia.

“Em… Em đã nói là không cẩn thận đánh nhau với người khác, không có gì nữa…”.

“Tiểu Hạo!”.

Tiếng quát khẽ thoáng mang theo giận dữ của Hàn Thiệu Liêm khiến cho Duẫn Hạo chột dạ giật bắn người lên.

“Nói thật đi!”.

Cúi đầu, nhìn chằm chằm sàn nhà.

“… Em không hiểu anh đang nói cái gì… À, anh Liêm, anh đi làm đi bị muộn rồi đấy!”.

Cậu cứ nói quanh co trốn tránh khiến cho Hàn Thiệu Liêm giận dữ lông mày trầm xuống, buột miệng nói:

“Là anh hai?”.

Nghi vấn đã nhận được đáp án sau khi khuôn mặt đầy sửng sốt mà lại hoảng loạn ngẩng lên, Hàn Thiệu Liêm cảm thấy phẫn nộ lại khó thể tin.

“Anh ấy lại có thể đối với em…”.

Đây quả thực là khinh người quá đáng!.

“Không! Không phải!” Duẫn Hạo vừa sợ vừa vội mà phủ nhận, “Không phải Hàn tiên sinh!”.

Phủ nhận của cậu càng làm cho khẳng định của Hàn Thiệu Liêm thêm chắc chắn.

“Anh ấy làm vậy với em khi nào…”.

“Không phải! Không phải ngài ấy! Là… Là người khác!”.

Duẫn Hạo liều lĩnh hét lên.

“Người khác?”.

Hàn Thiệu Liêm vì tiếng hét của Duẫn Hạo mà cảm thấy khó tin.

“Thực ra… Là em ở bên ngoài… Em…”.

Liều mạng không cho mọi thứ bị vạch trần ra, Duẫn Hạo chỉ có thể không ngừng nói dối, con mắt bị nước mắt đâm vào đau đớn.

“Em lúc nào cũng gấp rút trở về sau khi hết tiết học, hơn nữa ngày hôm kia em còn xin nghỉ học cả ngày để chăm sóc anh hai, em cùng người ngoài làm cái kia khi nào hả?”.

Hàn Thiệu Liêm tuyệt đối không tin lý do cậu nói, xoay người đi về phía cửa.

“Anh đi tìm anh ấy!”.

“Anh Liêm! Đã nói với anh là không phải! Anh Liêm! Chờ một chút…”.

“Hàn Thiệu Lẫm! Anh ra đây!”.

“Anh Liêm!”.

Nhìn hai người đột nhiên xông tới, Hàn Thiệu Lẫm ngừng xử lý văn kiện trong tay lại, trong mắt để lộ ra sự không vừa lòng cục độ, nhất là nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Duẫn Hạo đang lôi kéo Hàn Thiệu Liêm.

“Các ngươi đang làm cái gì thế!”.

Anh ta khiển trách hỏi.

Sáng sớm thấy hai người kia dính cùng một chỗ, giờ vẫn còn chưa xong!.

Bỏ qua một loại tâm trạng khác của sự bất mãn, anh ta trừng mắt về phía bọn họ.

Không hề bị ánh mắt của anh ta dọa sợ thối lui, Hàn Thiệu Liêm bước đến.

“Em vừa vặn cũng muốn hỏi anh! Anh…”.

“Anh Liêm!”.

Duẫn Hạo lớn tiếng cắt ngang lời chất vấn kế tiếp của Hàn Thiệu Liêm, dùng ánh mắt mang theo sự cầu xin nhìn anh.

Đừng mà… Đừng cho anh ta biết!.

Chỉ có anh ta… Không thể bị anh ta biết!.

“Tiểu Hạo!”.

“Anh thực sự hiểu lầm rồi! Anh Liêm! Chúng ta đi nhanh đi, đừng quấy rầy Hàn tiên sinh…”.

“Em…”.

Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?.

Lông mày rậm của Hàn Thiệu Lẫm từ từ nhíu chặt lại. Một người thì bộ dạng hổn hển giống như muốn tìm anh ta cãi lộn, một người lại liều mạng lôi kéo đi ra ngoài, sáng nay bọn họ tính diễn trò gì cho anh ta xem đây?.

Vốn dĩ vào lúc sáng sau khi nhìn thấy sự tránh né của Duẫn Hạo cũng đã rất không vui, bây giờ lại thấy cảnh tượng này, tâm trạng của anh ta càng nhanh chóng trở nên xấu hơn.

Ngay lúc Duẫn Hạo tưởng rằng sẽ không thể gói được lửa nữa thì, sự xuất hiện của trợ lý Hà đã cứu cậu.

“Chủ tịch, dưới lầu có người tìm ngài.”.

Cẩn thận không bước vào vòng thuốc nổ, trợ lý Hà báo cáo nói.

Mới sáng sớm ai lại đến tìm thế kia? Còn đặc biệt đến tận nhà nữa?.

Hàn Thiệu Lẫm sau khi nhìn thấy người tới, câu nói đầu tiên là nói với trợ lý Hà:

“Tôi không nói với cậu loại người gì có thể vào loại người nào không thể vào sao? Loại ăn mày này sớm phải đuổi đi! Cậu để cô ta vào làm cái gì?”.

“Vâng, xin lỗi.”.

Trợ lý Hà vội vàng cúi đầu nói.

“Là tôi xin anh ta để cho tôi vào!”.

Cô gái vẫn đứng ở cạnh cửa đột nhiên mở miệng nói, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự buồn bã vượt xa quá tuổi tác của cô.

Cô chính là cô gái trẻ lần trước gặp ở nhà trọ —— Em gái của Hàn Thiệu Lẫm.

Duẫn Hạo có chút sửng sốt đánh giá cô.

Lần trước khi nhìn thấy cô, đối với Hàn Thiệu Lẫm là một thái độ thù hằn đối địch, tại sao bây giờ lại chủ động tìm tới cửa?.

Hàn Thiệu Lẫm cười khẩy liếc xéo cô.

“Cô tốt nhất nên biết rõ một chút, đây là chỗ nào! Cô có tư cách gì mà nói đến là đến?”.

Chịu đựng sự sỉ nhục, An Tiểu Thúy đi lên trước đưa cho anh ta một mảnh giấy.

“Tôi vội tới đưa cho anh cái này.”.

Hàn Thiệu Lẫm hất cằm về phía trợ lý Hà, ra lệnh anh nhận lấy. Trợ lý Hà sau khi nhận sắc mặt khẽ biến, vội vàng đưa cho anh ta:

“Chủ tịch, đây là…”.

Liếc mắt một cái, chỉ thấy trên tờ giấy viết:

Nếu muốn mẹ mày còn sống, thì một mình tới gặp tao, thời gian và địa điểm cụ thể tao sẽ thông báo.

Không có ký tên, chữ cũng là đánh máy ra.

Hàn Thiệu Lẫm chuyển tầm mắt:

“Cô cầm tờ giấy này vụn đưa cho tôi là có ý gì?”.

An Tiểu Thúy nhịn không được hét lớn lên:

“Chẳng lẽ anh còn nhìn không ra sao? Mẹ bị người ta bắt cóc rồi!”.

Nét mặt của Hàn Thiệu Lẫm không có chút thay đổi, trái lại Hàn Thiệu Liêm cùng Duẫn Hạo ở phía sau anh ta lại kinh hãi.

“Oh? Phải không? Tôi không biết bà già kia còn có giá trị bị bắt cóc đấy.”.

Giọng điệu vô cùng bình thảm thậm chí còn mỉa mai của Hàn Thiệu Lẫm chọc giận An Tiểu Thúy.

“Anh… Anh cho rằng là ai làm hại? Mẹ là bởi vì anh mới bị bắt cóc! Người kia chỉ rõ muốn tìm chính là anh!”.

“Như vậy thì gã đó quá ngu ngốc, tưởng rằng bắt một bà già lắm bệnh không quan trọng thì có thể đe dọa tôi, xem tôi là thằng ngốc!”.

“Không quan trọng?”.

An Tiểu Thúy trừng lớn mắt, siết chặt nắm tay.

“Anh dám nói như vậy! Bà ấy cũng là mẹ anh đấy!”.

“Buồn cười!”.

Thu lại nụ cười khẩy, thay bằng vẻ âm trầm lãnh khốc, Hàn Thiệu Lẫm từ trên sofa đứng dậy.

“Cái loại đàn bà đó, không xứng làm mẹ của tôi! Đuổi cô ta ra ngoài!”.

Sau khi nói với trợ lý Hà một câu, anh ta liền đi lên lầu.

An Tiểu Thúy quả thực không thể tin được sự lãnh huyết tàn nhẫn của anh ta, lúc trợ lý Hà mời cô đi ra, cuối cùng hướng về phía bóng lưng của Hàn Thiệu Lẫm bật khóc:

“Anh hai! Xem như em xin anh! Anh muốn hận thì hận em, mẹ đã bệnh thành như vậy rồi, xin anh cứu bà ấy đi!”.

“Cô An, mời trở về đi.”.

“Anh hai! Lẽ nào ngay cả tính mạng của mẹ ruột anh cũng thực sự không quan tâm sao? Bà ấy chính là mẹ của chúng ta!”.

An Tiểu Thúy không cam lòng hét lớn, nước mắt tuôn trào như suối.

Duẫn Hạo vừa muốn tiến lên, đã bị Hàn Thiệu Liêm kéo lại, quay đầu lại khó hiểu, thì thấy anh nhìn mình lắc đầu.

Bất chấp tiếng kêu la thống khổ của An Tiểu Thúy, Hàn Thiệu Lẫm mắt điếc tai ngơ lên lầu.

Trơ mắt nhìn An Tiểu Thúy không thể không rời khỏi Hàn gia, Duẫn Hạo gấp gáp hỏi Hàn Thiệu Liêm:

“Anh Liêm! Cô ấy nói mẹ của Hàn tiên sinh bị người ta bắt cóc!”.

“Không giống là lời nói dối.”.

Hàn Thiệu Liêm nhặt tờ giấy bị rơi trên đất lên.

“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không đi cứu bà ấy sao? Bà ấy là mẹ của Hàn tiên sinh mà! Hay là nhanh chóng báo cảnh sát đi!”.

Ngừng sự lo lắng của Duẫn Hạo lại, Hàn Thiệu Liêm nói:

“Tự anh ấy sẽ giải quyết, em không cần lo lắng.”.

Am hiểu sâu sắc tính tình của anh trai, loại thời điểm này nếu như do người ngoài nhúng tay vào, trái lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng.

“Nhưng mà…”.

Duẫn Hạo vẫn rất lo lắng, dù sao nhìn thái độ vừa rồi của Hàn Thiệu Lẫm hoàn toàn là thờ ơ.

Hàn Thiệu Liêm thu hồi tờ giấy:

“Việc này em không cần phải quan tâm, hiện tại phải quan tâm chính là một chuyện khác!”.

Tưởng rằng sự cố bất ngờ xuất hiện này có thể làm cho Hàn Thiệu Liêm quên đi chuyện kia, không nghĩ tới lại bị nhắc tới, Duẫn Hạo bỗng chốc luống cuống.

Cậu chạy tới chắn trước mặt Hàn Thiệu Liêm:

“Anh Liêm! Anh đừng đi…”.

“Em còn muốn gạt anh!”.

Hàn Thiệu Liêm tức tối cắt ngang lời cậu.

“Lẽ nào anh Liêm lại không đáng tín nhiệm như vậy sao? Em ở tại nhà anh bị uất ức, tại sao không thể nói ra? Em…”.

“Bởi vì đó là lỗi của em!”.

Dưới sự ép hỏi liên tiếp, Duẫn Hạo chịu không nổi la lên.

“Tiểu Hạo!”.

“Là em… Em không có đánh thức ngài ấy, Hàn tiên sinh phát sốt, cái gì cũng không biết… Là em… Là lỗi của em…”.

Nước mắt Duẫn Hạo rơi lã chã, cậu không dám nhìn vào mắt của Hàn Thiệu Liêm, vẫn cúi đầu.

“Em không có phản kháng… Cũng không có đánh thức ngài ấy…”.

Khi đó, cậu cũng bị mê hoặc, đã quên thời gian, đã quên địa điểm, đã quên bản thân đang làm cái gì… Cơ thể đã không được người khác ôm một thời gian thật lâu xuất hiện một luồng nhiệt kỳ lạ, cuối cùng khiến cậu bắt đầu cảm thấy hết sức xúc động. Cái loại cảm giác được người ôm, được người thương tiếc này… Giống như sau rất nhiều năm thất lạc lại trở lại trên người mình, làm cậu tham lam không muốn ngừng lại.

Mãi đến khi kết thúc, cậu mới giật mình phát hiện không ổn, cũng may Hàn Thiệu Lẫm lại nặng nề ngủ say. Cậu miễn cưỡng chống đỡ cơ thể đau nhức thay đổi quần áo, đem mọi thứ đều trở lại tình trạng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lúc Hàn Thiệu Lẫm mở mắt lần đầu tiên, tim cậu như vọt tới cổ họng, không dám nhìn, không dám nhìn, chỉ sợ anh ta sẽ phát hiện cái gì đó. May mắn là, Hàn Thiệu Lẫm không có chút ký ức nào, ánh mắt nhìn về phía cậu của anh ta vẫn lạnh lùng xem thường như xưa.

Nhưng tại sao… Dưới ánh mắt như vậy, ngoại trừ sợ hãi, vẫn cảm giác được sự đau thương khổ sổ lại vừa đau đớn như vậy chứ?.

Nghe Duẫn Hạo đứt đoạn kể ra mọi chuyện, Hàn Thiệu Liêm vừa thương xót vừa tức giận:

“Đồ ngốc nhà em! Tại sao không đánh anh ấy tỉnh lại? Tại sao còn muốn để anh ấy muốn làm gì thì làm với em hả? Người chịu thiệt chính là em nha!”.

Duẫn Hạo chỉ không ngừng lắc đầu, cũng nói không nên lời nữa.

“Không được!”.

Hàn Thiệu Liêm quả quyết nói.

“Cho dù là người bệnh, mặc kệ anh ấy đang nằm mơ hay là thế nào, nếu đã làm ra loại chuyện như vậy với em, thì nhất định phải nói rõ ràng!”.

Nói rồi anh lại muốn chạy lên lầu.

“Anh Liêm! Đừng!”.

Duẫn Hạo kinh hãi nhảy lên, vội vã ngăn cản anh.

“Đừng nói ra! Hàn tiên sinh không biết gì hết! Xin anh!”.

“Tại sao! Em bị anh ấy làm loại chuyện như vậy còn muốn nói giúp thay anh ấy?”.

“Bởi vì em không muốn bị ngài ấy chán ghét!”.

Giọng điệu phi thường quyết liệt của Duẫn Hạo làm chấn động bước chân đang muốn đi của Hàn Thiệu Liêm.

Nước mắt tuôn trào như vỡ đê.

“Chỉ có ngài ấy… Em không muốn bị ngài ấy xem thường, không muốn bị chán ghét… Em không muốn…”.

Trừng mắt nhìn thiếu niên yếu đuối mỏng manh giống như không thể chịu nổi đả kích ở trước mắt, ánh mắt của Hàn Thiệu Liêm từ từ nổi lên sự biến hóa.

“Lẽ nào, em đối với anh hai…”.

Rất sợ sẽ bị nhìn ra cái gì đó, Duẫn Hạo quay người đi, bờ vai run rẩy giống như lá rụng.

Hàn Thiệu Lẫm vốn định quay xuống lầu lại để bỏ vài thứ, không ngờ mới quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh tượng như thế này: Duẫn Hạo không biết tại sao lại khóc lã chã, Hàn Thiệu Liêm thì một tay kéo cậu vào trong lòng, giống như thương tiếc mà vỗ về. Duẫn Hạo cũng không có giãy dụa, để mặc đối phương ôm.

Bộ dạng kia, nhìn giống như một đôi tình nhân.

Theo lý thuyết, hai người kia xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới anh ta, nhưng Hàn Thiệu Lẫm lại giật mình phát hiện. Lúc nhìn thấy nước mắt trong veo từ khóe mắt Duẫn Hạo chảy xuống khuỷu tay Hàn Thiệu Liêm, ngực anh ta như bị cái gì đó đánh một cái.

Yên lặng nhìn chằm chằm một hồi lâu, nắm tay bên hông không biết từ lúc nào đã siết chặt lại.

Ánh mắt cũng từ từ tập trung ở trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Duẫn Hạo.

Mơ hồ, không biết sự buồn bực đau nhức từ đâu truyền ra… Giống như chiếc sừng vô hình, xâm nhập vào ngực anh ta…