Hàn Dạ Tinh Lai

Chương 4: The Voice của giới tu chân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hóa ra là đồng hương!”

Sau khi trận phong ba nho nhỏ kết thúc, Ôn Bạc Tuyết vừa phấn khích vừa căng thẳng: “Cô xuyên qua khi nào vậy? Chúng ta có thể trở về không? Đúng rồi, cô đọc 《Thiên Đồ》chưa?”

Tạ Tinh Diêu gật đầu, ho nhẹ một tiếng.

Ôn Bạc Tuyết lấy cớ đồng môn ôn lại chuyện xưa, y ngồi trên ghế gỗ cạnh giường nàng, vẻ ngoài bình tĩnh không gợn sóng, nhưng thật ra lại đang điên cuồng truyền âm nhập mật.

Truyền âm nhập mật, tức là hai người dùng thần thức liên lạc với nhau, chỉ có người trong cuộc mới biết được cuộc đối thoại này, người bên ngoài rất khó nghe được.

Nói đến cũng lạ, vị sư huynh này của nàng đang khóc lóc thảm thiết bên trong thức hải, nhưng sắc mặt của y lại hoàn toàn bất động, dáng vẻ đoan chính như núi băng lạnh lùng, mặt tựa bạch ngọc, thân cao như tùng bách, đôi mắt hoa đào hơi cong lên, vô cùng đẹp mắt.

“Ờ thì…”

Tạ Tinh Diêu cẩn thận chen ngang: “Lúc trước khi bình tĩnh nói chuyện với tôi, tâm lý của anh cũng phong phú như vậy sao?”

“Tất nhiên rồi!”

Ôn Bạc Tuyết nói: “Tôi đã dùng Định Thân chú lên gần hết gương mặt mà.”

Cừ ghê.

Trước đó, nàng dùng Tật Hành chú để mau chóng uống xong thuốc, sau này có Ôn Bạc Tuyết dùng Định Thân chú để giả bộ lạnh lùng, quả nhiên mỗi người mỗi phong cách, ai cũng tỏ vẻ thần thông.

Thảo nào nàng luôn cảm thấy nhị sư huynh giống như một pho tượng đá, hóa ra không phải bởi vì tính cách của y lạnh lùng mà chỉ đơn giản là vì mặt của y cứng đờ.

Tạ Tinh Diêu mỉm cười: “Vậy mà anh có thể nghĩ được cách này, giỏi ghê ấy.”

Ôn Bạc Tuyết bị nàng khen ngợi bất ngờ, lỗ tai hơi đỏ lên: “Diễn xuất của tôi rất kém cỏi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể làm thế thôi.”

Diễn xuất.

Từ này xẹt qua đầu nàng, nàng nhìn thanh niên trước mặt, chẳng hiểu sao lại cảm thấy cái tên “Ôn Bạc Tuyết” nghe hơi quen tai.

Tạ Tinh Diêu chợt hiểu ra: “Ôn Bạc Tuyết… Ôn Bác Học (*)! Anh chính là người năm ngoái giành được Cây chổi vàng ——”

(*) Ôn Bạc Tuyết và Ôn Bác Học có cách đọc giống nhau.

Nói giữa chừng, nghĩ đến mặt mũi của đối phương, nàng thức thời ngậm miệng lại.

Ôn Bạc Tuyết cười khổ: “Chính là tôi, đóng phim đơ như cây cơ, cuối cùng đoạt lấy giải nam diễn viên tệ nhất của giải Cây chổi vàng. Còn cô thì sao?”

“Chỉ là một sinh viên bình thường không may gặp tai nạn xe thôi.”

Tạ Tinh Diêu thuần thục bỏ qua chủ đề này: “Anh định làm gì tiếp theo đây? Yến Hàn Lai là một nhân vật nguy hiểm, dẫn theo bên cạnh không an toàn đâu.”

Lúc này, y mới chợt nhớ ra: “Đúng thế, hắn là phản diện nằm vùng bên cạnh chúng ta! Hay là chúng ta bỏ lại hắn rồi chuồn đi?”

“Tôi sợ là không trốn đi được.”

Tạ Tinh Diêu cụp mắt xuống: “Hắn luôn muốn có tiên cốt, nhưng chỉ có núi Lăng Tiêu mới biết tiên cốt đang ở đâu. Cho dù chúng ta từ chối không cho hắn đi cùng, hắn nhất định sẽ lặng lẽ đi theo phía sau.”

Yến Hàn Lai không có hứng thú trò chuyện với bọn họ, hàng mi dài của hắn hơi cụp xuống, ngồi trên giường, giống như đang ngồi thiền.

Sống mũi của hắn cao thẳng, hốc mắt sâu, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, càng tôn lên vẻ tuấn tú khi nhìn từ góc nghiêng, nhưng bởi vì vẻ tĩnh lặng nên hệt như một chú mèo kiêu căng dưới ánh mặt trời.

Nhìn kỹ lại, trên tai hắn đeo một chiếc khuyên tai đỏ tươi như máu.

Trong giây lát, đôi mắt hổ phách nhìn về phía nàng.

Nhìn lén bị bắt ngay tại chỗ, Tạ Tinh Diêu không hề biến sắc mà chỉ mỉm cười, quay đầu tiếp tục phân tích:

“Anh cũng có nhiệm vụ mà đúng không? Nhiệm vụ rõ ràng đang dẫn dắt chúng ta đi theo nguyên tác, dù sao Yến Hàn Lai cũng là một nhân vật quan trọng, theo cốt truyện, hắn không thể rời sân sớm.”

Giọng nói của nàng trầm xuống: “Có điều… Mặc dù được giao nhiệm vụ, nhưng nếu chúng ta không làm theo thì sẽ thế nào?”

“Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là đến y quán tìm cô.”

Ôn Bạc Tuyết nhanh nhẹn đáp lại: “Tôi vốn định thoát khỏi cốt truyện nguyên tác, tránh trấn Liên Hỉ càng xa càng tốt, nhưng cuối cùng đầu tôi lại đau đến mức như muốn nổ tung.”

Nói cách khác, nhiệm vụ là bắt buộc.

Điều này lại càng lạ hơn.

Bất cứ hành vi nào cũng có mục đích tương ứng, huống chi là loại xuyên không quanh co khúc khuỷu này.

Tạ Tinh Diêu không tin trên đời này có Nguyệt Lão thích làm từ thiện, cật lực xoay chuyển thời không, chỉ để tạo ra cuộc gặp gỡ lãng mạn như trong tiểu thuyết ngôn tình.

Nhưng mục đích đằng sau chuyện này là gì, là ai đã thúc đẩy bọn họ xuyên không, dù nghĩ thế nào nàng cũng không thể tìm được lời giải.

“Sau đó chính là nhiệm vụ trừ yêu ở trấn Liên Hỉ.”

Tạ Tinh Diêu: “Anh biết chân tướng của chuyện này mà phải không?”

Ôn Bạc Tuyết gật đầu: “Hồ yêu giết người moi tim, lợi dụng nó để tăng tu vi, tôi và cô sẽ hợp tác để diệt trừ hắn ta —— Cô biết con hồ yêu kia mà phải không?”

“Ừ, là Giang Thừa Vũ.”

Theo diễn biến của nguyên tác, hắn ta thuận lợi lấy được tiên thảo trong Ám Uyên, bây giờ, hắn ta đã hồi sinh Bạch Diệu Ngôn rồi.

“Giang Thừa Vũ giả làm con trai của một thương nhân, liên tục giết mấy mạng người ở trấn Liên Hỉ, tu vi của hắn ta nhất định không thấp.”

Tạ Tinh Diêu nhớ lại chi tiết: “Tôi nhớ cốt truyện là, Giang Thừa Vũ thành công hồi sinh Bạch Diệu Ngôn, hai người yêu nhau bất chấp huyết hải thâm thù. Tôi và anh giả làm nhạc công trà trộn vào phủ, sau khi điều tra được thân phận thật sự của hắn ta thì cuối cùng đã hợp lực tiêu diệt hồ yêu.”

Ôn Bạc Tuyết thở dài: “Còn nữa, trước khi Giang Thừa Vũ chết, Bạch Diệu Ngôn biết được chuyện hắn ta tàn sát người dân vô tội, dù thế nào cũng không chịu ở bên hắn ta, vì muốn khiến hắn ta vĩnh viễn mất đi người yêu mà nàng ấy cầm kiếm tự sát ngay tại chỗ. Đám cưới biến thành đám ma, rất thê thảm.”

Tạ Tinh Diêu khẽ “xùy” một tiếng: “Cái đó gọi là hoang đường.”

Nếu nàng là Bạch Diệu Ngôn, nàng chỉ muốn đâm tra nam thành tổ ong vò vẽ, nếu đâm mình một kiếm thì nhất định phải đâm hắn ta mười kiếm.

Trả thù người khác bằng cách làm tổn thương chính mình, gọi theo cách hoa mỹ là “mất đi tình yêu mãi mãi”, nàng chả hiểu đó là loại logic gì.

“Nhưng mà ——”

Nàng dừng lại: “Dinh thự của Giang Thừa Vũ có bày kết giới, người ngoài không thể tùy tiện ra vào. Trong nguyên tác, vì chuẩn bị cho hôn lễ, hắn ta đã thuê nhạc công ở trấn Liên Hỉ, Ôn Bạc Tuyết tinh thông cổ cầm (*), cho nên mới có thể thuận lợi xâm nhập vào trong… Anh có biết đánh đàn không?”

(*) Cổ cầm hay còn gọi là thất huyền cầm, là một nhạc cụ cổ truyền có 7 dây thuộc họ đàn tam thập lục. Đây là nhạc cụ dân tộc lâu đời nhất, gắn liền với lịch sử nền văn minh 5000 năm của Trung Hoa.



Ôn Bạc Tuyết nháy mắt với nàng: “Xin lỗi, tôi chưa bao giờ học nhạc cụ.”

Người thông thạo nhạc cụ cổ điển không nhiều, Tạ Tinh Diêu không bất ngờ với câu trả lời này, nàng chỉ khẽ mỉm cười:

“Không sao, tôi biết chút ít về cổ cầm, có thể thử một chút. Nếu không qua được thì có thể nghĩ cách khác.”

Nàng vừa nhẹ nhàng nói xong, thanh niên bên cạnh im lặng lắng nghe, ánh mắt dường như hơi sáng lên.

Giống như một chú cún ngước đôi mắt vô hại lên nhìn nàng.

Tạ Tinh Diêu bị nhìn đến mức nghèn nghẹn: “Sao vậy?”

Ôn Bạc Tuyết xấu hổ sờ chóp mũi: “Chỉ là tôi cảm thấy, cô thật giỏi.”

Y ngại ngùng vò đầu: “Tôi không có học vấn cao, cái gì cũng không biết nên chỉ có thể gây cản trở… Khi đóng phim cũng thế, đoàn phim hy vọng tôi diễn tốt, tôi cũng muốn diễn tốt cho mọi người xem, nhưng vừa bắt đầu quay thì tôi lập tức căng thẳng, biểu cảm lúc nào cũng xấu xí và kỳ quặc.”

“Giới tu chân không cần kỹ năng diễn xuất, cũng không có kỳ thi đại học.”

Tạ Tinh Diêu cười: “Tôi bị thương, sức chiến đấu không cao, sau khi vào Giang phủ, chỉ có thể nhờ vào anh đối phó với yêu ma quỷ quái thôi đấy.”

Ôn Bạc Tuyết lập tức ưỡn thẳng lưng: “Ừ!”

*

Hầu hết vết thương của Tạ Tinh Diêu là ngoại thương, sau khi được đại phu của y quán chẩn đoán và chữa trị, đồng thời uống đan dược tiên gia do Ôn Bạc Tuyết đưa cho, trong vòng ba ngày, vết thương đã lành sáu mươi phần trăm.

Sau ba ngày, hôm nay, chính là ngày Giang phủ tuyển chọn nhạc công.

Giang Thừa Vũ tự biết mình có lỗi với Bạch Diệu Ngôn, bởi vì đại hôn lần trước hắn ta đã hại cả nhà của nàng ấy, cho nên lần này quyết tâm tổ chức hôn lễ thật long trọng để tạ lỗi.

Tạ Tinh Diêu suy nghĩ thật lâu, nhưng mãi vẫn không hiểu nỗi nhân quả trước sau, dẫu cho hôn lễ hoành tráng như thế nào thì những người nhà họ Bạch đã chết đó còn có thể bò lên từ mặt đất à.

Yến Hàn Lai bị thương quá nặng nên vẫn phải ở lại y quán để điều dưỡng, trên đường đi, nàng và ôn Bạc Tuyết thuận lợi mua được cổ cầm, giữa trưa thì đến Giang phủ.

Giang Thừa Vũ che giấu thân phận hồ yêu, tích lũy được không ít tiền bạc từ việc buôn bán rượu, phủ đệ của Giang gia rất hoành tráng, ngói xanh uốn lượn, tường cao sân rộng.

Tạ Tinh Diêu nhìn xung quanh, nghe thấy Ôn Bạc Tuyết ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Thuật dịch dung này chắc là không bị phát hiện đâu nhỉ?”

Nàng im lặng gật đầu.

Nguyên chủ quen biết với Giang Thừa Vũ, một khi bị hắn ta nhận ra, chắc chắn sẽ bị giết diệt khẩu. Nàng và Ôn Bạc Tuyết đều là pháp tu, tạo ra một gương mặt giả là chuyện không hề khó khăn.

“Hai vị là nhạc công đến đây ứng tuyển sao?”

Một tên nô tài trẻ tuổi trông cửa lễ phép cười nói: “Mời đi theo tôi.”

Giang phủ rất lớn, lối vào là một con đường rộng rãi vắng vẻ, hai bên là cây cối xanh tươi và dây leo xanh tươi rải rác, cây cỏ um tùm.

Theo nguyên tác, nơi này sao chép chín mươi phần trăm nhà cũ của Bạch Diệu Ngôn, dùng để tô điểm cho sự thâm tình của tra nam.

Đi qua khu vườn, có thể trông thấy đình nghỉ mát giữa hồ. Ngồi trong đình, có nam có nữ, ai nấy cũng đều ăn mặc sang trọng, ở chính giữa là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đang chơi đàn Không (*).

(*) Đàn Không: loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây.



Tiếng đàn Không uyển chuyển như gió, lúc đầu trong trẻo và yếu ớt, tựa như gợn sóng giữa hồ, sau đó, phảng phất như lọ bạc chợt vỡ tan, dồn dập mênh mông.

Tạ Tinh Diêu: “Đúng là cao thủ.”

Nếu tất cả nhạc công đều có trình độ này, với tài nghệ nửa vời của nàng, nhất định không đọ lại nổi.

Sau khi tiếng đàn Không kết thúc, vài người bên cạnh xì xào bàn tán.

“Thật sự rất hay, nhưng ta luôn cảm thấy, cảm thấy hơi thiếu gì đó.”

Một người đàn ông trung niên khoanh tay, vẻ mặt hơi bối rối: “Ờ thì, không sôi nổi cũng không mãnh liệt, không thể đả động lòng người.”

Một người phụ nữ khác đang ngồi thẳng lưng gật đầu: “Cả bài rất hay, nhưng bởi vì quá hay nên không để lại cho ta ấn tượng sâu sắc.”

Rõ ràng là cố ý gây khó dễ.

“Người đàn ông vừa nói chuyện là quản gia của Giang phủ, theo nguyên tác, ông ta là người bình thường chẳng hay biết gì cả; còn người phụ nữ kia, chính là mẹ của Giang Thừa Vũ.”

Tạ Tinh Diêu nhíu mày: “Bạch Diệu Ngôn vừa tỉnh lại, tất nhiên Giang Thừa Vũ sẽ ở bên để chăm sóc nàng ấy cả ngày lẫn đêm, không có thời gian nhúng tay vào chuyện tuyển chọn nhạc công, cho nên mới nhờ mẹ của hắn làm giám khảo.”

Yêu cầu tuyển chọn khắc khe như vậy, gần như nàng không có cơ hội lọt vào mắt của bọn họ, xem ra phải mau chóng nghĩ phương án dự phòng.

Nữ tử kia không được chọn, buồn bã bước xuống sân khấu, ngay sau đó là một thiếu nữ nhạc công bước vào đình nghỉ mát.

Tiếng đàn vang lên, trầm thấp thê lương, buồn bã lo lắng, sau khi tiếng đàn kết thúc, những người đang ngồi đều lộ ra vẻ khó xử.

Quản gia vuốt chòm râu dê: “Ờm… Tuy đàn hay lắm, nhưng sao nghe như nhạc đám tang vậy?”

Mẹ Giang nhíu mày: “Bài này tên là 《Tiếu Liễu Kỳ》, phong cách vốn ung dung cởi mở, vậy mà lại đàn thành như vậy…”

“Bầu chọn rất khắt khe!”

Ôn Bạc Tuyết kinh hồn bạt vía: “Cô nắm chắc mấy phần thắng?”

“Chưa tới mười phần trăm.”

Tạ Tinh Diêu cười khổ: “Vị cô nương trên sân khấu này, e rằng cũng ——”

“Tôi… sau khi trải qua chuyện kia, sao tôi có thể đàn một bài vui vẻ được chứ!”

Nữ nhạc công nghẹn ngào nói, Tạ Tinh Diêu không ngờ sẽ có tình huống như vậy, nàng ngỡ ngàng chớp mắt.

“Từ nhỏ tôi đã là cô nhi, may mà năm bảy tuổi được sư phụ nhận nuôi, cho nên mới không chết đói.”

Thiếu nữ dùng tay che mặt: “Sư phụ dạy tôi đọc sách đánh đàn, tâm nguyện lớn nhất đời này chính là có thể nhìn thấy tôi biểu diễn trên sân khấu… Nhưng tôi còn chưa kịp đi xin việc, sư phụ, bà ấy bỗng mắc bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa!”

Những người đang ngồi đều thổn thức.

“Tuổi của tôi quá nhỏ, không đủ kinh nghiệm, sao nhạc phường có thể cho tôi lên sân khấu biểu diễn chứ. Vì muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, tôi chỉ có thể đến Giang phủ thử một lần.”

Nói xong, nàng ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau buồn nhưng lại chẳng hề rơi nước mắt, gương mặt nhăn nhúm lại, nhìn về phía một góc xa xa trong rừng trúc: “Sư phụ ơi, con xin lỗi, đồ nhi thật vô dụng.”

Tạ Tinh Diêu thuận thế nghiêng đầu.

Tạ Tinh Diêu: …

Khó tin, khó tin, quá khó tin.

Dưới bóng râm trong rừng trúc, quả thật có một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên xe lăn, miệng mắt méo xẹo, sắc mặt trắng bệch, nghe thế, bà ta run rẩy vươn một tay ra, yếu ớt quều quào.

… Cơ mà bà chị ơi, bột mì trên mặt chị không thoa đều kìa! Cổ đen thui trái ngược tám trăm độ với mặt kia kìa!

“Tình cảm như thế, cảm động trời đất.”

Đình nghỉ mát cách xa nơi đó, quản gia không thấy rõ chuyện mờ ám này, ông ta nắm chặt hai tay: “Ta… Ta thật sự không nỡ nói ra hai chữ “bị loại”!”

Nghe ông ta nói như vậy, những người khác cũng tỏ vẻ thương tiếc. Mẹ Giang bị kẹp ở giữa, không kiên nhẫn mà khoát tay lia lịa: “Thôi, thôi, ngươi ở lại đi.”

“Nói thật nhé, chiêu này hình như hơi quen quen ấy.”

Ôn Bạc Tuyết ngớ người: “Đây là… The Voice version giới tu chân hả?”

Tạ Tinh Diêu: “Cũng có thể là đại lộ ánh sáng của thần tiên.”

Nàng ngừng lại một chút: “Tôi biết cách để chúng ta vượt qua bài kiểm tra rồi.”

*

Tiền lương mà Giang phủ đưa ra rất cao, nên có rất nhiều nhạc công đến xin việc.

Khi Tạ Tinh Diêu bước vào đình nghỉ mát, đã qua một tuần hương (1 tiếng).

“Ta thấy cô nương đi cùng với vị tiểu lang quân kia, ta còn tưởng rằng hai người sẽ hợp tấu một khúc chứ.”

Dáng dấp của Ôn Bạc Tuyết cao lớn, từ lâu đã thu hút sự chú ý của nhiều giám khảo, thấy y không bước vào đình, hiếm khi quản gia chủ động mở lời.

Ông ta đung đưa chòm râu dê, trông có vẻ rất hài lòng và vui vẻ, Tạ Tinh Diêu không nhịn được mà thầm nghĩ, không biết khi biết những những người quen bên cạnh đều là yêu ma quỷ quái, ông ta sẽ có biểu cảm gì.

“Gia huynh không biết tấu nhạc, chỉ vì huynh ấy sợ tôi sẽ hồi hộp nên mới đi theo để an ủi thôi.”

Tạ Tinh Diêu gục gặc mỉm cười, đặt chiếc đàn gỗ ra trước mặt.

“Đây là đàn mà hôm nay huynh ấy đã mua cho tôi. Huynh muội chúng tôi sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, vì tôi thích âm luật cho nên ca ca đã làm lụng vất vả để giúp tôi học nghệ thuật. Nhưng sức khỏe của huynh ấy không tốt lắm, ngã bệnh vì làm việc quá sức liên tục… Nếu có thể vào Giang phủ đánh đàn, tôi sẽ có tiền chữa bệnh cho ca ca.”

Thấy mấy người bọn họ lộ ra vẻ thông cảm, Tạ Tinh Diêu mở cờ trong bụng.

Tuyển chọn nhạc công này rõ ràng là một đại hội so bì sự thảm thương, chỉ có dùng chiêu tình cảm mới có thể vào phủ.

Nàng đã sớm bịa chuyện xong, cũng bảo Ôn Bạc Tuyết tỏ vẻ yếu ớt và mong đợi, nhất định có thể thuận lợi vượt qua bài kiểm tra này.

Nàng định tiếp tục kể chuyện, ai ngờ lại bị người khác chặn họng.

“Lại là bị bệnh, lại là nhà nghèo, lại là nhất định phải vào Giang phủ à?”

Cuối cùng mẹ Giang cũng nhận ra điều bất thường, không cho quản gia cơ hội mở miệng nói chuyện: “Sao ta cảm thấy… hôm nay, mọi người trong thành đều như đang hấp hối vậy?”

Tạ Tinh Diêu:.

Chuyện rõ rành rành như vậy, giờ bà mới nhận ra à! Ủa, nhưng tại sao lại nhận ra vào ngay lúc này vậy!

Nàng vốn nghĩ đây là một đề tài không cần động não, ai ngờ độ khó đột nhiên vọt lên cấp địa ngục.

Bọn yêu ma quỷ quái này nhất định chẳng phải thứ tốt lành gì, nếu phát hiện mình bị lừa, nhất định nàng sẽ có kết cục rất thảm.

Phải bịa ra một lý do hợp lý.

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh như băng của mẹ Giang lại vang lên: “Còn nữa, ca ca của ngươi… Nghe ngươi kể về quá khứ gian khổ như vậy, sao hắn vẫn thờ ơ, mặt đơ ra như khúc gỗ vậy?”

Nụ cười ra sức chèo chống của Tạ Tinh Diêu cuối cùng cũng sụp đổ.

Đến lúc này, nàng mới chợt nhận ra mình đã bỏ qua một chuyện cực kỳ quan trọng.

Ôn Bạc Tuyết, y chính là một nam diễn viên đi theo hướng lưu lượng (*) không có kỹ năng diễn xuất.

(*) Lưu lượng: ý chỉ số lượng fan đông đúc, hùng hậu của một nghệ sĩ, diễn viên, ca sĩ…

Phim điện ảnh và truyền hình của thế kỷ 21, lưu lượng là chính, diễn xuất chỉ là phụ. Tuy Ôn Bạc Tuyết diễn dở tệ, nhưng nhờ vào gương mặt đẹp trai không tỳ vết trên màn ảnh, cho nên y có thể thu hút được lượng rating khả quan.

Đương nhiên, nó cũng làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi của cộng đồng mạng, bọn họ cho rằng y giống hệt như một người máy mới xuất xưởng đi đóng phim.

Nói chung, nếu diễn xuất không ra gì thì vẫn có thể nhờ cậy vào gương mặt.

Tạ Tinh Diêu gắng gượng ổn định lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn y, đờ đẫn, ngỡ ngàng, ngũ quan giật giật, hai mắt vô hồn.

Cứu với.

Thật sự giống hệt người máy mới xuất xưởng.

Ôn Bạc Tuyết truyền âm nhập mật, giọng điệu tự trách: “Hình như bọn họ phát hiện ra rồi. Xin lỗi… Có phải tôi rất giống người máy mới xuất xưởng không?”

… Thật sự rất rành về bản thân mình!

Bởi vì lời của mẹ Giang, trong đình vang lên những tiếng xì xào bàn tán, thông cảm lúc nãy đã phai nhạt, áp suất không khí thấp như đang ở trên núi băng.

Một cơn gió mát thổi qua, mang theo cái mát lạnh buốt của nước hồ. Trái tim của Tạ Tinh Diêu đập thình thịch, lại nhìn về phía Ôn Bạc Tuyết.

Nếu cảm thấy y làm thinh, mặt đờ đẫn như tượng gỗ…

Vậy nàng sẽ lấy độc trị độc.

“Các vị, xin đừng nói như thế. Huynh trưởng của tôi trông như vậy, là bởi vì ——”

Trong đình nghỉ mát, con ngươi đen láy của thiếu nữ dịu dàng úp mở, cố gắng hạ thấp giọng để người ngoài đình không nghe được: “Là một người mù.”

Ôn Bạc Tuyết không nghe được lời của nàng, vẫn đang cố sắm vai một vị ca ca tốt đang chờ muội muội diễn tấu; tiếng bàn tán trong đình lặng lẽ lắng xuống vì câu nói này.

Không phải lý do nào khác, mà là vì thật sự trông rất giống.

Hai mắt của người nọ không hề có tiêu cự, nét mặt hơi giật giật, động tác vụng về như con rối… quá giống.

Y càng cố gắng thì càng cứng nhắc.

“Tôi vốn không muốn cho các vị xem vết sẹo của quá khứ, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, tôi nhất định phải chứng minh trong sạch của hai huynh muội tôi.”

Tạ Tinh Diêu giả vờ đau khổ, từ trong ngực áo lấy ra một chiếc túi trữ vật, tay phải khẽ nhúc nhích, lấy ra một viên đá tròn.

Kỳ trân đặc biệt chỉ có ở giới tu chân, đá Phù Ảnh.

Đá Phù Ảnh tương tự như máy chiếu, chức năng thần kỳ nhất của nó chính là chiếu ra những hình ảnh tưởng tượng trong thức hải của một người nào đó.

Tạ Tinh Diêu quyết tâm liều mạng, tập trung nhớ lại những đoạn phim ngắn mà nàng đã xem của Ôn Bạc Tuyết, đổi dáng vẻ của người trong trí nhớ thành dáng vẻ sau khi y dịch dung.

Hình ảnh đầu tiên, Ôn Bạc Tuyết bị thương nằm giữa một cơn mưa tầm tã, mắt nhìn lên bầu trời.

Cả người bê bết máu, lẽ ra phải vô cùng đau đớn, nhưng đôi mắt kia lại không vui không buồn, không có vẻ gì là bị thương, mà giống như đang tạo dáng nhìn lên bầu trời với góc bốn mươi lăm độ hơn.

Hình ảnh thứ hai, Ôn Bạc Tuyết tỏ tình với nữ chính, nhưng bị từ chối một cách tàn nhẫn.

Y trợn trắng mắt, nghiến răng chịu đựng, ngũ quan nhăn nhúm theo độ cong kỳ lạ, khiến người ta khó mà phân biệt được rốt cuộc đó là giận dữ hay là phát bệnh cấp tính, ánh mắt của y vẫn trống rỗng như cũ.

Mù trong mù, người mù lòa.

Thậm chí còn có thể bị liệt cơ mặt và bị động kinh.

Mặc dù hình ảnh bên trong đá Phù Ảnh có thể làm giả, nhưng trong một thời gian ngắn, tuyệt đối không thể nào mô phỏng được cảnh tượng chi tiết như thế.

Nói cách khác, những gì bọn họ nhìn thấy lúc này đây thật sự đã từng tồn tại trong trí nhớ của tiểu cô nương này.

Mọi người trầm mặc, quản gia đập bàn đứng dậy, vô cùng kinh ngạc: “Bọn ta sai rồi… Sao có thể cảm thấy hắn đang diễn kịch chứ? Người mù tự nhiên như thế, ai có thể diễn được đây!”

Trong lòng Tạ Tinh Diêu thấy sai sai: Không biết Ôn Bạc Tuyết sẽ vui hay buồn khi nghe được lời này.

Người đàn ông bên cạnh ông ta cũng nói tiếp: “Đúng thế… Ánh mắt đờ đẫn vô hồn như thế, nhất định không thể bắt chước được. Hắn đúng là hảo hán, bị thương nặng như thế, chảy nhiều máu như thế, vậy mà lại không hề nhíu mày một cái nào cả!”

Tạ Tinh Diêu thầm thở dài: Đại ca ơi, anh không biết đâu, anh ta đã giành được giải nam diễn viên tệ nhất nhờ đoạn phim này đó.

Mẹ Giang nghiến răng: “Thôi, thôi, các ngươi qua rồi! Mau đến chỗ của quản gia nhận thù lao đi!”

Tạ Tinh Diêu: …

Nàng vẫn chưa đánh đàn mà cụ ơi!