Hận Thù Trong Anh

Chương 47: Hối Hận



Giữa biển khơi mênh mông nhấp nhô lượn sóng dưới ánh chiều tà đỏ rực như lửa, Âu Thiếu gào hét trên mặt nước một cách tuyệt vọng.

Đám vệ sĩ thấy vậy thì liền nhảy xuống để kéo anh lên nhưng anh vẫn cố chấp, nhất định phải tìm cho ra Vô Ưu.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Nhưng giữa biển khơi rộng lớn thế này, một con người nhỏ bé như Vô Ưu thì làm sao có thể tìm ra?

Giống như đang mò kim đáy bể.

“Vô Ưu, tôi muốn em sống thì nhất định phải sống.”

Ba ngày sau.

Liên tục ngày đêm đội cứu hộ tìm kiếm không ngừng nghỉ, cùng đội thợ lặn giỏi và cả Âu Thiếu cũng tham gia tìm nhưng vẫn không có kết quả.

Thanh Ý khó chịu, sốt ruột mà cũng bám theo Âu Thiếu ra biển, cứ bép xép cái miệng bên tai anh.

“Âu Thiếu, sao cứ phải tìm cô ta làm gì? Chẳng phải cô ra chết rồi là chuyện tốt sao?”

Âu Thiếu vẫn không quan tâm, gương mặt lạnh như băng từ dưới nước leo lên, trên người mặc bộ đồ lặn ướp át. Đi đến đâu, Thanh Ý bước theo chân anh đến đấy, cái miệng không lúc nào nghỉ ngơi.

“Âu Thiếu, anh không nghe em nói gì sao? Chuyện của chúng ta, anh tính thế nào đây? Cô ta chết rồi, anh cất công tìm cô ta làm cái gì?”

Âu Thiếu bất ngờ khựng lại, theo quán tính trán Thanh Ý đập vào lưng anh một cái đau điếng.

Bịch.

Còn chưa kịp định thần thì Âu Thiếu trừng mắt quay lại, giọng nói lạnh tanh đến đáng sợ.

“Em không thể im cái miệng được lại sao? Nếu chỗ này khiến em không hài lòng thì về đi.”

Dứt lời, Âu Thiếu liếc nhìn rồi xoay người đi.

Thanh Ý ngơ ngác vài giây, không thể tin vào mắt mình về những hành động vừa rồi của anh, cứ như biến thành một con người khác vậy.

“Tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy? Rõ ràng người anh yêu là em cơ mà?” Thanh Ý không can tâm mà lẩm bẩm đay nghiến trong miệng, hai tay siết chặt, ánh mắt toả ra đầy sát khí liếc mắt nhìn ra biển.

“Rõ ràng đã chết rồi, vậy mà lại như âm hồn bát tán. Lục Vô Ưu, tiện nhân y hệt mẹ của mày.”

Suy nghĩ vừa dứt, Thanh Ý cũng rời đi nhanh chóng rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đấy.

“Alo, tới đây đi.”

“Được.”

Thanh Ý cúp máy, lộ ra một nụ cười nham hiểm trên gương mặt.

Vài tiếng đồng hồ lại trôi qua, công việc tìm kiếm hầu như không có một tia hi vọng nào.

Lúc này Âu Thiếu đang chuẩn bị mặc đồ lặn để tiếp tục xuống biển tìm kiếm Vô Ưu, nhưng đúng lúc Thanh Ý đẩy cửa đi vào.

Giọng nói dịu dàng khác hẳn với chanh chua vài tiếng trước “Âu Thiếu, anh lại định xuống biển nữa sao?”

Âu Thiếu không trả lời, mặc kệ Thanh Ý cứ nói, anh cứ làm việc của anh, làm ngơ cứ như ả là một kẻ vô hình.

Thanh Ý trong lòng vô cùng tức giận, hận tới mức nghiến răng ken két nhưng vẫn phải tỏ ra bình thường, nở một nụ cười trên môi, dịu dàng ôn nhu mà nói:

“Âu Thiếu, anh không định chữa bệnh nữa sao? Em lo cho anh nên đã mời bác sĩ đến tận đây rồi.”

Nghe tới đây, Âu Thiếu liền dừng động tác lại tiếp lời Thanh Ý “Bác sĩ nào? Thôi miên sao?”

Thanh Ý gật đầu “Ừm, như vậy có được không?”

“Được.” Âu Thiếu đáp lại ngay.

Thanh Ý thấy vậy thì vui vẻ như mở cờ trong bụng “Vậy để em đi gọi anh ta vào.” Ả liền chạy đi, lần này ả lại có một âm mưu khác, một kế hoạch triệt để càng sớm càng tốt.

Nhưng lại không biết, nụ cười trên môi Âu Thiếu đang ma mị cứ nhìn bóng lưng Thanh Ý, nguy hiểm đến mức nào.

Vài phút sau, tên bác sĩ Trâm thôi miên cũng đã tới, vẫn như mấy lần trước, vẫn là những cách chữa trị cũ.

Âu Thiếu ngồi trên ghế, đôi mắt mở to cứ nhìn vào quả đồng hồ nhỏ lắc qua lắc lại vài phút, ánh mắt lại dần trở nên đờ đẫn như một kẻ ngây dại mất hồn.

Sau khi kiểm tra chắc chắn, hai kẻ xấu xa nhìn nhau gật đầu ra hiệu.

Thanh Ý đi tới trước mặt Âu Thiếu, cất giọng ra lệnh “Dục Âu Thiếu, cái chết của Vô Ưu không liên quan đến anh, là cô ta bỏ trốn với người đàn ông khác rồi bị hắn giết. Ngày mai lập tức cho mọi người quay trở về, ngừng việc tìm kiếm cô ta. Quay lại và tiếp tục làm đám cưới với Thanh Ý.”

Âu Thiếu gật gù như một con rối, đôi mắt vô hồn, miệng mấp máy nhắc lại “Cái chết Vô Ưu không lên quan đến anh, là cô ta bỏ trốn với đàn ông khác và bị giết, cho thuyền trở lại và tiếp tục đám cưới với Thanh Ý.”

“Tốt, bây giờ thì anh ngủ đi, mọi thứ sẽ bắt đầu lại vào ngày mai.”

Thanh Ý dứt lời thì đôi mắt Âu Thiếu cũng dần nhắm lại.

“Vậy là xong, đúng là phiền phức, cô ta đúng là cái thứ chết tiệt mà.” Thanh Ý bĩu môi than vãn.

Bác sĩ Trâm cười khẩy đắc ý tiếp lời. “Bớt giận đi. Ngày mai nữa thôi, Thiếu Tổng của chúng ta sẽ không nhớ gì nữa đâu. Cô yên tâm, chỉ cần vài ngày nữa là toàn bộ ký ức của anh ta sẽ bị xoá sạch.”

Thanh Ý “Hừ.” lạnh một cái, ánh mắt thâm độc, giọng nói đay nghiến.

“Nếu không phải vì cô ta thì cái danh phận Thiếu phu nhân đã là của Thanh Ý này rồi. Thôi không nói nữa, xử lý cái xác em gái cô ta sao rồi.”

“Cô yên tâm, đảm bảo gọn gàng. Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Thanh Ý nhíu mày khó hiểu.

“Số thuốc mà cô đã mua, phiếu hoá đơn tôi cũng đã đổi thành tên Lục Vô Ưu, kể cả dấu vân tay trên cái ly ấy…” Nói tới đây hắn dừng lại, đưa tay làm động tác gì đó.

Thanh Ý nhìn theo mà hiểu ngay hắn muốn gì, cười khinh bỉ “Lại muốn đòi thêm tiền sao?”

“Vụ này tôi cũng đã làm quá sức rồi, không thêm tiền thì thật không xứng với công sức tôi bỏ ra. Giúp cô thay đổi ký ức Âu Thiếu, giết người đổ tội cho Lục Vô Ưu…”

“Câm miệng, nói thêm lời nữa cẩn thận cái mạng chó của anh.”

Thanh Ý trừng mắt, đanh giọng cắt ngang lời của bác sĩ Trâm, hắn thấy vậy thì đứng hình mất vài giây nhưng rồi cũng cười thành tiếng “Hahaha! Chúng ta còn hợp tác dài dài mà.”

Dứt lời, hắn liền bỏ đi.

Thanh Ý tức giận, giậm chân vài cái tại chỗ, nghiến răng mà chửi “Thằng khốn.”

Bất chợt Thanh Ý nhớ ra chuyện gì đấy, gương mặt bỗng biến sắc mà chạy ra đuổi theo bác sĩ Trâm.

Lúc này Âu Thiếu mới từ từ mở mắt, anh bình tĩnh ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh rồi mở vòi rửa tay. Máu cứ như vậy mà tuôn ra sối xả theo dòng nước.

Đôi mắt anh mở trừng sắc lẹm nhìn lên chiếc gương treo đối diện trên bồn rửa tay, khoé miệng khẽ cong lên một nụ cười tà mị khiến người ta cũng phải lạnh buốt cả sống lưng.

“Hoá ra, tất cả mọi thứ đều do cô giật dây. Người xấu xa, bây giờ phải đổi lại thành cô mới đúng. Thanh Ý.”

Thì ra trước khi bị thôi miên, Âu Thiếu siết tay lại, móng tay cứ như thế mà găm vào da thịt anh, máu chảy ra ướt thẫm bàn tay, đau đớn đã giúp anh tỉnh táo không rơi vào cái hố thâm độc của Thanh Ý một lần nữa.

Nhờ vậy mà anh mới biết được toàn bộ sư thật, người mà anh hiểu lầm lại chính là Vô Ưu.

Âu Thiếu bỗng dưng bật cười điên dại, giọng nói như một kẻ ngu ngốc đầy hối hận. “Ha Ha Ha Ha Ha! Thằng ngu.”

Xoảng!

Một âm thanh chói tai vang lên.

Âu Thiếu đấm vỡ chiếc gương đối diện, từng mảnh vỡ bắn ra tung toé, màu máu đỏ thẫm còn in lại phía trên cứ từ từ chảy xuống thành dòng. Nỗi căm hận càng hiện lên trong lòng anh khi nhớ tới hình ảnh Vô Ưu mang thai, chính cái tay này đã tự tay giết chết đứa con của mình.

“Dục Âu Thiếu, mày đúng là một thằng ngu, giờ thì hay rồi. Con mất, người cũng mất. Mày đáng bị như vậy.”

Âu Thiếu nhìn vào trong gương, tự chửi chính mình. Từng câu từng chữ được anh nhấn mạnh, căm hận tới tận cùng, hận không thể đem Thanh Ý ra băm thành ngàn mảnh.

Mặc dù trí nhớ vẫn chưa khôi phục, nhưng sự thật ai là kẻ nói dối thì đã quá rõ ràng. Anh nhớ lại hay không, vấn đề nằm ở thời gian.
Suốt bốn tiếng đồng hồ, Âu Thiếu cứ nhốt mình trong nhà tắm, ngồi đấy với ánh mắt ngờ nghệch hệt như một kẻ bị lấy mất đi linh hồn.

Miệng cứ lẩm bẩm cái tên “Vô Ưu.”

Anh bây giờ là đáng thương hay là đáng trách?

Âu Thiếu lặng lẽ rơi nước mắt, từng hàng lệ chứa chan trào dưng khoé mắt, nhoẻn cười trong đau khổ rồi tựa lưng vào tường, bàn tay đẫm máu đưa lên che mặt mà bật khóc nghẹn ngào, không còn ngạo mạn và lạnh lùng nữa, giọng nói run run chua xót: “Anh sai rồi! Xin em…Quay lại đi. Cái mạng này của anh đều cho em…Anh xin em đấy.”