Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 53: Vô Đề!



Cơn mưa lớn bất chợt khiến cho một buổi chiều của du khách trôi qua trong buồn chán.

Ngoài Hàn Vân cùng Diệp Tuyết Linh mất hết khái niệm về thời gian khi ở bên nhau, phần đa mọi người đều cảm thấy tiếc nuối với việc đã mất trắng một buổi chiều lễ hội, có thể nói Lâm Tiêu Du chính là một hình ảnh minh chứng tốt nhất.

Khi trời ngừng đổ mưa, nàng không ngần ngại bẩn giày mà chạy ra khỏi lều, nghiến răng nghiến lợi mà bất bình dùng chân đạp đạp mấy cái cho bõ tức.

Cũng đúng, chuyến đi 3 ngày nhưng thực chất đã phải bỏ ra gần 2 ngày để chạy xe, chỉ được đi chơi số thời gian ít ỏi, lại còn trút mưa xuống mất cả nửa ngày rồi, ai mà vui vẻ cho nổi.

Nhưng mà có cái hại thì cũng có luôn cái lợi đi theo, Hàn Vân ra khỏi lều trước, đưa tay đỡ lấy Diệp Tuyết Linh ra theo.

" Nhìn này! "

Nàng nhìn theo hướng chỉ tay, một cảnh đẹp lộng lẫy đập vào mắt.

Sau một cơn mưa lớn, thảo nguyên này đã được gột rửa sạch sẽ lộ ra một màu xanh ngát đẹp đẽ.

Trên trời lúc này cũng là thời gian về xế chiều, ánh hoàng hôn nhuộm phía chân trời một màu đỏ rực, từng tia nắng le lói chiếu xuống thảm cỏ tạo nên thứ ánh sáng lấp lánh như trong chuyện cổ tích.

" Bên này! Bên này nữa … "

" Thật đẹp … "

Cảnh đẹp hiếm hoi như vậy rất nhanh đã chiếm được lòng của du khách tới đây, cảm giác buồn bực lúc đầu đã bị xóa tan hết, ai ai cũng kinh ngạc trước cảnh đẹp của thiên nhiên hùng vĩ.

" Tách! Tách "

Giới trẻ thời nay gần như tất cả đều có cho riêng mình một chiếc di động thông minh, vì thế mà tiếng chụp ảnh vang lên không ngớt, còn có người đem cả máy quay phim cực tốt ra muốn lưu cho mình một chiếc video để đời.



Mưa đã tạnh nhưng thời gian đã quá chiều rồi, các hoạt động buổi chiều đang tạm ngưng cũng chỉ có thể hủy bỏ mà thôi.

Sau đó mọi người lại tất bật chuẩn bị cho buổi tối hôm nay, theo lời của vài người thì cả ngày nay coi như chỉ là chơi đùa thôi, đến tối mới là hoạt động đáng tham gia nhất của chuyến du lịch này.

Ở trên khu vực này tuy rằng không có khách sạn hay nhà nghỉ, nhưng mà siêu thị, nhà hàng, nhà tắm cùng với nhà vệ sinh công cộng lại rất đầy đủ, lều trại cũng là được bên du lịch cho thuê, để cho du khách cảm thấy không cần gò bó về việc đi xa.

Vốn là có thể ở lại ăn uống rồi tắm rửa luôn, nhưng là có một điều hơi sai chính là ba người Hàn Vân bọn họ không có mang đồ đạc đi theo, hồi sáng tới đây chỉ tiện tay cầm theo cái túi nhỏ.

" Không sao! Quần áo, vật dụng linh tinh có thể tới siêu thị nhỏ kia mua được, tắm thì tới khu nhà tắm công cộng, sau đó tới nhà hàng ăn tối, hoàn hảo! Đúng là khu du lịch lớn, rất là tiện lợi! "

Lâm Tiêu Du lên sẵn kế hoạch cho buổi tối của mọi người, ở trong hoàn cảnh hiện tại thì nói sao cũng khá là hợp lý, nhưng Hàn Vân nhận thấy mày liễu của Diệp Tuyết Linh hơi nhíu lại, hình như là có gì đó không đồng ý với kế hoạch này nhưng lại chẳng nói ra.

" Vậy thì hai người sẽ ở lại nơi đây, tôi có một số đồ vật để ở phòng rồi! Hiện tại bất đắc dĩ lại phải chạy về một chuyến " - Hàn Vân nói.

" Tôi nói rồi! Ở đây có siêu thị! Đồ dùng có thể mua tại đây! " .

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

Lâm Tiêu Du tăng thanh âm, giống như là đang trách tên này bị điếc.

" Nhưng mà có nhiều thứ không thể mua được đâu! " - Hàn Vân đưa hai tay lên, tỏ vẻ không còn cách nào.

" Hừ! Có gì mà không mua được chứ! Anh nói ra cho tôi nghe "

Lâm Tiêu Du lại không là vậy, mở miệng chấp vấn luôn.

"... "

" Thôi được rồi, Tiêu Du sẽ ở lại đây! Mình cùng Hàn Vân đi về phòng một chuyến, dù sao thì có vài thứ mình muốn về lấy mang theo! "

Diệp Tuyết Linh tới hiện tại mới ngỏ lời mượn đề xuất của Hàn Vân để xuống núi.

" Cậu! Hai người được lắm! "

Lâm Tiêu Du cảm thấy giống như đang bị hai người trước mặt trêu đùa, liền giận dỗi dậm chân một cái rồi bỏ đi, Hàn Vân nhìn theo bóng dáng nàng, mỉm cười:

" Đi thôi! "

" Ừm! " - Diệp Tuyết Linh nhanh chóng theo sau hắn.

Đi tới đoạn đường xuống núi, Hàn Vân để ý tới sắc mặt của Diệp Tuyết Linh vẫn chưa khấm khá hơn chút nào, phải âm thầm suy nghĩ có phải do bản thân đoán nhầm hay không.

Đi thêm một đoạn ngắn nữa mới nhận ra bất thường, sắc mặt của cô càng ngày càng tệ, sau đó lại đưa tay đặt lên bụng, bước đi cũng khó khăn hơn.

" Em sao thế? " - Hàn Vân tới đỡ lấy nàng, hỏi han: " Bị đau? "

Diệp Tuyết Linh gật nhẹ đầu, sau đó mở miệng nói:

" Không sao! "

" … " Hàn Vân tạm thời câm nín, hành động là đồng ý nhưng mà lời nói là không sao, vậy tức là " không ổn rồi " có đúng không?

" Đừng cố chịu đựng, để anh cõng em xuống núi! "

" Em tự đi được …! "

Dưới bụng Diệp Tuyết Linh đau tới mức co thắt lại nhưng mà miệng vẫn còn cứng rắn, Hàn Vân không muốn tốn thêm nước bọt với cô nàng khó bảo này, liền bế bổng thân thể của cô nên.

" Bỏ xuống …! "

Hai chân bị nhấc lên khỏi mặt đất lập tức vùng vẫy loạn xạ, một hồi không có thanh quả, trong bất lực, Diệp Tuyết Linh đành phải mở miệng đồng ý leo lên lưng của Hắn.

Tay ôm cổ Hàn Vân, cả thân thể đều dựa hết lên lưng của hắn, ở hai đùi còn cảm nhận được bàn tay to lớn đang giữ chặt lấy để cố định bản thân, khuôn mặt Diệp Tuyết Linh hiển hiện lên vẻ xấu hổ.

Nằm trên lưng của Hàn Vân cảm nhận sự ấm áp, Cô bỗng cảm thấy đoạn đường vài Km xuống núi này bỗng dưng rất ngắn, chỉ " một lát " đã xuống tới chân núi rồi, tuy lưu luyến không nỡ nhưng mà vì không muốn bị mất mặt, Diệp Tuyết Linh mới rời khỏi tấm lưng rộng ấy mà theo Hàn Vân lên chiếc xe taxi mới gọi được.

Về tới khách sạn, Diệp Tuyết Linh mở miệng nói muốn nghỉ ngơi một lát rồi trèo lên giường ngồi, vì thế Hàn Vân không muốn mất thời gian, xung phong mang áo quần đi vào nhà tắm.

Khi tắm xong, xoa xoa đầu tóc mới được sấy khô, Hàn Vân mới chớm bước ra khỏi phòng tắm, một mùi tanh xộc vào làm hắn giật mình.

" Huyết? "

Đưa mắt quan sát xung quanh một phen, liền xác định được vị trí của mùi máu là ở chỗ Diệp Tuyết Linh đang ngồi co chân lại, hai tay kéo chiếc chăn màu trắng che đi nửa thân thể.

Hàn Vân nhắm mắt cảm nhận lại vị trí của mùi máu kia, rõ ràng là vẫn vậy, không sai đi đâu được, nhưng mà Hắn không nhân thấy được vết thương nào trên người của nàng.

" … "

Suy nghĩ một lát, bất chợt một ý nghĩ lóe lên ở trên đầu làm hắn câm nín, hình như là đoán ra được một chút sự tình rồi.

Thì ra là thế, thảo nào ngày hôm nay Diệp Tuyết Linh luôn cau có khó chịu, bây giờ đã tìm ra lời giải thích.

" Chờ anh một lát " - Bỏ lại một câu rồi nhanh chóng biến mất ở phía sau cánh cửa phòng.

Nghe nói phụ nữ khi đến tháng rất là khó chịu với cuộc sống, chỉ cần là một điểm nhỏ phật ý cũng có thể làm to chuyện.

Ví dụ như có người cảm thấy trái đất quá nhiều sự sống, mặt mày cau có khó chịu

Người thì bởi vì ăn ớt có vị cay, mặt mày cau có khó chịu

Hơn nữa là có người còn trực tiếp ra tay đánh chồng đánh con mà không cần lý do, qua đó cho thấy, cuộc sống của cánh đàn ông ở nơi này lắm lúc cũng khá là bi thương đi.

Hàn Vân thân mang sứ mệnh, trực tiếp chạy thang bộ xuống tầng một của khách sạn, ra tới cổng rất nhanh đã tìm được một cái siêu thị mini, hắn đi vào chọn mấy thứ đồ của phụ nữ, đi qua gian hàng đồ điện lấy một cái túi chườm ấm, rồi khi đi tới quầy thanh toán lại tiện tay nhặt lấy hai chai nước siro dâu.

Khổ nỗi rằng không biết tại sao, nhân viên nữ bán hàng của siêu thị này lại muốn làm khó hắn, khi quét mã vạch còn mở miệng hỏi:

" Là mua cho ai? "

Nếu là người nóng tính, chắc sẽ buông ngay một câu " Mua cho ai không cần cô quan tâm ", nhưng mà Hàn Vân lại không phải là loại muốn người ta chú ý, hắn đành trả lời:

" Vợ! "

" Cả hai? " - nhân viên bán hàng ngạc nhiên, cầm hai gói gì đó lên.

" Ừ! " - Hàn Vân nhức đầu, vụ này là lần đầu tiên được biết tới, chẳng biết phải làm sao, không ngờ thứ đồ của phụ nữ lại có loại mỏng loại dày, vì thế hắn cứ nhắm mắt lấy cả hai loại.

" Được rồi! Tất cả là 158 tệ! Về nhớ nhắc nhở vợ uống chút nước ấm! "

" … "

Đi ra khỏi siêu thị mini nọ, trong đầu Hàn Vân vẫn còn vang vọng tiếng cười của mấy người xếp hàng phía sau, có vẻ như việc đi mua mấy thứ này người ta đều coi như là rất xấu hổ.