Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 100: Lão sư, em muốn đi vệ sinh



Edit: Cà ri

Thời gian từng chút một trôi qua.

Vào lúc Lăng Hiểu quyết định là một NPC yên tĩnh như gà thì bỗng nhiên trong phòng học có một tiếng động kỳ quái vang lên.

"Kẽo kẹt kẹt."

Nam học sinh ngồi ở giữa hàng thứ 3, ừm, nhìn dáng người với kiểu tóc, chắc là nam đi?

Vị nam học sinh ngũ quan vặn vẹo có chút khó khăn đứng dậy, dùng cánh tay tróc da bung thịt chậm rì rì giơ tay lên.

"Lão sư."

Giọng nói khàn khàn sắc bén giống như tiếng lốp xe ô tô cọ xát trên đường.

"Em... muốn đi... vệ sinh."

Giọng của nam sinh khàn khàn, vẻ mặt hi vọng nhìn Lăng Hiểu.

Bạn mặc kệ tại sao Lăng Hiểu lại nhìn thấy được biểu cảm 'hi vọng' trên gương mặt ấy đi, dù sao thì cô vẫn thấy được.

"Đi đi."

Lăng Hiểu gật đầu.

Con người có ba gấp, cho dù là thi phổ thông thật đi nữa thì cũng không thể cấm người ta đi vệ sinh đúng không?

Nhận được sự đồng ý của lăng Hiểu, vị nam sinh kia lập tức đứng dậy khởi chỗ ngồi, sau đó lảo đảo đi về phía cửa sau của phòng học.

"Kẽo kẹt."

"Ầm."

Cửa sau bị hắn đẩy ra, rồi lại lập tức tự đóng lại.

Trong phòng học lại khôi phục không khí trầm mặc như ban đầu.

Lăng Hiểu nhìn điện thoại trong tay, 10:20!

Khoảng cách tới khi kết thúc cuộc thi, còn lại 1 tiếng 20 phút!

Thật khổ mà.

Lăng Hiểu nhàn rỗi khó chịu, nên thử mày mò điện thoại trong tay nửa ngày, điện thoại tổ tiết mục cung cấp không có phần mềm ứng dụng gì, chỉ có thể sử dụng làm công cụ liên lạc, nhưng...

Lăng Hiểu phát hiện điện thoại vốn không thể kết nối mạng lưới, nhưng đột nhiên qua mười giờ đêm giống như lại có intermet nha.

Chẳng qua chỉ có thể mở một chỗ, chính là diễn đàn trường học!

Lăng Hiểu tiện tay mở ra diễn đàn trung học Minh Phong, tin tức hàng đầu, chính là chuyện của cấp ba lớp 8---

Xe đưa đón của cấp ba lớp 8 trung học Minh Phong gặp tai nạn thảm khốc!

Trường trung học Minh Phong là một trường trung học tư nhân được thành lập ở vùng ngoại ô, nơi này hệ thống quản lý đặc biệt nghiêm ngặt, áp lực học tập cũng đặc biệt cao.

Tuy nhiên, tốc độ tiến bộ hàng năm của trường và điểm tổng thể là đặc biệt tốt, vì vậy phụ huynh học sinh đua nhau bỏ tiền đem con mình đưa đến nơi này học tập.

Theo quy định của trường, mỗi ngày sẽ có tài xế đặc biệt chở những học sinh này trở lại thành phố sau khi tan học.

Mà ngay trước kỳ thi phổ thông, các học sinh cấp ba lớp 8 bởi vì chạy nước rút cho kỳ thi, nên về tương đối trễ, sau mười giờ tối, bọn học mới ngồi lên chuyến xe đưa đón cuối cùng, ai biết tài xế đi được nửa đường lại đột nhiên tái phát bệnh tim, khiến chiếc xe mất lái, cuối cùng xảy ra một vụ tai nạn xe cộ thảm khốc...

Trên diễn đàn còn có cảnh chụp hiện trường, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Lăng Hiểu thở dài.

Đóng lại trang web diễn đàn, cô lại nhìn lại thời gian, rồi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngô Hữu Vi một cái: "Ngô Hữu Vi, cái bạn nam học sinh kia đi vệ sinh đã lâu, sao còn chưa trở lại?"

"Đúng vậy nha!"

Ngô Hữu Vi cũng theo bản năng nhìn thời gian trên điện thoại, thấm thoát đã trôi qua 20 phút rồi.

"Anh đến nhà vệ sinh nam tìm cậu ấy đi!" Lăng Hiểu nói nhỏ một câu.

Cô cảm thấy có gì đó bất thường, thời gian quá dài rồi.

"Được, tôi biết rồi."

Ngô Hữu Vi gật đầu, chẳng qua vừa mới đi tới cửa, hắn bỗng nhiên dừng bước: "Trong phòng học chỉ còn lại một mình cô..."

Tuy rằng biết Lăng Hiểu chỉ là một NPC, nhưng NPC này cứu hắn một lần, Ngô Hữu Vi đột nhiên có chút lo lắng cho cô.

"Tôi không sao, anh đi nhanh về nhanh!"

Lăng Hiểu nhìn về phía Ngô Hữu Vi nhướng mày, vẻ mặt tỏ vẻ đã tính trước mọi việc.

"Được."

Ngô Hữu Vi yên tâm đẩy cửa phòng học đi ra ngoài.

Sau khi Ngô Hữu Vi rời đi, Lăng Hiểu không xem điện thoại nữa, mà đứng dậy khỏi bục giảng, một mình chậm chạp đi tuần trong lớp học.

Bây giờ chỉ còn lại một lão sư giám thị là cô, vì vậy cô phải thể hiện một chút.

NPC cô luôn rất chuyên nghiệp!

Lăng Hiểu đi bộ ba vòng trong lớp học, xác định không ai lười biếng, cũng không ai gian lận.

Cô vừa trở lại bục giảng, điện thoại bỗng nhiên rung lên, nhận được một tin nhắn mới---

Lăng Hiểu, nhà vệ sinh nam bên này đã xảy ra chuyện, cô mau tới đây, tôi sắp không chịu được nữa!

Đây là...

Ngô Hữu Vi gửi tin cầu cứu tới.