Hàng Trí Nữ Xứng, Online Chờ Chết

Chương 1: Nữ phụ tham sống sợ chết (1)



Chương 1.1

"Vương Nhược Nghiên vì cứu Thịnh thiếu mà lấy thân đỡ dao, giờ đang mệnh huyền một đường (*)!"

(*) mệnh huyền một đường "命悬一线": là từ Hán ngữ, giải thích vì tình cảnh nguy hiểm mà lúc nào cũng có khả năng đánh mất sinh mệnh. (Theo baike.baidu)

"Mấy ngàn fans tập trung tại bệnh viện vì Vương Nhược Nghiên mà cầu nguyện!"

"Vương Nhược Nghiên —— hóa thân của sự thiện lương, tốt đẹp, kiên cường và dũng cảm!"

"Vương Nhược Nghiên —— thiên sứ rơi xuống nhân gian!"

"Vương Nhược Nghiên —— chân mệnh thiên nữ (*) của Thịnh thiếu!"

(*) Chân mệnh thiên nữ: Giống như chân mệnh thiên tử, đại khái là như người định mệnh được trời ban cho...

Mấy ngày trước, Thịnh Chí Minh, Diệp Vi và Vương Nhược Nghiên cùng lúc bị bắt cóc, gây ra sóng to gió lớn ở trong vòng ngoài.

Quan hệ của ba người này cũng rất rắc rối phức tạp, Diệp Vi và Thịnh Chí Minh vài lần đi ra ngoài bị chụp, mặc dù không có công khai thừa nhận, nhưng quan hệ thân mật của Diệp Vi và Thịnh Chí Minh là bí mật ở trong vòng ngoài.

Mà Vương Nhược Nghiên là một diễn viên mới, cũng từng bị phóng viên chụp ảnh đang cùng Thịnh Chí Minh ở phim trường nói chuyện phiếm, là bạn gái tai tiếng của Thịnh Chí Minh.

Thịnh Chí Minh sẽ lựa chọn tình yêu mới hay tình yêu cũ đã trở thành đề tài bàn tán của cư dân mạng!

Tin tức của ba người này cơ hồ phá vỡ các tin tức lớn ở đầu đề!

"Nhìn xem! Em mau nhìn xem! Truyền thông sắp đem Vương Nhược Nghiên một bước lên trời, còn cái gì mà chân mệnh thiên nữ của Thịnh thiếu? Em nói xem vì cái gì mà người thay Thịnh thiếu đỡ dao không phải là em? Rõ ràng ba người các em cùng nhau bị bắt cóc, em sao không có điểm gì khiến Thịnh thiếu cảm động dù chỉ một chút?! Kỳ thật những người này nói cũng có đạo lý, nếu chị là Thịnh Chí Minh chị cũng lựa chọn Vương Nhược Nghiên mà sẽ không lựa chọn em, rõ ràng em cùng Thịnh thiếu thân thiết hơn lại không so được với một người ngoài, nhìn xem em tham sống sợ chết như vậy, khẳng định em không phải là tình yêu đích thực." Người phụ nữ mặc bộ tây trang màu trắng đi qua đi lại ở trong phòng bệnh, bộ dáng rất là nôn nóng.

Diệp Vi: "......"

"Tại sao lại không nói lời nào? Diệp Vi? Sao em còn có thể ăn? Tình huống hiện tại như thế này mà em còn có thể nuốt trôi hả?"

Diệp Vi giải thích, "À, em có chút đói." Lại khuyên nhủ, "Lưu tỷ, chị đừng vội."

Lưu tỷ là người đại diện của Diệp Vi, tên đầy đủ là Lưu Giai, lúc Diệp Vi mới xuất đạo cô ấy là người đã dẫn dắt cô.

Lưu Giai hận sắt không thành thép nói: "Lúc này em còn biết đói hả?"

"...... Đói là phản ứng sinh lý bình thường, em làm sao lại không biết được?"

Diệp Vi ôm canh gà lại uống một ngụm, còn ăn hết một miếng củ từ hầm mềm.

Lưu Giai nhìn đến mức mắt nổ đom đóm: "Đủ rồi, em đừng ăn nữa."

"...... Được rồi." Diệp Vi bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, không uống canh gà nữa nhưng vẫn ôm chén không bỏ xuống.

"......"

Lưu Giai đi đi lại lại quanh phòng, tuyệt vọng nói: "Vì sao người đỡ dao cho Thịnh thiếu không phải là em a a a?! Nếu là em thì thật tốt!"

Diệp Vi kinh hãi, thì ra cô ở trong mắt Lưu Giai lại có thể vĩ đại vì công vô tư (*) như vậy sao? Cô thất bại nhiều như vậy sao??

(*) công vô tư: vì việc chung bỏ việc riêng. Trong ngữ cảnh này thì là cứu người quên mạng mình.

Không được, không thể như vậy được.

Diệp Vi: "Vì sao em phải đỡ dao cho Thịnh Chí Minh?"

Lưu Giai nói: "Vì sao? Em bị ngốc có phải không?!! Nếu là em thì lượng truy cập hiện tại sẽ là của em! Hơn nữa địa vị của em ở trong lòng Thịnh thiếu cũng sẽ trở nên không tầm thường, không chỉ có Thịnh thiếu, ngay cả người của Thịnh gia cũng sẽ cảm kích em, từ nay về sau em còn sợ không có tài nguyên? Chị hỏi em, nếu như cho em một cơ hội quay lại, em có thể vì Thịnh thiếu mà đỡ dao hay không?"

Diệp Vi không hề nghĩ ngợi: "Sẽ không."

"Chị liền biết em...... Sẽ không? Vì sao?!"

—— bởi vì cô là nữ phụ.

Nhưng tổng thể có thể nói là đây không phải là việc nữ phụ nên làm, cô không thể đoạt đất diễn đi? Huống chi ngay cả khi cô không phải nữ phụ, cô cũng sẽ không đỡ, đặc biệt là lúc cô tận mắt nhìn thấy con dao cắm vào bả vai nữ chủ, máu tươi lưu lại kia, nhìn liền quá dọa người.

"Không cần, em sợ đau cũng sợ chết, nếu như chết thì phải làm sao bây giờ?"

"Vương Nhược Nghiên không phải không chết sao?"

"Em lại không phải Vương Nhược Nghiên."

"......" Cô ấy thế mà lại không thể phản bác, trong lòng kỳ quái, "Vì sao mà chị cảm thấy bộ dạng cùng tâm tình của em thật tốt vậy?"

...... Thế mà đều bị phát hiện? Cô cho rằng mình che dấu rất khá.

Cốt truyện tới chỗ này rồi nên suất diễn nữ phụ ác độc của cô không sai biệt lắm sẽ rất nhanh kết thúc, cô cũng có thể thành công lui thân trở về lãnh tiền lương, chị nói em có thể không cao hứng sao? Chị đi trên đường cái tùy tiện kéo người ta hỏi một chút, đầu năm nay ai làm xong công việc mà không cao hứng chứ?

Không chỉ có như thế, hoàn thành nhiệm vụ ngoài việc có tiền thưởng cùng kỳ nghỉ, còn có thể tùy cơ rút được một bàn tay vàng, ví dụ như không gian tùy thân, bao lì xì, hệ thống làm đẹp, hệ thống khoa học kỹ thuật, hệ thống y học Trung Quốc,...v...v... Thứ Diệp Vi muốn nhất chính là hệ thống y học Trung Quốc, vài lần trước tương đối xui xẻo, đều không phải là thứ cô muốn.

Thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành, cô không cao hứng mới là kỳ quái.

"Em không có, chị nói bậy, hiện tại em cũng thấy phiền muốn chết."

Diệp Vi ôm chặt chén canh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ, chị yên tâm, em sẽ không bỏ qua cho Vương Nhược Nghiên, cô ta cho rằng mình đỡ cho Thịnh thiếu một dao liền sẽ vạn sự đại cát (*) sao? Người nguyện ý vì Thịnh thiếu đỡ dao có rất nhiều, không hề thiếu những người như cô ta."

(*) Vạn sự đại cát: Mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi, không gặp trục trặc gì cả.

Khoé miệng Lưu Giai giật giật, người khác đều nói Diệp Vi ngực to ngốc nghếch quả nhiên không sai, "Em có thế có đầu óc một chút được không? Nếu như thật sự có nhiều thì tại sao em không đi đỡ? Dù gì em vẫn là người bên gối của Thịnh thiếu mà!"

Diệp Vi: "Không đỡ, em sợ chết."

Lưu Giai: "......" Thật sự không hề có tuệ căn (*) mà, cô thật sự luyến tiếc đứa trẻ có bộ dạng không hề hiểu đạo lý này có hiểu hay không?

(*) Tuệ căn: Gốc rễ của sự thông minh

Phanh ——

Cửa phòng đang đóng chặt bị chân một người đá văng liền phát ra tiếng vang thật lớn.

Lưu Giai hoảng sợ quay đầu lại, ngay cả Diệp Vi cũng sợ tới mức run lên một chút, chén canh ở trong tay quơ quơ, thiếu chút nữa rớt đầy tay cô.

Bỗng thấy một người đàn ông đứng ở cửa, thế mà lại là Thịnh Chí Minh!

Mà phía sau hắn, còn có trợ lý của hắn, trợ lý kia vẻ mặt châm chọc nhìn thấu các cô, bộ dáng kia xem ra là đã nghe được cuộc đối thoại của các cô.

Lưu Giai nhìn Thịnh Chí Minh rồi lại nhìn Diệp Vi, sắc mặt Thịnh Chí Minh khó coi như thế, rất có thể đã nghe được cuộc đối thoại của các cô. Nghĩ như thế, cô ấy hận không thể cho mình hai cái bạt tai, không có việc gì tự nhiên đi hỏi làm gì?

Lưu Giai khẩn trương, xong rồi xong rồi xong rồi tổ tông này sao lại đột nhiên ở đây?! Rõ ràng vài ngày trước các cô đã vài lần đi thăm Thịnh Chí Minh đều bị ngăn ở ngoài cửa.

Diệp Vi: Quả nhiên, nữ phụ ác độc không thể nói dối ở sau lưng, vừa nói là có thể bị người khác bắt được rồi vạch trần gương mặt tham sống sợ chết thật sự của cô......

Người đàn ông thân cao một mét tám mươi tám, ăn mặc đơn giản áo sơ mi quần dài, khí thế cực kỳ cường đại, vết thương trên mặt không làm hắn có một chút chật vật, ngược lại càng làm nổi bật vẻ bất cần đời không kiềm chế của hắn, đôi mắt thâm thúy lộ ra nguy hiểm làm người ta muốn chạy trốn, rồi lại hấp dẫn người ta tới gần hắn.

Giờ phút này sắc mặt hắn nhìn qua cực kỳ không tốt, lạnh như băng như là có thể ăn thịt người.

Hắn liếc Diệp Vi, dường như đang chờ cô biện hộ.

Diệp Vi: "......"

Diệp Vi nhào vào mép giường, cuống quít nói: "Chí Minh, anh đừng hiểu lầm, ý của em không phải như vậy, anh đừng hiểu lầm mà."