Hàng Trí Nữ Xứng, Online Chờ Chết

Chương 72: Thế thân nữ phụ là nữ chủ (13)



Edit: Lệ Diệp.

Từ Trì nơi nào nghĩ đến Diệp Vi thật sự sẽ cùng Triệu Khải yêu đương? Cô làm sao có thể nói chuyện yêu đương với Triệu Khải?

Hắn đột nhiên nhớ tới những lời lúc trước Diệp Vi nói qua, hắn nghĩ cô giận dỗi cố ý nói, nhưng thì ra những cái cô nói đó đều là sự thật, cô thật sự đang nghiêm túc tồn tại, từ biệt quá khứ, đi tới cuộc đời thuộc về chính bản thân cô.

Không chỉ là có Từ Trì, dường như tất cả mọi người cho rằng Diệp Vi từng bị Từ Trì tổn thương lợi dụng như vậy, cuộc sống khẳng định sẽ không tốt lắm, nếu suy nghĩ một chút, không chắc có thể hận trời hận đất hận không thể trả thù toàn thế giới, nhưng ai có thể nghĩ đến cô vậy mà có thể nghĩ đến thông suốt như vậy, có thể nói là lý trí vô cùng, không chỉ có đi ra khỏi khói mù quá khứ, còn bắt đầu tình yêu mới rồi?

"Không phải chứ? Diệp Vi cùng cẩu nam nhân lúc trước kia ở bên nhau?"

"Không có khả năng, Diệp Vi sao có thể buông Từ Trì?"

"Đúng vậy, từng có người đàn ông cực phẩm như Từ Trì vậy, người bình thường sao có thể lọt vào mắt?"

"Diệp Vi suy nghĩ cái gì nha, nếu là tôi liền lì lợm la liếm cũng muốn quấn lấy Từ Trì không bỏ!"

"Diệp Vi thật sự quá ngốc, vì khí phách nhất thời, vậy mà từ bỏ cuộc đời tốt như vậy!"

"Câm miệng đi, cô cho rằng người nào cũng giống như cô đều yêu tiền đâu sao?"

"Chậc chậc, không yêu tiền thì tôi yêu cái gì? Thành thật giống Diệp Vi trả giá như vậy, sau đó đến kết cục một mình hai tay trống không sao?"

"......"

Ngọa tào tức giận, lời bitchy này nói vậy mà rất có đạo lý!

......

Không có người nghĩ đến Diệp Vi thật sự cùng Triệu Khải ở bên nhau, Từ Trì không nghĩ tới, Tào Hằng cũng không nghĩ tới, Lương Nhược Vi càng không nghĩ tới.

Cô ta quả thật không dám tin tưởng, Diệp Vi sao có thể từ bỏ Từ Trì? Này khẳng định là âm mưu của Diệp Vi!

Sở dĩ Lương Nhược Vi nghĩ như vậy, là bởi vì ở đời trước, Diệp Vi cũng không có từ bỏ Từ Trì. Lúc ấy cô ta về nước thời cơ đã quá muộn, nhà họ Lương đã sát bờ vực phá sản, mà tình cảm của Từ Trì đối với cô ta cũng bị thời gian phai mờ, hắn càng ngày càng để ý Diệp Vi, tuy rằng hắn còn chưa có phát hiện bản thân đã ở trong bất tri bất giác mà thích Diệp Vi, nhưng mà trái tim hắn đã nghiêng về Diệp Vi.

Hắn bắt đầu lo lắng Diệp Vi biết sự thật, lo lắng Diệp Vi biết sự thật sẽ không tha thứ hắn, sẽ hận hắn, chán ghét hắn, sẽ chia tay với hắn, sẽ rời khỏi hắn. Cho nên hắn vẫn luôn đem sự việc giấu rất khá, cuối cùng vẫn là cô ta chờ không được, cố ý phá hỏng, cuối cùng mới khiến Diệp Vi biết sự thật.

Diệp Vi biết sự thật quả nhiên chịu đả kích lớn, cô căn bản không tiếp thu được chuyện bản thân là một thế thân, cô bắt đầu cùng Từ Trì cãi nhau, chia tay, cuối cùng hai người ầm ĩ đến tan rã trong không vui, một lần trở thành đề tài câu chuyện của người khác.

Tuy rằng như thế, nhưng cuối cùng Diệp Vi vẫn cùng Từ Trì hòa hảo, cô tha thứ Từ Trì, nguyện ý cùng hắn bắt đầu một lần nữa.

Nếu đời trước có thể tha thứ mọi chuyện, đời này lại sao có thể không tha thứ được?

Cho nên Diệp Vi căn bản không có khả năng thật sự từ bỏ Từ Trì, đi yêu đương với người đàn ông khác! Huống chi từng có người đàn ông như Từ Trì vậy, người bình thường cô sao có thể lại để mắt.

Diệp Vi không phải một người phụ nữ đơn giản, cô làm như vậy, chỉ có một mục đích, đó chính là vì kích thích Từ Trì, gợi lên tâm tư ghen ghét của Từ Trì, sau đó khiến Từ Trì nhịn không được đi tìm cô.

Lương Nhược Vi liên tục cười lạnh, càng thêm cảm thấy Diệp Vi tâm cơ thâm trầm.

Mà mưu kế của Diệp Vi quả nhiên thành công, sau khi biết Diệp Vi có bạn trai khác Từ Trì thật sự tức giận đến không chịu được, nghe Tào Hằng nói, sắc mặt của Từ Trì ngay lúc đó khó coi vô cùng, giống như hắn không thể tin được, lại không muốn tin tưởng, sắc mặt hắn đen như mực, dường như lập tức liền đi tìm Diệp Vi, Tào Hằng kéo cũng không giữ được, đáng tiếc thái độ của Diệp Vi đối với hắn vẫn như cũ giống một người xa lạ, thậm chí còn bởi vì hắn dây dưa mà có vẻ có chút bất đắc dĩ.

"Từ tiên sinh, anh muốn tôi nói như thế nào anh mới có thể hiểu rõ chứ? Tôi sẽ phụ trách cuộc đời của chính tôi thật tốt, tôi rõ ràng biết tôi làm bất kỳ một cái quyết định gì, đều không phải bởi vì xúc động hoặc là muốn trả thù ai, tôi không có khả năng bởi vì người khác tổn thương tôi, bởi vì sai lầm của người khác, đến làm một ít sự việc trừng phạt chính mình, làm bản thân thương càng thêm thương anh hiểu không? Bất kể tôi cùng ai yêu đương cùng ai kết hôn, kia đều là chuyện cả đời, tôi cũng là sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới làm ra quyết định."

Từ Trì là một người kiềm chế lạnh nhạt như vậy, lúc này thoạt nhìn vậy mà có chút mờ mịt cùng vô thố: "Em không thích Triệu Khải, em cùng hắn ta ở bên nhau sao có thể hạnh phúc?"

Diệp Vi cười nói: "Tôi không thích Triệu Khải, chẳng lẽ thích anh sao?"

Từ Trì: "Ừm, em thích anh."

Diệp Vi rất hào phóng thừa nhận nói: "Đúng, tôi thích anh, nhưng đó là chuyện của trước kia."

Từ Trì trầm mặc một lát, nói: "Trước kia?"

"Không sai, trước kia."

"......"

Diệp Vi nhìn Từ Trì trầm mặc, nghi hoặc nói: "Từ tiên sinh, tôi cảm thấy suy nghĩ của anh có vấn đề, chẳng lẽ anh hy vọng tôi đắm chìm ở quá khứ không thể tự thoát khỏi sao? Ngược lại anh vẫn luôn tới nhắc nhở chuyện lúc trước của tôi, rốt cuộc là anh có ý tứ gì? Tôi cũng là hao phí sức lực thật lớn mới thuyết phục bản thân đối mặt với hiện thực, tôi bây giờ mà anh không cảm thấy vui vẻ vì tôi sao?"

...... Vui vẻ? Vậy hắn thật đúng là không cảm thấy vui vẻ.

Từ Trì cũng không biết là bản thân nghĩ như thế nào, chỉ là nhìn Diệp Vi cùng người đàn ông khác ở bên nhau, hắn liền không thích, "Em không cần cùng Triệu Khải ở bên nhau......"

"???"

Hắn nhìn vẻ mặt nghi hoặc Diệp Vi, nhấn mạnh: "Em không cần cùng Triệu Khải ở bên nhau."

Diệp Vi a một tiếng: "Nếu anh không còn lời nào muốn nói, tôi liền đi trước."

Cô không nói hai lời xoay người liền đi, dứt khoát quả quyết giống như hắn nói cái gì khiến người ta khó có thể tin, cũng lười đến phản ứng.

Trong lòng Từ Trì căng thẳng, cầm lòng không được, tiến lên một bước bắt lấy cổ tay Diệp Vi: "Từ từ."

Diệp Vi: "Làm gì a?"

Từ Trì nói: "Thật xin lỗi, lời anh nói khiến em không vui, anh biết, anh làm sai rất nhiều chuyện, anh rất xin lỗi em, em có thể không tha thứ cho em. Nhưng thật sự là anh, không muốn em phải chịu tổn thương, anh chỉ là hy vọng em có thể cẩn thận suy xét một chút, em cùng Triệu Khải quen biết mới bao lâu, em căn bản không hiểu rõ hắn ta, ở bên nhau quá hấp tấp."

Này có lẽ là lời mà Từ Trì nói dài nhất, cũng là khó có được.

"Nha, còn gì khác muốn nói không? Đã không có sao? Nếu đã không còn gì, chẳng lẽ anh không cảm thấy lời anh nói, có chút buồn cười sao?" Miệng cô nói buồn cười, liền thật sự bật cười, nhíu mày bộ dáng có chút nghi hoặc.

Từ Trì: "Diệp Vi?"

Diệp Vi nói: "Anh không muốn tôi phải chịu tổn thương? Hay là chỉ cho phép anh tổn thương tôi, không cho phép người khác tổn thương tôi?"

"Anh...... Ý anh không phải thế này."

"Bất kể là anh có ý tứ gì, với tôi mà nói, những lời này là không nên từ miệng của anh nói ra nhất, bởi vì anh nói ra, cũng không có một chút mức độ đáng tin nào. Nhưng bất kể thế nào, vẫn phải cảm ơn ý tốt của anh, nhưng là ý tốt của anh, cũng mời suy xét một chút tôi có cần hay không, nếu không cần mà nói, vậy ý tốt của anh với tôi mà nói chính là một gánh nặng, anh hiểu chưa?"

Từ Trì: "...... Em không cần?"

"Không cần, thật sự là tôi không cần, hơn nữa đây cũng coi như việc riêng của tôi đi, tôi biết xử lý như thế nào, không liên quan đến anh. Quan tâm của anh để lại cho người cần anh quan tâm đi, không cần lãng phí thời gian ở trên người tôi."

Cô kéo tay Từ Trì xuống, xoay người liền rời đi, ngay cả đầu cũng chưa quay lại một chút, chỉ dư lại một mình Từ Trì đứng tại chỗ.

Tào Hằng tránh ở một bên nhìn lén cũng không nhịn xuống vì Từ Trì mà châm cây nến, sớm biết hôm nay hà tất gì phải như lúc trước chứ?

......

Cách hai năm trước, Từ Trì lại uống say.

Về việc này Tào Hằng thật sự kinh ngạc, bởi vì hắn ta đã thật lâu không nhìn thấy Từ Trì thất thố như vậy, hắn vậy mà vì Diệp Vi ở chỗ này uống rượu? Xem ra Từ Trì vẫn có chút lương tâm. "Cậu làm gì vậy a, uống ít chút, đừng uống, dạ dày còn muốn nữa không?"

Đầu óc Từ Trì bị cồn tê mỏi, hắn xoa cái trán đau đớn nói: "Tớ sai rồi, lúc này đây, tớ thật sự làm sai."

Tào Hằng thở dài, vỗ vỗ lưng Từ Trì nói: "Tớ cũng biết cậu làm sai, tớ đã sớm nói qua, cậu làm như vậy không tốt, nhưng cậu lại không nghe, hiện tại có thể có biện pháp nào chứ, không nghe lời cụ già có hại ở trước mắt, còn không phải đều là do cậu tự tìm. Ai, hiện tại cậu biết sai vẫn là không tồi rồi, về sau đừng tái phạm sai lầm thì tốt rồi."

Từ Trì rầu rĩ nghe.

Tào Hằng tiếp theo nói: "Cũng may Diệp Vi đủ kiên cường, không có bởi vì cậu lừa gạt cùng tổn thương mà không gượng dậy nổi, tớ nhìn trạng thái hiện tại của cô ấy cũng không tệ lắm, ít nhất vẫn là nguyện ý tin tưởng tình yêu, ngày mai tớ để cho người đi điều tra Triệu Khải một chút, nhìn xem người đàn ông này rốt cuộc là người thế nào, xem hắn ta có đáng giá để Diệp Vi phó thác cả đời hay không, nếu là còn có thể, vậy Diệp Vi cùng hắn ta ở bên nhau cũng là kết cục không tồi."

Từ Trì ngẩng đầu nhìn về phía Tào Hằng, lần đầu tiên hoài nghi người này là anh em của hắn sao?

Tào Hằng: "Ai nha cậu cũng đừng cố tự trách, nếu là cậu thật sự cảm thấy có lỗi với Diệp Vi, về sau trong lén lút cậu chiếu cố cô ấy nhiều hơn một chút, ví dụ như nói Triệu Khải nếu dám đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, liền đánh gãy chân chó của hắn ta, bảo đảm hắn đối xử toàn tâm toàn ý với Diệp Vi!"

Từ Trì: "......???"

Hắn gục mí xuống mắt nhìn chằm chằm Tào Hằng, Tào Hằng chớp chớp đôi mắt, "Đi, tớ đi đi đi, tớ đi đánh gãy chân chó của hắn ta! Tuy rằng Diệp Vi không coi tớ là bạn bè, nhưng là tớ còn coi cô ấy là bạn bè, chiếu cố bạn bè, đạo lý hiển nhiên."

Từ Trì: "......":)

Từ Trì lạnh lùng hừ một tiếng, đem chén rượu gác ở trên bàn trà thật mạnh: "Diệp Vi không thích Triệu Khải, bọn họ sẽ không lâu dài."

Tào Hằng nói: "Vậy có liên quan gì chứ, dù sao giá trị lợi dụng của Triệu Khải cũng còn trong khoảng thời gian Diệp Vi còn nguyện ý cùng hắn ta ở bên nhau này, trong khoảng thời gian này, tớ sẽ nhìn chằm chằm Triệu Khải chặt chẽ, sẽ không để hắn ta làm bất kỳ cái việc gì tổn thương Diệp Vi! Cậu cứ yên tâm đi, chuyện này tớ bảo đảm sẽ làm tốt nha. Cậu xem tớ còn có thể đi? Hắc hắc."

Từ Trì: "......" Vậy thật đúng là cậu có thể nha.:)

Từ Trì chỉ cảm thấy ngực vốn là bị đè nén càng thêm bị đè nén, hắn xoa cái trán, ngửa đầu lại uống lên một chén rượu, giờ phút này đầy trong đầu óc hắn đều là nghĩ tới Diệp Vi, là bộ dáng Diệp Vi lạnh nhạt nhìn hắn, là những cái lời tuyệt tình cô nói đó, những cái đó ôn nhu cùng quan tâm đã từng, đã hoàn toàn cách hắn đã đi xa.

"A Trì, A Hằng." Lương Nhược Vi đột nhiên đẩy cửa tiến vào, hôm nay cô ta mặc váy dài màu trắng, một đầu cuộn sóng lớn xõa trên vai, trang điểm tinh xảo, xinh đẹp cực kỳ, "Em nghe giám đốc nói hai người cũng ở đây, cho nên tới đây nhìn xem."

Tào Hằng nhìn Từ Trì, Từ Trì không phản ứng quá lớn, liếc mắt Lương Nhược Vi, trong lúc nhất thời lại nghĩ tới Diệp Vi, bởi vì Diệp Vi ở bên cạnh hắn, cũng là gương mặt xinh đẹp này......

Hắn cười khổ một chút, hắn vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của chính mình, thiếu chút nữa đem Diệp Vi biến thành người khác, khó trách Diệp Vi sẽ chán ghét hắn như vậy. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không chịu nổi đi.

Lương Nhược Vi nói: "Em có phải quấy rầy đến hai người hay không?"

Tào Hằng vội vàng nói không có không có, tuy rằng hắn ta cảm thấy mấy năm không thấy Lương Nhược Vi giống như có chỗ nào trở nên không giống nhau, nhưng tình cảm hơn hai mươi năm của bọn hắn quả thật không phải giả.

Lương Nhược Vi nói: "Em liền quấy rầy hai người trong thời gian chốc lát, hôm nay em tới đây không có ý khác, chỉ là không muốn tình cảm nhiều năm của chúng ta như vậy hủy trong chốc lát. Hơn nữa em vẫn luôn vì sai lầm lúc trước của em mà cảm thấy áy náy, cho nên em tới, một là xin lỗi, hai là cảm thấy, nếu chuyện này nguyên nhân do em gây ra, như vậy em cũng có nghĩa vụ, đi giải thích rõ ràng Diệp Vi."

Để Lương Nhược Vi đi giải thích với Diệp Vi giải thích? Từ Trì nhìn về phía Lương Nhược Vi.

Tào Hằng nói: "Chị đi giải thích với Diệp Vi?"

Lương Nhược Vi gật đầu nói: "Em biết, Diệp Vi khẳng định là để ý sự tồn tại của em, cho nên mới sẽ tức giận không để ý tới A Trì, em sẽ tự mình nói cho cô ấy, chuyện của em cùng A Trì đã là chuyện quá khứ, ai không có quá khứ chứ? Em nghĩ Diệp Vi hẳn là có thể hiểu được đi? Hiện tại cô ấy phải làm, là nắm chắc hiện tại và tương lai cùng anh, rốt cuộc chuyện quá khứ đã xảy ra, không thể thay đổi, không phải sao?"

Tào Hằng không nói chuyện, tuy rằng hắn ta cảm thấy giải thích như vậy căn bản không có ích gì. Hắn ta nhìn về phía Từ Trì, Từ Trì nói: "Không cần, đây là việc giữa tôi và Diệp Vi, không liên quan đến cô."

"Nhưng là ngày đó nếu không phải em tìm anh nói chuyện, Diệp Vi liền sẽ không nghe thấy, cô ấy liền cũng sẽ không phát hiện...... Anh căn bản chưa từng thích cô ấy, cũng liền sẽ không bởi vậy mà chia tay với anh, không phải sao? Nói đến cùng vẫn là có trách nhiệm của em đi. A Trì, em biết anh hận em, để cho em vì anh làm chút gì đi." Lương Nhược Vi tận tình khuyên bảo nói.

Từ Trì nhắm mắt lại, hắn chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, hắn đột nhiên đứng dậy, đem chén rượu không nện thật mạnh ở trên mặt đất!

Phanh ――

Tiếng vang vỡ vụn sợ tới mức Lương Nhược Vi lui ra phía sau một bước, thiếu chút nữa thét chói tai.

Tuy rằng tính cách Từ Trì lạnh nhạt, nhưng hắn rất ít sẽ phát hỏa như vậy, hắn hành động như vậy, cũng đã đủ chứng minh giờ phút này thật sự là hắn rất tức giận.

Tào Hằng đi theo đứng lên: "A Trì cậu đang làm cái gì!"

Lương Nhược Vi cả kinh nói: "Từ Trì, ngươi muốn như vậy đối ta sao? Hiện tại em ở trước mặt anh, có phải làm cái gì đều sai hay không? Anh liền vì một một người phụ nữ quen biết không đến một năm mà đối xử với em như vậy sao? Em ở trong mắt anh tính cái gì? Tình cảm hơn hai mươi năm của chúng ta tính cái gì?"

Từ Trì không nói, mắt hắn nhìn Lương Nhược Vi, cầm lấy áo khoác ở một bên, trực tiếp liền đi ra ngoài, Lương Nhược Vi lớn tiếng nói: "Từ Trì, anh đứng lại!"

Bước chân Từ Trì dừng lại một chút, một lát sau, hắn đi nhanh rời khỏi.

Tào Hằng lo lắng đuổi theo hai bước, lại đi nhìn Lương Nhược Vi, lại phát hiện vẻ mặt cô ta kinh ngạc đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích, đôi mắt hồng hồng, phảng phất như bị sợ hãi.

"Chị? Chị không sao chứ?" Hắn ta nhẹ nhàng chạm chạm Lương Nhược Vi, Lương Nhược Vi phảng phất như bị bừng tỉnh, mờ mịt nhìn về phía hắn ta.

Tào Hằng nói: "A Trì cậu ấy uống say, cậu ấy cũng không biết bản thân đang làm cái gì, cậu ấy chính là phiền lòng, cũng không phải đang nổi giận với chị, chị đừng để ý......"

Lương Nhược Vi tự giễu cười một tiếng: "Chị không nghĩ tới, A Trì đã chán ghét chị như vậy. Thật sự là ta muốn giúp hắn a, hắn làm sao lại không tin chị chứ?"

Tào Hằng: "......" Lúc này hắn ta có thể nói cái gì?

Lương Nhược Vi quay lưng lại, lau lau nước mắt trên khóe mắt: "Không có việc gì, em đi xem A Trì đi, hắn uống rượu xong, trên đường xảy ra chuyện liền không tốt."

Tào Hằng cũng thật sự lo lắng cho Từ Trì, lúc này cũng có chút sốt ruột, liền nói: "Vậy được, em đi tìm A Trì trước, chị đi ăn cơm đi, đợi chút về đến nhà gửi cho em cái tin nhắn."

Lương Nhược Vi ừm một tiếng, Tào Hằng dặn dò vài câu, cuối cùng không yên tâm, lại gọi chị em tốt của Lương Nhược Vi tới đây bồi cô ta, lúc này mới đi đuổi theo Từ Trì.

Lương Nhược Vi nhìn Từ Trì cùng Tào Hằng lần lượt rời đi, nhìn căn phòng trống rỗng, trên mặt đất còn có ly pha lê Từ Trì vừa mới đập vỡ, cô ta nhớ tới Từ Trì trước khi đi đều không có liếc nhìn cô ta một cái, nhớ tới vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, nhớ tới hắn...... Vậy mà mua say vì Diệp Vi!

Từ Trì vậy mà sẽ mua say vì Diệp Vi!

Nhìn đi, mục đích của Diệp Vi quả nhiên đạt thành, người phụ nữ kia đem Từ Trì làm thành dáng vẻ hiện tại này, thật sự là thủ đoạn tốt, nhưng cố tình Từ Trì và Tào Hằng vậy mà đều cảm thấy là Diệp Vi đơn thuần, là vô tội......

Lương Nhược Vi lại nghĩ tới đời trước, đời trước người phụ kia đứng ở bên cạnh Từ Trì, cao cao tại thượng nhìn cô ta, trên mặt còn mang theo mỉm cười thuộc về người thắng.

Mà hiện tại, mục đích của Diệp Vi lại sắp đạt thành, cô lại lần nữa có được Từ Trì.

Đáng tiếc cô ta trước sau hai đời, đều phải trơ mắt nhìn Từ Trì rơi vào trong bẫy của Diệp Vi.

Cô ta không cam lòng, quá không cam lòng, vì sao không có ai phát hiện gương mặt thật của Diệp Vi chứ? Vì sao không ai phát hiện cô căn bản không yêu Từ Trì?!

Lương Nhược Vi ngồi xuống ở vị trí của Từ Trì, đổ cho bản thân một ly rượu, một ly rượu mạnh xuống bụng, cay đến dạ dày cô ta cũng đang đau, đồng thời cũng khiến đầu óc của cô ta càng thêm thanh tỉnh.

Không được, cô ta không thể để mưu kế của Diệp Vi thực hiện được.