Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế

Chương 43: "Chúng ta hẹn hò đi."



Yumi liếc nhìn Sato, gương mặt anh vẫn đang tỏ ra rất bình thường, cô mím môi cười sau đó cầm ly nước lên uống để che giấu.

“Vậy thôi, để tôi hỏi trực tiếp anh ấy”

Sato nghe cô nói vậy cũng không nhìn sang mà lựa chọn tiếp tục im lặng, cơm ăn vào miệng cũng không còn cảm giác ngon như trước nữa.

Ăn cơm xong Yumi y lời Akayo nói, cô chủ động gọi nhân viên để thanh toán.

Sato vội ngăn cô lại “Để tôi trả.”

Yumi hờ hững khoát tay “Không cần đâu, một lát tôi cầm hóa đơn về công ty thanh toán lại.”

Sato mím môi không nói nữa, trong lòng rối như tơ vò. Lúc chở Yumi quay về công ty của Akayo, trước khi cô xuống xe anh vội vàng giữ cô lại, “Yumi…”

Yumi nhìn chằm chằm bàn tay Sato đang nắm tay mình, tay của anh rất lớn so với tay cô.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Yumi nhìn mình, Sato im lặng vài giây mới nói “Chúng ta hẹn hò đi.”

Yumi cảm giác tim mình giống như ngừng đập vậy, từng tế bào trên cơ thể đều đông cứng lại. Không phải chứ, cô chỉ mới khích anh có một lần thôi mà?

Thấy cô im lặng, Sato lặp lại “Chúng ta hẹn hò nha.”

Bất ngờ là Yumi rút tay mình ra khỏi tay anh, giọng nói có phần cứng rắn hỏi, “Chú muốn chơi đùa tôi ư?”

Sato sửng sốt “Tôi không có.”

Lại sợ Yumi hiểu lầm nên anh nói tiếp “Tôi từng nói mình rất thích em…”

Yumi ngắt lời anh “Vậy sao tối hôm đó chú lại từ chối tôi, bây giờ lại nói muốn hẹn hò với tôi. Chú trở mặt nhanh thật đó!?”

Nhìn thấy sắt mặt Sato khẽ tái, Yumi hít một hơi nói tiếp, “Xin lỗi, hiện tại tôi không muốn hẹn hò.” Nói xong liền cầm đồ của mình bước xuống xe.

Yumi thẳng lưng đi vào trong công ty dưới ánh nhìn chăm chú của Sato. Dựa vào đâu cô phải đồng ý hẹn hò với anh trong khi anh từng từ chối cô hai lần?

Sato nhìn bàn tay trống rỗng của mình, trong lòng khó chịu giống như bị ai hung hăng véo một cái vậy. Cuối cùng anh cũng cảm nhận được cảm giác bị người mình thích từ chối là như thế nào, so với khi anh từ chối Yumi còn khó chịu hơn nhiều.

Sato lái xe quay về khách sạn, vừa lái anh vừa suy nghĩ cuối cùng đành dừng xe dưới một tán cây quả, Sato lấy điện thoại ra gọi cho Hiroshi.

Hiroshi nhận điện thoại rất nhanh, “Sao vậy anh bạn?”

Sato nhíu mày nói, “Tôi bị Yumi từ chối rồi.”

Hiroshi bên này đang uống nước, vừa nghe xong câu nói của Sato anh bị kích động đến mức phun hết nước ra, cũng may chỉ trúng chân của Kimura đang ngồi bên cạnh.

Kimura hét lớn “Cậu làm cái gì vậy hả?”

Hiroshi vội vàng nói xin lỗi với Kimura, nhìn ánh mắt sắt lẽm của cậu ta nhìn mình anh chỉ có thể xua tay cười nói “Đừng trách tôi, tất cả là do Sato, cậu ấy mới vừa bị người ta từ chối nên tôi hơi kích động một chút.”

Sau đó không chỉ Kimura mà Toma cùng Akane bên cạnh cũng mở mắt lớn vì kinh ngạc, Toma nói vào “Cậu ta bị ai từ chối, Yumi sao?”

Kimura hứng khởi, “Sato tỏ tình Yumi rồi à?”

Hiroshi nén cười nói, “Tỏ tình rồi, cũng bị từ chối luôn rồi.”

Cả nhóm cùng đồng thanh nói “Đáng đời!!!”

Sato không còn nghe nổi nữa anh quyết định ngắt điện thoại luôn, sau đó bắt đầu hối hận vì đã gọi cho Hiroshi.

Đợi đến khi Sato quay về khách sạn rồi Hiroshi mới gọi lại, anh bực bội bắt máy nói “Lại chuyện gì?”

“Khụ, cậu đừng giận, bọn tôi chỉ đùa thôi hihi.”

Cảm nhận được cơn giận của Sato, Hiroshi vội nói “Thôi không đùa nữa, cậu nói đi mọi chuyện là như thế nào?”

Sato liếc nhìn đồng hồ trên tay, anh nói, “Mấy người anh Toma đi rồi chứ?”

Hiroshi nghe xong liền nhìn lên ba con người nhiều chuyện trước mặt, nhận được ám thị của Kimura, anh liếm môi nói dối “Đều đã đi rồi.”

Sato lúc này mới yên tâm kể lại mọi chuyện, nói đến đoạn Yumi nói không muốn hẹn hò anh liền thở ra một hơi, “Cậu nói xem có phải cô ấy không thích tôi nữa không?”

Cả nhóm nghe xong đều chỉ muốn mắng Sato ngốc, Hiroshi nói “Nếu cô ấy không thích cậu nữa thì tối hôm đó còn thổ lộ với cậu làm gì? Cậu có thấy ai bị từ chối hai lần mà còn giữ được bình tĩnh không giận không?”

Sau đó Hiroshi lại bổ sung tiếp “Cô ấy nói đúng đó, có phải cậu muốn trêu đùa con người ta không?”

Sato vội vàng nói lớn, hai hàng mày đã sớm nhíu chặt “Tôi không có…”

Hiroshi ngắt lời “Được rồi, tôi biết là cậu thật lòng, như thế này đi, bây giờ cậu nên làm thế này….”

Sau đó Sato mất hơn một tiếng đồng hồ nghe Hiroshi phân tích và hiến cách, nghe xong anh liền hỏi “Buổi chiều cậu không cần phải tập sao?”

“Haiza cậu đừng quan tâm chuyện này, nhớ làm theo cách tôi nói đó.”

Yumi bên này cũng không khá hơn là bao nhiêu, từ lúc rời xe của Sato đầu óc cô giống như người trên mây vậy, lúc làm việc cũng không tập trung, Akayo phải gọi cô mấy lần cô mới hoàn hồn lại.

“Sao vậy, cô không khỏe sao?” Akayo quan sát sắt mặt của Yumi một lúc mới nói.

Yumi ngại ngùng lắc đầu “Xin lỗi, tôi không sao.”

Có lẽ tâm trạng của Yumi nhộn nhạo nhất là lúc xem lại đoạn ghi hình sáng nay của Sato. Nhìn anh hòa ái đứng trên bục giảng, mỗi một lời nói một nụ cười đều khiến tim cô không chủ động được mà đập loạn. Xong Yumi chợt nhớ đến lời từ chối của cô lúc trưa, bắt đầu lo lắng, có khi nào Sato nghĩ cô không thích anh nữa nên mới từ chối anh không? Lỡ như anh xem như lời từ chối đó là thật thì sao? Cô khó khăn lắm mới làm anh thích cô đó…