Hạnh Đào Nhỏ Và Cơn Gió Mùa Hạ

Chương 1: Chè khúc bạch



"Bác sĩ Hạ, bác sĩ Hạ"

Tiếng gọi mang theo niềm vui sướng vỡ òa vang vọng khắp hành lang bệnh viện của một nữ y tá đang hướng đến 1 chàng thanh niên trong chiếc áo blouse trắng.

Anh ta quay đầu lại bắt gặp sự hớn hở vui mừng của Trương Ý:

"Y tá Trương,sao vậy"

Trương Ý thở dốc gắng hết hơi nói:

" Ha bác sĩ.. bác sĩ Hạ bệnh nhân hôm qua chuyển đến đây qua nguy kịch rồi, THẬT SỰ, THẬT SỰ LÀ MỘT KỲ TÍCH"

Nét tươi cười trên gương mặt Trương Ý càng tươi rõ, bản thân cô đã nghĩ rằng người hôm qua chuyển đến đây đã sắp được phát tiền miễn phí mỗi dịp mùng một ngày rằm thế mà lại còn có thể kéo về đây nộp tiền viện phí,cô còn tưởng mình vừa gặp nàng tiên nâu* nhưng không.

*thuốc phiện, ma túy á

Đứng trước mặt cô đây là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện A nổi tiếng trong thành phô Hộ- Hạ Phong.

Hạ Phong nghe vậy nở nụ cười nhẹ nhàng đáp lại:" Thật tốt, tí nữa tôi sẽ qua xem bệnh nhân sau. Cảm ơn cô đã báo cho tôi".

Thật giống như tên anh ta, nụ cười của anh rất ấm áp có chút nóng vô thức khiến cả mặt già người ta đỏ bừng,sáng chói như mặt trời giữa hạ sưởi ấm vạn vật. Mặc dù chỉ là cười nhẹ nhưng lại vô cùng có sức hút làm người ta muốn ngắm nhìn thật lâu.

Cả hành lang xì xào bàn tán

Người ngạc nhiên nói" Oaa bác sĩ Hạ cũng thật trâu bò cứ như thần y giáng thế vậy" người lại ghen tị "Đã đẹp rồi lại còn giỏi không chừa phần nào cho ai" người thì cười xòa nói " Người ta là nam thần của bệnh viện, là trời cao không với tới,người như chúng ta chưa đủ trình để so với chả sánh"

Mấy cô y tá nữ lại càng nhao nhao hơn, các cô ai cũng đều ngưỡng mộ bác sĩ Hạ, tính thì tốt, người thì đẹp lại còn giỏi ai chịu cho nổi.

Ai cũng ôm vọng tưởng mong ước sẽ có ngày được đứng cạnh bác sĩ Hạ nhưng đáng tiếc người này không có hứng thú với chuyện tình ái

"Hầy thật không biết có cô gái nào đủ may mắn được bác sĩ Hạ để ý đến không" một nữ y tá than thở. "Chắc kiếp trước cô ấy cứu cả thế giới quá" nữ y tá khác tiếp lời.

Đột nhiên một cô y tá nảy ra ý nghĩ, cô vỗ tay nói rõ to: " A có khi nào bác sĩ Hạ bị liệt dương không."

Một người mắt chữ A, mồm chữ O. Ừm nghe cũng hợp lý. Rồi một cô tiếp lời: " Hả sao có thể..." chưa kịp dứt lời thì...

"NÀY NÀY NÀY" một giọng nói thất thanh chứa đầy phẫn nộ chuyền tới, các y tá giật nảy mình quay ngoặt lại.

Gương mặt hung dữ đó ngày càng tới gần. Ặc giám đốc bệnh viện. Nói anh ta ấy à đẹp thì đẹp thật nhưng nết cứ phải gọi là nát be bét.

Nếu Hạ Phong đẹp theo kiểu nam thần học bá thanh xuân vườn trường thì cha nội này đẹp đúng kiểu bad boy đồ. Thoạt nhìn chả ai nghĩ ông giời này là bác sĩ nhưng đúng là bác sĩ thật. Còn tại sao anh ta trẻ như vậy mà được làm giám đốc rồi thì do nhà anh ta giàu nức đố đổ vách rồi.

Lâm Thành Huy cả giận nói:" Bộ tôi trả tiền cho các cô là để đến đây là để ngắm trai đẹp hay sao. CÒN KHÔNG MAU ĐI LÀM VIỆC".

Gương mặt dữ tợn cùng giọng nói đầy nộ khí khiến mấy cô tám chạy mất dép. " Diêm vương sống thật hung dữ a" Mọi người xung quanh không nói lời nào mà cùng chung suy nghĩ.

Mọe nó thằng chó Hạ Phong, kì này mày chết cụ mày với ông. Lâm Thành Huy nghiến răng kèn kẹt chân dậm bình bịch lê bước đến phòng khám của Hạ Phong

Tại phòng khám Y đa khoa. " Rầm" cánh cửa phòng khám hôn đất ( Cửa: tôi đã tạo ra nghiệt quả gì để nhận lại báo ứng này ;()

" Lịt pẹ thằng chó chết dẫm Hạ Phong mày ra đây cho ông " Lâm Thành Huy bức xúc gào thét. Hạ Phong ngẩng đầu lên dùng ánh mắt 7 phần khinh bỉ 3 phần thương xót cho cái cửa thứ 3 trong tháng. Hẳn là nó cũng áp lực lắm.

" Đây là cái cửa thứ mười mấy trong năm rồi thưa giám đốc Lâm" Hạ Phong chép miệng ngán ngẩm đưa tay đỡ trán.

Ông giời nhỏ ưỡn ngực tự hào " Ha bệnh viện là do nhà ông mở, tiền cơ sở vật chất cũng do nhà ông trả. Nhà ông đây chính là không thiếu tiền"