Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 19



Con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được.

Thiên Băng vẫn chọn cách im lặng với mọi người cô chẳng muốn liên quan gì đến họ cả thứ cô muốn chỉ là họ coi cô như người vô hình để cô có thể yên bình học nốt năm cuối này.

Mọi hoạt động của Thiên Băng đã dần vào quy củ. Cô đã quen dần với nơi này với công việc của cô.

Với Thanh Huyền cũng vậy, Thiên Băng ngày càng cởi mở với cô nhiều hơn. Thiên Băng đã nói chuyện trả lời những câu hỏi của Thanh Huyền nhiều hơn. Có lẽ Thanh Huyền đã khiến Thiên Băng cảm nhận được sự chân thành của cô ít nhiều giờ Thiên Băng cũng chịu nói chuyện cùng cô điều này khiến Thanh Huyền rất vui.

– "Thiên Băng à xuống căng tin đi, sáng giờ cậu cũng chưa ăn gì rồi"

Thanh Huyền luôn quan tâm cô như vậy điều đó khiến Thiên Băng cảm thấy ấm áp rất nhiều.

Gật đầu, cất sách vở cô cùng Thanh Huyền xuống căng tin.

Chọn một bàn ở góc cạnh cửa sổ nơi ít sự chú ý nhất Thiên Băng cùng Thanh Huyền đặt khay cơm xuống bàn.

– "Cậu dạo này lại tăng ca sao"

Công việc ở tiệm hơi nhiều mấy đêm nay Thiên Băng phải tăng ca nên về rất muộn. Thiên Băng gật đầu nhẹ Thanh Huyền biết chuyện cô tăng ca là chuyện không lạ. Do một lần Thanh Huyền nhất quyết theo cô về nên lúc đó Thiên Băng mới biết Thanh Huyền là con bà Thu chủ cô thuê trọ vì phòng cô ở trên lầu mà phòng Thanh Huyền lại ở dưới cách nhau hai tầng nên họ không hề biết gì cả.

– "Làm vừa phải thôi còn chuẩn bị kì thi giữa kì sắp tới nữa mình lo cậu không đủ sức"

Thanh Huyền vừa nói cô vừa gắp rất nhiều thức ăn vào khay của Thiên Băng.

– "Mình không sao cậu không phải lo"

– "Mình biết cậu học rất giỏi rồi nhưng làm gì cũng phải chú ý sức khoẻ nghe chưa"

Thanh Huyền nhấn mạnh từng chữ một.

– "Mình biết rồi"

Thiên Băng lại gắp lại đồ ăn sang khay của Thanh Huyền.

– "Mình không phải lợn không cần gắp nhiều vậy cậu cũng ăn đi"

Thiên Băng liếc Thanh Huyền cảnh cáo không cô bạn sẽ lại gắp sang khay cô mất.

– "A.. Mình xin lỗi mình không cố ý"

Uyển Nhi hắt nguyên khay cơm vào người Thiên Băng.

– "Uyển Nhi cô làm trò gì vậy"

Thanh Huyền ngồi bậy dậy đi sang chỗ Thiên Băng lau đồ ăn bám bẩn trên người Thiên Băng.

– "Thiên Băng à xin lỗi nha mình không cố ý"

Uyển Nhi vẻ mặt giả tạo

– "Cô định đóng kịch cho ai xem rõ ràng là cô muốn gây chuyện"

Thanh Huyền đứng trước mặt Uyển Nhi chỉ tay vào mặt cô ta nói lớn. Mọi sự chú ý tập chung về phía bàn ở góc căng -teen.

– "Này Thanh Huyền không liên quan đến cậu đừng có mà nhiều chuyện"

Linh Linh đứng bên cạnh giọng điệu chanh chua.

– "Mấy người mau xin lỗi Thiên Băng đi"

Thanh Huyền vẫn lớn tiếng.

Uyển Nhi cười lớn tiếng cô ta giờ chẳng khác nào con quỷ cả vẻ ngoài tuy xinh đẹp nhưng bên trong tâm địa độc ác bửn thỉu.

– "Cô ta là cái thá gì mà tôi phải xin lỗi loại hạ đẳng như mấy người thì như vậy có là gì"

Thiên Băng đứng dậy cô kéo tay Thanh Huyền về đằng sau. Giờ cô đối diện với Uyển Nhi ánh mắt Thiên Băng lạnh lùng khiến không khí căng thẳng Uyển Nhi cố giữ bình tĩnh.

– "Sao hả tôi nói sai sao loại người như cô chỉ mang lại tai họa cho người khác"

Không để Uyển Nhi nói hết câu Thiên Băng cầm khay đồ ăn của cô lên úp thẳng vào mặt Uyển Nhi trong sự ngạc nhiên của mọi người.

– "Con điên kia mày dám"

Uyển Nhi dãy nảy lên hét lớn giơ tay lên định tát Thiên Băng nhưng cô nắm chặt lấy cổ tay Uyển Nhi.

– "Tốt nhất đừng động đến tôi hay bạn tôi"

Hất mạnh tay Uyển Nhi, Thiên Băng kéo Thanh Huyền đi trong đám hỗn loạn cô còn không quên vứt lại cho Uyển Nhi câu nói.

– "Loại người như cô mới là hạ đẳng"

Quay lưng đi bỏ mặc Uyển Nhi đang điên lên vì tức.

– "Thiên Băng mày sẽ không yên với tao đâu"

Trong căng -teen nãy giờ có người vẫn theo dõi từng cử chỉ của Thiên Băng anh chỉ lắc đầu cười nhẹ.

– "Này hồi nãy cậu rất đáng sợ đó"

Thanh Huyền không tin được chuyện cô vừa thấy là thật. Giờ cô vẫn còn lạnh cả người.

– "Nhưng cậu tuyệt vời lắm đấy mình thích bộ mặt của Uyển Nhi lúc đấy đáng đời cô ta mà"

– "Tí cậu sẽ nổi tiếng toàn trường cho mà xem"

Thanh Huyền huých tay Thiên Băng cười tươi. Thiên Băng hơi nheo mày nhìn Thanh Huyền.

– "Thôi được rồi mình không nói nữa mà quần áo cậu bẩn hề rồi kìa"

Giờ mới để ý đến quần áo mình Thiên Băng dừng lại.

– "Cậu lên lớp trước mình vào nhà vệ sinh một chút"

– "ok cậu chờ mình xíu"

Thanh Huyền chạy một mạch ra phía cổng trường.

Vào phòng vệ sinh lấy nước gột bỏ lớp ố màu trên áo nhưng không sạch "hay bỏ tiết học" Thiên Băng nghĩ. Giờ cô mới nhìn kĩ mình trong gương chính cô còn không nhận ra bản thân mình nữa có phải thời gian sẽ làm mọi thứ thay đổi.

– "Thiên Băng à"

Có tiếng gõ cửa là giọng Thanh Huyền. Tắt vòi nước bước ra ngoài.

– "Sao cậu chưa lên lớp"

– "Mình biết áo cậu không sạch được nên mình chạy đi tìm cho cậu bộ đồng phục khác này"

Giơ túi quần áo ra Thanh Huyền thở hổn hển.

– "Cảm ơn nhưng đây không phải là váy sao"

Thanh Huyền cốc đầu Thiên Băng cái khá đau.

– "Cậu lú lẫn à trước giờ đồng phục mình vẫn vậy mà"

– "Nhưng mình mặc kiểu này"

Thiên Băng chỉ xuống bộ đồ cô đang mặc đúng là đồng phục nhưng cô đặt may riêng áo và quần vì cô không muốn mặc váy.

– "Mình quên mất"

Thanh Huyền lần này tự cốc vào đầu mình cô quên là Thiên Băng chưa từng mặc váy từ hôm chuyển vào đây.

– "Nhưng giờ tìm bộ như cậu khó lắm mặc đi đừng đòi hỏi nhiều"

Thanh Huyền đẩy Thiên Băng vào phòng để thay đồ, Thanh Huyền còn cười rất gian xảo.

– "Cuối cùng cũng thấy cậu mặc váy" cô nghĩ

10 phút trôi qua.

– "Cậu ngủ luôn trong ý à có ra không hay mình vào lôi cậu ra"

Thiên Băng bước ra với chiếc áo trắng được đóng âu gọn gàng với chân váy kẻ ngắn làm lộ rõ đôi chân thon gọn trắng nõn của cô.