Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 5



Dựa vào lòng anh cô nhắm mắt nhớ lại trước kia.

Năm cô lên 5 gia đình cô từ Tp. Hồ Chí Minh chuyển vào Đà Lại sinh sống và để tiện cho công việc của bố cô vì công ty chính của gia đình cô ở đây. Khi nhìn thấy căn biệt thự màu trắng to cô đã rất thích thú, trong trí tưởng tượng của một con nhóc 5 tuổi đó là một lâu đài thật nguy nga, thích hoa từ nhỏ nên từ lối vào đến phòng ngủ ngay cả trên sân thượng bố mẹ cô đã cho trồng rất nhiều hoa đặc biệt là oải hương. Có lần cô đi nhà trẻ về chờ bố và bác tài rất lâu ở cổng, cô đã tự mình đi bộ về đi vào trong một con đường hai bên toàn là hoa ban trải dài có rất ít người đi lại cô không nhớ đây có phải đường về nhà mình không cô ngồi xuống bên đường và khóc cô rất sợ vừa khóc cô vừa gọi bố mẹ.

Một chiếc ô tô lớn đã dừng lại chỗ Thiên Băng, trên xe một cậu nhóc bước xuống tiến về chỗ cô cậu giơ tay ra.

– "Em không sao chứ, em bị lạc à"

Có người Thiên Băng ngước mắt lên nhìn, cô nhóc tự dưng nín hẳn khóc, cô nhìn cậu bé rất lâu. Trong trí tưởng tượng của Thiên Băng cô cũng đã nghĩ một hoàng tử cho riêng mình trước mặt cô bé trai này rất giống hoàng tử của cô.

– "Em không sao chứ"

Thấy cô bé nhìn mình cậu bé có hơi ngượng. Thiên Băng lại bắt đầu mếu mặt cô trông rất yêu.

– "Anh ơi em bị lạc anh đưa em về nhé"

Câu nói hồn nhiên của Thiên Băng làm người đối diện và bác tài đứng bên cạnh cũng phải bật cười.

- "Em không sợ anh là người xấu à?"

– "Không anh là hoàng tử, hoàng tử không phải là người xấu"

Câu nói đấy của Thiên Băng khiến anh ngạc nhiên

– "Hoàng tử sao?"

Thiên Băng liên tục gật đầu

– "Anh đưa em về nhé"

Anh cao hơn cô một cái đầu nên nói chuyện cô toàn phải ngửa mặt lên nhìn anh. Anh cúi xuống hỏi cô.

– "Nhà em ở đâu?"

Thiên Băng lắc đầu – "Em không biết nhưng nó là tòa lâu đài màu trắng và có rất nhiều hoa"

Từ trước đến giờ anh chưa cười với ai ngoài bố mẹ anh con gái lạ thì càng không nhưng cô bé này là người làm anh cười nhiều đến vậy đến cả bác Tư lái xe cũng rất ngạc nhiên khi thấy anh nói chuyện và cười với con gái.

Giờ anh cũng không biết phải làm gì nữa khi cô cứ nhõng nhẽo bên tai.

– "Anh đưa em về em nhớ bố mẹ"

Nhưng cô không nhớ nhà thì anh làm sao đưa cô về. Bỗng có chiếc ô tô đi tới

– "Cô chủ sao cô đi ra đây được cô biết bác tìm cô rất lâu rồi không, ông bà mà biết là tôi sẽ bị đuổi việc mất".

– "A.. bác Minh"

Thiên Băng chạy đến ôm lấy bác quản gia khóc nức nở.

– "Cô chủ có sao không có bị thương ở đâu không"

Cô lắc đầu "Anh ý là người tốt anh định trở Thiên Băng về"

Cô chỉ vào cậu bé

– "Cảm ơn cháu nhiều lắm"

– "Không có gì đâu ạ" anh rất lễ phép đáp lại.

– "Về thôi cô chủ"

Bác Minh mở cửa lên xe Thiên Băng mở của kính ra.

– "Em tên Thiên Băng anh tên gì?"

– "Anh tên Duy Vũ" anh cũng không hiểu sao lại nói tên mình cho cô bé.

Xe dần dần lăn bánh – "Anh Duy Vũ em sẽ được gặp lại anh đúng không"