Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 9



Đèo Mimosa là điểm đến đầu tiên của gia đình Thiên Băng. Nay ông Tần tự tay lái xe vì ông muốn đây là một chuyến đi đáng nhớ của con gái ông cũng như vợ ông. Trong xe Thiên Băng rất vui vẻ cô nói rất nhiều chuyện với bố mình, lâu lắm rồi cô mới được đi chơi cùng bố mẹ như vậy không phải công ty của ông Tần đang rất phát triển có lẽ thời gian ông dành cho Thiên Băng sẽ nhiều hơn.

Don 't look at me

Every day is so wonderful

And suddenly it' s hard to breathe

Now and then I get insecure

From all the pain, feel so ashamed

..

Nhạc chuông điện thoại Thiên Băng vang lên màn hình hiển cái tên quen thuộc "anh Duy Vũ" cô nhấc máy

– "Anh xin lỗi không thể đi chơi cùng em được công ty bố anh có vài việc nên giờ phải quay lại em cùng hai bác đi chơi vui vẻ"

Anh cúp máy luôn, giọng Duy Vũ có vẻ mệt mỏi.

Chưa kịp để cô hỏi bên kia đã có tiếng tút.. tút.. kéo dài. Cô có chút buồn nay sinh nhật nhưng anh chưa chúc mừng cô, Thiên Băng nghĩ nay đi chơi anh sẽ có bất ngờ gì cho cô như mọi năm.

Trên chiếc xe màu trắng đang quay trở lại phía thành phố. Ông bà Hoàng đang rất lo lắng

– "Con sao vậy sao lại chảy máu cam nhiều vậy, mặt con xanh xao lắm"

Bà Hoang vừa khóc vừa lấy khăn lau đi những vết máu trên mũi miệng Duy Vũ, máu chảy rất nhiều. Ông Hoàng cũng không dấu được sự hoảng hốt khi lần đầu tiên ông thấy Duy Vũ như vậy, anh vốn cao to nhìn cơ thể khỏe mạnh tự dưng đang yên đang lành mặt anh trắng bệch mũi bắt đầu chảy máu không ngừng. Anh cũng không biết mình bị gì dạo này chỉ hay đau đầu nhưng anh nghĩ đó là chuyện bình thường nên không để ý.

– "Sao con lại nói dối Thiên Băng sao không cho con bé biết"

Bà Hoàng giờ đã bình tĩnh hơn khi giờ Duy Vũ đã khá ổn

– "Chuyên nhỏ thôi mà mẹ Thiên Băng biết thì sẽ lo lắng nay còn là sinh nhật của cô ấy".

– "Mà không cần đến bệnh viện đâu con khỏi rồi đừng làm lớn chuyện lên như vậy"

Duy Vũ không thích mùi thuốc sát trùng của bệnh viện nên anh nãy giờ đã khẳng định mình khỏe rồi nhưng mẹ anh nhất quyết bắt anh đến bệnh viện kiểm tra.

Từ lúc anh cúp máy Thiên Băng im lặng một lúc bà Mạc vỗ vai con gái.

– "Duy Vũ gọi gì vậy?"

– "Công ty bác Hoàng có chút việc nên anh Duy Vũ cùng hai bác quay về công ty rồi ạ"

Ông Tần nhìn qua gương thấy vẻ mặt Thiên Băng có chút buồn ông liền mở một bản nhạc để không khí thoải mái hơn.

– "Vậy thì hôm nay cả nhà chúng ta sẽ được ở riêng với nhau rồi"

Ông Tần cười với con gái.

– "A bố vẫn biết con thích bài này sao"

Thiên Băng mỉm cười với bố cô đâu thể để bố mất vui chỉ vì cô được.

Nhìn ra ngoài con đường lên đèo Mimosa rất đẹp sát bên là núi đá cao vút khung cảnh rất trong lành vì đây gần như tách biết với thành phố.

Thiên Băng mở cửa kính ra nhắm mắt lại cô đang tận hưởng âm nhạc cùng với làn gió lùa vào mát mẻ và dễ chịu. Lời bài hát nhẹ nhàng du dương

Một nụ cười bé, cha vui cả ngày

Một vài tiếng khóc, mẹ lo hằng đêm

Thầm cầu mong cho, con sẽ an lành

Chín tháng sinh thành, một đời yêu thương

Một vòng tay lớn, ôm con vào lòng

Một bàn chân to, cho con tập đi

Dù ngày mai kia, con lớn nên người

Nhưng với cha mẹ, vẫn mãi bé thơ.

Đang mải miết đắm chìm vào không gian riêng của cô, Thiên Băng giật mình bởi tiếng la lớn của bà Mạc.

– "Thiên Băng cúi xuống"

Cô chỉ kịp nhìn thấy một chiếc xe ôto màu xanh lam lao tới bố cô vì né đã lao vào vách núi sát bên mẹ cô thì ôm chặt lấy cô, che cho cô cúi xuống.

Bùm.. tiếng xe đâm sầm vào vách núi

Thiên Băng đang nhắm chặt mắt sợ hãi người cô run lên cô không hiểu chuyện gì vừa diễn ra cảm giác cơ thể mình đau nhức. Cơ thể cô được ôm chặt cố gắng ngửa cổ lên máu của bà Mạc giỏ lên khuân mặt cô.

Mọi thứ trước mắt cô như mờ đi. Thiên Băng ngồi dậy đỡ bà Mạc dựa vào vai mình cô khóc thét lên lay lay cơ thể mềm nhũn đầy máu của mẹ mình.

– "Mẹ.. mẹ tỉnh lại đi đừng làm Thiên Băng sợ mẹ mẹ.."

Cô cứ thế vừa lay vừa khóc như đứa trẻ lạc mẹ.

– "Bố mau tỉnh lại đi bố.."

Cô cố gắng vươn tay mình lay mạnh ông Tần đang gục mặt vào vô lăng xe. Tay bà Mạc cử động. Thiên Băng nắm lấy tay bà

– "Mẹ mẹ tỉnh rồi mẹ chờ con con sẽ gọi bác sĩ bố mẹ sẽ không sao"

Cô luống cuống tìm chiếc điện thoại chân tay cô dường như không còn sức lực. Bà Mạc móc từ trong túi áo ra một sợi dây chuyền bằng bạc có hình ngôi sao rất đẹp đưa cho Thiên Băng

– "Con là ngôi sao sáng của bố mẹ. Bố mẹ mãi yêu con".

Bà nói trong hơi thở yếu đuối rồi ngất đi

– "Mẹ mẹ.. con con đi gọi người"

Cô cố gắng mở cửa xe đi từng bước khó khăn giờ chiếc váy trắng của cô đã nhuộm toàn màu máu cô như một thiên thần gãy cánh vậy đau đớn yếu ớt. Chiếc xe xanh lam hồi nãy không sao cả do bố cô né được nên chiếc xe chỉ để lại trên mặt đường vết bánh xe phanh gấp, Thiên Băng cố chạy lại chiếc xe xin cứu giúp bố mẹ cô nhưng trong xe một người phụ nữ tầm 35 tuổi nhìn ra rồi chiếc xe từ từ lăn bánh mặc cho cô có kêu gào thảm thiết mặc cho cô có chạy theo, ngã đứng dậy họ vẫn nhẫn tâm đi không quan tâm gì đến sự cầu xin của cô.