Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 21: Bù đắp



Cũng không biết cả hai đã làm đến bao lâu. Chỉ biết rằng trong khi hắn vẫn còn hì hục trên người cậu thì An Hòa đã ngất đi mất rồi. Thậm chí số lượng t*nh d*ch hắn bắn ra vào trong người cậu nhiều đến mức đã tràn cả ra ngoài…

Nhìn cơ thể trắng hồng bị bản thân chà đạp đến thê thảm. Trên người toàn là dấu răng và dấu hôn thuộc về mình khiến Lam Khải Lương thõa mãn thở ra một hơi. Hắn khẽ cúi người nhấp thật mạnh thêm một lần nữa. Sau đó gục mặt vào cổ cậu mà thiếp đi.



Sáng hôm sau Lam Khải Lương là người tỉnh lại đầu tiên. Hắn nhíu mày từ từ hé mở ra đôi mắt của mình. Kế đó liền không khỏi đứng hình vì cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Vĩnh An Hòa?!

Tại sao hắn lại nằm cùng cậu trên một chiếc giường? Và cả…quần áo của cả hai đâu rồi? Tại sao hắn…

Khẽ đưa mắt nhìn cơ thể thiếu niên đầy dấu ấn xanh đỏ. Từ ký ức của chính mình Lam Khải Lương liền đoán được ra điều gì đó. Đêm qua hắn uống rượu rồi trở về nhà…kế đó…kế đó hắn đã thấy Thất Thất? Nhưng mà…không lẽ hắn uống say đến nỗi nhầm người, chưa kể còn hành động không đúng với cậu?

Khẽ chau chặt hai mày. Hắn lập tức ngồi phắt dậy. Chính hành động này lại vô tình làm An Hòa thức giấc.

- Anh…anh Lương…

An hòa như chú mèo kêu nhẹ. Cả đêm hôm qua cậu bị hắn làm đến muốn chết đi sống lại, do đó giọng nói cũng khàn đến mức đáng thương. Thấy cậu thế này Lam Khải Lương càng tự phỉ nhổ chính mình. Sao hắn có thể vì rượu mà không kiềm chế được ham muốn chứ?

- Cậu…để tôi giúp cậu vệ sinh…

Lam Khải Lương nhìn An Hòa. Cũng không biết vì sao hắn lại mở lời như thế. Nhưng mà Lam Khải Lương thừa hiểu sau khi trải qua một đêm kích tình chắc chắn đối phương ít nhiều cũng sẽ bị rút hết sinh lực. Hắn cũng không phải loại cầm thú sẽ đùn đẩy trách nhiệm. Chưa kể chuyện này còn là do chính hắn mà ra…

Nghĩ nghĩ liền quyết định sẽ giúp cậu vệ sinh cơ thể. Cứ coi như…là bù đắp?

- Vệ…vệ sinh?

An Hòa ngây ngốc nghiêng đầu nhìn hắn. Vệ sinh mà hắn nói là giúp cậu tắm rửa có phải không? Nhưng mà An Hòa đã lớn rồi mà! Sao vẫn phải làm phiền hắn giúp mình chứ?

Cậu cảm thấy khó hiểu nên muốn ngồi dậy. Chỉ là vừa mới cử động cơ thể đã như rã ra thành từng khúc. Các khớp xương như bị đánh mạnh vào. Nhất là phần hông trở xuống, đau đến mức run lẩy bẩy hai chân.

- Đau…đau…

An Hòa nhíu nhìu mày, vẻ mặt khổ sở không biết chính mình bị làm sao. Chưa kể còn nhìn thấy thứ chất lỏng trắng sệt từ cơ thể mình chảy ra liền không khỏi lo lắng thút thít.

- Huhu…An Hòa…An Hòa bị bệnh rồi…bị bệnh mất rồi…

Nhìn cậu ngốc đến không biết trời trăng mây đất gì. Lam Khải Lương khẽ tặc lưỡi một cái. Sau đó hắn đứng dậy, choàng tay qua người cậu mà bế thóc lên. Như một phản xạ của cơ thể vốn có. Hai chân An Hòa khẽ quắp lại bám vào phần hông của hắn. Trông hai người lúc này giống như một cặp tình nhân đang mặn nồng yêu nhau vui vẻ.

- Yên lặng đi, để tôi giúp cậu!

Lam Khải Lương trầm giọng nhắc nhở. Sau đó bế An Hòa đi vào nhà tắm rồi bắt đầu công việc của mình. Tuy hắn cho rằng việc xảy ra hôm qua là do men rượu nhưng mà khi nhìn thấy cơ thể mảnh khảnh cùng làn da của cậu thấm lấy từng làn nước ấm áp. Miệng lưỡi của hắn có chút khô khốc. Giống như loài dã thú đang ngắm nhìn con mồi. Chỉ đợi một giây sơ sẩy liền lập tức nhào vào không chút do dự.



Sau khi tắm rửa vệ sinh xong cho An Hòa. Lam Khải Lương nhận thấy bên dưới của cậu không quá sưng tấy nên cũng có chút nhẹ lòng.

Kế đó hắn liền như thói quen mà muốn rời đi. Chỉ là chưa kịp quay lưng thì An Hòa đã níu lấy cánh tay hắn kéo nhẹ.

- Anh…anh Lương vẫn…vẫn còn dận An Hòa…An Hòa sao? An Hòa…An Hòa xin…xin lỗi mà!

An Hòa cho rằng việc Lam Khải Lương nhăn mày với cậu là vì hắn ghét cậu. Do đó liền khẩn trương mà lo lắng nhìn hắn.

Trong đầu của cậu vốn rất đơn giản. Nếu hắn giận cậu, cậu sẽ cố gắng làm cho hắn nguôi giận. Cậu không muốn…không muốn bị bỏ rơi. Không muốn anh Lương của cậu chán ghét mình.

Nhưng mà đối với sự chân thành đó của cậu chỉ nhận lại một ánh nhìn vô cảm của Lam Khải Lương. Hắn không mặn không nhạt mà nói chuyện với cậu. Bàn tay cũng nhanh chóng gỡ cánh tay nhỏ nhắn của cậu ra khỏi mình.

- Tôi không giận gì cậu cả! Nhưng mà tốt nhất cậu đừng nên đến gần tôi!

Lam Khải Lương nói xong liền xoay lưng bỏ ra ngoài. Ở một khắc nào đó trong thâm tâm hắn phút chốc nặng trĩu. Cứ như bản thân hắn vừa mắc phải một sai lầm nghiêm trọng không tài nào có thể sửa đổi…



- Anh hai, sao vậy? Anh lại nghịch nước sao?

Sau khi Lam Khải Lương rời đi thì An Đồng cũng đã gọi điện thoại cho cậu. Nhìn thấy anh trai mình trùm mền toàn thân làm An Đồng không khỏi cau mày lo lắng.