Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 27: Tình thánh?



Nghe thấy lời của anh trai kia. An Hòa liền lập tức lấy lại vẻ phấn chấn mà gật mạnh đầu. Sau đó còn vui vẻ mà đi lon ton đến chỗ ăn cơm ban nãy. Kế đó liền ra vẻ hiếu khách mà bới một chén cơm cho Ngô Tuấn Kỳ.

- Mời…mời anh ăn!!!

- An Hòa đúng là ngoan quá đi!!

Vừa nói, Ngô Tuấn Kỳ vừa khẽ đưa mắt sang An Đồng đang bình thản dùng cơm. Từ nãy đến giờ ánh mắt của y vẫn chưa từng đặt trên người của Ngô Tuấn Kỳ khiến ai đó có chút chột dạ.

Không lẽ bị giận mất rồi??

Nghĩ nghĩ, Ngô Tuấn Kỳ cũng hòa vào trong không khí bữa cơm. Chỉ là trong quá trình ăn, cái chân táy máy không ngừng khiều tới khiều lui ở dưới bàn.

- Ui!

Ngô Tuấn Kỳ nhăn mặt, biểu cảm khổ sở nhìn An Đồng đang nhàn hạ dùng cơm ở đối diện. Có cần phải dùng lực mạnh vậy không chứ?

Ngô Tuấn Kỳ thầm than cái tính bạo lực của bảo bối nhà mình. Ài, đúng là thương tâm quá đi!

- Cháu sao vậy?

Lương Kỳ thấy anh nhăn mày kêu đau liền quan tâm hỏi chuyện. Đáp lại bà là cái mỉm cười cùng câu nói “không sao ạ”. Kế đó thì mọi việc vẫn vô cùng suôn sẻ. Bữa cơm này trôi qua cũng không có biến động gì.



Sau khi dùng cơm xong. Hai anh em của cậu ngồi trò chuyện với nhau ở phòng khách. Mà thật ra đa số là An Hòa nói mà thôi. Còn An Đồng thì chỉ im lặng lắng nghe anh trai của mình. Tội nhất thì phải nói đến là Ngô Tuấn Kỳ. Thanh niên này từ nãy đễn giờ muốn tham gia cùng trò chuyện lại chẳng tài nào chen vô nỗi. Nghĩ nghĩ trông cũng thật đáng thương…

- Anh hai ở đây đợi em một lát, em đi lấy bánh cho anh nha!

Tầm mắt An Đồng thoáng chạm đến thân ảnh của Lam Khải Lương đang đi xuống sau bếp. Y cho rằng giờ này là thời điểm thích hợp nhất để nói chuyện với kẻ kia.

Thấy An Đồng rời đi Ngô Tuấn Kỳ cũng có ý định đi theo. Nhưng chưa kịp nhấc mông thì đã bị An Đồng tặng cho một ánh nhìn “thân thiện” vì thế chỉ đành ngậm ngùi ngồi ủ dột một góc.

Về phần Lương Kỳ thì vì bận chút chuyện nên đã rời đi trước. Do đó trong phòng khách chỉ còn lại An Hòa và Ngô Tuấn Kỳ bốn mắt nhìn nhau mà thôi.

- Anh…anh thân với anh Lương lắm…lắm ạ???

An Hòa chớp chớp mắt khẽ hỏi. Cậu cảm thấy Lam Khải Lương đối với Ngô Tuấn Kỳ rất thân thiết do đó cậu cũng muốn được thân với Lam Khải Lương như vậy.

- Ừm, cũng tính là vậy đi! Mà An Hòa thích tên mặt lạnh đó sao?

Chuyện của Lam Khải Lương và cậu Ngô Tuấn Kỳ đương nhiên biết. Chỉ là anh có khuyên cỡ nào thì tên nào đó vẫn cố chấp không chịu hiểu. Nhiều khi cũng cảm thấy lười muốn quản lắm. Nhưng giờ lại thấy vẻ mặt ngây ngô của An Hòa khiến Ngô Tuấn Kỳ có chút không đành lòng cho lắm…

- Thích!! Thích lắm lắm luôn!!! Thích to to vậy nè!!

An Hòa quơ quơ hai cánh tay của mình vẽ ra một vòng tròn to lớn. Nhìn nụ cười luôn treo bên khóe miệng cậu, Ngô Tuấn Kỳ bỗng có chút đăng lòng.

Đồng Đồng ghét Lam Khải Lương cũng đúng thôi, nếu anh mà có đứa em như An Hòa có khi đã trùm bao bố đánh Lam Khải Lương đến mức chết đi sống lại.

Mà hình như An Đồng khi ở bên cạnh anh vẫn chưa biết về quan hệ của hai người họ. Giờ về đây có khi mọi thứ sẽ càng trở nên phức tạp.

Khẽ nâng mắt về phía nhà bếp. Ngô Tuấn Kỳ dễ dàng nhìn thấy Lam Khải Lương cùng An Đồng đang đứng đối diện nhau. Nhìn sắc mặt của nó anh cũng thừa biết là họ đang nói đến chuyện gì.

Mấy phút trước bên chỗ của Lam Khải Lương cùng An Đồng.

- Mấy tháng nữa anh và anh hai sẽ kết hôn đúng không?

An Đồng đứng khoanh tay đối diện với người kia. Y một mặt lãnh đạm không biểu hiện vui buồn. Chỉ có điều hai chân mày y khẽ chau nhẹ xuống. Các ngón tay khẽ vân vê qua lại.

- Cậu biết rồi?

Lam Khải Lương không quá bất ngờ gì khi y biết chuyện. Dẫu sao thì cũng không liên quan đến hắn.

- Anh có tình cảm với anh tôi không?

An Đồng không để tâm vẻ mặt chê phiền phức của ai kia mà tiếp tục chất vấn. Ít khi có cơ hội trực tiếp như vậy, y không nghĩ sẽ tiếp tục kéo dài khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ.

- Từ đó đến giờ tôi chỉ yêu một người duy nhất mà thôi!

Lam Khải Lương rủ mắt nhìn chai nước trên tay mình. Cũng không biết vì sao trong lòng hắn bỗng có chút là lạ. Cảm giác man mác buồn cùng nhoi nhói ngay ngực trái hòa làm một. Tâm trí thoang thoáng hình bóng của tên ngốc nào đó không ngừng bủa vây khiến hắn dường như có chút choáng ngộp.

- Yêu một người duy nhất? Ha, anh đang diễn tình thánh cho tôi coi à?

An Đồng khinh bỉ cười một cái. Người hắn nói yêu trong miệng y thừa biết đó là ai. Chỉ là y cảm thấy thật tức cười mà thôi. Lời của kẻ này nói ra nghe thật chướng tai gai mắt!

- Anh nói anh yêu một người vậy thì tại sao lại lên giường với anh của tôi? Anh xem anh tôi là gì? Đồ chơi của anh chắc?