Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 37: Bi kịch của quá khứ



Sau khi tiễn bác sĩ đi, An Đồng nhìn thấy anh trai mình đang an giấc nên cũng không tính làm phiền. Y khẽ nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó sắc mặt có phần không được mấy thoải mái mà đối diện với Lương Kỳ.

- Có phải, dì đã biết về chuyện anh ấy có thể mang thai hay không?

An Đồng cảm thấy người trước mặt mình biết tất cả mọi chuyện. Bởi lẽ khi nghe bác sĩ báo tin bà ấy không hề có biểu hiện gì là kinh ngạc cả.

Lương Kỳ rũ mắt, sau đó mới chậm rãi gật đầu. Có nhiều thứ bà đã chôn giấu đi nhưng có lẽ hôm nay nên nói ra tất thẩy.

- Hòa Hòa giống với ba nhỏ của tụi con, đều nằm trong tỷ lệ đặc biệt nam giới có thể mang thai…

- Ba nhỏ? Nhưng không phải…

An đồng không giấu được sự bất ngờ nơi đáy mắt. Từ trước đến nay y đều cho rằng hai anh em là do ba lớn cùng ba nhỏ đi thụ tinh nhân tạo mà sinh ra. Thật không ngờ vậy mà họ lại là con ruột của hai người đó…

- Chuyện này kể ra cũng rất dài, hai ba của các con định chờ cho hai đứa khôn lớn rồi mới kể ra chuyện ấy, chỉ là chưa có cơ hội thì họ đã không còn trên đời này…

Lương Kỳ có chút bi ai mà nhắc đến hai người bạn cũ. Nếu bây giờ họ còn sống thì mọi người nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc.

- Dì biết…lý do vì sao hai ba của anh em tụi con tự sát?

An Đồng cảm giác được rằng, dường như y đang bước một chân về quá khứ. Trong ánh mắt của người phụ nữ đối diện, y thấy rõ sự nghẹn ngào chua xót. Phải chăng, cái chết của ba lớn và ba nhỏ của y, liệu có uẩn khuất gì mà hai anh em y vẫn chưa biết?

Lương Kỳ không vội đáp lại lời An Đồng mà đứng đó nhìn y thật lâu. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng với những mớ hỗn độn trong lòng, Lương Kỳ dường như đã đưa ra được quyết định.

Chuyện đã như vậy, có giấu giếm cũng không còn ích gì. Chi bằng…nói ra có khi sẽ tốt hơn trăm lần.

- Chúng ta qua phòng của dì nói chuyện đi! Có một số thứ, dì vẫn chưa nghĩ sẽ nói cho hai anh em của con. Nhưng mà dầu sao con cũng có quyền được biết về nó. Chỉ là, sau khi nghe xong, dì mong rằng con có thể làm theo sự sắp xếp của dì!

Đây là yêu cầu duy nhất Lương Kỳ đặt ra cho An Đồng. Sở dĩ bà làm vậy vì lo y sẽ nghĩ không thông hoặc tức giận mất kiểm soát mà làm ra chuyện điên rồ không thể cứu chữa.

Biết được tính nghiêm trọng của vấn đề. An Đồng liền gật đầu kiên định. Đây là chuyện của hai ba ba, tuy rằng không biểu lộ ra mặt nhưng y vẫn luôn cảm thấy khổ sở vì sao họ lại quyết định dại dột như vậy trong khi đã có hai anh em y. Vì thế dầu thế nào, y cũng mong sẽ có thể tìm được câu trả lời mà bản thân luôn tìm kiếm.



Phòng của Lương Kỳ…

Cạch!

Cánh cửa phòng đóng lại. Lương Kỳ bảo An Đồng ngồi lên trên cái ghế trước bàn trang điểm của mình. Sau đó nhanh chóng tìm kiếm trong ngăn tủ một thứ gì đó.

- Đây là…

An Đông nhìn chằm vào tấm hình Lương Kỳ đưa cho mình. Y nhận ra được bốn người trong ảnh là ba lớn, ba nhỏ và hai vợ chồng của Lương Kỳ. Chỉ là…người còn lại là ai? Vả lại, sắc mắt của người đó trông rất kỳ. Nét cười trên khuôn mặt rõ ràng là gượng gạo.

- Đây là hình bọn dì chụp với nhau từ rất lâu rồi. Người này là Điệp Sâm, là anh em nuôi của ba nhỏ con…Cậu ta được ông ngoại con nhận về nuôi khi còn là một đứa trẻ…

Lương Kỳ biết thắc mắc trong lòng y liền giải đáp. Sau đó, bà bắt đầu kể lại những năm tháng thời niên thiếu của họ. Kể về mớ bi kịch của quá khứ đã luôn bị chôn vùi vào dĩ vãng.

- Năm đó ba nhỏ con và Điệp Sâm tình cảm với nhau rất tốt. Tuy rằng hai người không phải máu mủ nhưng họ rất thương yêu nhau. Nhưng mà không biết từ bao giờ tình cảm bắt đầu biến dị đi. Ba nhỏ của con vì sự bảo vệ và quan tâm của người em trai nuôi đó mà nảy sinh tình cảm. Chỉ là ông ngoại con vốn là người cổ hủ. Do đó khi biết ba nhỏ con thích đàn ông liền làm ầm một trận.

Hồi đó bà từng là bạn thân của A An, tình cảm của cậu, cậu cũng chẳng giấu giếm gì với bà. Mà thật ra cậu rất dễ đoán. Tất cả suy nghĩ đều sẽ được viết lên hết trên mặt.

Bà còn nhớ lúc đó ngày nào A An cũng kể về em trai của mình. Vẻ mặt luôn là ngưỡng mộ, sùng bái và yêu thương. Bởi lẽ Điệp Sâm không chỉ là người có ngoại hình mà còn là một kẻ thông minh tài giỏi. Lúc đầu bà cũng sợ họ sẽ gặp trở ngại vì ba của cậu. Nhưng mà ít ra bà cảm nhận được em trai kia cũng có tình cảm với cậu nên cho rằng rồi mọi thứ sẽ ổn. Nhưng mà cuối cùng…bà mới nhận ra rằng bản thân ngu ngốc đến mức nào. Đáng ra bà không nên ủng hộ thứ tình cảm đó của cậu. Đáng ra cậu không nên yêu kẻ đó mới phải…