Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 9: Nói chuyện



Ban sáng em đã gặp cô ấy...cô ấy bây giờ xem ra sống rất tốt...chỉ là...

Lương Kỳ nhớ đến cảnh tượng hồi sáng liền không khỏi thất thần. Bà không chắc bản thân nghĩ có đúng hay không. Nhưng mà nếu đúng thì thật sự oan nghiệt vô cùng.

- Đã có chuyện gì sao? Em nói cho anh biết đi!

Lam Khải Nhân thấy vợ mình có biểu hiện như vậy liền không khỏi lo lắng. Cả đời của ông vốn chỉ yêu có mỗi một vợ mình mà thôi. Khi nhắc lại chuyện cũ thì ông chỉ cảm thấy có lỗi với Liễu Hạ. Dẫu sao khi chuyện đó xảy ra, người con gái sẽ không khỏi chịu lấy một phần lớn thiệt thòi. Bởi lẽ xã hội này vẫn còn nhiều định kiến về trinh tiết của một người con gái. Cho nên nếu có cơ hội gặp lại Liễu Hạ, ông nhất định sẽ cúi đầu xin lỗi bà ấy! Nếu bà ấy có khó khăn gì ông nhất định sẽ ra tay giúp đỡ!

- Anh à...em thấy Liễu Hạ đứng chung với Lạc Thất...Trong hai người còn rất thân thiết! Em không biết bản thân có phải nghĩ nhiều hay không...nhưng mà em có cảm giác, Lạc Thất...nó là con của anh và Liễu Hạ..

............

Ngày hôm sau tại phòng của Lam Khải Lương...

- Cô gọi cháu có gì không ạ?

Lúc nãy Lạc Thất đến đây để cùng đi chơi với Lam Khải Lương thì Lương Kỳ bảo có chuyện muốn nói riêng với y. Thế là Lam Khải Lương hiện tại đang cùng ba mình bàn bạc về một số vấn đề liên quan đến kinh doanh của gia đình. Như vậy vừa có thể để không gian riêng cho Lạc Thất cùng Lương Kỳ nói chuyện vừa có thể giúp Lam Khải Nhân kiểm tra một chút trình độ của con trai mình.

- Ừm, cô thấy con có nét rất giống với một người bạn cũ! Nên là không biết con liệu có quan hệ gì với người ấy hay không?

Lương Kỳ cười cười không nói thẳng vấn đề. Trước tiên bà cần phải thăm dò cái đã.

- Giống với bạn của cô sao? Vậy thì con thật sự rất vinh hạnh! Bởi lẽ cô và chú đều là những người tài giỏi! Làm người quen của hai người chắc chắn cũng không thua kém!

Lạc Thất cảm thấy người trước mặt mình đang che giấu gì đó. Nhưng mà nếu bà không muốn nói thẳng thì y cũng sẽ không ép.

Như nhận ra ánh mắt của Lạc Thất đã nhìn thấu chính mình. Lương Kỳ cũng không nghĩ sẽ tiếp tục dài dòng. Bà hít sâu một hơi, sau đó nhìn Lạc Thất mà hỏi.

- A Thất, mẹ của con có phải tên là Liễu Hạ hay không?

.............

- Ý kiến của con không tồi! Ba sẽ xem xét nó sau!

Lam Khải Nhân gật đầu hài lòng về câu trả lời của con trai mình. Xem ra sau này hắn sẽ là một chủ tịch còn tốt và giỏi hơn ông rất nhiều.

- Mà, An Hòa đâu rồi ba? Nãy giờ con không thấy em ấy?

Nếu là ngày thường thì An Hòa đã như cái đuôi nhỏ đeo bám theo hắn rồi. Chỉ cần là thấy hắn về thì y như rằng cậu sẽ lập tức xuất hiện mà kéo hắn đi ăn cơm. Ấy vậy mà hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng của cậu đâu cả khiến cho Lam Khải Lương không khỏi có chút thắc mắc.

- Hòa Hòa lúc nãy xem phim xong có chút buồn ngủ nên là đã lên phòng rồi. Tính ra thì ở nhà cũng chán thật! Bữa nào con rảnh thì dẫn em nó ra ngoài chơi!

An Hòa không có bạn bè gì. Cả ngày chỉ ru rú trong biệt thự họ Lam. Có đôi khi Lương Kỳ sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn uống, hóng mát. Nhưng mà chỉ là đôi ba lần mà thôi. Cũng không phải là ngày nào cũng vậy. Mà An Hòa cũng không thích ra ngoài cho lắm. Đa số là chỉ toàn ở nhà xem phim mà thôi. Tuy vậy nhưng nói sao thì chắc cậu cũng cô đơn lắm...bởi lẽ từ đó đến giờ cậu chưa từng có một người bạn nào cả....

Mà nói về khái niệm "cô đơn" có lẽ An Hòa cũng sẽ không hiểu được.

- Dạ, con biết rồi thưa ba!

Hai ba con nói chuyện một hồi thì Lạc Thất cũng đã bước xuống cầu thang. Chỉ là sắc mặt của y lúc này có chút kỳ lạ.

- Thất Thất, cậu sao vậy?

Nhìn thấy người thương có chút kỳ lạ. Lam Khải Lương liền không khỏi lo lắng lên tiếng hỏi. Lúc nãy y cùng mẹ đã nói chuyện gì với nhau mà sắc mặt y lại tệ đi như thế?

- À không có gì đâu...tớ có chút khó chịu trong người ấy mà! Phải rồi, không phải cậu muốn đi chơi sao?

Nghe thấy Lạc Thất mở lời Lam Khải Lương liền nhớ đến việc bản thân cần làm hôm nay. Hắn gật đầu sau đó chào tạm biệt ba mình. Kế đó bỏ ra ngoài rồi đi về phía chỗ đậu xe ở ngoài sân biệt thự.

- Con đi trước, tạm biệt chú!

Lạc Thất lễ phép cúi đầu chào Lam Khải Nhân nhưng ánh mắt lại như đang trốn tránh. Sau đó cũng nối đuôi Lam Khải Lương mà rời đi. Với trực giác của một người trải đời như ông, Lam Khải Lương dễ dàng nhận ra y có biểu hiện kỳ lạ.

Cũng là lúc đang không ngừng suy nghĩ. Lương Kỳ cũng chậm rãi từ cầu thang đi xuống. Sắc mặt bà không biết phải nói thế nào cho đúng. Bởi lẽ nó không thể hiện ra biểu cảm vui buồn.

- Anh à, em nghĩ bản thân cần nên gặp Liễu Hạ một lần! Nếu không, có nhiều thứ chỉ sợ rằng sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát!