Hạnh Phúc Đơn Sơ

Chương 3: Ngày thứ mười: Hắn cũng rất giỏi dỗ dành



Ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến một buổi chiều khi tan ca, Hàn Đông đang dự định về ký túc xá, Lục Dao đi theo sát phía sau, cho đến khi Hàn Đông đã về đến trước cửa hắn vẫn còn chưa chịu dừng lại.

Khi Hàn Đông vừa định đóng cửa lại, hắn đã tay mắt lanh lẹ vọt lên, dùng một chân chống cửa lại, còn thò đầu tới.



Hàn Đông nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở hắn: “Tôi về đến nhà rồi. Anh cũng đi đi chứ.”

Lục Dao lúc này mới toét miệng cười, lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho Hàn Đông xem một đoạn đối thoại trên WeChat.



“Mẹ của cô rất khách sáo, bảo tôi tối nay đến nhà ăn cơm, vì thế tôi mới đi theo cô, được rồi cho tôi đi vào đi…”

Hàn Đông còn dự định nói thêm thì Lý Xuân Mai đã lớn tiếng hỏi vọng ra.



“Ôi chao, là Lục Dao tan ca tới rồi đấy à? Không cần khách sáo, mau vào nhà đi, thức ăn đã nấu xong rồi.”

Lục Dao cất giọng sang sảng trả lời: “Dì Hàn, con và Hàn Đông đã cùng tan ca về rồi đây, làm phiền dì.”



Tiếp đó, Lục Dao liền vào cửa, còn dùng hai tay đẩy Hàn Đông đi về phía bàn ăn.

Hàn Đông lấy làm lạ, vì sao người này lại quen thuộc với bố cục trong nhà cô như vậy.

“Làm sao anh biết chỗ ăn cơm của nhà tôi ở đâu?”

Lục Dao cười ra vẻ bí ẩn, lại nhỏ giọng thì thầm giải thích với Hàn Đông.

“Bởi vì tôi không chỉ đến ăn một lần, lần nào nhà cô ăn toàn rau thì cô lại đến căn tin. Dì Hàn cảm thấy không thể lãng phí thức ăn, cho nên mới gọi tôi tới, không phải là tôi mặt dày đâu đấy nhé.”



Hàn Đông không còn gì để nói, người này da mặt đúng là dày, không cần biện hộ.

Bốn người ngồi xung quanh bàn, Hàn Đông tỏ ý trong nhà có khách thật ra cũng không quá tệ, bởi vì ít nhất còn có thêm mấy đĩa thịt để ăn.

Bữa cơm này Hàn Đông ăn một cách hết sức ngon lành, Lý Xuân Mai lại ở bên cạnh chỉ hận sắt không thành thép, chờ sau khi tiễn Lục Dao về mới bắt đầu dạy dỗ cô.



“Con nhóc chết tiệt kia, cái nết ăn vừa rồi của con thật là không dám khen, sau này cũng chỉ có chồng con mới không chê con mà thôi. Bình thường ăn cơm cứ y như một cái microphone nói liên tục không ngừng, bây giờ ở trước mặt Lục Dao thì lại trở thành câm, mười ngày nay chẳng lẽ hai đứa không có tiến triển gì hay sao?!”

Hàn Đông không dám nói không, với tư thế chỉ hận không thể đóng gói đưa cô ra ngoài của Lý Xuân Mai, thì chắc chắn cô cũng sẽ không có trái cây ngon gì mà ăn, cho nên đành phải trả lời một cách qua loa: “Cũng tạm được vậy thôi.”

Lý Xuân Mai tưởng rằng chuyện của hai người bọn họ đã thành, cười toe toét. Lại vội vàng lấy một hộp kẹo bảo Hàn Đông đưa đến phòng trọ ký túc xá của Lục Dao.

Hàn Đông không lay chuyển được mẹ, chỉ đành chấp nhận số phận ôm hộp kẹo đi đến phòng hắn.



Ký túc xá của nhà xưởng được xây theo kiểu tứ hợp viện, đúng lúc phòng trọ của Lục Dao ở đối diện với nhà cô, thuộc loại mở cửa là có thể nhìn thấy, rống lên một tiếng là có thể nghe được.

Hàn Đông gõ cửa mấy lần không có ai trả lời.

Lại kêu mấy tiếng, cũng không có tiếng đáp.

Thấy cửa chỉ khép hờ, cô liền trực tiếp đi vào.

“Lục Dao, anh ở đâu? Tôi vào nhé.”

Bỗng dưng có tiếng nước ầm ầm, trong phòng tắm truyền ra.

“Khoan đã, Hàn Đông tôi đang tắm, ra ngay đây.”

Hàn Đông đặt chè trong tay xuống bàn, thấy máy tính của hắn đang mở, liền cầm lên xem mấy lần, cô luôn cho rằng người ở lứa tuổi của hắn sẽ không chơi game nữa, nhưng không ngờ lại là sách bách khoa toàn thư về chăm sóc heo giống.

Hàn Đông chỉ cảm thấy có hứng thú đối với thịt heo, chứ không có hứng thú với việc nuôi heo, cho nên liền trực tiếp đóng lại không xem nữa.



Lúc cô còn đang ngẩn ra thì Lục Dao đã xuất hiện, Hàn Đông vừa ngước mắt lên, đã nhìn thấy hắn cả người ướt đẫm, nửa người dưới mặc một chiếc quần đùi hoa cũng ướt mèm, da thịt trắng nõn nà.

Khóe mắt Hàn Đông giật giật, cô rất sợ mình sẽ bị mụn lẹo mắt!

“Tôi đã nói với anh là tôi vào nhà rồi, anh còn không mặc nhiều hơn một chút, không sợ bị tôi nhìn thấy hết hay sao.”

Lục Dao lắc lắc mái tóc còn chưa lau khô của mình, cầm lấy một miếng kẹo trên bàn bỏ vào miệng.

“Ôi lúc cô đi vào thì tôi đã mặc xong rồi, đừng để ý những chi tiết nhỏ này.”

Thấy Hàn Đông vẫn còn ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, hắn cũng không ngại ngùng, còn vỗ vỗ cơ bắp rắn chắc ở nửa người trên, liếc mắt đưa tình khoe khoang với Hàn Đông.

“Dáng người tôi rất đẹp phải không? Còn tới đưa kẹo cho tôi nữa, giúp tôi cảm ơn dì Lý nhé!”

“Nếu muốn thì phải tự đi cảm ơn. Tôi không phải là cái ống truyền thanh của hai người.”

Hàn Đông nói xong liền muốn bỏ đi, lại bị Lục Dao kéo lại, tức khắc liền không thể cử động.

“Này khoan đi đã. Ngày hôm qua tôi đi dạo phố, trông thấy một cái đồng hồ, có vẻ rất thích hợp với cô, cô đeo thử xem.”

Hàn Đông bị hắn kéo vào trong, khi cô nhìn thấy cái đồng hồ kia, mới nhận ra quả nhiên là rất phù hợp với sở thích của mình, giống như là được làm ra cho mình vậy.

Đó là một chiếc đồng hồ bạc, mặt đồng hồ rất nhỏ, chỉ được khảm có một viên đá, những thủ công rất tinh xảo, rất đẹp.

“Mau đeo thử xem, da cô trắng như vậy đeo vào nhất định rất hợp.”

Hàn Đông đeo đồng hồ lên tay, cảm thấy cổ tay mình càng nhỏ và trắng hơn.

“Cảm ơn, làm sao anh biết tôi thích đồng hồ?” bản thân cô càng nhìn thì càng thấy thích.

“Mẹ cô nói, dì nói cô thích quần áo mới, còn thích đồng hồ nữa. Nhưng cả ngày ở trong nhà không đi ra ngoài, cho nên mới không mua những thứ này.”

“Hơn nữa chẳng phải hàng ngày cô đều mang bữa sáng cho tôi sao? Mẹ cô cũng luôn bảo tôi đến nhà ăn cơm, tôi cảm thấy nên đối xử với cô tốt một chút, mẹ cô.. cũng đồng ý.”

Hàn Đông đột nhiên nghe thấy những lời này của hắn, liền ngẩng đầu muốn xem thái độ hắn, chỉ thấy hắn đã thu lại nụ cười thường trực, khuôn mặt tỏ ra hết sức nghiêm túc.

Hàn Đông nghĩ tuy rằng thời gian hai người biết nhau không lâu, nhưng lại rất hợp nhau.

Mấy hôm nay, Hàn Đông sợ hắn không ăn sáng cũng lấy trong nhà một ít mang cho hắn, buổi chiều cơm nước xong, lúc đi dạo cũng không tự chủ được mà đi đến sân bóng rổ, xem hắn chơi bóng.

Hàn Đông cười khúc khích, là nụ cười phát ra từ nội tâm, thấy Lục Dao thần thái sáng láng, trái tim xao động cũng liền đồng ý.

“Ừ, sau này mỗi ngày anh đều có thể tới nhà tôi ăn cơm, tôi rất hoan nghênh.”. Truyện Full

Lục Dao cũng hiểu được ý bên trong lời nói của cô, cười hết sức vui vẻ.

Một tay tiện đà ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Hàn Đông: “Huynh đệ tốt, à không đúng, vợ yêu, sau này em cũng có thể quang minh chính đại đến xem anh chơi bóng rổ, không cần lén lút, còn phải đưa khăn lông và nước cho anh nữa! Anh rất hâm mộ đám nhóc mỗi ngày mỗi phát cơm chó kia.”

Hàn Đông bị một tiếng huynh đệ của hắn làm cho tức chết, liền trở tay kéo tay hắn tới mà dặn dò: “Kẹo này là bữa ăn khuya, buổi tối về đi ngủ sớm một chút, thôi về đây, huynh đệ!”

Nói xong cô lập tức quay về ký túc xá nhà mình, trong nhà không có ai, cô cảm thấy nhàm chán liền đến thư viện tìm Lý Xuân Mai, cô khoe tin tức tốt này.

Vào thư viện, tức khắc lạnh căm căm, máy lạnh đang mở số lớn nhất.

Hàn Đông cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Lý Xuân Mai không phải đang xào bài mạt chược, mà đang nghiêm túc sắp xếp lại sách vở.

“Bà Hàn, con gái mẹ đã thành công thoát ế rồi, chúc mừng con đi!”

“Ha ha, cũng chỉ có thằng nhóc Lục Dao kia mới chấm trúng con thôi, thấy mẹ có tinh mắt không, hay là đãi hai bàn tiệc cho con?” Lý Xuân Mai nghe giọng Hàn Đông, đầu cũng không ngẩng lên đã trả lời.

“Vậy thì không cần, chúng con còn chưa kết hôn.”

Nhưng chuyện Lý Xuân Mai tinh mắt thì không thể phủ nhận, bà ấy nói người nào tốt thì người đó nhất định có chỗ hơn người.

Hàn Đông cũng rất biết ơn mẹ, lao tâm lao lực vì nửa đời sau của cô như vậy.

Hàn Đông thấy bà còn đang thu xếp sách trên kệ, cũng đi tới, tùy tiện rút một quyển trên kệ bên cạnh ra, nhưng chỉ lật hai trang liền không có hứng thú nữa.

“Bà Hàn, mẹ quản lý sách báo cũng không được tận tâm lắm đâu nhé, đây đều là sách của bao nhiêu năm trước, bây giờ xu hướng hiện đại đã không phải là những thứ này, khó trách chỗ này của mẹ không có ai đến, mới trở thành sòng mạt chược.”

“Con ăn nói bậy bạ cái gì đấy, đây có phải là bán quần áo đâu, xu hướng hiện đại cái gì, đồ cổ lỗ xỉ như con thì biết gì chứ?” Lý Xuân Mai đẩy cô một cái, coi lại tiếp tục công việc của mình.

Hàn Đông vẫn còn cố chấp tranh cãi: “Tuy con chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy còn gì?! Những người ở trong xưởng của chúng ta đều muốn xem các loại sách vở mang tính thực dụng hoặc là giải trí thường nhật, mẹ lại nhập nhiều sách triết lý, trà sữa cho tâm hồn để làm gì?!”

“Hửm? Cái gì thịt heo, heo chạy chứ? Hàn Đông con mau nói rõ cho mẹ.”

Lục Dao thay quần áo xong định đi ra ngoài tìm bạn gái, thấy cô không ở trong nhà thì nhất định là đã đến thư viện, vội chạy đi tìm cô, vừa bước vào liền nhìn thấy cô quả nhiên ở đây.

Lý Xuân Mai bị Hàn Đông làm đau đầu, lập tức vung tay ra lệnh.

“Đôi tình nhân trẻ kia mau cút đi, đừng làm chỗ này rối loạn lên nữa.”

Hàn Đông thấy thế cũng không ngồi lại, kéo theo Lục Dao đi ra ngoài.

“Em và mẹ đang nói cái gì đấy? Sao lại bực bội như vậy...”

Hàn Đông cúi mắt, chậm rãi đắn đo nói: “Bà ấy nói em là đồ cổ lỗ xỉ, em già bao giờ?!”

Lục Dao nhịn cười, hạ giọng dỗ dành cô: “Được rồi được rồi, bạn gái anh còn trẻ trung xinh đẹp lắm, già chỗ nào?! Đẹp mà.”

Hàn Đông nằm trong lồng ngực dày rộng của hắn, nhìn ánh trăng như hoa bên ngoài, cười hết sức vui vẻ.